oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--

1.

389.

Đó là số bước chân Jimin đếm được trên con đường hai người vẫn thường đi tới trường. Nhà của Taehyung ở bên cạnh một con sông nhỏ, hai bên bờ sông là cây mai anh đào xanh mướt. Jimin thường tưởng tượng đến cảnh Taehyung buổi sáng đi qua hàng đậu đẫm sương rồi ngang qua khu chợ bán đầy hoa trái cùng vài gian hàng bán đồ ăn sáng còn bốc khói, cậu đi thẳng đến trường mà chẳng hề nhìn xung quanh.

Taehyung chẳng hề nhìn xung quanh, bởi nếu như nhìn cậu sẽ biết được có một người ngày nào cũng đi sau nhìn cậu.

Taehyung đi giày màu đen, Jimin đi giày màu xanh dương. Cậu đi dưới lòng đường, Jimin bước trên vỉa hè. Taehyung đeo cặp chéo, Jimin khoác balo nhỏ. Tai nghe của Jimin màu trắng, của Taehyung có màu đen.

Có rất nhiều ngày Jimin cố gắng đi nhanh để vượt Taehyung, rồi khi vượt qua lại chẳng biết làm gì thì cắm cúi đi tiếp. Vừa đi cậu vừa nghĩ mình thật ngốc. Nếu như đi sau lưng, ít ra đã có thể nhìn thấy Taehyung. Không có Taehyung đi phía trước, con đường cũng vẫn là con đường đó thôi nhưng Jimin chẳng thể kiểm soát được bước chân mình.

Cũng có rất nhiều ngày Taehyung qua đường trước. Jimin mải nghe nhạc, đến lúc Taehyung bước chân lên lề đường bên kia thì đèn chuyển đỏ. Taehyung đi qua một nhà triển lãm sơn hàng rào màu trắng bên trong trồng những cây liễu rủ buồn, Jimin đứng chôn chân ở bên này đường nhìn những vạch đường màu trắng đã ngả xám.

Ba năm liền cứ như vậy, Jimin không hiểu sao cậu chỉ có thể gặp Taehyung vào những ngày nắng ngập tràn.

2.

Jimin thích Taehyung vào ngay ngày đầu tiên tập trung học sinh mới. Khi đó cả đám gà con ngồi cùng nhau trên phần sân rải sỏi để học bài học về luật giao thông nhàm chán, Jimin ngồi lâu mỏi lưng thì khẽ nhúc nhích, cậu bạn ở hàng bên cạnh ném qua một chiếc giày. Tưởng là một trò đùa, Jimin cau có nhìn thì cậu ta chỉ vào dưới chỗ ngồi của mình. Người lạ có tâm chia cho Jimin một chiếc giày, cậu ngồi lên rồi đến cuối buổi đứng dậy mà quên trả người ta. Taehyung một chân đi giày một chân trần lách qua hàng dài lớp của Jimin, đúng lúc cậu cúi xuống nhặt chiếc giày thì một lá điệp anh đào ở trên cao rơi xuống tóc. Taehyung lúi húi buộc dây giày, Jimin nhẹ đưa tay gỡ lá trên đầu Taehyung xuống. Chiếc lá rất bình thường chẳng qua rơi đúng chỗ, Jimin cất vào trong vở mình.

Hôm đó về nhà Jimin biết được Taehyung là người tốt, còn lại chẳng có ý gì hơn. Nơi Jimin ngồi bệt xuống không được rải sỏi đều, đằng sau quần cậu bị bẩn vài chỗ. Hẳn là khi Jimin nhúc nhích người Taehyung đã thấy hoặc người khác chỉ cậu thấy, Taehyung còn thừa một chiếc giày ở chân liền ném sang. Một chiếc giày ném đi vô tình rồi nhận lại cả một đoạn tình cảm dài tận ba năm, điều đó làm người ta vừa thích thú lại vừa sợ hãi.

Ba năm sau mở ra, chiếc lá đã khô vàng giòn rụm. Jimin cầm chiếc lá còn nguyên dạng lên mỉm cười, thì ra mình thích người ta đã lâu như vậy mà bản thân mình cũng không ý thức được.

3.

Taehyung là thành viên đội văn nghệ của trường, Jimin cũng như thế. Nhưng xuất phát điểm của hai người bọn họ khác nhau hoàn toàn. Nếu buổi văn nghệ trường chia đôi thành thứ thầy cô thích và thứ đám học sinh thích, hai người sẽ vừa vặn chia đều vào hai bên.

Tuổi mười sáu mười bảy nếu được chọn, ai cũng muốn trở thành một người đẹp và ngầu và thời thượng. Jimin không được quyền lựa chọn thứ mình thích, kết quả là lần nào những buổi văn nghệ cũng kết thúc bằng cảnh Jimin đứng tựa vào khung cửa sổ sơn màu đỏ rực của hội trường, trên người là bộ trang phục truyền thống. Cậu lặng lẽ nhìn khán giả rồi nhìn lên sân khấu, chỗ Taehyung đang mặc những bộ đồ hoặc đen hoặc đen trắng, hoặc buộc turban hoặc đeo khăn che nửa mặt, Taehyung nhảy nhót say sưa. Những cô gái chàng trai tầm tuổi bọn họ hào hứng hát theo bài hát đang nổi, thầy cô ở dưới lại mang vẻ mặt lịch sự thường trực.

Taehyung thời điểm đó giống như một ngôi sao, rất gần nhưng lại rất xa. Có thể bắt được trong tay, nhưng mở tay ra thì chẳng còn gì cả. Taehyung nổi tiếng theo cách của Taehyung, Jimin nổi tiếng theo cách của cậu. Taehyung tập trung vào chuyên ngành của cậu, Jimin lại chẳng biết mình phải làm gì. Trong những ngày hoang mang về tương lai, thứ hoang mang nhỏ nhặt nhưng lại là tất cả mọi vấn đề của một đứa trẻ mười sáu tuổi, hình dáng của Taehyung đi về phía trước vào mỗi ngày nắng, từng bước nhảy trên sân khấu giống như cậu sinh ra để được dành cho nơi đó, nụ cười đẹp đẽ ngây thơ của Taehyung, tất cả có ý nghĩa với Jimin nhiều hơn so với những gì cậu có thể nghĩ ra.

Có một ngày buổi diễn kết thúc khi đã về chiều. Jimin mở đầu show diễn, Taehyung lại là người kết show. Jimin diễn xong thì đi xuống khung cửa sổ của mình chờ đợi, rất lâu sau Taehyung mới xuất hiện. Hôm đó cậu vẫn mặc đồ đen và khoác thêm sơ mi trắng, trên cổ tay lại có buộc một chiếc khăn nhỏ màu xanh. Nắng chiều chiếu qua khe cửa sổ bình thường sẽ chỉ thành một ô màu vàng, hôm đó vì nhiều người qua lại nên bụi bay mịt mờ. Vài hạt bụi bay qua luồng sáng đó, chúng lấp lánh lạ thường.

Hai người cách nhau bằng một luồng sáng, Jimin không biết Taehyung đang nghĩ gì mà cũng trầm tư hẳn so với vẻ hoạt bát thường ngày. Jimin nhìn Taehyung qua những đốm lấp lánh kia, đột nhiên thấy mình lẩn thẩn nghĩ xa xôi. Bọn họ đều là rất nhiều hạt bụi đang cố gắng được một lần lấp lánh. Rồi có người trôi đúng hướng, con đường của họ rất dài, họ tỏa sáng rất lâu, ánh sáng từ họ rực rỡ. Nhưng vẫn còn cả trăm nghìn vạn triệu hạt bụi khác chưa tìm ra luồng nắng đúng.

Rồi lại ra đi, và tìm.

Ai đã tìm thấy, ai còn lang thang, điều đó không phải là mười sáu tuổi mà có thể tám năm, mười năm sau là mười sáu tuổi mà có thể tám năm, mười năm sau mới biết được đáp án.
Vậy thì lúc này cứ cố gắng hết mình thôi.

4.

Tình cảm những ngày ngây thơ đó cũng chia ra rất nhiều loại. Có những người yêu lần đầu cũng là lần cuối, bên nhau từ lúc cùng nhau đi qua sân trường cho đến lúc cùng nhau đi đến lễ đường. Có những mối tình sáng nắng chiều mưa, cách một ngày là lại chia tay sau đó ba ngày sẽ có người mới. Phổ biến nhất có lẽ là loại tình cảm câm lặng bé nhỏ, câm lặng vì không có cơ hội thổ lộ, vì không thể làm quen, vì thấy mình không xứng đáng. Ba năm đó của Jimin, rất nhiều ngày lách qua Taehyung rồi đỏ mặt chỉ vì mùi hương trên áo cậu, rất nhiều lần cùng ở chung đội văn nghệ cố gắng chen lấn để mong vô tình chạm vào vai nhau, cũng có ngày trốn biệt trên cầu thang nhìn cậu ấy đi dưới hành lang mà hai bên mưa đổ rả rích rồi chạy xuống chỉ để lướt qua vài giây ngắn ngủi. Vài giây ngắn ngủi cũng đủ để duy trì một chuyện tình, rồi vài giây ngắn ngủi cũng đủ để kết thúc một chuyện tình. Nhìn cậu ấy ở khoảng cách rất xa có thể yên ổn thích đến ba năm, đến khi chạm vào vài lần thì tình cảm lại nhẹ nhàng biến đi như một vệt nước mưa bốc hơi khỏi mặt đất.

5.

Đó là lúc trường tổ chức cắm trại trên một rừng thông. Đêm trong rừng thơm mùi lá thông ngai ngái, không gian đáng ra yên tĩnh lại bừng lên vì chiếc sân khấu dã chiến dựng ở bên dưới con dốc, xung quanh đó là lều trại cũng rực rỡ ánh đèn. Jimin đi lạc trong đoàn người hào hứng hát cùng nhau không kể ai là khán giả ai là diễn viên, cậu như mọi ngày nhìn Taehyung nhảy rồi lại hát trên sân khấu. Jimin còn ngẩn ngơ nhìn lên dù Taehyung đã xuống khỏi sân khấu từ rất lâu, sân khấu bất ngờ bị sập. Mọi người lùi về phía sau như một làn sóng, Jimin loạng choạng vài bước rồi giẫm lên chân một người.

Quay về sau rồi nói xin lỗi rối rít, đến lúc ngẩng đầu nhìn lên bỗng im bặt vì khuôn mặt ở rất gần mình. Đây là tình cờ và cơ hội ở trong truyền thuyết, nhưng Jimin không thể thốt ra lời nào. Cậu đi khỏi đám đông rồi một mình đi lên tháp chuông gần khu cắm trại. Tháp chuông ở trên cao, nghe nói ai đánh chuông rồi thì sẽ có một điều ước thành hiện thực. Không có năm nào Jimin đánh chuông, năm nay đúng lúc muốn đánh thì người giữ chuông nói rằng không thể đánh chuông vào buổi tối. Vậy là chẳng có mong muốn nào có thể thực hiện được, Jimin ngồi lâu rồi lại đi xuống dưới kia. Jimin đúng là đã va vào Taehyung, nhưng ở giữa rất nhiều người như thế, Taehyung lại có thể điềm nhiên nắm tay một cô bé rất xinh khóa dưới. Hai người nắm chặt tay nhau nhìn về phía trước, không ai rảnh rỗi nhìn về phía sau.

Đó là lúc cuối cùng cũng làm quen được với Taehyung khi cả hai đã ra trường và qua mùa hè là sẽ chia thành hai hướng. Lấy lí do quay một bộ phim ngắn rồi mời Taehyung tham gia, hai người đi xem kịch bản rồi "phát hiện" ra rằng ở cùng đường với nhau.

Taehyung nói chở Jimin về rồi sau đó xe hết hơi phải đi bộ chung nhau, Taehyung không nói gì còn Jimin lại thơ thới bước đi mong đường dài mãi. Năm đó thành phố tổ chức lễ hội lớn, hai người đi trên cây cầu cấm xe qua lại thì bất chợt pháo hoa từ sân khấu trên bờ sông bung nở lên trời. Trong khoảnh khắc Taehyung ngước lên trời, trong mắt cậu là những chùm pháo bùng lên rồi tắt, tất cả những gì Jimin nhìn thấy chỉ là mắt của Taehyung. Con đường về sau đó yên lặng hơn, đi ngang qua cổng trường Taehyung đột nhiên hỏi:

"Cậu thấy pháo hoa lúc nãy có đẹp không?"

Bị giật mình vì câu hỏi đó, Jimin đá phải lốp của Taehyung rồi sau đó khẽ nói:

"Đẹp lắm."

"Ừ, cái gì đẹp đẽ thì sẽ nhanh tàn."

Taehyung kéo Jimin vào phía trong lề đường rồi đi tiếp. Đêm hôm đó vừa định soạn tin nhắn chúc ngủ ngon gửi cho Taehyung dù cậu chẳng bao giờ trả lời, Taehyung đã nhắn tin trước báo rằng mình không thể tham gia ghi hình bộ phim ngắn đó. Lí do loanh quanh lộn xộn gì đó là bận đi diễn và phải đi cùng với gia đình, Jimin nghĩ rằng Taehyung biết rõ kịch bản đó và cả bộ phim đó tạo ra chỉ vì một mình Taehyung.

Cái gì đẹp đẽ thì sẽ nhanh tàn.

Đó là lần cuối cùng hai người gặp nhau, một buổi prom vào cuối tháng Tám. Giống như một vòng tròn không có hồi kết, Jimin lặng bước theo Taehyung suốt ba năm thì cũng sẽ có một người đứng trên hành lang tầng hai nhìn chiếc balo màu xanh xóc nảy trên vai Jimin đủ ba năm.

Người đó cũng như Jimin đối với Taehyung, cuối cùng cũng đủ can đảm làm quen cậu. Jimin vui vẻ nhận lời cùng người đó dự prom vì phải có đôi mới được tham gia, khi đang cười đùa nhảy nhót với người đó thì đột ngột chững lại vì thấy Taehyung dắt một cô gái vào. Không phải là cô gái lần trước, nhưng vẫn là một cô gái rất xinh. Hai người nhảy với nhau ở cuối sảnh, Jimin và người bạn đi cùng nhảy vào nhau ở đầu sảnh. Những sợi dây trang trí dán giấy bạc lấp lánh như những hạt bụi nắng ngày đó chia cách hai người bây giờ thành ra chia cách bốn người, Jimin không nhìn Taehyung nhưng vẫn cảm giác ánh sáng ở cả sảnh đường tập trung duy nhất vào chỗ một người. Mấy bước nhảy của Jimin rối dần, người bạn kia săn sóc hỏi cậu có muốn ra ngoài hay không. Hai người đi ra cùng nhau, lúc đi vào thì gặp Taehyung đang nắm tay cô bạn kia ra ngoài. Taehyung nhướn mày nhìn Jimin đầy ẩn ý, Jimin cụp mắt khẽ cười rồi nhẹ nhàng bước qua.

Chỉ có cậu mới đi ra ngoài đó để 'làm gì đó' thôi, tôi thì không. Người tôi muốn cùng
'làm gì đó' bây giờ đang đi cùng người khác.

Có người biết chuyện, hỏi vì sao Jimin đã đi đến bước làm quen, đã cùng người đó ngắm pháo hoa, đã có thể nhắn tin mỗi đêm chúc ngủ ngon, cuối cùng lại không mạnh dạn nói ra một câu tôi thích cậu? Jimin lắc đầu, nếu nói ra câu "tôi thích cậu", dường như có điều gì đó sẽ biến mất mãi mãi. Không phải là Kim Taehyung, không phải là tình bạn khó khăn lắm mới có được giữa hai người mà có thể là những thứ tình cảm mong manh Jimin dành cho Taehyung cũng sẽ biến mất đi ngay sau khi cậu nói ra câu đó. Vậy nên cứ như một lá điệp anh đào rơi trên tóc Taehyung ngày đó, bị rút cạn cả sự sống nhưng vẫn giữ được hình dáng thì tốt hơn.

6.

Thành phố nhỏ xíu không giữ chân được cả hai, mỗi người bay về một phương trời mới.
Như một hạt bụi bay vào trong luồng sáng, chỉ hai năm sau Jimin trở về đã khác xưa. Cậu đi làm sớm hơn nhưng vẫn giữ được vẻ hồn nhiên của thời cấp ba, tự tin nói đùa với nhóm bạn rằng nếu bây giờ phát cho Jimin một bộ đồng phục thì vẫn có thể qua mặt bảo vệ vào trường, thậm chí ngồi vào trong lớp mà không bị ai phát hiện.

Hội trường có mấy gian hàng rất dễ thương, Jimin ghé ra ghé vào rồi bị mấy cô bé học sinh lôi kéo tới một tấm bảng gỗ lớn đề tên là "thư trong ngăn bàn". Jimin chăm chú nhìn những tờ giấy màu bay nhẹ trong gió, vài mươi tờ giấy dán trên đó đều là thư tình ngày xưa người nào đó chưa kịp gửi cho một người.

"XXX, cậu buộc tóc đuôi ngựa trông rất xinh, thả tóc dài cũng rất xinh, cắt tóc ngắn rồi vẫn xinh như trước."

"XXX, áo của cậu luôn dính bẩn sau giờ giải lao, cậu chơi bóng đá nhiều như vậy có thể lần nào đó giả vờ đá trúng tôi có được không?"

"XXX, tôi nói cho cậu biết, lần nào tôi đi ngang qua sân bóng rổ cũng rất bực mình khi thấy cậu! Tại sao cậu luôn ném sai kĩ thuật nhưng bóng lúc nào cũng vào rổ?"

Một cô bé đưa cho Jimin cây bút, cậu mỉm cười không biết viết gì. Nhìn quanh sân trường lộn xộn đầy màu sắc, có lẽ viết ra một dòng cũng sẽ không ai thấy được đâu.

"Cậu có biết con đường tôi cùng cậu đến trường trong suốt ba năm dài bao nhiêu bước không? Tôi thì có."

Cô bé học trò nhìn lén tờ giấy trên tay Jimin rồi nhí nhảnh bổ sung:

"Anh không viết tên người đó ạ?"

Jimin lắc đầu đưa trả cây bút mực tím ngắt. "Nếu anh viết tên người đó tức là anh hi vọng người đó sẽ trả lời."

Cô bé kia hiển nhiên không hiểu, Jimin trả tiền để dán "bức thư" lên bảng rồi lại đi vòng quanh. Dưới sân trường này có rất nhiều Park Jimin, cũng có rất nhiều Kim Taehyung, những hình hài khác và những cái tên khác nhưng đều có chung một chuyện tình như thế.

Cuối buổi hội trường, hai cô cậu học trò chăm chú chụp ảnh từng "bức thư" trên bảng. Hàng trăm tờ giấy được dán lên, cô nhỏ tiu nghỉu vì nhiều người tới đọc thư nhưng chẳng ai biết nhân vật được nhắc đến là mình. Bao nhiêu cái tên trùng nhau trên đời, rõ ràng những người đã lớn đều e ngại trước những điều không chắc chắn, không phải như thời học sinh chỉ một nụ cười vu vơ cũng nghĩ người đó cười với một mình mình.

Cậu bạn bên cạnh cô chụp hết mấy tờ giấy rồi nhẹ gỡ ra, nhìn vẻ mặt của cô thì nhẹ giật mái tóc đuôi ngựa gọn gàng đung đưa sau đầu cô nhỏ.

"Ngốc ơi cậu xem đi, có một người viết thư trả lời đây này."

"Có đâu?"

"Có mà, nhìn xem."

Cậu chìa cho cô một "bức thư" viết bằng mực tím trên tờ giấy vàng tươi.

"Cậu có biết con đường tôi cùng cậu đến trường trong suốt ba năm dài bao nhiêu bước không? Tôi thì có."

"300. Nếu là chân cậu thì là 389."

300 là số bước chân của chính mình Taehyung đếm được trong những ngày nắng.

389 là số bước chân ai đó cậu đếm được vào mỗi ngày mưa.

----

Is that star looking at me too? Won't it be looking at me?
Is that star looking at me too?
At me?
Isn't it looking for me right now?
Or is it avoiding me?

Plot: Star - Heize.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro