Chương 98: Quả bom hẹn giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng tập nơi đèn không tắt cho đến tận đêm khuya.

Các thành viên The Core thở dài với đôi mắt nhắm tịt.

Dù đang luyện tập bài hát fansong nhưng trên khuôn mặt của họ chỉ thể hiện sự mệt mỏi nhiều hơn là tình cảm trìu mến dành cho Fan hâm mộ.

Cả nhóm đã khẩn cấp đề nghị với KJ Entertainment, sau đó nhận được một bài hát xứng đáng.

Tổ chức họp mỗi ngày thảo luận hằng giờ về việc viết lời hát và lên lịch trình.

Mọi thành viên phải nghe lời như một con chó khi trưởng nhóm Kang Ji Hyuk đưa ra yêu cầu.

Ray không hài lòng với tình hình hiện tại.

Kít-

Khi cửa kính phòng tập mở ra, ánh mắt lạnh lùng của Ray nhìn thẳng vào người đó.

Hôm nay Kang Ji Hyuk lại tới muộn với lý do ghé qua ký túc xá một lúc.

Tất nhiên, những lời hay ý đẹp không thể thốt ra từ miệng Ray: "Anh đi tận đâu để viết ra lời bài hát tặng cho Fan?"

"Tôi đã nói rồi. Tôi về ký túc xá."

"Hyung, bây giờ là mấy giờ?" Ray chỉ vào đồng hồ.

Đã qua ba giờ đồng hồ, kể từ khi Kang Ji Hyuk vắng mặt.

Không tuân thủ thời gian.

Mặc dù anh ta đã đảm bảo anh ta biết cách sáng tác lời bài hát nhưng đến nay vẫn chưa hoàn thành.

Do lịch trình chuẩn bị rất ngắn, lời bài hát do Kang Ji Hyuk viết bắt buộc phải nộp trong hôm nay.

Bọn anh sẽ thu âm vào sáng mai. Ray cau mày hỏi thẳng: "Lời bài hát xong chưa?"

"Tôi vẫn đang viết."

"Gì cơ?" Câu hỏi được cất lên với giọng lạnh lùng.

Ji Yeo Jun chú ý, vỗ nhẹ vào vai Ray.

Cậu nghĩ nếu cứ tiếp tục đối đáp như thế, hai hyung này sẽ xông vào đánh nhau.

Tuy nhiên, dù cơn giận đó lắng xuống, cậu cũng không dám chen vào cuộc trò chuyện.

Ray vuốt tóc mái, thở dài: "Tôi đã nói thời gian phát hành fansong rất eo hẹp. Anh vẫn chưa viết xong lời bài hát ư? Anh mất trí rồi à?"

"...Gì?"

Biểu cảm của Kang Ji Hyuk trở nên cau có ngay lập tức. Dù anh có đến muộn trong lịch tập luyện hay cư xử ngang ngược. Đến tận bây giờ, chưa có thành viên nào dám chống đối anh.

Cùng lắm thì anh chỉ để ý đến ánh mắt của nhân viên trong công ty thôi, bởi vì đối với Kang Ji Hyuk, các thành viên trong nhóm luôn là thuộc hạ dưới cấp anh.

Một vết nứt xuất hiện trong bầu không khí nhóm.

"Nếu anh định làm theo cách này thì anh không nên bắt đầu. Thậm chí đã đăng bài viết thông báo phát hành fansong, nhưng anh tính làm gì? Làm thế nào có thể kiếm cớ với Fan?"

"Tôi đã nói gì? Tôi có nói rằng có thể hoàn thành xong trong hôm nay?" Kang Ji Hyuk bật cười, nhìn xuống Ray.

'Tại sao cậu ấy lại cư xử thế này?'

Trừ khi sáng nay cậu ta ăn nhầm thứ gì đó bị hỏng, nếu không chuyện này không thể xảy ra.

Thằng nhóc thường xuyên càu nhàu nhưng là chàng trai rất ngầu, không hiểu sao hôm nay nó lại trừng mắt nhìn anh bằng con ngươi đỏ ngầu.

"Bây giờ cậu đang uy hiếp tôi sao?"

Cậu ấy im lặng. Kang Ji Hyuk mỉa mai: "Này, nhìn đôi mắt này đi. Tôi sắp ăn thịt cậu đấy."

Ray không chịu chua: "Sao. Muốn đánh tôi?"

"Này, hyung điên hả? Sao lại đột nhiên làm thế?" Ji Yeo Jun vội vàng ngăn cách hai người ra. Mấy cậu em đứng đằng sau đều co rúm vào nhau, sắc mặt trắng bệch.

"Hai anh có chuyện gì vậy..."

"Đột ngột nhạy cảm thế?"

"Em đoán Ray nhạy cảm vì anh ấy mệt mỏi."

"Tôi hiểu rồi. Tất cả là do không ngủ đủ giấc."

Tốt đấy. Lý do thuyết phục nhỉ?

Ray gật đầu kèm nụ cười lạnh: "Tôi đoán do tôi thiếu ngủ, hyung."

Anh vừa mất hết cảm tình sau khi nghe thấy lý do mấy đứa em can ngăn. Dù là một nhóm, anh lại không thể chia sẻ cảm nghĩ, dựa dẫm hay mong chờ vào ai, cuối cùng chỉ có mỗi anh bị vứt bỏ.

Vì vậy, anh quyết định rời khỏi nơi này.

"Ray. Anh đi đâu thế!"

"Này, anh đi đâu?"

"Tôi sẽ quay lại sau..."

Bang-

Bỏ lại phía sau tiếng kêu khẩn thiết của các thành viên, Ray đóng cửa kính, đi ra ngoài hành lang.

Anh không biết nên đi đâu, chỉ bước mà không có mục đích.

Mau chóng xuống cầu thang, nhận ra bản thân đang ở bên ngoài tòa nhà KJ.

Hơi muộn.

Tháng năm, không khí mát mẻ ập vào phổi.

"Sai rồi."

Phải.

"Sai lầm quá rồi."

Không biết chuyện gì đang diễn ra trong cơ thể, nhưng... Anh cảm thấy ruột gan sôi cồn cào.

Trong phút chốc, anh vỡ mộng.

Không có ai để trò chuyện.

Anh nhớ ra có một người từng hỏi cuộc sống của anh vẫn ổn chứ.

Ray bật cười, lướt qua những tin nhắn trao đổi trong ngày.

-Hôm nay các cậu sẽ thu âm bài hát tặng fan phải không?

-Ừm, tôi nghe nói chúng ta phát hành bài hát tặng Fan cùng ngày?

-Đây có phải một trong những cách tìm hiểu thông tin không?

-(biểu tượng cảm xúc run bần bật)

Khi bài báo ra mắt, cậu ấy nói rằng không nghĩ gì về nó, nhưng là một hậu bối đến từ nhóm Stardust, cậu ấy nghe tôi phàn nàn suốt ngày về cơm hộp ở KJ.

-Tôi chỉ tò mò về lịch trình thôi.

-Cậu có giận không?

-Rất tức giận?

-Tôi chỉ bận...

-Có thời gian để trò chuyện mà, hôm qua tôi xem phim rất vui.

-Tôi cũng thích.

-Wow, cậu nhại lại lời tôi sao ㅠㅠ

-Tôi đang bận.... Như một chút chuột loay hoay quanh bản thu âm của mình.

-Cậu vốn là hamster.

Việc viết lách của hamster chiếm dụng hết thời gian của cậu.

Anh không liên lạc được với Seo Han vì cậu quá bận.

Cậu ấy sẽ nhận máy nếu anh gọi đến chứ?

Bọn anh không thân tới mức đó.

Cậu ấy có thấy phiền không nếu anh gọi vào giờ này?

Những suy nghĩ phức tạp quay cuồng trong đầu anh.

Rốt cuộc.

Ray nhấn nút như bị ma ám.

"A."

Chắc anh điên thật rồi.

Lúc tỉnh táo lại thì đã muộn, bên kia đã bắt máy.

Ting-

Một giọng nói quen thuộc vang lên qua ống nghe.

-Chào?

.
.
.

Công việc thu âm bắt đầu khá sớm, vẫn tiếp tục cho đến tận đêm khuya.

Lần này, Cha Seong Bin chịu toàn bộ trách nhiệm khâu sản xuất.

Vì anh ấy là thành viên cùng nhóm nên tôi đã mong đợi quá trình thu âm sẽ kết thúc nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng đoán thử xem? Tôi cảm giác Seong Bin khá nghiêm khắc khi nhìn thấy cảnh tượng các anh trai bị xé nát dần trước mặt tôi.

Không ai có thể thu âm xong chỉ trong một lần.

Có ổn không? Mặc dù tôi muốn có bài hát hay, nhưng đôi tai đó là gì? Cảm âm tuyệt đối?

Nghe có vẻ hơi khác hình tượng của Cha Seong Bin một chút...

Anh chàng đó không dễ tính đâu.

Ngay sau khi hát xong, Cha Seong Bin nói: "Wow, Seo Han, kỹ năng thanh nhạc của em rất tốt."

"Thật ạ?"

"Làm lại lần nữa nhé."

"Hả? Sao lại đi đến kết luận đó?"

Cha Seong Bin hạ tai nghe xuống, mỉm cười.

Câu vừa rồi của anh đã được lặp lại hơn mười lần.

Đi kèm gồm những lời khen ngọt ngào như thể đang cố gắng giữ gìn tâm lý cho tôi vậy.

"Bài hát đã được cải thiện rất nhiều. Thành thật, đã rất hoàn hảo, có cần thu thêm không."

"Ừm, chỉ một lần thôi~"

"Wa, giọng anh xuyên qua tai nghe đập thẳng vào tai em đấy?"

Tôi nổi da gà.

Vì bài ca than thở của Cha Seong Bin, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài lựa chọn thu âm tiếp.

"Thử đoạn này xem."

"Thật điên rồ."

"Hừm, thêm lần nữa."

Rapper chính Cha Seong Bin là người cầu toàn trong âm nhạc đến mức lập dị.

Nhờ vậy, đến cuối buổi thu âm dù tôi bị vắt kiệt sức nhưng kết quả rất tuyệt.

"Bài hát hay lắm phải không?"

Chất lượng quá tốt để đưa nó vào danh sách bài hát đi kèm trong album.

"Wow, nghe thế này khác hẳn."

Sau khi bản demo gốc hát một mình của Cha Seong Bin được lấp đầy bằng giọng của cả bảy người, cảm giác thật sự khác biệt. Sự hưng phấn được tăng thêm vào bầu không khí tươi sáng của bài hát.

Làm sao giọng của chúng tôi có thể hoà quyện tốt đến vậy? Chất giọng của các thành viên được tô thêm một màu sắc mới khiến bài hát sống động hơn rất nhiều.

"Thật sự... Em thích lắm."

"Anh sẽ giữ bản này."

Liệu yêu cầu hát với nhiều cảm xúc nhất của Cha Seong Bin có hiệu quả không?

Tim tôi như đập nhanh vô cớ khi nghe lời bài hát.

Tôi vô thức bật cười khẽ.

"Em thích khoảng bao nhiêu?"

"Rất nhiều."

Dusty sẽ thích hơn cả tôi.

Đó là câu đầu tiên tôi nghĩ đến sau khi nghe bài hát này.

"Không sao đâu, mọi người sẽ thích lắm."

Cha Seong Bin ngẩng đầu lên với vẻ mặt hài lòng: "Muộn rồi, về nhé~ Hôm nay mọi người đã làm việc vất vả."

"Đi thôi, đi thôi!"

"Hôm nay anh thực sự sẽ bùng nổ nếu còn nán lại tiếp nữa!"

Cuối cùng tôi cũng bước ra khỏi phòng thu, nơi tôi đã bị giam giữ cả ngày.

Ring-

Điện thoại của tôi rung lên.

Khá muộn.

Thanh thông báo hiện lên một cái tên bất ngờ.

[The Core_Ray Cao Cấp]

"Ơ?"

Đôi mắt của Ha Jun Seo mở to khi anh trông thấy cái tên hiển thị trên điện thoại: "Ơ, vào giờ này?"

"Em thường xuyên được liên lạc, nhưng..."

"Anh chàng đó có vẻ thực sự thích em. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Ừm.

Có lẽ anh ấy chỉ thấy chán thôi.

Nhưng dù có buồn chán thế nào, Ray cũng không phải kiểu người sẽ bất ngờ gọi điện đến.

"Chờ em chút một." Tôi nói với Ha Jun Seo, anh ấy cẩn thận rời khỏi chỗ này.

"Ừm, em nghe điện thoại đi."

Khi bước tới hành lang, tôi nhấn nút nghe, tôi thực sự không nghĩ nhiều ngoài...

'Vì sao những người trông có rất nhiều bạn bè vẫn hay liên lạc với tôi?'

Nhưng.

Khoảnh khắc tôi áp tai vào điện thoại, bản năng mách bảo tôi có điều gì đó không ổn.

-À, cậu đang làm gì vậy?

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Một người vốn luôn vui vẻ nhưng giọng nói hôm nay trở nên uể oải.

...

-Tôi... Tôi không thể ăn cùng bọn họ.

Thực ra, tôi ghét Kang Ji Hyuk.

Dù chẳng tiếp xúc bao nhiêu nhưng vẫn thấy khó chịu khi nghe thấy ai đó nhắc đến.

Tuy nhiên.

'Anh ta lại chụp ảnh ai đó rồi đi kể lể với giám đốc mới sao?'

Những ký ức giờ đây đã hơi xa xăm với tôi.

Kang Ji Hyuk - một tên khốn hèn hạ, khó ưa hơn tôi tưởng rất nhiều.

Tôi không muốn các thực tập sinh xung đột với nhau. Nhưng anh ta có phải là con người không, khi uy hiếp một người tốt bụng và yếu đuối như Yi An hyung?

Tôi tận mắt chứng kiến ​​Seo Yi An bị hành hạ thế nào, nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng ra chuyện ai đó chụp ảnh mách lẻo sai sự thật.

Vì lý do nào đó, anh ấy chỉ tập luyện như thể sắp gục ngã bất cứ lúc nào.

Tôi từng hiểu lầm rằng đấy là niềm đam mê cuồng nhiệt của Yi An, mà không ngờ sự thật là anh đang bị chấn thương tâm lý.

Một con người thiếu nhân tính cơ bản.

Người đó hiện đang phá hoại bầu không khí của The Core.

Khiến một số thành viên khó chịu không muốn ngồi ăn cùng bàn, nhưng Ray huyng, dường như đang mất bình tĩnh với người trưởng nhóm đó nhất.

Nếu không, không đời nào anh lại kể câu chuyện như vậy cho một tân binh đến từ công ty khác, người bị công chúng so sánh là không khác gì đối thủ cạnh tranh của anh.

"Tôi hỏi vì tôi không biết."

"Anh đã uống rượu à?"

-Ừm. Tôi có uống...

Rượu thật tuyệt vời. Nhở.

Lee Do Kyung cũng vậy, Ray cũng thế.

Tại sao họ lại uống rượu rồi gọi cho tôi, tôi vẫn là trẻ vị thành niên.

Tôi không biết nguyên nhân.

Tin tốt là rượu đóng vai trò như chất xúc tác cho lòng can đảm, may mắn cuộc trò chuyện diễn ra rất tỉnh táo.

-Tôi không say. Tôi vừa mua bia...

Khi nghe câu này của Ray, tôi chìm đắm trong suy nghĩ.

'Tôi nên đưa ra lựa chọn nào?'

Tôi không thích Kang Ji Hyuk, nhưng trường hợp của anh ta hơi khác do anh ta không tham gia Dự án.

Có lý do rõ ràng khiến Kevin và Lee Jun Hyuk phải ra đi. Tôi không thể ra mắt cùng những quả bom hẹn giờ, vậy tôi có thể làm gì? Loại họ.

Tuy nhiên, Kang Ji Hyuk đã có thể ra mắt dù anh ta kinh tởm.

Đôi khi tôi phải thấy anh ta ở các lễ trao giải, thậm chí thường xuyên trên các chương trình ca nhạc. Nếu không may mắn, sẽ gặp mặt nhau trên các chương trình giải trí như cuộc chiến VS mới đây.

Nhưng, tất cả chỉ có nhiêu đó thôi.

Dù anh ta có phát điên lên vì lòng kiêu hãnh cũng chẳng sao cả, miễn là không gây tổn hại đến nhóm tôi.

Hình ảnh của một thần tượng đang hoạt động gắn liền với công ty của họ, thì liên quan gì tới tôi chứ?

Quên sạch quá khứ, bắt đầu lại từ đầu là chuyện bình thường, nhưng...

'Tôi đang bực sao?'

Khi chúng ta già đi, hình như cách nhìn nhận sự việc của chúng ta cũng thay đổi theo năm tháng? Việc tha thứ cho ai đó trở nên khó khăn.

Sau khi nghe chi tiết câu chuyện, tôi có thể hình dung ra khoảng thời gian khủng khiếp mà anh chàng này đã trải qua ở KJ.

Đầu xỏ gây ra tội lỗi lại ăn ngon uống tốt, sống thoải mái khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi thử vận ​​may của mình với một chút dự đoán.

"Vậy anh cảm thấy thế nào?"

-Ờ?

"Tới mức muốn đuổi anh ta đi vì anh ta không chịu hợp tác không?"

Hình như bên kia đang suy ngẫm câu trả lời, cuộc gọi im lặng một lúc.

Không có lời hồi đáp nào trong một thời gian dài.

Và.

Cuối cùng Ray cũng lên tiếng.

-Có lẽ.

Tôi biết ngay mà.

Anh chàng đó sẽ không bao giờ chịu nổi Kang Ji Hyuk đâu.

"Đúng nhỉ?" Tôi thốt ra với một nụ cười đắng chát.

Ừm.

Nếu nhớ không nhầm, Kang Ji Hyuk có một cuộc tranh cãi lớn nổ ra trong 7 năm tới.

Tôi không định sử dụng cái này, nhưng tôi không phải thành viên nhóm đó, tôi có thể kể sơ lược một chút.

Chỉ sơ lược thôi.

Tôi nói với giọng bình tĩnh: "Trên thế giới có rất nhiều người không có bí mật, nhưng riêng anh ta thuộc trường hợp ngoại lệ, có vẻ là người có nhiều bí mật nhất."

-Gì cơ?

Lời khuyên duy nhất tôi có thể đưa ra.

"Nếu anh kiểm tra điện thoại của ai đó, anh sẽ tìm thấy thông tin bổ ích."

Liệu quả bom có phát nổ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro