Chiến Tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ ngày hôm ấy, ngày anh xách ba lô đi vào khu quân ngũ, trên mặt anh nở một nụ cười sáng ngợi, cả hai tay ôm chầm lấy em trong một buổi chiều thu vắng. Giọng nói anh mãnh khãnh, tràn ngập tiếng cười.

"Sơn đợi anh một năm nữa nhé! Đất nước độc lập, anh sẽ về với em" Giọng nói anh chắc nịt, em mỉm cười đón nhận vòng tay của anh, lòng tràn đầy hạnh phúc.

Tròn một tháng anh đi, em ngày nào cũng đợi một bức thư tay từ anh và hôm nay em đã nhận được nó.

"Gửi em Sơn thân mến!

Sơn ơi, là anh Thạch đây, không biết ở nhà em có khoẻ không, nghe lời anh đừng bỏ bữa nữa em nhé! Anh nơi chiến trường bôn ba khóc liệt, em ở quê nhà nhớ đừng chờ trông. Em ơi, đừng sợ người đời khinh miệt em nhé, anh sẽ về với em, khi nào em cảm thấy bản thân không chịu nổi thì nói với anh liền nhé em. Tuy ở nơi xa nhưng trái tim anh luôn hướng về em và bà con ở quê hương mình. Đợi ngày anh về, đám cưới của đôi ta sẽ được tổ chức lộng lẫy nhất, em đừng buồn nữa nhé em ơi!

Anh Thạch luôn yêu em"

Càng đọc nước mắt em càng chảy ra, anh ơi! Em nhớ anh lắm anh ơi, trong lòng em toàn nỗi nhớ anh vô bờ bến. Trái tim em không lúc nào là nhẹ lòng, em biết anh yêu em, anh cũng yêu tổ quốc mình nhưng anh ơi, đừng vì em mà chịu thêm đau khổ có được không?

Trôi qua đã được 8 tháng, em nhớ như in cái ngày hôm đó, ngày mà trưởng thôn đi gửi giấy báo tử về cho các hộ gia đình. Em nhớ năm ấy em sợ lắm, em sợ em là người phải nhận được thư đó chứ không phải là bức thư từ tay anh.

Niềm hi vọng trong em ngày càng lớn rằng không phải là anh khi thấy bác trưởng thôn đang đi lại gần nhà mình. Khi bác đứng ngay trước nhà kêu to "Sơn ơi, bác chia buồn cùng gia đình nhé con" giọng bác trầm lắng như sắp khóc.

Anh ơi em không tin được vào mắt mình, anh hứa về cưới em mà anh ơi?

"thằng Thạch nó có ghi bức thư này gửi con, bác đọc rồi, xin lỗi con vì đã đọc thư, nhưng bác không dám đưa cho con, bác xin lỗi con nhiều lắm" đưa em bức thư tay, bác đi không một lần ngoảnh lại.

Bàn tay em run run, miệng không thế mở ra, đôi mắt em giờ đây đã ngập nước. Anh ơi em đau quá!

"Gửi Sơn của anh!

Anh biết, mình không thể chống chọi lại được nữa rồi em à! Ngày bọn cầm thú ấy nhốt anh vào trại, anh biết bản thân đã không còn đường lui nữa, em ơi em chớ buồn. Tuy giờ đây anh không còn bên em nữa nhưng trái tim anh luôn hướng về em. Bọn chúng đánh đập anh dã man, máu trên người anh không giây nào là ngừng tuôn xuống. Thể xác anh đau lắm nhưng làm sao mà đau bằng trái tim? Nghĩ đến em còn đang ở nhà chờ mong, anh quyết tâm mình phải cố gắng, em ơi em đừng khóc nhé để anh nơi suối vàng được an lòng. Nhớ sống thật tốt em nhé, xin lỗi em vì đã không giữ được lời hứa của mình!"

Nước mắt em giãy giụa tuôn trào, tại sao vậy? tại sao các người lại mang người tôi yêu thương nhất rời khỏi tôi. Giờ đây, em còn lại một mình lẽ loi trên cõi đời này. Cả người em mềm nhũn, tâm em như bị xé tan nát, không còn gì. Sao ông trời lại cho chúng ta cắt xa nhau thế này? Hay anh ơi, em đi với anh cho anh đỡ cô đơn anh nhé?

Nếu một mai tôi bỏ đi mất
Người ở lại người có nhớ thương
Nỗi nhớ này tôi đem đi cất
Lòng quạnh buồn ôm nỗi tương tư

Súng vác trên lưng tôi không bỏ
Chiến trường khốc liệt máu tuông rơi
Người ở quê nhà xin đừng khóc
Tôi ở nơi này tâm chơi vơi

_____________________
nat

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro