Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Quýnh mắt trợn trắng, "Anh tôi ơi, cái này cậu không hiểu sao? Các cô gái đều thích món đồ chơi vải nhung này!"

Phó Tranh tỏ vẻ hoài nghi nhìn cậu một cái, đột nhiên hỏi: "Cậu vừa mới nói, khi nào đến sinh nhật cô ấy?"

Vẻ mặt Lục Quýnh đầy cảnh giác, "Cậu muốn làm gì? Muốn cướp nữ thần của tớ?!!"

Phó Tranh: "Cậu cảm thấy một thằng đàn ông đã duyệt qua vô số phụ nữ thích hợp với loại học bá đơn thuần như người ta sao?"

Lục Quýnh trừng mắt, "Tớ không thích hợp, chẳng lẽ cậu hợp?"

Phó Tranh đang chơi di động, cười khẽ.

Lục Quýnh: "... Mẹ kiếp! Cậu thật sự vừa ý??"

.........

Lần này Chu Tương Tương tới tháng, trước một tuần đã bắt đầu ngâm chân, uống nước gừng ngọt, vì thế nên không đau nhức quá nhiều, ít nhất không có giống như trước đau đến mức ngất xỉu.

Buổi trưa tan học, bạn thân Hạ Hoan Hoan hỏi cô có muốn cô ấy mang cơm lên phòng học giúp hay không, cô lắc đầu, từ trên ghế đứng lên, "Lần này tớ không đau lắm, có thể tự mình xuống căn tin."

Hạ Hoan Hoan liền vui vẻ trở lại, "Vậy thì tốt rồi! Tớ sợ sẽ phải ăn cơm một mình đó."

Chu Tương Tương cười cười, hai người cầm lấy hộp cơm tay nắm tay đi về phía căn tin.

Lúc này vừa mới tan học, thời điểm này căn tin đúng là biển người tấp nập.

"Trời ạ, chờ bọn mình xếp hàng xong đồ ăn ngon cũng bị lấy hết rồi." Hạ Hoan Hoan khóc lóc kêu thảm thiết. Mỗi lần đều mong là người đầu tiên xông vào căn tin, nhưng người có lòng lại không đủ lực.

Chu Tương Tương đứng ở đằng sau, vẫy tay với Hạ Hoan Hoan, "Hoan Hoan mau tới xếp hàng."

Hạ Hoan Hoan nhìn xung quanh hàng xếp dài bên trong, đột nhiên thấy phía trước có một hình bóng quen thuộc, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời, chạy đến trước mặt Chu Tương Tương, kích động cầm lấy tay cô, "Nhanh lên Tương Tương! Lâm Tây Nham ở phía trước!"

Nói xong lập tức túm Chu Tương Tương từ bên trong hàng dài đi ra.

Sức lực Hạ Hoan Hoan lớn, Chu Tương Tương trốn không nổi bị cô nàng dắt chạy về phía trước, trong nháy mắt đã chạy đến trước mặt Lâm Tây Nham.

Lâm Tây Nham trông lịch sự nhã nhặn, mang mắt kính đen, vừa nhìn thấy Chu Tương Tương thì hai mắt bỗng sáng lên, "Tương Tương, thật khéo, cậu cũng tới ăn cơm à."

Chu Tương Tương cười lúng túng, "Ừm... Đúng vậy."

Đến căn tin không ăn cơm thì còn làm gì nữa?

Hạ Hoan Hoan nâng hộp cơm tiến lên phía trước, mắt lấp lánh nhìn vào Lâm Tây Nham, "Bạn học Lâm, đằng sau có rất nhiều người nha, bụng Tương Tương không được thoải mái, có thể cho chúng tớ chen vào được không?" Hạ Hoan Hoan bóp đầu ngón tay khoa tay múa chân bày tỏ ý kiến.

Lâm Tây Nham vừa nghe thấy Chu Tương Tương không thoải mái liền khẩn trương, "Tương Tương, cậu làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào? Đã uống thuốc chưa?"

"... Ừ, ờ..."

Lâm Tây Nham trực tiếp cầm lấy hộp cơm trong tay Chu Tương Tương, "Cậu kiếm chỗ ngồi đi, tớ mang đồ ăn đến cho cậu."

Chu Tương Tương: "Này..."

"Vậy thì cảm ơn bạn học Lâm! Chúng tớ đi giành chỗ trước nhé!" Hạ Hoan Hoan vội vàng đặt hộp cơm của mình lên tay Lâm Tây Nham, rồi lập tức dắt Chu Tương Tương đi tìm chỗ ngồi.

Mùa hè nóng, Hạ Hoan Hoan tìm được một vị trí mát mẻ, Chu Tương Tương đi theo ngồi xuống, ánh mắt liên tục nhìn về phía Lâm Tây Nham.

Hạ Hoan Hoan cầm khăn giấy lau bàn, vừa lau vừa nói: "Đừng nhìn nữa, bạn học Lâm lấy cơm xong sẽ tìm thấy chúng ta."

Chu Tương Tương mím môi, quay đầu lại, lộ vẻ khó xử, "Hoan Hoan, về sau cậu đừng như vậy."

Hạ Hoan Hoan ngẩn người, lẩm bẩm: "Không sao đâu, chỉ là lấy cơm giúp thôi mà."

Chu Tương Tương: "Tớ không thích như thế."

Nếu Lâm Tây Nham chỉ là bạn học bình thường, nhờ cậu ta lấy cơm giúp, ngược lại cô cảm thấy không có gì. Nhưng cố tình chính là Lâm Tây Nham theo đuổi cô hết lần này tới lần khác, cô làm như vậy, chỉ sợ cậu ta sẽ hiểu lầm.

Chu Tương Tương càng nghĩ càng thấy phiền, lát nữa không biết phải giải thích thế nào cho tốt.

Cô hiện tại không muốn yêu đương, cũng không muốn truyền tín hiệu sai lầm cho người khác.

Chu Tương Tương buồn bực, trong chốc lát Lâm Tây Nham cùng với một bạn học nam khác đi tới, trên tay mỗi người cầm hai hộp cơm.

Lâm Tây Nham bưng của mình và Chu Tương Tương, "Tương Tương, cậu nhìn xem, thích mấy món này không?"

Chu Tương Tương cúi đầu mắt nhìn vào hộp cơm, tất cả đều là thịt và mấy món ăn dầu mỡ, hơn nữa không có rau dưa...

"Tớ thấy cậu gầy quá nên lấy nhiều thịt cho cậu." Lâm Tây Nham nói.

Chu Tương Tương cong mắt cười cười, cảm kích nói: "Rất thích, cảm ơn cậu."

Lâm Tây Nham vừa nhìn thấy Chu Tương Tương cười, chỉ cảm thấy hồn phách đều bị câu đi mất, trên đời này sao lại có người đẹp như vậy.

Bốn người ngồi ăn chung một bàn, Lâm Tây Nham nhắc đến việc tháng sau có kỳ thi, nói: "Không cần phải nói, khẳng định Tương Tương lại được hạng nhất."

Chu Tương Tương có chút ngượng ngùng, không biết nói gì.

Hạ Hoan Hoan vừa ăn cơm vừa nói: "Bạn học Lâm cũng không kém nha, Tương Tương hạng nhất, cậu hạng hai, không tồi."

"Đúng vậy!" mặt Lâm Tây Nham đầy kích động, "Mọi người đều nói tớ và Tương Tương là phụ xướng phu tùy* đó!"

(Phụ xướng phu tùy*: Vợ lên tiếng chồng đáp lời, chỉ sự hòa hợp trong mối quan hệ vợ chồng, ở đây người vợ làm chủ.)

Chu Tương Tương: "..."

Hạ Hoan Hoan: "..."

Sau đó bầu không khí rất lúng túng, Chu Tương Tương hận không thể nhanh chóng ăn xong cơm rồi rời đi, nhưng Lâm Tây Nham lại lấy rất nhiều thịt cho cô, cô ăn đến sắp khóc!!!

Cô đang cố gắng ăn, Hạ Hoan Hoan ngồi bên cạnh đột nhiên kích động cầm lấy tay cô, "Mẹ ơi! Là Phó Tranh, là Phó Tranh đó! Không ngờ cậu ấy lại đến căn tin!"

Phó Tranh vừa xuất hiện, toàn bộ căn tin đều ầm ĩ, bên tai tràn ngập các tiếng thét chói tai của nữ sinh.

Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn, thấy anh đứng ở cửa căn tin, hai tay lười biếng đút vào trong túi, xem ra là đang chờ người.

Anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, đứng ở vị trí ngược nắng, ánh mặt trời chiếu trên người anh tỏa ra một vầng sáng hơi vàng, giống như thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh, cao lớn, anh tuấn, gần như thỏa mãn các ảo tưởng về trai đẹp của tất cả nữ sinh.

Đương nhiên, cũng chỉ là trông đẹp trai mà thôi.

Không hiểu sao Chu Tương Tương lại nhớ tới tranh luận lúc sáng hôm nay về vấn đề đầu óc Phó Tranh có phát triển hay không, nghĩ tới lại muốn cười phá lên.

Cô cong cong khóe môi, lúc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Phó Tranh, khoảng cách xa như vậy, anh nhìn thẳng cô, ánh mắt sâu thẳm.

Có thể là do trong lòng đang cười nhạo người ta, Chu Tương Tương nhất thời có chút chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống.

Lục Quýnh mua sườn nướng trở về, vỗ vỗ bả vai Phó Tranh, "Tranh ca, đi thôi!"

Sườn nướng ở căn tin là món mà Lục Quýnh thích nhất, Phó Tranh là bị cậu năn nỉ ỉ ôi, dùng mọi cách kéo đi chung cho bằng được.

Phó Tranh không động đậy, cũng không nhìn cậu, âm thanh lạnh lùng hỏi: "Nam sinh đằng kia là ai?"

"Hả?" Vẻ mặt Lục Quýnh mơ hồ, phục hồi lại tinh thần thuận theo ánh mắt Phó Tranh nhìn sang.

Nhìn nửa ngày, mới phát hiện hướng Phó Tranh đang nhìn, thế nhưng là chỗ nữ thần của cậu đang ngồi!

Trong lòng Lục Quýnh có một dự cảm bất thường....

Trời má, người này thật sự để ý nữ thần của cậu? Trong biển người mênh mông, vậy mà liếc mắt một cái liền nhìn trúng con gái nhà người ta.

Trong lòng cậu lo sợ, cẩn thận nhìn kĩ bóng lưng nam sinh ngồi đối diện Chu Tương Tương, nhìn nửa ngày, tròng mắt đột nhiên trừng lớn, "Mẹ kiếp! Thì ra là tên giống con cóc!"

Phó Tranh nhướng mày, không tiếng động hỏi thăm, "???"

Lục Quýnh nói: "Lớp chọn, cùng lớp với nữ thần của tớ, vừa vào cao trung đã quấn lấy nữ thần ông đây không rời! Mẹ nó, cũng không nhìn lại mình xem có xứng không! Cậu nhìn vẻ mặt nịnh hót kia đi chính là thận hư, khẳng định là buổi tối xả nhiều!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro