Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rule number one, is that you gotta have fun

But baby when you're done, you gotta be the first to run."

How to be a Heartbreaker- by Marina and the Diamonds 

--------------------------------

"Sawada, đi với tôi."

Tsuna ngoan ngoãn đi theo Hana đến văn phòng của cô ấy. Anh lau mồ hôi trên trán bằng một chiếc khăn ẩm trước khi nhét nó vào tạp dề. Anh ấy đã chạy quanh nhà hàng như điên sau khi Akiyama bị đuổi khỏi ca trực, khiến họ thiếu một người phục vụ.

Các đơn hàng được gọi ra không ngừng, và đôi chân của Tsuna đau nhức vì chạy khắp nơi. Cứ cho là nhà hàng lúc nào cũng bận rộn, thì nó vẫn thật mệt mỏi. Anh không đếm nổi mình đã đụng phải những người phục vụ khác bao nhiêu lần, cố gắng giữ thăng bằng các món ăn trên tay mỗi người. Họ đều nhanh chóng trao nhau những nụ cười để bớt căng thẳng, nhưng không nán lại chia sẻ bất cứ lời nào.

Akiyama đang ngồi trên một chiếc ghế trong văn phòng với đôi vai rũ xuống. Tsuna đấu tranh với sự thôi thúc để tiếp cận và an ủi anh ta. Thiếu niên vẻ mặt quẫn bách, giống như nhìn chính mình. Thay vào đó, Tsuna đã chọn cách giữ khoảng cách lịch sự, vẫn cảnh giác với sự nóng nảy của Akiyama.

"Bạn có thể kiện anh ta," Hana nói, vén mái tóc đen ngắn ra sau tai.

Tsuna há hốc miệng. "K—Kiện anh ta à?"

Akiyama căng thẳng nhưng không nhìn lên lấy một lần. Hana nhướn mày. "Tôi đã sa thải anh ta rồi. Hành hung bất kỳ ai trong nhà hàng của tôi hoặc ở nơi khác là hành vi phạm tội có thể bị trừng phạt. Trái pháp luật , Sawada. Bạn biết điều đó."

Tsuna hơi nhăn mặt. Cũng chẳng ích gì khi họ là bạn cùng lớp ở trường đại học.

"Vẫn ổn thôi," anh chậm rãi nói, "Akiyama-kun đã trải qua một thời gian khó khăn."

Hana thở dài và xoa xoa sống mũi. "Sawada, bạn là một trong những con khỉ khó chịu nhất mà tôi từng gặp." Đôi mắt cô sắc bén khi nhìn thấy Akiyama. "Có những thứ tồi tệ hơn."

Akiyama nao núng. Thương hại cậu bé, Tsuna nói, "Phí luật sư quá cao và tống cậu ta vào tù sẽ là bản án tử hình cho gia đình cậu ta, Kurokawa-san. Sa thải anh ta là hình phạt đủ rồi."

Lông mày của Hana nhíu lại, và trong một giây, Tsuna nghĩ rằng cô ấy có thể phát nổ. Akiyama ngước đôi mắt mở to nhìn anh, trông vừa hy vọng vừa hoài nghi. Mặc dù không tin nhiều hơn. Tsuna chỉ trao cho anh một nụ cười ngập ngừng.

"Akiyama, anh có năm phút để lấy đồ và rời đi," Hana nói, hít một hơi thật sâu. "Cân nhắc thực hiện một số biện pháp kiểm soát cơn giận trên đường ra ngoài."

Cậu bé đã không suy nghĩ hai lần. Cúi chào vội vã, anh lao ra khỏi cửa. Một khoảnh khắc im lặng bao trùm giữa hai người cư ngụ trong phòng. Tsuna đột nhiên cảm thấy như mình đang ở trong văn phòng của Giáo sư Hoshino một lần nữa. Giáo sư của anh ấy trông giống hệt như cách Hana đang nhìn anh ấy: đôi mắt sắc bén, đôi môi cương nghị, đôi lông mày nhíu lại.

Thay vì nói "tại sao bạn lại bỏ học, Sawada?", Hana nói, "Bạn đang nghĩ cái quái gì vậy?"

Tsuna cố gắng hết sức để không bồn chồn. "Tôi đang nghĩ về tương lai, Kurokawa-san."

"Anh ta định đấm cậu."

"Anh ấy không nghĩ thế."

"Bởi vì Knuckle tình cờ đi ngang qua."

"Cũng có lẽ vậy..."

Hana nheo mắt lại. "Đừng cố biện minh cho việc hành hung, Sawada. Bạn tốt hơn thế.

"Akiyama-kun có một gia đình cần hỗ trợ."

"Còn bạn thì sao? Các em của bạn sẽ nghĩ gì nếu bạn bị đánh đập? Bạn sẽ làm việc như thế nào? Ai sẽ trả các hóa đơn sau đó? Bạn sẽ buộc chúng phải lao động trẻ em? Đừng lố bịch thế, Sawada."

Tsuna co rúm người lại. Anh không thể nói gì với điều đó. Hana hiếm khi ra đòn, một phong cách mà anh ấy vừa ngưỡng mộ vừa ghê tởm.

"Sa thải anh ta là đủ rồi, Kurokawa-san," anh lại nói, hơi mệt mỏi. "Cứ để nó đi. Dù sao thì tôi cũng không có thời gian, sức lực hay tiền bạc để đưa vụ việc ra tòa. Nhiều nhất anh ta sẽ nhận được có thể là tiền phạt.

Hana chế giễu. "Trái tim vàng của bạn thật lố bịch."

Tsuna cười gượng gạo. "Tôi nghĩ đó là ân huệ cứu rỗi của mình."

"Ra ngoài trước khi tôi ném thứ gì đó vào bạn."

Cố nén tiếng cười, anh cúi đầu. "Chúc buổi tối tốt lành, Kurokawa-san. Tôi sẽ gặp lại bạn vào ngày mai."

Anh thực sự không thích cách Hana chộp lấy chiếc kim bấm lớn trên bàn và nhanh chóng rời đi. Sau khi thay lại chiếc áo hoodie màu cam và quần jean, Tsuna chộp lấy chiếc túi của mình trong khi buộc dây giày converse. Anh ta chửi thề khi suýt ngã.

Vasya cũng ở chỗ đó bên ngoài, đang lướt qua chiếc điện thoại trông giống như mẫu mới nhất của anh ấy. Tsuna cảm thấy thật tồi tệ khi không cho anh vào nhưng Hana sẽ bắt anh gọi món nếu cô nhìn thấy anh và người đàn ông kia khăng khăng rằng anh ta thích không khí trong lành.

"Tôi xin lỗi vì đã để bạn chờ đợi," Tsuna nói, mỉm cười xin lỗi.

"Không, không sao đâu," Vasya nói, mắt anh nheo lại. "Vậy, đi đâu đây?"

Tsuna hy vọng mình có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông. Có phải anh ấy tự ý thức? Có lẽ bị bệnh? Anh ấy có dễ bị cảm lạnh không? Hôm nay trời hơi se lạnh. Namimori xa hơn về phía bắc thuộc tỉnh Hyogo, nơi có xu hướng có tuyết rơi nhiều vào mùa đông. Tsuna sẽ không ngạc nhiên nếu nó xảy ra trong vài tuần nữa.

"Đó là Madam Latte," anh nói, dẫn đường. "Không xa lắm và có nhiều loại cà phê ngon."

"Dẫn đường."

----------------------------------

Mất khoảng mười lăm phút để đi bộ đến quán cà phê, nhưng dường như không ai trong số họ bận tâm.

"Đây có phải là lần đầu tiên bạn đến Namimori không?"

Vasya gật đầu. "Ừ. Tôi mới đến đây ngày hôm qua." Anh vẫy tay trong không trung. "Tôi thích nó! Đó là một nơi khá mát mẻ. Mặc dù tôi nên thực sự khám phá và nhìn xung quanh. Ở khách sạn cả ngày không phải là điều thoải mái nhất trên đời."

Tsuna mỉm cười. "Tôi rất vui. Namimori không thực sự nổi tiếng, nhưng nó có những điều đặc biệt riêng."

Mắt Vasya nhăn lại. "Tất cả những nơi nhỏ đều như vậy. Giống như tìm thấy viên kim cương thô. Tôi thực sự không biết nếu tôi đang sử dụng cụm từ đó đúng. Nhân tiện, tôi đã đến Annecy vài tháng trước, nơi này thực sự rất đẹp - chắc chắn là nên đến. Nó giống như Venice nhưng tốt, Pháp. Anh ấy cười. "Ồ, và có một thị trấn ở Thụy Sĩ tên là Morcote—bạn có biết nó có một khu trò chơi điện tử từ thời Trung cổ không? Giống như, làm thế quái nào mà thậm chí có thể? Và cái hồ - mẹ kiếp, Hồ Lugano đúng là một trong những nơi tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy!"

Tsuna không thể không cười khi Vasya nói. Anh ấy ra hiệu một cách điên cuồng khi nói, điều này gần như hài hước nhưng đồng thời cũng rất đáng yêu. Anh ấy giống như một đứa trẻ nhỏ, háo hức muốn được làm hài lòng và giải trí.

Nó khá dễ thương , Tsuna nghĩ, giấu một nụ cười nhỏ đằng sau bàn tay của mình.

"Bạn phải đi du lịch rất nhiều."

Vasya nhún vai. "Đi kèm với công việc. Đôi khi nó mệt mỏi nhưng nó đáng giá." Anh cười khúc khích một cách ngượng ngùng. "Xin lỗi, tôi nói nhiều lắm. Hãy thoải mái tham gia bất cứ khi nào.

Tsuna cười. "Ổn mà. Tôi thích bạn nói chuyện, thực sự. Tôi thực sự không có gì thú vị để nói. Tôi sống một cuộc sống khá nhàm chán."

"Ồ, thôi nào. Tôi chắc rằng nó không nhàm chán đến thế đâu ."

"Giữa công việc và thanh toán hóa đơn, bạn thấy cái nào vui hơn?"

Vasya đảo mắt. "Được rồi, tôi đoán điều đó khá nhàm chán. Nhưng này, một số người trốn thuế."

Tsuna nhăn mũi. "Có thật không?"

Cười khúc khích, Vasya nhún vai. "Bất cứ điều gì khiến ta thích thú. Mọi người đôi khi có thể trở nên kỳ lạ. Ồ, tôi có một người bạn thích mổ xẻ xác động vật." Anh nghiêng người thì thầm đầy ẩn ý vào tai Tsuna. "Giữa anh và tôi, tôi khá chắc rằng anh ta cũng nhúng tay vào xác người."

Tsuna mở to mắt. "Gì?"

Vaxia gật đầu. "Tôi chắc chắn 10.000%." Anh ta giơ tay lên như thể đang tuyên thệ. "Thề trên mộ của bà tôi. Có lần các bạn tôi và tôi đi ra ngoài uống và tôi thề là mình đã thấy anh ta đem vài người phụ nữ lên xe ảnh, việc mà chưa bao giờ ảnh làm. Anh ta cũng đã lôi kéo cô ấy khá nhiều. Tôi có hỏi anh ấy về vụ đó sau nhưng những gì anh ta làm- chà, tôi thật sự không nên nói về nó". Vasya rùng mình. "Về mặt kỹ thuật thì đó là xe của công ty, nhưng đáng lẽ tốt hơn là nên giao chúng cho ai đó không phải anh ta, đúng không? Đôi lúc anh ta có thể trở thành một tên lén lút chó đẻ".

"Chà," Tsuna nói, "Họ có thể... quen nhau vào đêm hôm đó?"

Vasya phá lên cười. "Trời ơi không! Anh ấy không thể nói chuyện ngọt ngào với bất cứ điều gì ! Tôi khá chắc chắn rằng một cái cây sẽ khô héo và chết trước khi anh ấy kịp nói ra. Bên cạnh đó, tôi chưa từng thấy anh ấy hẹn hò lần nào trong thời gian chúng tôi làm việc cùng nhau. Tất cả những gì anh ấy quan tâm là những thí nghiệm rùng rợn của mình. Tôi nghĩ anh ấy có một số loại phòng thí nghiệm ngầm hợp pháp hoặc thứ gì đó ở chỗ của anh ấy. Tôi sẽ không ngạc nhiên nhưng điều đó sẽ thực sự tuyệt vời.

Tsuna đổ mồ hôi. "Chính xác thì bạn làm gì, Vasya? Có được những người bạn như thế..."

Vasya ưỡn ngực. "Tôi chỉ là một người giỏi kinh doanh mọi lĩnh vực. Dù đó là gì, tôi có thể làm tất cả!

Tsuna đảo mắt, nhưng vẫn mỉm cười. "Bạn có thể sửa một cái bồn rửa bị hỏng không?"

Vasya chế giễu. "Làm ơn đi, Tsuna, nếu cậu không biết làm mấy thứ đó, thì cậu đúng là đồ bỏ đi. Hãy cho tôi một cái gì đó tốt hơn để làm việc với ở đây.

Tsuna ngân nga trầm ngâm chỉ để làm hài lòng anh ta. "Làm thế nào về việc xây dựng một ngôi nhà từ đầu?"

Vasya uốn cong bắp tay khiến Tsuna bật cười. Người đàn ông có thân hình săn chắc, giống dáng người của vận động viên điền kinh hơn. Anh ấy rõ ràng đã làm việc . "Không có gì đâu!"

"Nấu một bữa ăn đầy đủ các món?"

"Tôi có thể làm một số bánh kếp trung bình."

Tsuna cười. "Được chứ. Còn cổ phiếu thì sao?"

Vasya gõ đầu. "Cổ phiếu, cổ ph—tôi có thể làm tất cả ở đây. Bất cứ thứ gì bạn muốn đầu tư vào nó, hãy để tôi điều hành nó và tôi đảm bảo rằng bạn sẽ sẵn sàng cho cuộc sống—1.000%."

Tsuna lắc đầu, cười toe toét. "Được, tôi cho. Anh xứng đáng với tên tuổi của mình đấy, anh bạn chuyên nghiệp."

"Tất nhiên! Hãy nhớ nó, Tsuna. Bạn không biết khi nào bạn sẽ cần một người như tôi trong đời đâu."

"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó."

Chẳng mấy chốc, quán cà phê hiện ra trước mắt. Mái che màu nâu nhạt của nó, được trang trí bằng những tách trà và bánh ngọt dễ thương, nổi bật giữa các cửa hàng khác. Một lượng lớn khách hàng đã ra vào cửa.

"Nó ở đằng kia," Tsuna nói, chỉ vào quán cà phê.

"Tuyệt đấy. Có vẻ tiệm đang bận rộn."

Tsuna mỉm cười. "Tất nhiên. Đó là một trong những quán cà phê nổi tiếng xung quanh."

Trước khi anh có thể mở cửa, Vasya đã bước tới và mở cửa bằng một cái cúi chào ấn tượng. Đôi mắt anh nheo lại với một tia tinh quái. "Sau bạn."

Tsuna đảo mắt, nhưng môi cậu vẫn nở một nụ cười thích thú.

----------------------------------------

Mùi thơm dễ chịu của cà phê và bánh ngọt khiến Tsuna bất giác thở dài. Được tu sửa cách đây 3 năm để đáp ứng nhu cầu ngày càng cao của thực khách, Madam Latte là một quán cà phê rộng với những chiếc bàn tròn được sắp xếp ngay ngắn trong không gian ấm cúng, và những chiếc bánh ngọt thơm ngon được bày biện bắt mắt ngay tại quầy.

Khi họ xếp hàng dài, Tsuna nhận thấy Vasya đang cố gắng hết sức để không bồn chồn trước ánh mắt của một số khách hàng. Bề ngoài của anh ấy đã thu hút rất nhiều sự chú ý tò mò và Tsuna cố cưỡng lại ý muốn kéo anh ấy ra khỏi cửa để anh ấy có thể thở.

"Tôi xin lỗi," anh nói. "Có đông quá không?"

Vasya chớp mắt vài lần, ngạc nhiên khi Tsuna lo lắng về sự khó chịu của mình. Anh ấy lắc đầu. "Không, không sao đâu. Dù sao nó cũng chỉ là cà phê. Mặc dù tôi hy vọng nó thực sự tốt". Anh vẫy bàn tay trống không của mình một cách nhanh chóng. "Không phải là tôi không tin anh hay gì cả. Tôi chắc chắn rằng nó rất tuyệt vời."

Tsuna muốn cười vào trạng thái bối rối của người đàn ông, nhưng lại quá lo lắng. Anh để ý cách những ngón tay của Vasya siết chặt túi đồ uống của mình.

"Tôi nghĩ vậy," anh nói, mỉm cười an ủi. "Đừng lo." Anh dừng lại. "Thật ra, lẽ ra tôi nên hỏi trước—chuyện gì đã xảy ra với cốc cà phê tôi pha ngày hôm qua? Bạn của bạn có ghét nó không?"

Vasya đột nhiên cười, khiến một số người nhìn chằm chằm khó chịu. "Ôi Chúa ơi! Bạn nên nhìn thấy khuôn mặt của mình. Anh ấy không nói ra - cái tôi của anh ấy lớn kinh khủng, tôi thề đấy - nhưng tôi nghĩ anh ấy thực sự thích nó. Kiểu, thực sự, thực sự thích nó. Chết tiệt, thật vui nhộn. Anh ấy trông rất bối rối; Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy trước đây. Đó là vàng . Mặc dù vẫn ném một số thứ vào tôi. Thằng khốn cần học cách nói lời cảm ơn."

Tsuna mở to mắt. " Cái gì ?"

Vasya nao núng. Tsuna hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Bây giờ không phải là lúc để đả kích.

"Uh, quên mất tôi đã nói điều đó."

"Tôi có trí nhớ rất tốt, Vasya..."

"Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ?"

"Tôi nên nhổ vào đồ uống của anh ấy."

Vasya nhăn mặt sau chiếc mặt nạ của mình. "Ừ, không. Anh ấy có thể nói nếu bạn đã làm dù sao đi nữa. Anh ấy thật đáng sợ theo cách đó."

"Tốt."

"Bạn là ai và bạn đã làm gì với bạn của tôi?"

Tsuna cảm thấy má mình hơi nóng. Bạn bè... Đó có phải là những gì Vasya nhìn thấy anh ta không? Đó là một suy nghĩ tốt đẹp, ngay cả khi họ chỉ gặp nhau ngày hôm qua, và Tsuna thực sự hy vọng rằng họ sẽ như vậy. Trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì, họ đã ở quầy.

"Này, Tsuna!" nhân viên thu ngân nói, cười toe toét.

Tsuna mỉm cười đáp lại. "Shiro-senpai, chị thế nào?"

"Chị luôn tích cực như mọi khi. Ai là bạn của em ở đó?

"Ah." Tsuna liếc nhìn Vasya, không chắc liệu anh ấy có muốn bị loại hay không. "Anh ấy vừa đến thăm Namimori và muốn uống một ít cà phê ngon. Chúng em tình cờ đi ngang qua. Bạn muốn gì nữa?

"Một tách espresso lớn," Vasya nói, thậm chí không nhìn vào thực đơn. "Màu đen. Không kem hay đường."

Tsuna mỉm cười ngọt ngào. "Chị có thể nhổ vào đó, Shiro-senpai."

Vasya lúng túng ho sau nắm tay mặc dù mắt anh hơi nheo lại.

Shiro huýt sáo khi nhập đơn. "Ai là chàng trai may mắn thế?" Chị dừng lại. "Hoặc cô gái."

"Chỉ là một thằng khốn," Tsuna nói, giọng vẫn dễ chịu.

Shiro gật đầu. "Được rồi. Một ly cà phê espresso đôi lớn với một miếng nước bọt đáng yêu của tôi sẽ được làm ngay".

"Làm ơn đừng," Vasya lẩm bẩm, cảnh giác nhìn họ.

Tsuna nén một tiếng cười khúc khích. "Có lẽ là lần sau, Shiro-senpai."

Người thu ngân thở hổn hển nhưng vẫn mỉm cười. "Yeesh, quyết định đi, Tsuna." Cô ấy chộp lấy một chiếc cốc giấy lớn màu nâu và viết nguệch ngoạc lên đó trước khi đưa nó cho một nhân viên pha cà phê đi ngang qua. "Cà phê espresso đôi, Mio. Màu đen không có chỗ."

"Hiểu rồi!" cô gái nói, hướng về phía máy móc.

Vasya đặt một hóa đơn lên quầy. "Giữ tiền lẻ."

"Đơn đặt hàng của bạn sẽ được gọi ở đó, thưa ngài," Shiro nói, chỉ xuống quầy. "Chúc một ngày tốt lành!"

"Cảm ơn."

Tsuna chú ý đến cách Vasya liếc nhìn một trong những chiếc bánh pho mát mâm xôi được trưng bày. À, hoàn hảo. Khi người đàn ông ở ngoài tầm nghe, Tsuna nhanh chóng nhét thẻ của mình vào tay Shiro.

"Hai lát bánh pho mát mâm xôi," anh nói, "và một ly Americano nhỏ."

Shiro cười toe toét. "Không vấn đề gì!"

Khi Tsuna và Vasya rời quán cà phê với đơn đặt hàng của họ, người đàn ông tò mò nhìn vào chiếc túi của mình. Tsuna chỉ mỉm cười.

"Nó dành cho các em của tôi," anh nói.

"Bạn có em?"

"Vâng, hai em trai và một em gái."

"Yeesh, làm thế nào để bạn quản lý tất cả?"

Tsuna cười. "Tôi vẫn còn sống cho đến nay. Tôi đoán đó là một dấu hiệu tốt."

Mắt Vasya nhăn lại. "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."

Họ đi loanh quanh không mục đích một chút để Tsuna có thể chỉ ra một số cửa hàng và nhà hàng mà Vasya có thể ghé thăm khi rảnh rỗi.

Đột nhiên, một sự rung động từ túi của Vasya thu hút sự chú ý của họ.

"Chết tiệt," anh nói, áp điện thoại lên tai. "Xin chào?"

Tsuna nhăn mặt với giọng nói lớn từ đầu dây bên kia. Nghe có vẻ tức giận khủng khiếp và anh chỉ có thể quan sát trong khi Vasya nao núng.

"Tôi hầu như không biết nơi này," anh nói, gần như rên rỉ. "Bớt lười đi, Lal." Anh khựng lại bước chân. "Được, được, được. Được rồi . Chúa ơi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ở đó. Uh, có lẽ mười phút? Được rồi, năm. Ba? Cô đang đùa tôi à. Không! Tôi không có" - Anh ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình; người đó đã gác máy—"có nghĩa là..."

Tsuna cau mày. "Bạn có ổn không?"

Vasya cười bẽn lẽn. "Ừ, chỉ là, bạn biết đấy, người bạn giận dữ. Tôi xin lỗi, Tsuna. Tôi nên quay lại. Tôi quên cả thời gian. Và đừng tự trách mình! Đó không phải lỗi của bạn! Tôi thực sự rất thích đi chơi với bạn!

Tsuna bị xé nát. Một mặt, anh ấy có thể để Vasya đi rồi bắt xe buýt về nhà, nhưng mặt khác, anh ấy muốn tự mình đưa Vasya về để đảm bảo rằng anh ấy vẫn ổn . Người đàn ông đã không làm tốt công việc che giấu sự lo lắng của mình.

Bên cạnh đó, đó là lỗi của Tsuna ngay từ đầu...

"Hãy để tôi đi với bạn," anh đột nhiên nói.

Vasya chớp mắt. "Gì?"

Tsuna mím môi. "Đó là lỗi của tôi vì đã khiến bạn phải chờ đợi và lãng phí rất nhiều thời gian. Tôi có thể bảo đảm cho bạn với bạn bè của bạn, nếu điều đó sẽ giúp ích. Bên cạnh đó, bạn không biết rõ về Namimori và tôi chắc rằng họ sẽ hiểu."

Một loạt cảm xúc thoáng qua trong mắt Vasya. Tsuna không gặp nhiều khó khăn để giải quyết xung đột nội tâm của Vasya. Anh ấy dễ đọc một cách lố bịch, đó không phải là một điều xấu. Theo một cách nào đó, nó có phần đáng yêu.

"Tôi không biết, Tsuna," Vasya chậm rãi nói. "Thực sự, đó không phải là lỗi của bạn. Dù sao thì tôi là người chọn đợi bạn mà. Nó bình thường thôi."

"Cậu không làm nó tốt hơn chút nào đâu, Vasya," Tsuna bối rối. "Tôi sẽ làm thật ngắn gọn." Đôi mắt anh dịu lại. "Tôi chỉ không muốn bạn bị thương thôi."

Vasya rên rỉ. "Thật đấy, không sao đâu . Tôi có thể xử lý nó."

"Tôi nhấn mạnh."

"Anh sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, phải không?"

"Vasya, cà phê sắp nguội mất rồi."

"...chết tiệt."

Tsuna chớp mắt vài lần khi Vasya dẫn cậu đến một trong những khu vực bị chặn đường mà cậu nhìn thấy trên đường đi làm.

Mặc dù, anh không nên ở vào thời điểm này, anh nghĩ một cách khô khan, tâm trí anh làm việc quá sức với sự trợ giúp của caffein. Anh không biết tại sao, nhưng linh tính mách bảo anh hãy làm quen với điều đó. Anh không chắc "nó" là gì nhưng anh không bao giờ bỏ qua trực giác kỳ lạ của mình.

Anh ấy sẽ không ngạc nhiên nếu Vasya cũng nổi tiếng. Bây giờ anh nghĩ về việc đứng dậy của người đàn ông đột nhiên có ý nghĩa. Primo đã mặc một thứ gì đó tương tự để che giấu chúng trước mắt công chúng. Những cái nhìn tinh tế và sự lo lắng ở những nơi đông người—Tsuna đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc. Thực sự ngu ngốc. Anh liếc nhìn Vasya, người có vẻ hơi căng thẳng hơn bình thường và cắn môi ngập ngừng.

"Tôi xin lỗi về tất cả những điều này," anh nói. "Tôi ở đây vì bạn."

Vasya giật mình trước khi lắc đầu. "Không, không, không sao đâu, Tsuna." Đôi mắt anh dịu lại. "Cảm ơn, tôi đoán thế. Nhưng, bạn biết đấy, có một số điều bạn nên biết trước khi chúng ta đến đó."

Tsuna hít một hơi thật sâu. "Bạn không phải là...người nổi tiếng, phải không?"

Vasaya mở to mắt. "Tôi tưởng anh sống dưới một tảng đá."

"Làm ơn đừng nói thế nữa."

Người đàn ông kia cúi xuống gần hơn, tò mò. "Vậy, bạn nghĩ tôi là ai? Tôi thực sự nổi tiếng, chỉ cần nói.

Tsuna nhăn mũi. "Bạn nghiêm túc chứ? Bạn định bắt tôi đoán xem bạn là ai à? Tự cao tự đại vậy luôn?"

Vasya nhún vai. "Tại sao không?" Đôi mắt anh ánh lên vẻ thích thú. "Tôi muốn nghe những gì bạn sẽ nói."

Kami, anh ta đang trêu chọc anh . Tsuna giận dữ và nhìn đi chỗ khác. Anh ấy thường thích chiếm thế thượng phong trước mọi người. Điều đó còn tốt hơn là bị dẫm lên đất hoặc chạy loanh quanh mà không biết chuyện gì đang xảy ra. Vasya thậm chí còn cười nhạo anh ta.

"Bạn biết đấy, bạn trông giống như một con thỏ."

Tsuna cau có. "Không, tôi không hề."

"Có thể là một con mèo con?"

"Tôi ghét bạn."

Vasya đã cả gan bẹo má anh. "Bạn đáng yêu kinh khủng, bạn biết không? Wow, làn da của bạn thực sự mềm mại. Bạn dùng gì?"

Tsuna cảm thấy mặt mình nóng bừng. "I—Im đi. Và tôi không sử dụng bất cứ thứ gì."

Vasya chỉ cười. "Tôi có thể quen với việc này."

Tsuna đá vào ống chân của anh ấy để ngăn chặn lại. Anh há hốc mồm khi Vasya hầu như không nao núng. "Bạn là gì, làm từ thép?"

"Bạn không biết sao? Tôi là người sắt."

"Ha, ha, anh thật hài hước."

"Tôi biết. Tôi là một diễn viên hài bẩm sinh."

Tsuna khịt mũi. "Anh thật lố bịch."

"Cực kỳ buồn cười, yup. Nghe có vẻ đúng."

Tsuna sau đó nhận thấy một đám đông đang chạy xung quanh từ xa. Ánh đèn nhấp nháy và máy ảnh đập vào mắt anh, gần như làm anh lóa mắt, ngay cả khi chúng ở khoảng cách khá xa. Nó trông giống như một buổi chụp ảnh, một buổi chụp ảnh thực sự lớn. Đằng sau họ là một hàng rào sắt dài nhìn ra đại dương lung linh; bầu trời là sự pha trộn tuyệt đẹp của màu cam, vàng và xanh lam tạo ra ánh sáng gần như thanh tao trên mặt nước. Những tiếng la hét và trò chuyện trở nên to hơn khi họ đến gần hơn, và làn gió biển nhẹ nhàng vuốt ve má Tsuna dịu dàng đến nỗi cậu gần như thở dài.

"Đây đã trở thành một trong những địa điểm yêu thích của tôi," Vasya nhẹ nhàng nói. "Tôi rất vui vì chúng ta đã đến đây."

Mỉm cười, Tsuna nói, "Biển Midori thực sự rất đẹp, đặc biệt là vào lúc hoàng hôn. Sẽ tốt hơn vào lúc bình minh mặc dù khi nó trống rỗng. Trời sẽ khá lạnh nhưng cảnh tượng này rất đáng giá."

"Có thật không? Có lẽ tôi sẽ kiểm tra nó sau."

"Tôi có thể đưa bạn đến đó nếu bạn muốn. Có một chỗ rất đẹp ở phía dưới..."

Vasya ngạc nhiên nhìn anh. "Có thật không?"

"Đó chỉ là nếu bạn muốn," Tsuna nhanh chóng nói. "Tôi biết anh là một người thực sự bận rộn và..."

"Chắc chắn rồi."

Tsuna chớp mắt. "Tôi xin lỗi?"

Vasya nhún vai. "Lén nhìn cũng chẳng hại gì. Chà, thức dậy sớm thật là chết tiệt nhưng tôi đã trải qua những điều tồi tệ hơn. Tại sao không?"

Trước khi Tsuna có thể nói thêm một từ nào nữa, một tiếng hét cáu kỉnh cắt ngang họ.

"Skull, anh đã ở đâu?" Một người phụ nữ với mái tóc vàng hoe và đeo kính tiến về phía họ trong khi vẫy một tập hồ sơ trong không khí. "Đáng lẽ anh phải ở cùng với Verde và Viper từ hai mươi phút trước!"

Tsuna mở to mắt nhìn Vasya. "Skull? Anh là Skull ?" Cuộc nói chuyện đêm qua đã tác động mạnh đến anh. Anh gần như vùi mặt vào hai bàn tay nếu không mang theo một tách cà phê và một túi bánh ngọt. "Kami..."

Người phụ nữ ngay lập tức tập trung vào anh ta, ánh mắt thờ ơ. "Bạn là ai? Nơi này là ngoài giới hạn. Tôi xin lỗi nhưng tôi sẽ yêu cầu bạn rời đi.

"Oregano, anh ấy là một người bạn," Vasya đảo mắt nói. Anh lắc túi đồ uống. "Tôi bị lạc và anh ấy đã giúp tôi quay lại."

Oregano mím môi. "Ah tôi thấy." Cô ấy thở dài. "Họ thực sự nên ngừng gửi bạn đi như thế. Chúng tôi có một trạm ăn nhanh vì một lý do. Thôi nào, bạn cần phải đến Rizona. Cô ấy đang đợi anh."

Skull lắc túi đồ uống một lần nữa. "Nhưng tôi cần phải giao cái này!"

Oregano đảo mắt. "Một lát sau. Chúng ta không có thời gian."

"Tôi có thể làm điều đó cho bạn, Vasya," Tsuna nói, thu hút sự chú ý của mình một lần nữa. "Cà phê sẽ chỉ trở nên lạnh hơn và tôi không nghĩ rằng-ừm, bạn của bạn sẽ thích điều đó."

Oregano nghi ngờ nhìn anh ta. "Bạn điên à? Bạn có nghĩ rằng tôi sẽ cho bạn vào?

"Này, Tsuna không điên đâu!" Vasya nói.

"Đó là lỗi của tôi khi anh ấy đến muộn, thưa cô," Tsuna nhanh chóng nói. "Đó là lý do tại sao tôi đến. Tôi không muốn bạn bè của anh ấy hiểu lầm."

Oregano nheo mắt lại. Cô quan sát anh trong một giây đáng sợ trước khi sửa cặp kính của mình. "Skull-"

"Anh ấy là người đã pha cà phê cho Reborn ngày hôm qua!" Vasya nói. "Nhớ chứ? Ngoài ra, anh ấy sẽ không làm gì cả. Anh ấy sống..."

"Nếu bạn còn nói rằng tôi sống dưới một tảng đá, Vasya, tôi sẽ ném một tảng vào bạn," Tsuna đờ đẫn.

Môi của Oregano giật giật, nhưng mặt khác, khuôn mặt của cô ấy vẫn nghiêm nghị. "Bạn đã chọn được một người bạn thú vị, Skull." Cô liếc nhìn đồng hồ và thở dài. "Ổn thỏa. Đi đến chỗ Rizona ngay bây giờ .

Mắt Vasya nhăn lại. "Cảm ơn, Oregano! Tôi nợ bạn!"

Người phụ nữ dùng tay xua đuổi anh ta. "Nhanh lên. Tôi không muốn Lal đá vào mông mình nữa." Cô rên rỉ. "Chúng ta đang ở phía sau."

Vasya đưa cho cô túi đồ uống và tách cà phê. "Hãy chăm sóc Tsuna cho tôi, được chứ?"

"Chỉ cần đi thôi."

"Anh vẫn sẽ ở đây chứ?" Vasya nói, một chút hy vọng.

Tsuna mỉm cười trấn an. "Tôi sẽ đợi bạn. Đừng lo."

Vasya thư giãn trước khi vẫy tay vui vẻ. "Tôi sẽ cố gắng làm thật nhanh!"

Tsuna lắc đầu. "Hãy dành thời gian của bạn."

"Nếu có ai gây rắc rối cho bạn, hãy cho tôi biết! Oregano, tôi đã có ý đó khi tôi nói hãy chăm sóc anh ấy!

Sau khi Vasya rời đi, Tsuna lúng túng đứng dưới cái nhìn sắc sảo của Oregano. Anh thực sự không biết làm thế nào mà anh lại bị cuốn vào chuyện này. Thực sự, đây không phải là một sự xuất hiện phổ biến.

"Nếu bạn cố gắng kéo bất cứ thứ gì , tôi đảm bảo rằng cuộc sống của bạn sẽ kết thúc ngay lúc đó. Skull có thể chứng minh cho bạn nhưng điều đó không có ý nghĩa gì với tôi."

Tsuna liếm môi. "Vâng thưa cô."

Oregano thở dài, xoa xoa sống mũi. "Theo tôi."

Họ đi bên nhau trong im lặng hoàn toàn. Tsuna đếm đến mười ba lần trong đầu để xoa dịu thần kinh; tuy nhiên, đôi mắt của anh ấy lang thang khi anh ấy nhìn vào môi trường xung quanh bận rộn của mình. Một số người hét vào mặt nhau từ bên kia những chiếc lều nhỏ và lao vào và ra khỏi những chiếc xe kéo trang điểm lớn. Anh ấy cũng nhìn thoáng qua một vài người mẫu khi đi ngang qua. Họ đều là những cô gái xinh đẹp, trang điểm nhẹ và ăn mặc giản dị.

"Nơi đây."

Tsuna nhảy dựng lên khi Oregano đập vào ngực cậu một bảng tên trống rỗng. Nó có nhãn nhân viên trên đầu trang của nó.

"Sẽ dễ dàng hơn theo cách đó."

"Cảm ơn," anh lầm bầm, nhanh chóng bước vào bậc thềm của cô.

"Vì vậy, bạn pha cà phê của Reborn."

"Ồ, ừm, vâng, tôi đã làm. Đó là cách tôi đã gặp Vasya.

"Hãy gọi anh ấy là Skull khi bạn ra ngoài. Sẽ không tốt nếu mọi người nghe thấy bạn nói tên thật của anh ấy.

"À, tôi xin lỗi."

Oregano nhìn anh lạ lùng. "Ngươi thật sự không biết hắn là ai?"

"Ồ, tôi không biết anh ấy là Skull, nhưng tôi biết Skull là ai—đại loại là vậy. Thỉnh thoảng tôi có thấy anh ấy trên TV khi có cơ hội." Tsuna cười bẽn lẽn. "Tôi không quá quen thuộc với những người nổi tiếng..."

Oregano ngâm nga một mình. "Thật khó tin."

Tsuna gật đầu. "Tôi hiểu. Không sao đâu. Tôi thực sự chỉ đến vì Vas—Skull." Anh cau mày. "Tôi hy vọng bạn không phiền khi tôi hỏi nhưng anh ấy...ổn chứ?"

"Anh ấy ổn. Anh ấy rất dễ bị người khác bắt nạt. Đừng lo. Họ không đẩy nó đi quá xa."

"Việc nó đang xảy ra ngay từ đầu đã là sai rồi," Tsuna nói, khiến cô giật mình. "Anh ấy không nên bị đùn đẩy như thế. Điều đó không thể tha thứ được và sai trái."

"Cảm ơn vì sự quan tâm của bạn, tuy nhiên tôi khuyên bạn không nên tự mình tham gia. Skull có thể coi bạn là bạn, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì với tôi."

"Tôi hiểu rằng bạn chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình để đảm bảo quyền riêng tư và thể diện trước công chúng của nhóm, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn để một trong các thành viên phải chịu đau khổ. Nó không làm cho bạn tốt hơn họ."

Oregano nheo mắt lại. "Tôi sẽ không nhắc lại đâu—chuyện gì vậy? Tsuna? Đừng cố can thiệp. Bạn sẽ chỉ đào cho mình một cái hố sâu hơn mà thôi."

Tuy nhiên, Tsuna đã không lùi bước. Anh có thể nói rằng cô không tức giận; đôi mắt của cô ấy bớt cứng rắn hơn xung quanh các cạnh và lông mày của cô ấy đơn giản nhướng lên vì tò mò.

"Tôi không nói điều này với tư cách là người hâm mộ Skull, Oregano-san, tôi đang nói điều này với tư cách là bạn của Vasya."

Trong một lúc, họ chỉ nhìn chằm chằm vào nhau, cả hai bên đều không hề nao núng. Cuối cùng, có một vết nứt. Môi Oregano nhếch lên thành một nụ cười nhỏ.

"Tôi có thể hiểu tại sao Skull thích bạn."

Tsuna thư giãn một chút, mỉm cười bẽn lẽn. "Tôi cũng thích anh ấy. Anh ấy là một người thực sự tốt. Tôi hy vọng tôi đã không vượt qua ranh giới của mình, Oregano-san. Tôi xin lỗi nếu tôi đã quá thô lỗ. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng anh ấy vẫn ổn."

Anh ấy nhảy dựng lên khi Oregano bất ngờ làm xù tóc anh ấy. Tuy nhiên, anh không thích ánh mắt lấp lánh của cô khi cô chọc và chọc vào má anh.

"...tóc mềm...da đẹp; hơi khô...mắt đẹp..."

Tsuna đỏ mặt trước khi bước đi. "Oregano-san, cô đang làm gì vậy?"

Oregano vừa đẩy kính lên mũi. "Bạn trông thật tuyệt khi cười, Tsuna."

"Ồ, ừm, cảm ơn...?"

"Bạn đã bao giờ nghĩ đến việc làm người mẫu chưa?"

Ý tưởng đó đến từ đâu ?

"Không..."

"Tôi tin rằng bạn nên làm. Bạn có tiềm năng."

Tsuna mỉm cười lo lắng. "Cảm ơn nhưng tôi sẽ phải lịch sự từ chối. Tôi không có hứng."

Oregano ngân nga một mình trước khi tăng tốc. Tsuna không thể ngăn cảm giác khó chịu cuộn lên trong bụng. Anh ta muốn chạy và biến khỏi đây, nhưng anh ta đã hứa với Vasya rằng anh ta sẽ đợi anh ta...

Họ đến một cái lều lớn gần một phim trường khác. "Trinisette" được trang trí trên một trong các nắp bằng phông chữ trang nhã và một số người mẫu nữ tạo dáng gần lan can trước ống kính của một nhiếp ảnh gia. Cái tên quen thuộc và phải mất một lúc Tsuna mới nhận ra rằng đó cũng là một công ty giải trí lớn. Nó ngang hàng với Vongola trong ngành theo những gì anh ấy biết.

Khi Oregano lẻn vào trong lều, Tsuna đứng bên ngoài, thay đổi một chút khi một số nhân viên liếc nhìn cậu. Tuy nhiên, họ không nhìn chằm chằm quá lâu. Có lẽ nghĩ rằng anh ta là một cậu bé giao hàng hoặc một cái gì đó.

Oregano thò đầu ra ngoài và nhìn anh chờ đợi. "Anh không vào trong à?"

Tsuna chớp mắt. "Ồ, ừm, nếu bạn không ngại. Điều này có thực sự ổn không? Tôi không muốn làm phiền bạn hay bất cứ ai."

Oregano nhướng mày và giọng nói của cô ấy có vẻ trêu chọc. "Bạn đã hứa với Skull rằng bạn sẽ giao hàng đúng không?"

Tsuna mím môi. "Đúng..."

Anh mở to mắt khi cô nhéo nhẹ vào má anh. Môi cô cong lên thành một nụ cười dịu dàng hơn.

"Cậu khá đáng yêu, Tsuna. Nghiêm túc mà nói, bạn nên xem xét việc làm người mẫu. Bạn không chính xác là mẫu người của chúng tôi nhưng có lẽ chúng tôi có thể giải quyết vấn đề đó. Tôi không biết làm thế nào Skull tìm thấy bạn. Nào. Chúng sẽ không cắn đâu."

Tsuna hối hận vì đã đặt chân vào căn lều đó.

Bên trong lều, không gian rộng rãi nhưng bừa bộn với vài giá treo quần áo và đồ trang điểm. Có một cái cũi ở bên cạnh và Tsuna cảm thấy muốn sửa lại ga trải giường vì làm sao trên thế giới này có người có thể đi ngang qua đống lộn xộn đó cơ chứ? Sau đó, ánh mắt của anh dừng lại ở ba người đàn ông đẹp trai đang ngồi ở một chiếc bàn dài.

Một trong số họ có mái tóc vàng dựng đứng và đôi mắt xanh như đại dương đang chăm chú vào chiếc điện thoại của mình. Anh ta mặc một chiếc quần thể thao bằng len cashmere và một chiếc áo len màu be tôn lên những cơ bắp mảnh khảnh của anh ta. Người đàn ông đối diện anh ta đội một chiếc mũ phớt đen trên mái tóc đen dựng đứng và hai bên tóc mai xoăn mỏng. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ bẻ, tay áo xắn cao để lộ cánh tay rắn chắc, rám nắng và chiếc quần tây đen. Người đàn ông cuối cùng trông giống Hibari một cách kỳ lạ—thực ra, họ trông giống nhau đến kỳ lạ—nhưng ít đáng sợ hơn nhiều. Anh ta có mái tóc đen dài thắt bím và mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng trơn với một chiếc quần jean đỏ.

Chắc hẳn Tsuna đã nhìn chằm chằm quá lâu vì người trông giống Hibari mỉm cười dịu dàng với cậu.

"Xin chào," anh nói. Giọng anh không trầm nhưng êm dịu với âm sắc nhẹ nhàng. "Anh là nhân viên mới à?"

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tsuna; đột nhiên, anh cảm thấy như mình thực sự đã bước vào hang sói.

Oregano nhanh chóng thu hút sự chú ý của họ bằng cách đổ túi đồ uống lên bàn. "Anh ấy là bạn của Skull. Và các bạn, nghiêm túc đấy—đừng đuổi anh ấy đi như thế nữa. Nó đang làm xáo trộn lịch trình của chúng ta. Chúng tôi có một bàn ăn nhẹ là có lý do. Sử dụng nó."

Người đàn ông tóc vàng cười khúc khích. "Đó là công việc của tay sai. Bên cạnh đó, Reborn cũng bảo anh ta đi. Đừng nhìn tôi như thế."

Tsuna trừng mắt nhìn anh. "Vas—Skull không phải tay sai của anh. Đừng đối xử với anh ấy như vậy nữa."

Sự im lặng lơ lửng trong không khí. Tsuna phớt lờ ánh mắt của những người đàn ông tốt nhất có thể. Người đội mũ phớt là đáng sợ nhất, đôi mắt của anh ta trông thậm chí còn tối hơn nếu có thể. Oregano đưa cà phê cho anh ta và đó là lúc Tsuna nhận ra rằng người đàn ông đó chính là tên khốn- Reborn.

Sự thích thú lóe lên trong mắt người đàn ông, như thể anh ta nghe thấy Tsuna đang nghĩ gì. Điều đó...rất đáng lo ngại và hy vọng là không đúng sự thật.

"Oregano, bạn mang theo fan đến à?" Colonnello nói, nhướn mày.

Người phụ nữ thở dài. "Không. Anh ấy thực sự là bạn của Skull. Hãy tử tế ." Cô khẽ nhếch mép. "Và anh ấy không biết bất kỳ ai trong số các bạn. Làm thế nào tốt đẹp là điều đó? Một khởi đầu mới cho tất cả mọi người."

Tsuna chống lại sự thôi thúc thở dài, thay vào đó chọn cách thở hổn hển.

Colonnello chế giễu. "Bạn đang nói đùa. Trò đùa hay đấy, Oregano, nhưng điều này thực sự ngu ngốc." Anh nở một nụ cười quyến rũ với Tsuna. "Mọi người đều biết tôi là ai."

"Tôi chắc là họ có," Tsuna khô khan nói.

Hàm của người đàn ông rơi xuống. Tuy nhiên, Tsuna phải thừa nhận rằng nó trông khá buồn cười.

"Đợi đã, không. Điều đó là không thể, kora. Bạn là diễn viên à?" Colonnello cười hơi quá to. "Hay đấy, Oregano."

"Tôi rất muốn ở lại và quan sát," Oregano nói, "Tôi có một lịch trình phải hoàn thành. Anh không ngại đợi ở đây một lúc chứ? Skull có lẽ sẽ mất nửa giờ cho đến khi anh ấy hoàn thành—nếu anh ấy may mắn."

Tsuna chớp mắt. "Ân xá? Không, tôi nên—"

"Không sao đâu. Đừng lo lắng về nó. Dù sao thì Skull cũng nói sẽ chăm sóc cho bạn". Oregano đã ra khỏi lều được nửa đường. Tsuna há hốc miệng. Chẳng lẽ cô định cứ như vậy mà rời xa anh sao? "Nhân tiện, Tsuna là người đã pha cà phê cho cậu ngày hôm qua, Reborn. Tôi chắc rằng bạn muốn có một cuộc trò chuyện nhỏ về điều đó.

"Oregano-s—"

"Đừng lo." Oregano nháy mắt bất ngờ. "Fon ở đây nên chúng sẽ không cắn."

Tsuna bất lực nhìn cô rời đi. Anh liếc nhìn những người đàn ông phía sau mình, cảm thấy hơi choáng ngợp. Người trông giống Hibari, người mà anh cho là Fon, mỉm cười an ủi. Được rồi, tốt, Tsuna đoán anh ấy trông đủ tốt.

"Đợi đã, bạn là người đã pha cà phê cho Reborn ngày hôm qua?"

Tiếng nói lớn của Colonnello làm anh căng thẳng. Tsuna nhận thấy rằng Reborn cũng đang nhìn anh khá chăm chú và không chắc liệu sự chú ý đó có được chào đón hay không.

"Colonnello, bạn đang áp đảo anh ta," Fon nói, kéo một chiếc ghế bên cạnh anh ta. "Anh có thể ngồi đây trong khi chờ đợi. Chúng tôi đang nghỉ ngơi vào lúc này. Tên của bạn là Tsuna, phải không?

Tsuna gật đầu khi ngồi xuống, đặt túi bánh dưới chân. "Đúng. Và cảm ơn."

"Không có gì. Rất vui được gặp cậu, Tsuna. Tên tôi là Fon."

Tsuna mỉm cười. Fon tuyệt hơn nhiều so với những người đàn ông khác. Hy vọng rằng anh ta không phải là một trong những kẻ bắt nạt khác của Vasya. Anh ấy có vẻ không giống như vậy, nhưng Tsuna học được rằng không phải lúc nào anh ấy cũng có thể tin tưởng những người có khuôn mặt tử tế—một con sói đội lốt cừu như người ta vẫn nói. Mặc dù vậy, anh hoàn toàn chắc chắn rằng Reborn và Colonnello là thủ phạm chính.

"Rất vui được gặp anh, Fon-san."

Fon cười khúc khích. "Làm ơn, chỉ cần Fon là được."

"Này, đừng phớt lờ tôi nữa!" Colonnello nói, vẫy tay.

"Tôi xin lỗi, bạn đang nói gì đó?" Tsuna chết lặng.

Colonnello lại há hốc miệng. Tsuna không thể không mỉm cười khi Fon cười. Tuy nhiên, anh không thích cách Reborn nhìn anh, giống như anh là một loại thịt tươi. Đó là cái nhìn mà những kẻ bắt nạt dành cho anh trước khi đánh anh thành bột giấy. Tuyệt vời.

"Đừng khuyến khích kẻ mạo danh, Fon!"

Foon mỉm cười. "Ý anh là gì, Colonnello? Tất cả những gì tôi thấy là một cậu bé ngây thơ."

Tsuna gắt gỏng. "Tôi 20 tuổi."

"Anh đang nói dối," Colonnello mở to mắt nói. "Bạn trông không hợp pháp. Bạn có chắc không?"

Trán của Tsuna giật giật. "Vâng tôi chắc chắn. Anh có muốn xem giấy khai sinh của tôi để làm bằng chứng không?"

Colonnello phá lên cười. "Ồ, tôi thích bạn." Anh đưa tay ra. "Tôi là Colonnello."

"Tôi nhận được lần đầu tiên."

Colonnello bĩu môi. "Bạn thật xấu tính."

"Đó là những gì sẽ xảy ra nếu bạn đối xử tệ với bạn bè của tôi."

"Bạn nghiêm túc chứ? Tôi nghĩ Oregano đang nói đùa về việc bạn là bạn của Skull."

Tsuna nhìn anh với vẻ hoài nghi. "Đúng. Và tôi bạn của Va—Skull. Vì vậy, đừng đối xử với anh ấy như một thứ rác rưởi nữa."

Colonnello nhe răng cười. "Trẻ con không được nói lời bậy bạ."

Tsuna đỏ mặt. "Tôi không phải trẻ con."

Thần tượng đột nhiên nghiêng người lại gần cho đến khi mặt anh ta chỉ cách Tsuna vài inch. "Bạn biết đấy, bạn thực sự khá dễ thương khi không bị rít. Bạn có chắc bạn là bạn của Skull không?

"Làm ơn cút khỏi mặt tôi. Tôi sẽ đấm bạn và yêu cầu tự vệ.

Trước khi Colonnello kịp phản ứng, Fon đã đẩy anh ra, cho Tsuna chút không gian để thở. Anh nở một nụ cười biết ơn, và người đàn ông kia đáp lại dễ dàng.

"Đây không phải là cách bạn đối xử với một vị khách, Colonnello," Fon nói.

"Anh ấy đã bắt đầu nó!"

"Tôi đã không bắt đầu bất cứ điều gì," Tsuna nói. " Anh mới là người hành động như một đứa trẻ."

"Hiểu ý tôi chứ?"

Fon cau mày không tán thành. "Tất cả những gì tôi thấy là bạn thật thô lỗ."

Tsuna mỉm cười. "Cảm ơn, Fon-san. Ít nhất còn có một người lớn khác trong phòng."

"Reborn, làm gì đó đi!"

Người đàn ông được nói đến chỉ nhìn anh ta, không ấn tượng. "Đừng kéo tôi vào vấn đề của bạn."

Nhấm nháp cà phê của mình, Reborn sau đó hơi mím môi. Mặc dù người đàn ông không nói bất cứ điều gì, Tsuna ngay lập tức hiểu cái nhăn mặt. Đôi môi của chính anh nhếch lên.

"Có chuyện gì à?" anh nói một cách ngây thơ.

Reborn nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. "Nó lạnh."

"Tiếc ghê. Skull gửi lời chúc của anh ấy."

Colonnello ho, gần như nghẹt thở trên sân thể thao của chính mình. "Ôi chúa ơi. Có phải bạn vừa—Bạn vừa nói vặn lại Reborn? Chết tiệt, tại sao bây giờ tôi mới gặp bạn?

"Tôi chỉ gửi cho anh ấy lời chào của Skull."

Colonnello cười khúc khích. "À, đây là vàng. Nghiêm túc đó, làm thế nào mà bạn lại là bạn của Skull?

Tsuna lườm anh, hài lòng khi thấy anh nao núng. "Tôi không biết tại sao bạn lại khiến Skull cảm thấy khó chịu và tôi thực sự không muốn giả định, nhưng cách bạn đối xử với anh ấy thật tồi tệ. Anh ấy sợ cả hai người - hay tất cả các người, tôi không biết nữa. Chà, có lẽ ngoại trừ Fon-san vì anh ấy có vẻ quá tốt. Vì vậy, với tư cách là bạn của anh ấy , tôi yêu cầu bạn đối xử với anh ấy như một con người chứ không phải một tên tay sai nào đó."

"Tsuna..."

Vasya đứng ở lối vào lều, mắt mở to. Thay vì bộ trang phục trước đây, anh ấy mặc một chiếc áo đan len màu xám bên ngoài một chiếc áo sơ mi màu be và quần jean bó màu đen rách ở đầu gối. Mái tóc nhọn màu tím của anh ấy được đánh rối nhẹ để tạo cho anh ấy một vẻ ngoài giản dị hơn. Vâng, anh ấy là Skull ,được rồi.

"Ồ, Vasya," Tsuna mỉm cười nói. "Bạn xong chưa?"

"Yo, Skull," Colonnello nói. "Người bạn thú vị mà bạn có ở đây."

Tsuna trừng mắt nhìn anh. "Tôi đã cảnh cáo anh rồi."

Colonnello chỉ lè lưỡi.

Tsuna chớp mắt khi Vasya nắm chặt cổ tay cậu. "Vas—Skull?"

"Nào, tôi sẽ đưa bạn ra ngoài," Vasya căng thẳng nói.

"Lấy cho tôi một ly cà phê khác, tay sai," Reborn nói. "Cái này lạnh."

Tsuna lườm anh. "Bạn có hai bàn tay hoạt động được và tôi chắc rằng bạn đủ thông minh để biết nên bấm nút nào trên máy pha cà phê."

"Reborn, chúng ta có một cái ở ngay đây," Fon bực tức nói. "Hãy sử dụng nó."

"Fon-san, bạn quá tốt so với họ."

Foon mỉm cười. "Cảm ơn, Tsuna."

Colonnello gắt gỏng. "Làm thế nào mà bạn đối xử tốt với Fon, kora?"

"Bởi vì anh ấy thực sự là một con người đàng hoàng quanh đây."

Vasya giật mạnh tay anh hơn, lông mày anh nhíu lại. "Tsuna,đi thôi nào."

"Ô đúng rồi. Tôi xin lỗi." Tsuna cúi đầu trước Fon. "Rất vui được gặp anh, Fon-san. Chúc một đêm ngon giấc."

Foon mỉm cười. "Cả cậu nữa, Tsuna. Tôi hy vọng bạn về nhà an toàn."

"Cảm ơn bạn."

Colonnello bĩu môi. "Này, lời tạm biệt của tôi đâu?"

Tsuna chỉ đảo mắt, thậm chí không thèm trả lời anh ta, và mỉm cười khi người đàn ông tóc vàng nổi cơn thịnh nộ sau lưng. Vasya lặng lẽ dẫn cậu ra khỏi buổi chụp hình, tay anh không bao giờ buông cổ tay Tsuna. Một số nhân viên và người mẫu nhìn chằm chằm vào họ nhưng không ai bắt chuyện với họ.

Tsuna cắn môi lo lắng. "Anh ổn chứ, Vas-Skull?"

Vasya chớp mắt. "Ồ, vâng, tôi ổn." Anh nhăn mặt. "Xin lỗi, tôi không biết rằng Oregano đã để bạn lại với họ. Tôi đã nói với cô ấy để chăm sóc bạn, không để lại cho bạn với họ. Chà, tôi đoán thật tốt khi Fon cũng được nghỉ."

Tsuna lắc đầu. "Không sao đâu. Tôi biết cô ấy là một người rất bận rộn. Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn mọi thứ."

Vasya hoài nghi nhìn anh. "Bạn không làm gián đoạn bất cứ điều gì, Tsuna. Nó thực sự ổn."

Cuối cùng thì họ cũng đến được nơi mà họ đã đi qua trước đó. Bầu trời bây giờ tối hơn nhiều, gần như đen kịt. Ánh đèn rực rỡ từ buổi chụp ảnh chiếu sáng những con đường tối tăm, và tiếng trò chuyện của nhân viên là dấu hiệu duy nhất của sự sống trong khu phố đang say ngủ.

"Bạn thực sự đã đợi tôi," Vasya nói, giọng hơi trầm xuống.

Tsuna nghiêng đầu. "Tất nhiên. Tại sao tôi lại không? Tôi đã hứa với bạn rằng tôi sẽ đợi mà.

Vasya xoa đầu anh. "Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ rằng bạn sẽ rời đi ngay sau đó."

"Tại sao tôi phải làm điều đó?"

Vasya nhún vai. "Tôi không biết. Tôi chỉ nghĩ rằng bạn sẽ bị choáng ngợp, tôi đoán vậy.

Tsuna cười dịu dàng. "Không sao đâu, Vasya. Đừng lo lắng cho tôi."

"À, vâng, tôi đoán vậy. Ừm, vậy bạn nghĩ gì về họ?"

"Về ai?"

"Bạn biết đấy, Reborn, Colonnello, Fon."

Tsuna chớp mắt khi nhìn Vasya bồn chồn. Đôi mắt anh ta nhìn bất cứ nơi nào ngoài anh ta, không có vẻ bình thường. Sau đó, nó giống như nhận ra anh ta.

"Chà, Fon-san là một người rất tốt," anh nói, đánh giá phản ứng của Vasya. "Mặc dù vậy, Colonnello và Reborn có vẻ giống như những kẻ khốn nạn." Anh ấy đã mỉm cười. "Tôi có thể hiểu tại sao bạn không thích họ."

Vasya khẽ mỉm cười. "Có thật không? Vâng, phải, Fon là một chàng trai tốt. Reborn và Colonnello là quỷ, nhưng bạn biết điều đó". Anh ngập ngừng một chút. "Tuy nhiên, họ khá tuyệt. Ý tôi là, Fon biết tất cả những thứ võ thuật này, điều đó thực sự tuyệt vời khi bạn nhìn cận cảnh chúng, và Colonnello là một vũ công thực sự giỏi. Reborn—Chà, Reborn đang ở trên cả một giải đấu của riêng mình."

Tsuna nắm chặt tay Vasya để khiến anh ấy ngừng nói. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tay họ, mắt mở to. Không đeo khẩu trang, Vasya trông giống một đứa trẻ hơn rất nhiều.

"Vasya," anh nói, "Tôi không quan tâm. Tôi không đến vì họ. Tôi đến đây vì bạn. Bạn là bạn của tôi. Chỉ vì bạn nghĩ rằng họ tốt hơn bạn không có nghĩa là tôi sẽ nghĩ ít hơn về bạn." Tsuna mỉm cười. "Bạn hoàn toàn ổn theo cách của bạn."

Vasya nhìn anh chằm chằm trong vài phút, mắt anh gần như phát sáng. "Cậu...là một người bạn thực sự tốt, Tsuna."

Tsuna khẽ cười. "Tôi thử."

"Không, thật đấy. Tôi rất vui vì tôi đã gặp bạn. Tôi hy vọng... chúng ta vẫn có thể là bạn."

"Tất nhiên." Tsuna đột nhiên cau mày. Những chiếc bánh... "Ồ, ừm, tôi muốn đưa cho bạn một thứ gì đó trước khi tôi rời đi. Tôi đã mua cho bạn một ít bánh pho mát mâm xôi từ quán cà phê, nhưng tôi đã quên nó ở lều." Anh cắn môi. "Tôi hy vọng không ai chạm vào nó."

"Bạn mua bánh cho tôi à?" Vasya nói, đôi mắt mở to

"Chà, trông bạn có vẻ như bạn muốn và tôi cảm thấy thật tệ vì đã bắt bạn đợi bên ngoài nhà hàng." Tsuna cười ngượng ngùng. "Tôi hy vọng bạn thích nó, nếu không ai trong số họ nhận thấy nó..."

Vasya cười toe toét. "Không, Fon có thể sẽ nghĩ rằng dù sao thì bạn cũng đã quên nó và giữ nó an toàn. Cảm ơn, Tsuna, thực sự. Ý tôi là vậy." Anh nhìn lên bầu trời. "Anh về nhà một mình có sao không? Đã khá muộn. Bạn có muốn tôi gọi một chiếc taxi cho bạn không?

Tsuna lắc đầu. "Tốt rồi. Tôi có thể đi xe buýt. Điểm dừng cách đây không xa lắm."

Vasya cau mày. "Bạn có chắc không? Tôi không ngại gọi taxi cho bạn. Nó thực sự không phải là vấn đề lớn."

"Namimori rất an toàn," Tsuna mỉm cười nói. "Không có nhiều người xung quanh vào ban đêm. Đừng lo lắng cho tôi! Tôi sẽ ổn thôi."

Vasya trông vẫn chưa bị thuyết phục. Anh đột nhiên lấy điện thoại từ trong túi, mở khóa màn hình và đưa nó cho Tsuna. "Điền số của bạn vào." Anh đỏ mặt. "Đó là để bạn có thể nhắn tin cho tôi khi bạn trở về nhà. Tôi không thể để bạn chết vì tôi hay bất cứ điều gì!

Tsuna cười. "Được chứ."

Anh nhập số của mình và trả lại chiếc điện thoại đắt tiền cho Vasya, cẩn thận để không làm rơi nó. Vasya nhanh chóng gửi cho anh ta một tin nhắn. Một tiếng leng keng nhỏ của chuông tổng hợp phát ra từ túi của Tsuna.

kiểm tra 123

Anh ấy trả lời bằng " Khẳng định " sau đó lưu số dưới tên "Vasya". "Anh vẫn sẽ làm việc chứ?"

Vaxia gật đầu. "Ừ, chúng tôi đang bị chậm tiến độ. Tôi không biết khi nào chúng tôi sẽ hoàn thành nhưng có lẽ chúng tôi sẽ làm việc suốt đêm."

Tsuna mím môi. "Đừng làm việc quá sức, được chứ? Và nếu lũ khốn đó gây rắc rối cho bạn nữa, hãy cho tôi biết. Tôi sẽ đấm họ cho bạn.

Đang cười, Vasya bất ngờ xoa đầu Tsuna với một tiếng thủ thỉ. "Hiệp sĩ lông bông trong bộ áo giáp sáng chói của tôi—bạn thật dễ thương khi bạn trở nên giận dữ và bạo lực như thế."

"Tôi sẽ cắn đứt tay anh," Tsuna bối rối.

Vasya giơ tay giả vờ đầu hàng nhưng nụ cười không bao giờ rời khỏi khuôn mặt anh. "Được rồi, được rồi, lỗi của tôi."

Tsuna gắt gỏng. "Tôi sẽ gặp bạn xung quanh sau đó?"

"Ừ! Và bạn nên nhắn tin cho tôi khi bạn về nhà! Tôi không muốn tìm thấy cơ thể của bạn trong thùng rác vào ngày mai.

"Được rồi được rồi. Chúc ngủ ngon, Vasya.

"Ngủ ngon, Tsuna! Về nhà an toàn, được chứ? Nếu không tôi sẽ săn lùng tài xế xe buýt!

Cười, Tsuna chỉ vẫy tay và bước xuống con đường rộng. Khi anh đi đến cuối con đường bị chặn và tiếng trò chuyện nhỏ dần sau lưng anh, Tsuna nhìn qua vai anh. Vasya vẫn ở đó.

Tim Tsuna rung lên trong lồng ngực. Anh cảm thấy ấm áp lạ thường trong buổi tối lạnh giá đó.

Tsuna mở khóa cửa nhẹ nhàng nhất có thể, rón rén bước vào trong. Căn nhà tối om, ngoại trừ căn bếp, nơi ánh sáng chiếu qua cửa phòng ngủ lên khuôn mặt đang say ngủ của Fuuta. Tsuna mỉm cười khi cởi giày và bước đến bàn ăn nơi Haru ngủ.

Sổ phác thảo và bút chì của cô nằm rải rác trên bề mặt. Các trang chứa đầy các bản phác thảo và bản vẽ quần áo khác nhau, một số thậm chí còn bị dính cà phê. Tsuna lôi tấm đệm dự phòng mà cậu để dành mỗi khi cô đến và đặt nó trong phòng khách một cách lặng lẽ nhất có thể.

Nó yên lặng ngoại trừ tiếng ngáy nhẹ và tiếng thở của Haru và bọn trẻ. Tsuna bước tới và lay nhẹ vai Haru.

"Haru?" anh ấy thì thầm. "Haru, dậy đi. Tôi đã trải tấm đệm cho bạn. Cổ của bạn sẽ bị đau nếu bạn ngủ như thế này.

Haru khẽ rên rỉ. "Tsuna, là bạn à?" Cô ngáp. "Chào mừng về nhà..."

Tsuna mỉm cười. "Bạn có thể dậy không?"

"Mệt quá..."

"Tôi biết, nhưng ngủ trên đệm đi. Sẽ thoải mái hơn."

Haru thở dài. "Được rồi."

Tsuna giúp cô đứng dậy rồi dẫn cô đến chiếc đệm dự phòng. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống rồi kéo tấm chăn dày đắp lên người cô. "Cảm ơn vì đã chăm sóc chúng, Haru."

"Không sao đâu, Tsuna," Haru nói, mắt cô ấy rung rinh. "Họ...thực sự rất giỏi..."

"Tôi rất vui. Ngủ ngon, Haru."

"Ngủ ngon, Tsuna..."

Cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều. Tsuna mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt yên bình của anh chị em mình. Vào phòng tắm, anh tắm nhanh cho sạch bụi bẩn và mồ hôi trên người. Để lại chiếc khăn trên mái tóc ẩm ướt, Tsuna cẩn thận bước vào bếp với chiếc điện thoại trên tay.

Anh kéo lên chatroom với Vasya và nhanh chóng nhắn tin: Vẫn còn sống.

Chưa đến một giây trôi qua khi điện thoại của anh rung lên.

có thật không?? tôi sẽ không tìm thấy bạn trong thùng rác vào ngày mai phải không ??

Tsuna đảo mắt.

Vâng vâng. Tôi vừa mới tắm xong. Vẫn đang làm việc?

chuẩn rồi. nhưng chúng tôi gần như đã hoàn thành cảm ơn chúa. tôi rất là ĐÓI !!

Tsuna cố nén cười trước biểu tượng cảm xúc con chó mà Vasya gửi cùng với tin nhắn.

Không có nhiều nhà hàng mở muộn thế này.

khách sạn của chúng tôi có một số món ăn ngon. ồ và cảm ơn vì chiếc bánh! Fon lưu lại dùm bạn hehe.

Tôi rất vui! Bạn nên ghé thăm khi tôi đang trong ca làm việc của mình.

đáng kinh ngạc!! gtg bây giờ Lal lại mắng tôi. Chúc ngủ ngon Tsuna!

Chúc ngủ ngon, Vasya.

Tsuna nhanh chóng gửi một biểu tượng cảm xúc chú thỏ đang ngủ và thở dài, ngồi phịch xuống ghế. Sự mệt mỏi thực sự đến với anh ấy và anh ấy có ca sáng ngày mai tại quán cà phê. Tuyệt vời...

Tuy nhiên, hôm nay không tệ đến thế.

À, đúng rồi. Anh mở mảnh giấy mà Kyoko đã đưa cho anh vào ngày hôm đó. Anh cắn môi, không chắc điều này có thực sự đạo đức hay không. Cô ấy trông rất hạnh phúc mặc dù...

Với một tiếng thở dài, anh mở điện thoại lần nữa và nhập số của cô. Ngón tay cái của anh lướt trên bàn phím số trước khi anh gửi một tin nhắn nhanh.

Chào Kyoko san. Đây là Tsuna. Tôi xin lỗi nếu tôi đánh thức bạn dậy.

Tốc độ phản ứng của cô ấy thật đáng sợ.

Tsuna-kun!!!! Đừng lo lắng ~ bạn không làm phiền tôi chút nào ~ Bạn có khỏe không? (^v^)

Tôi đang làm tốt, cảm ơn bạn. Tôi hy vọng bạn cũng ổn.

Đừng nói chuyện trang trọng thế!! Chúng ta không ở nhà hàng. Và gọi tôi là Kyoko-chan~

Được rồi, Kyoko-chan.

À, thế thì tốt hơn rồi!! Nhân tiện, Shu-nii gửi lời chào~ (*^▽^)/

Nói với Knuckle-san tôi cũng gửi lời chào! (*^▽^)/

Kyaaa, tôi chỉ muốn véo má bạn thôi~ Những chú thỏ của bạn thật dễ thương!! Khi nào bạn làm việc ở nhà hàng, Tsuna-kun?

Tôi sẽ làm việc vào tối mai từ 4-8h .

Hoàn hảo! Tôi sẽ ghé qua khoảng đó ~

Tsuna chớp mắt. Ồ, bạn không cần phải làm vậy.

Noooo ~ Tôi muốn gặp lại bạn! Ồ, tôi phải đi ngủ bây giờ. Tôi sẽ nói chuyện với bạn sau, Tsuna-kun ~ ngủ ngon nha ~

Chúc ngủ ngon, Kyoko-chan! Những giấc mơ ngọt ngào.

Bạn quá quý giá, Tsuna-kun... o(;△;)o

Tsuna không chắc phải trả lời thế nào nhưng biểu tượng cảm xúc của Kyoko khiến cậu nhớ đến Haru. Anh ấy đã mỉm cười. Họ có lẽ sẽ là bạn tốt nếu họ gặp nhau.

Cảm ơn Kyoko chan. Mặc dù, bạn thực sự nên đi ngủ ngay bây giờ.

Vâng, thưa mẹ~ Chúc ngủ ngon thật nè!!

Tsuna cười, tắt điện thoại. Anh dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại. Vì lý do nào đó, anh cảm thấy bớt mệt mỏi hơn một chút.

-----------------

Ghi chú nhỏ và sự thật thú vị
1) Bạn đoán -Tsuna học chuyên ngành luật ở trường đại học.
2) Namimori nằm ở tỉnh Hyogo. Nó giáp với tỉnh Osaka, tỉnh Kyoto, tỉnh Tottori và tỉnh Okayama.
3) Vasya là một tên tiếng Nga và nó có nghĩa là "hoàng gia".
4) Annecy là một thị trấn nhỏ ở Pháp còn được gọi là "Venice của dãy núi Alps". Morcote nằm ở Thụy Sĩ và được chọn là "ngôi làng đáng yêu nhất" vào năm 2016. Chưa từng đến một trong hai nơi này nhưng cả hai đều trông rất đẹp ~
5) Rizona thực chất là một nhân vật trong trò chơi DS của Fate of Heat. Chưa bao giờ chơi nó nhưng tôi đã đặt cô ấy trong câu chuyện vì tôi muốn sử dụng nhiều nhân vật KHR hơn, dù có chơi game hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro