Chương 1 : Cậu con trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NOTE: Chương này có đề cập đến cannibalism (cá mập, không phải người)
truyện đôi khi sẽ được thêm/bớt 1 vài câu từ nhỏ để phù hợp với mạch dịch hơn.
______

"Stan"

Stanley nhẹ ngước lên nhìn bạn đời, dễ dàng nhận thấy đôi lông mày của người nọ đang cau lại, bờ môi chúm chím cũng khẽ rung lên, hai má tròn phồng lên nom đáng yêu quá thể. Xeno đang chu môi giận dỗi. Stanley hận không thể chạm vào và vuốt lấy bờ má mềm mại ấy, nhưng Xeno sẽ giận mất, nên hắn lại nuốt ham muốn ấy vào trong bụng.

Nếu có hai thứ mà Xeno ghét nhất sau khi bị hóa đá, thì nó sẽ là má và....

"Em lo quá, không thấy Gen ở đâu hết"

Giờ thì Stanley cũng cau mày, Xeno không phải người duy nhất lo lắng cho đứa con trai bé bỏng. Hắn vừa mới tỉnh dậy không lâu, và trên quãng đường đi tìm thức ăn, hắn đã nhìn thấy rất nhiều những bức tượng bị vỡ vụn, hay thậm chí nát tan. Cái hình ảnh đó không khỏi khiến hắn rùng mình, và thậm chí có chút sợ hãi khi nghĩ đến việc Gen rất có thể sẽ bị như vậy.

"Sẽ ổn thôi, Gen là một đứa trẻ may mắn"

Stanley trấn an bạn nhỏ, dù hắn phần nhiều cũng chẳng tin vào vận may gì cho cam, và hắn biết Xeno cũng vậy. Nhưng nếu có điều gì đó hắn và Xeno đã học được sau 15 năm làm cha, đó sẽ là: Những đứa trẻ luôn có thể làm cha mẹ bất ngờ vì độ may mắn của chúng.

Stanley biết, Gen là một đứa trẻ kiên cường. Với cương vị là con của một trong những nhà khoa học hàng đầu NASA và đội trưởng hạm đội Mỹ, cậu đã phải trải qua những thứ còn kinh khủng hơn nhiều. Hắn và Xeno đã không còn đếm nổi số lần họ suýt chôn Gen vì tưởng nhóc đã toang sau những vụ đánh bom ám sát hay các vụ nổ lớn, cho dù đó là ở nhà, trong phòng thí nghiệm, ở trường học, phòng hiệu trưởng, trong chuyến công tác của Stanley, trong kì nghỉ, bên cạnh động cơ tên lửa, trong tủ đựng chổi, hay dưới bàn tiếp tân ở khách sạn nào đó tại Úc,.... nói chung, Snyder rất tự hào về Gen, nên hắn tin nhóc sẽ ổn thôi.

"Lỡ như tượng của con vẫn bị vỡ thì sao? " Xeno hỏi

Stanley ngồi xuống chiếc bàn đầu tiên sau 3700 năm, nơi mà hắn và Xeno đang cuộn từng điếu thuốc, khẽ di ghế lại gần Xeno, rồi choàng tay ôm lấy bờ vai nhỏ, lặp lại câu nói:

"Gen rất may mắn" lần này, giọng hắn gằn mạnh hơn "Nếu tượng của chúng ta còn nguyên vẹn, thì tượng của thằng bé sẽ còn hơn thế nữa"

Xeno lặng lẽ nhìn hắn, cắn môi, rồi thở dài, nhưng vẫn tỏ vẻ đồng ý với những gì hắn nói. Trong gia đình này, nếu có ai thật sự xui xẻo, chắc chỉ có anh mà thôi. Vì vậy, trong suốt quá trình hóa đá, Stanley luôn lo lắng cho anh nhất. Đương nhiên hắn cũng rất lo lắng cho Gen, nhưng hắn tin vào những gì mình đã nói, rằng đứa con trai của họ rất may mắn, nên tượng của nó ít nhiều sẽ ổn thôi. Nhưng trái lại, không một ai có thể đảm bảo như vậy cho người bạn đời xui xẻo của hắn, nên trong số 3 bức tượng, thì tượng của Xeno sẽ có nguy cơ gặp nguy hiểm nhất.

"Vậy thì tốt", Xeno nói lớn " Xác suất để tượng của nó còn nguyên vẹn cao hơn khả năng nó bị vỡ, mặc dù tỷ lệ động đất ở Nhật Bản rất cao. Và đó là chưa tính đến khả năng phun trào của núi Phú Sĩ, rồi nếu đứa nhỏ ra khỏi tảng đá trước chúng ta nữa? Và không phải trong một hoặc hai năm, mà là một trăm, thậm chí hai trăm năm trước đó? Có nhiều tòa nhà ở Mỹ hơn ở Nhật Bản, vì vậy quá trình thoát khỏi tia hóa đá có thể đã bắt đầu sớm hơn."

Stanley đáp lại "Xeno, xác suất Gen thoát ra trước chúng ta, thoát ra cùng chúng ta hay vẫn còn bị hóa đá là bằng nhau." Hắn quan sát một lúc,

"Mặc dù ở những căn nhà ở Nhật có chất liệu và khả năng phân hủy tốt hơn của Mỹ, nhưng các trận động đất cục bộ có thể ngăn cản sự hình thành và nồng độ của những dung dịch giải phóng phong hóa, vậy nên, thời gian để thoát ra sẽ không có cách biệt quá lớn. Rất có thể, Gen đã được thả trước chúng ta vài năm, hoặc cùng thời điểm với chúng ta, hoặc vẫn còn ở trong đá và có thể được thả sau một vài năm."

"Em nhất định sẽ tìm ra và giải thoát cho Gen" Xeno gật đầu, đồng thời khẳng định chắc nịch với Stanley, khiến hắn không thể ngừng đắm say trong nét mặt vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, kiên cường ấy.

Hắn chỉ không thể ngừng chìm vào trong quyết tâm của Xeno, khi anh muốn bảo vệ con trai mình. Rằng một nửa bán cầu chẳng qua cũng chỉ là một thứ trở ngại nho nhỏ, hơi "bất tiện" một chút mà thôi. Rằng sau cùng, nửa địa cầu có là gì khi đứa con trai bé bỏng của anh vẫn còn đang chờ anh ở Nhật Bản ?

Nhưng rồi, dòng suy nghĩ của Stanley bị cắt ngang khi Xeno bắt đầu lo sợ đến khả năng Gen có thể được giải thoát trước họ vài năm.

Và rồi cả hai đều im lặng. Xeno ngước nhìn Stanley, sự lo lắng hiện lên. Ý anh ấy là Stanley, Gen không biết nấu ăn, thế quái nào nó sẽ sống được chứ? Lỡ Gen chết vì đói thì sao?

"Tôi và em đều không thể nấu ăn" hắn cố gắng an ủi " Và chúng ta vẫn sống tốt"

Rồi, hắn chợt nhớ lại một vài lần Xeno cố gắng nấu ăn.

Hồi tiểu học, Xeno đã từng làm cháy nhà của mình khi cậu cố gắng làm bánh quy sô cô la. Đến cấp hai, lớn hơn một chút, lính cứu hỏa vẫn phải
thường xuyên túc trực gần trường của Xeno khi đến môn kinh tế gia đình. Sau cùng, nhưng giáo viên đã học được một bài học lớn khi lên cao học, họ đề phòng Xeno hơn nhiều, nhưng điều đó không cản bước Xeno phá hủy đi 4 cái chảo, 8 chiếc lò nướng và hàng chục món đồ bếp khác.

Nhưng điều đó vẫn ổn. Dù Stanley vẫn còn hơi lo ngại khi nghĩ đến cảnh Xeno cố gắng chiên trứng. Không phải Stanley không tin Xeno, hắn chỉ là không biết liệu sau khi sơ chế, chúng có còn là "trứng" nữa hay không.

Trên thực tế, hắn biết nếu Gen đã tỉnh lại, cậu thậm chí sẽ không thể tự chế ra một cái bếp - một trong những vật dụng nguy hiểm nên tránh ra khỏi tầm tay Xeno-

Hơn ai hết, hắn biết đứa nhóc sẽ tự hái được quả mọng, ngắt lá trà, và tự bắt cá, nướng nó lên và ăn qua ngày. Gen là một đứa trẻ không quá xa lạ với các loài thực vật, nên cậu sẽ sống sót.

Nhưng điều đó không làm Xeno bớt lo lắng

"Chúng ta có nhau, còn Gen chỉ có một mình!" Anh nói một cách gay gắt, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. "Chúng ta có quần áo! Gen thì không, thằng bé sẽ sống thế nào khi mùa đông tới ?!"

"Có thể thằng bé sẽ gặp được ai đó"

"Nhưng lỡ kẻ đó là người xấu thì sao?! Giả dụ như một tên tội phạm Nhật Bản chẳng hạn" Xeno vẫn lo lắng không ngừng "Đáng ra em không nên để thằng bé đến Nhật"

Stanley khẽ lắc đầu, cố gắng trấn an bạn nhỏ "Tỉ lệ tội phạm ở Nhật rất thấp" Môi khẽ cười "Chính em cũng nói với tôi rằng cũng có khả năng một tên tội phạm sẽ giải thoát cho Gen khỏi tia hóa đá"

Nhận ra mình có hơi ngốc nghếch, Xeno nâng môi cười trong giây lát

"Nhưng dù sao đi nữa," Anh thở dài sau vài phút, khi bị gián đoạn bởi âm thanh của động vật hoang dã và tiếng xào xạc của bàn tay sau khi vất vả tạo ra thuốc lá cho Stanley. "Em không thể không lo lắng."

"Tôi biết" Stanley đồng ý một cách buồn tẻ trước khi hắng giọng. "Chúng ta đã nuôi dạy nó rất tốt. Gen đã trưởng thành và tự lập rồi."

"Anh nói đúng" chồng hắn khẽ thở dài. "Gen hiểu rõ rằng trong một thế giới như vậy không thể sống sót một mình, nên ít nhất em sẽ không lo lắng rằng nhóc sẽ trở thành kẻ thù của một thủ lĩnh người Nhật mạnh mẽ được hồi sinh nào đó "

Stanley gật đầu, tiếp tục suy nghĩ

"Thằng bé từng đến Châu Phi, anh đã mua một khóa học kéo dài hai giờ về thuần hóa sư tử ở đó. Nó sẽ không sợ những kẻ săn mồi như vậy."

"Đồ ngốc" Xeno trìu mến nói, mỉm cười, như anh luôn làm nếu Stanley nói điều gì đó phản khoa học "Sư tử không sống ở Nhật Bản"

"À thì, có thể có một vài con trong vườn thú"

Nhà khoa học trợn mắt:

"Bốn con sư tử khó có thể sinh ra những đứa con tồn tại gần bốn nghìn năm. Không có động vật ăn thịt nào ở Nhật Bản ngoại trừ lợn rừng, một loài động vật nguy hiểm"

Stanley mỉm cười, nhẹ nhàng nói "Dù sao thì Gen cũng sẽ thuần hóa được chúng thôi"

"Còn những con rắn? Có rắn độc ở Nhật Bản, Stanley!"

"Em không nhớ sao?" Stanley hỏi. Xeno chuẩn bị tinh thần, như thể sắp tổng tấn công trở lại. "Xeno, em đã đưa cho nhóc một cuốn sách về rắn độc vào sinh nhật lần thứ mười ba, và sau đó trong khoảng hai giờ, em đã nói với Gen cách phát hiện chúng, cách thoát khỏi chúng và phải làm gì nếu bị cắn."

"Anh nói đúng," nhà khoa học ngay lập tức đồng ý, bởi vì không đồng ý có nghĩa là anh đã nói với con trai họ những thông tin không đầy đủ, và điều này đơn giản là không thể xảy ra. Xeno luôn kể mọi chuyện một cách chi tiết, đến đáng sợ.

Họ lại im lặng một lúc.

"Nếu có người muốn giết thằng bé thì sao?"

"Không biết nó đã theo đuổi ai nữa," Stanley nghĩ với điệu cười châm chọc, nhìn mái tóc của chồng mình một cách thích thú. Chúng mềm mại, mịn màng, sáng bóng hơn bao giờ hết nhờ tác dụng phục hồi của quá trình hóa đá.

"Ai muốn giết con trai chúng ta chứ?" Hắn đảo mắt, cố tỏ ra rằng điều đó nghe thật ngu ngốc. "Nó là một ảo thuật gia, Xeno, một ảo thuật gia. Em có bao giờ coi họ là kẻ thù không? Một kẻ thù cần phải bị tiêu diệt ấy?"

Wingfield không còn cách nào khác đành phải gật đầu chịu thua.

Họ lại im lặng. Ngày càng thêm nhiều thuốc lá, nhưng sự lo lắng của Xeno vẫn không nguôi ngoai:

"Gen, nó vẫn còn... ngây thơ lắm. Bất cứ ai cũng có thể lừa dối nó để trục lợi"

Stanley nhớ lại cách đây chỉ một năm, đứa nhóc "ngây thơ" nhất này đã nói rằng nó sẽ đến Harvard để trở thành một nhà khoa học và là niềm tự hào của gia đình, như Xeno mong muốn (ngay cả khi chính Xeno đã tính vào Oxford khi lên đại học). Gen bình tĩnh thu dọn đồ đạc, cầm tiền, tự mình mua vé và kiên quyết, kiên quyết bước vào tuổi trưởng thành, dù biết rõ rằng bố và cha sẽ luôn ở bên và luôn ủng hộ anh dù có chuyện gì xảy ra. Đến nơi, nó gọi điện, kể cho hắn nghe về ký túc xá, về bạn cùng phòng. Theo yêu cầu của Xeno, anh ta chỉ cho người hàng xóm, căn phòng, tầm nhìn từ cửa sổ, hành lang của ký túc xá, chính ký túc xá, trường đại học và thậm chí cả phòng thí nghiệm lớn nhất.

Và bất ngờ chưa....

Một tháng sau, con trai họ xuất hiện trên truyền hình Nhật Bản, nơi cách trường đại học danh tiếng rất xa. Ngay cả bản thân Stanley cũng ngạc nhiên về việc đứa con của họ đã lừa dối cả hai một cách khéo léo đến mức nào - không ai trong số họ có thể tưởng tượng được rằng nó đã bay sang một bán cầu khác, thậm chí còn tham gia vào các trò ảo thuật và "thuyết tâm thần", những điều không hề được coi trọng đối với khoa học chút nào, xét theo nghề nghiệp của cả Xeno và hắn.

Và Xeno thậm chí không thể tranh luận với Gene về chủ đề "Nhóc còn quá trẻ để sống một mình và ở rất xa!", bởi vì lúc đó con trai họ đã sống một mình, kiếm tiền và tự mình đương đầu với mọi việc. Ngay cả khi, hóa ra, sở thích chính trong cuộc sống của nó là những trò ảo thuật, điều mà con trai hắn đã khôn ngoan khi quyết định không nói với nhà khoa học và gã quân nhân.

"Không ai muốn gây sự với một nhà tâm lý học kỳ lạ trên TV, người đã viết một cuốn sách thậm chí còn kỳ lạ hơn về tâm lý học," Stanley nhấn mạnh.

Xeno thở dài nhẹ nhõm. "Gen thông minh, có thể dễ dàng đánh lừa kẻ ngu ngốc, còn kẻ thông minh sẽ cẩn thận, không tự mình dây dưa với nó."

Cả hai gần như đồng thời gật đầu. Con trai của họ đủ thông minh để luôn giữ sự trung lập, nên nhóc sẽ sống sót thôi. Và việc ai đó sẽ cố gắng lợi dụng nó,

cũng không phải lo lắng. Nếu Stanley hiểu Gen sâu sắc, thì đó là về tính lười biếng bẩm sinh của nhóc, điều mà ngay cả một nền giáo dục quân sự khắc nghiệt cũng không thể sửa chữa được. Hầu như không có một người nào trên thế giới có thể bắt Gene làm việc và làm việc. Kể cả vì lợi ích của chính mình.

"Nhưng nếu Gene gặp rắc rối gì đó thì sao? Nó không bao giờ có thể từ bỏ nếu coi việc gì đó thú vị!"

"Em nghĩ điều gì có thể xảy ra vào lúc này?" Stanley ngạc nhiên nói. "Liệu ai đó từ cõi tái sinh sẽ không chia sẻ điều gì đó? Mọi người sẽ cãi nhau à? Họ sẽ bắt đầu một cuộc nội chiến? Em có nghĩ Gen sẽ tham gia vào một cuộc chiến tái sinh nào đó của Nhật Bản không?"

Cả hai nhìn nhau trước khi cười. Stanley không thể rời mắt khỏi khuôn mặt Xeno: hơi xấu hổ, như thể anh nhận ra sự ngu ngốc mà mình vừa nói; với nụ cười tươi, đôi mắt long lanh và đôi má tròn.

"Anh nói đúng," Xeno lắc đầu. "Điều duy nhất có thể xảy ra vào lúc này là chiến tranh, mọi người đủ lý trí để không phạm phải những điều ngu ngốc như vậy khi loài người đang trên bờ vực tuyệt chủng. Ngay cả khi có khả năng cực kỳ mong manh là con trai chúng ta sẽ vướng vào một vụ lộn xộn nào đó, thì Gene cũng biết cách giữ im lặng khi cần thiết, đồng thời cũng làm bộ mặt ngây thơ để không bị nghi ngờ."

Đúng.Tương tự như vậy, trong tủ đựng chổi của trường, để không phải đi thi toán, con trai họ quyết định cố gắng noi gương cha và vì không có quá nhiều kiến thức khoa học, Gen đã suýt đầu độc cả trường bằng chất tẩy rửa.

Stanley miễn cưỡng tham gia buổi họp về việc "dạy bảo lại con trẻ", thứ phát chán đến nỗi hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc yêu cầu con trai mình đổ lỗi cho một cậu bé khác. Gene đã nhập vai xuất sắc đến mức nhóc thậm chí còn bật khóc và họ đã có thể đến dự buổi thuyết trình của Xeno về động cơ tên lửa ở một thành phố gần đó.

"Em thấy đấy," hắn nói, cảm thấy bình yên lạ lùng khi nghĩ rằng Gen sẽ lại đang làm gì đó bằng hóa chất "Hoàn toàn không có gì phải lo lắng cả."

Xeno gật đầu, thở dài. Stanley không khỏi nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại, căng mọng đầy sức sống ấy. Không nhợt nhạt, không bị cắn, không bị phong hóa. Hắn si mê nhìn ngắm đôi môi của người tình, bởi không phải lúc nào hắn cũng có cơ hội nhìn thấy chúng trong tình trạng khỏe mạnh, tươi tắn như bây giờ.

Stanley thực sự muốn hôn Xeno phát điên. Và vào lúc hắn chuẩn bị cúi xuống, Xeno lại nói với vẻ lo lắng:

"Nhưng nếu nhóc ra khỏi tảng đá trước chúng ta thì sao?" Anh biết đấy, Stanley "Ngô Mỹ là một sản phẩm công nghiệp quan trọng, hiện có giá trị đáng kinh ngạc. Người Nhật có thể nhắm vào nhóc."

Xeno nói tiếp "Gen của chúng ta có thể quyết định đến Mỹ cùng với đoàn thám hiểm nào đó để giải thoát cho chúng ta! Hãy nghĩ về điều đó đi, Stanley! Đi khắp nửa vòng trái đất trên con tàu gỗ có thể chìm! Nó có thể chết đuối dưới biển, dưới đại dương, nó có thể bị cá mập hoặc các sinh vật biển đột biến khác ăn thịt!"

Stanley cau mày. Gen thực sự có thể cố gắng chèo thuyền đến chỗ họ, lo lắng cho họ. Và quả thực, sau 3700 năm, sinh vật biển rất có thể đã bị biến đổi gen, tăng cả cân nặng lẫn chiều cao, cảm giác như những bậc thầy mạnh nhất thế giới.

"Gene biết về cá mập," Stanley nói. Họ dừng mọi công việc liên quan đến thuốc lá trong vài phút, kiểm tra lại một cách cẩn thận. "Và biết về những đột biến có thể xảy ra. Em có nhớ về báo cáo lớp tám của nhóc không? Thứ khiến giáo viên của nhóc ngất xỉu và bạn học thì nôn mửa ấy ? Lúc đó Gen rất lo lắng, cô ấy nghỉ việc một tuần sau đó vì căng thẳng, nên nhóc và tôi nhớ rất rõ bản báo cáo đó, không giống như em"

Rằng trùng hợp làm sao, khi Xeno từng làm một báo cáo cụ thể về cá mập, về ô nhiễm biển và đại dương, cũng như về khả năng biến đổi của sinh vật biển, có tính đến cả chất thải hạt nhân và hóa học.

Gen tự hào về báo cáo này đến nỗi cậu không hề ngại kể về sự gia tăng của nạn ăn thịt đồng loại, điều này tất nhiên không bao giờ Xeno giấu cậu, khuyến khích nhóc quan tâm đến các sự kiện khoa học.

Một số bạn cùng lớp của Gen đã nôn mửa ngay trong lớp khi nhận ra rằng một số con cá mập sẽ ăn nội tạng của chúng, trong khi bản thân chúng vẫn còn sống và cảm nhận được quá trình ăn thịt. Có người còn gặp ác mộng nhiều năm nữa. Không có gì đáng ngạc nhiên khi nhà tâm lý học của trường nghỉ việc chỉ sau một tuần - cô ấy thực sự sợ phải chịu trách nhiệm về tất cả những điều này.

"Chết tiệt, anh nói đúng," Xeno thở dài. Suy nghĩ của anh rõ ràng không khớp với suy nghĩ của Stanley một chút nào. "Con trai chúng ta không phải là một gã ngu ngốc sẵn sàng liều mạng vì một lý do mà không ai trong chúng ta chấp nhận."

Đôi vai anh đã thoải mái hơn. Stanley gật đầu, lại bắt đầu cuốn thuốc lá. Wingfield sau khi tạm dừng cũng quay lại với công việc, mặc dù đôi lông mày của anh ấy vẫn cau lại, như thể anh ấy đang cố gắng tính toán xem liệu mình có đưa ra kết luận chính xác hay không. Anh cắn môi đến bật máu, tỏ rõ vẻ suy tư.

Stanley cố tình cúi xuống thấp hơn, cố gắng ghi lại vẻ đẹp của Xeno Houston Wingfield vào khoảnh khắc đó. Xeno nhận thấy điều này, mỉm cười tinh quái, cuối cùng cũng thả lỏng và vươn người ra đón lấy hắn, xóa đi sự khác biệt nhỏ về chiều cao để hắn có thể ngậm lấy đôi môi mềm mại.

Hai đôi môi chạm nhau, quấn quít, triền miên không ngừng. Stanley một bên giữ lấy eo của bạn đời, bên còn lại tràn lưỡi qua đầu môi của Xeno, khao khát được nuốt trọn vị trái cây ngọt ngấy trên làn môi người nọ.

Nhưng rồi đột nhiên Xeno dứt ra, hắng giọng:

"Lỡ như hormone của nhóc phát triển thì sao? Stanley, thằng bé là một thiếu niên! Trong thời đại này, loài người luôn cố gắng sinh sản!"

Snyder chớp mắt rồi ngồi xuống. Hắn cau mày, xoay xoay điếu thuốc trên tay rồi kiên quyết quay sang chồng:

"Em đã kể cho nhóc nghe về tình dục rồi phải không?"

Xeno đột ngột tái mặt. Anh gần như không thở ra được bằng một giọng khàn khàn, run rẩy:

"Em tưởng anh sẽ nói chuyện này với thằng bé! Lúc đó em có những dự án quan trọng, Stanley! Em đã không ngủ đủ giấc!

Câu nói nghe như một lời bào chữa vụng về.

Cả hai đều nhìn vào mắt nhau với sự lo lắng. Stanley cố nhớ xem Gen có biết gì về tình dục và biện pháp bảo vệ thích hợp hay không; rồi hắn nhớ ra rằng sau 3700 năm, không có bao cao su hay biện pháp tránh thai. Lòng hắn cuộn trào khi nghĩ rằng lần sau khi Stanley nhìn thấy con trai mình, hắn sẽ không còn chỉ là một người cha nữa, mà sẽ thành ông nội.

Hơn nữa, Xeno cũng sẽ trở thành ông nội.

"Không," Xeno nhăn mặt, cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. "Gen của chúng ta cũng vậy ... " anh ngập ngừng, cố gắng tìm một từ tử tế, chứ không phải những thứ như "lãng mạn ngây thơ" hay "kẻ mơ mộng vô tội", "Lười biếng" cuối cùng anh cũng thấy mình nói như vậy. "Bây giờ mọi người sẽ có rất nhiều việc để làm đúng không, ai sẽ muốn bắt đầu một mối quan hệ chứ?"

Wingfield có vẻ yên tâm trước lời nói của chính mình, gật đầu trầm tư với chính mình, nhưng Stanley lần đầu tiên cảm thấy lo lắng thực sự trong toàn bộ cuộc trò chuyện.

Theo hắn, chính vì sự lười biếng của bản thân mà Gene có thể vô tình vướng vào một số mối tình.

Thật tốt khi hắn đã dạy nó cách bắn súng lục một cách chính xác. Hồi đó, việc này tốn rất nhiều thời gian, thần kinh và sức lực, nhưng giờ đây Snyder tự hào hơn bao giờ hết về bản thân vì đã làm được điều này, khi đã cố gắng giữ bí mật về thành tích đó với người bạn đời.

Tất nhiên, trên thế giới này không có súng. Và súng trường. Và bom. Và đạn. Nhưng Gen có hiểu biết và nhiều kinh nghiệm về chất nổ.

Và Stanley thì không lo lắng về bom cho lắm.

Việc một người dám chạm vào con trai mình ở nơi không ai được phép chạm vào - đó chính là mối lo nghiêm trọng hơn. Nó giống như một lời nguyền vậy.

Hắn đã từng tin tưởng vào trực giác của mình rằng Gen sẽ an toàn.

Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, lí tính như đi ngược lại, một cảm giác lo lắng mơ hồ bỗng dấy lên trong lòng hắn.
.
.
.
.
.
.
_______________________________________

Helluuu, đây là lần đầu tiên tui thật sự trans một fic hoàn chỉnh, nên sẽ có nhiều sai sót, mng hãy bình luận cho tui nhen, đó sẽ là nguồn động lực lớn đối với tui đó :>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro