Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa Ran về nhà trong tâm trạng vô cùng nặng nề, Shinichi không cách nào hơn là ngậm chặt miệng và cụp mắt xuống, né tránh đôi mắt buồn bã đỏ hoe của cô bạn gái. Cậu chỉ có thể hứa là ngày mai sẽ có một buổi nói chuyện nghiêm túc với cô- và giải thích những điều cô muốn nghe. Ran gật đầu, lặng lẽ bước lên tầng lầu của Văn phòng thám tử Mouri..

Shinichi lái xe phóng như bay, sau đó phanh gấp ngay trước con đường vào nhà. Cậu tròn mắt nhìn chiếc Roll Roy màu trắng bạc thanh lịch và sang trọng đang đậu trước cổng nhà tiến sỹ Agasa.

Không cần suy nghĩ cũng biết, chủ nhân chiếc xe đó là ai, bởi lẽ ngay trên bậc cửa, Hakuba Saguru đang đứng cùng Shiho, nói chuyện rất vui vẻ. Shinichi cắn môi nhìn cô gái có mái tóc màu nâu đỏ quen thuộc, cố lục tìm trong trí nhớ gương mặt và nụ cười hạnh phúc đằng kia- để so sánh với gương mặt lạnh lùng vô cảm mà cậu vẫn gặp hằng ngày. Tại sao...lại khác nhau quá nhiều như thế??

Là hắn tài giỏi- khiến cô ấy cười, hay tại cậu ngu ngốc- ko biết cách đem đến nụ cười cho cô ấy?

Shinichi ko biết, và cũng chẳng cần biết. Điều duy nhất cậu biết lúc này, chính là cậu chỉ muốn kích hoạt ngay đôi giày tăng lực và sút một quả vào giữa bộ mặt đang cười hớn hở của gã thám tử tóc vàng đáng ghét kia.

Nắm chặt vô-lăng đến mức tưởng chừng có thể bóp vụn nó, Shinichi thở hắt ra, trước khi tắt máy, rút chìa khoá và đóng sầm cửa xe lại. Cậu rảo nhanh những bước chân về hướng hai người "bạn" của mình, với bộ não đã bị tê liệt khả năng kiềm chế và luồng khói đen bốc qua đỉnh đầu....

Shiho đột ngột dừng cuộc trò chuyện, cong cao đôi mày nhìn về cánh cổng- nơi có một dáng người cao cao quen thuộc đang lù lù tiến vào. Hakuba cũng quay nửa người lại, nụ cười chưa kịp nở trên môi đã lập tức tắt ngấm khi nhìn thấy gương mặt hầm hầm cau có của Shinichi.

Không nói không rằng, Shinichi bước đến bên cạnh Hakuba, khựng lại. Cậu liếc chàng thám tử tóc vàng đang đứng ngơ ngác- không hiểu mình làm sai chuyện gì mà bị nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn đó. Shinichi cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu, giơ tay lên...nhìn đồng hồ, và nghiến răng ken két.

- 11h30' rồi đấy, Shiho, cậu ko định đứng ngoài này cả đêm chứ? Bộ mai ko cần đi học sao?

Một lời đuổi khéo, quá rõ ràng!

Shiho tròn mắt nhìn Shinichi, một tia thích thú ngạc nhiên lấp lánh trong đôi mắt xanh lạnh lùng. Trong lúc đó, Hakuba tỏ ra lúng túng trông thấy. Cậu gãi đầu, nhìn sang Shiho với sự dò hỏi khó hiểu. Cả hai còn chưa kịp nói gì thì Shinichi tiếp tục trong một giọng ngang phè.

- Hakuba, tớ nói bằng Nhật chứ có nói bằng tiếng Ả Rập đâu, cậu còn chưa hiểu sao? Hay là chờ tớ túm áo cậu tống khỏi đây?

- Kudou-kun!_ Shiho nhíu mày, rồi bật cười nhẹ_ Ngày mai là Chủ Nhật.

Shinichi trợn trừng nhìn như chết dính vào cô gái có mái tóc màu nâu đỏ- người hiên giờ đang nở một nụ cười mỉa mai với hai tay khoanh trước ngực, nhìn cậu bằng đôi mắt thách thức không khoan nhượng. Bên cạnh cậu, Hakuba hơi cúi đầu xuống, cổ họng bật ra vài tiếng khùn khụt, cố ko để văng ra những tiếng cười quá mức.

Da mặt Shinichi chuyển từ đỏ bừng sang tím tái. Thề có Chúa chứng giám, cậu chỉ mong mặt đất nứt ra một cái lỗ để nhảy tọt xuống đó ngay lập tức cho xong! Nhưng mà nhảy ngay lúc này thì có một chút ko cam tâm, ít ra cũng phải tống gã mặt dày Hakuba này về trước đã.

Shinichi lườm Shiho hàm ý " Hãy đợi đấy", sau đó quay sang Hakuba.

- Sáng mai tớ và Shiho có hẹn đi đăng ký học ngoại khoá, nếu cậu muốn nói gì thì ngày mai bọn tớ về hãy ghé lại vậy.

Thừa biết Shinichi nói dối, nhưng Hakuba vẫn nhìn qua Shiho. Cô gái nhún vai hờ hững. Hakuba hiểu ý, mỉm cười với cô trước khi gật đầu chào tạm biệt Shinichi.

- Ngày mai tớ sẽ gọi cho cậu, Shiho.

Hakuba nói câu cuối, khi đã bước ra xe. Shinichi cảm thấy mình cắn mạnh tới nỗi hai hàm răng sắp rơi luôn xuống đất.

Khỉ thật, tôi cắt dây điện thoại xem cậu gọi bằng cách nào, đồ...đồ...trơ trẽn!

Shinichi lầm bầm trong miệng, quên béng rằng ngay bên cạnh, nhà khoa học thiên tài vẫn đang dựa lưng vào khung cửa, chăm chú quan sát từng cử động kỳ lạ của cậu.

Đôi môi hồng xinh xắn khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười thích thú. Cô ho khan vài tiếng, đánh thức chàng thám tử đang bận "làu bàu càu nhàu" một mình trước cửa.

- Hả?_ Shinichi giật mình ngẩng lên, nhìn cô.

- Sao cậu còn ở đây?_ Shiho cong cao chân mày hỏi ngược với giọng châm biếm_ Sáng mai chẳng phải chúng ta còn đi đăng ký học ngoại khoá sao?

....

Đơ người chừng hai phút, Shinichi sầm mặt lại, nặng nề cất giọng. 

- Hôm nay cậu trông...rất vui nhỉ?

-Uhm, tại sao ko?_ Shiho nghiêng đầu hỏi lại với nụ cười ngây thơ._ Bữa tiệc khá thú vị, bọn tớ còn giành được giải thưởng nữa.

- Phải, phải_ Shinichi nghiến răng ken két_Thế mà lần trước cậu bảo rằng hắn ko phải loại người cậu muốn hấp dẫn, kết quả cuối cùng là như vậy đấy!

- Kết quả cuối cùng?_ Đôi mày Shiho gần như biến mất sau lớp tóc loà xoà trước trán.

- Chẳng phải sao? Lại còn công khai tỏ tình với nhau trước mặt bao nhiêu người!_ Giọng Shinichi the thé đầy phẫn nộ.

Shiho thầm thở dài.

Cậu vẫn là thằng dốt đặc, sau tất cả mọi việc đã xảy ra.

- Cậu định ở ngoài này suốt buổi tối à?_ Shiho muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện ko biết sẽ kéo dài đến đâu này. 

Thực sự, tâm trạng cô ko tốt lắm, dù rằng ko biểu lộ ra ngoài. Cô ko mong cậu ta sẽ hiểu ý nghĩa những lời hát của cô, nhưng cô lại càng chẳng mong cậu ta hiểu nhầm là nó giành cho một người nào khác. Tuy nhiên, nhìn biểu hiện của cậu ấy, Shiho có chút nghi hoặc rằng, phải chăng Shinichi đang...ghen tuông?

Ôi không, tỉnh lại nào, Shiho! Cậu ấy đã có Ran!

Shiho lắc đầu, tự trấn an mình. Cô nhìn gương mặt tối sầm của Shinichi một vài giây trước khi quay vào trong nhà, với cánh cửa để mở.

Cô biết rõ tại sao mình luôn ko đóng cửa mỗi khi Shinichi cùng đi về nhà.

Tiến sỹ Agasa đã ngủ từ sớm, Shiho ko vội thay đồ mà bước thẳng vào bếp pha một ít sữa với ngũ cốc. Mỗi khi tâm trạng ko tốt, thứ nước này sẽ khiến cô bình tĩnh hơn.

Bước ra ngoài phòng khách, Shinichi đã ngồi trên chiếc đi-văng dài với cái remote trên tay, và đang bấm chuyển kênh liên tục. Thoáng thấy mái tóc màu nâu đỏ, ngón tay của cậu dừng lại, màn hình TV yên vị trên đài HBO, đang chiếu một bộ phim Mỹ hấp dẫn.

Thay vì ngồi bên cạnh Shinichi như mọi ngày, Shiho chọn cho mình một chiếc ghế cách đó ko xa, nhấm nháp hương thơm của sữa và vị béo của lúa mạch.

- Chuyện gì mà cậu còn ở đây giờ này, Kudou-kun- trong khi đuổi Hakuba-kun về bằng một lý do hết sức ngớ ngẩn?

Shiho giữ ly sữa trong tay, nhìn chàng thám tử với vẻ mệt mỏi. Hôm nay đúng là một ngày dài.

- Cậu bắt đầu gọi tên Hakuba từ lúc nào thế?

Bằng một cách nào đó, cuộc đối thoại của họ luôn là những câu hỏi ko đầu ko đuôi và ko có câu trả lời từ phía đối phương- nhưng hình như cả hai đều ko bận tâm về điều này.

Lúc này cũng vậy. Thay vì trả lời, Shiho xoay xoay ly sữa bằng hai tay, hỏi vặn lại.

- Tại sao cậu quan tâm điều đó, Kudou-kun?

- Tại sao cậu gọi tên hắn thì được, mà ko chịu gọi tên của tớ?_ Shinichi vẫn bướng bỉnh theo tiếp.

Shiho hơi mỉm cười. Cô nhướng mắt nhìn chàng thám tử đang mím môi chờ đợi, và buông gọn 3 chữ.

- Vì tớ thích.

- A..a.._ Shinichi nhảy dựng lên, hướng về Shiho với vẻ kết tội_ Cậu thừa nhận rồi đấy nhé. Cậu thích hắn? 

- Tớ nói thích cậu ấy lúc nào?

- Cậu vừa mới...

- Tớ chỉ nói là tớ thích gọi tên của cậu ấy hơn là gọi tên của cậu, ko có nghĩa là tớ thích cậu ấy.

- Nhưng mà...

- Kudou-kun!_ Shiho quát khẽ với cái cau mày_ Lý do gì khiến cậu quan tâm quá mức đến chuyện tình cảm của tớ?

- Tớ...

- Hãy giành thời gian cho bạn gái của cậu đi._ Câu nói buột khỏi miệng với vẻ hờn dỗi, nhưng trước khi Shinichi nhận ra điều đó, Shiho đã nghiêm mặt lại, khoác lên lớp mặt nạ Nữ hoàng băng giá thường trực.

Shinichi hậm hực quay đi, làu bàu.

- Tớ ko vui chút nào hết.

-Gì?_ Shiho nhướng mày hỏi lại. Ngay lập tức, Shinichi gào lên.

- Tớ nói là-TỚ-KHÔNG-VUI-CHÚT-NÀO-HẾT!!!

- Tại sao, Kudou-kun?_ Vẫn giữ nét mặt vừa lạnh lùng cùng giọng nói nhạt nhẽo, Shiho hỏi lại với hơi hướm của sự quan tâm.

- Làm sao tớ vui nổi khi thấy cậu TAY-TRONG-TAY với cái tên chết tiệt đó, và còn....

Shinichi sững người, mồm ngậm chặt khi nhận ra câu mình vừa nói có một-ý-nghĩa-đặc-biệt-nào-đó-mà cậu hiểu, và chắc rằng bộ não khoa học thiên tài kia cũng hiểu, và gương mặt cô chính là bằng chứng tốt nhất.

Shiho mở to đôi mắt và mồm há hốc, ly sữa trên tay chông chênh muốn đổ.

Cả hai trân trối nhìn nhau trong bầu không khí đang dần cô đặc lại.

- Ý...ý cậu là gì, Kudou-kun?_Mất một lúc lâu để não bộ kịp phân tích hành vi và lời nói vừa rồi, Shiho thu hẹp tầm mắt hỏi lại.

Gương mặt giận dữ của Shinichi dần giãn ra, thay thế bằng vẻ bối rối xấu hổ.

Mình vừa nói cái gì vậy?

Tại sao mình lại hành động như thể một thằng ngốc trong suốt đêm hôm nay?

Shinichi Kudou, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mày thế?

- Kudou-kun?

- Tớ...tớ..._Đôi mắt Shinichi đảo nhanh một vòng và dừng lại trên đồng hồ_ 12h20 rồi, tớ phải về đây.

Shinichi nhảy phóc khỏi ghế, đứng bên cạnh cô, gãi đầu.

- Cậu cũng nghỉ sớm đi. Ngày mai tớ...

Shinichi lại ngừng, và Shiho lại cong cao mày chờ đợi.

- Ngày mai tớ.._ Chàng thám tử nuốt khan._Tớ sẽ..._ Đôi mắt cậu dựng lại trên chiếc vòng bạc đeo ở cổ tay trái Shiho- món quà giành cho giải Queen của trường trung học Teitan. Một nỗi bồn chồn xen lẫn cảm giác chộn rộn dâng tràn ngang cổ cậu.

Thình lình, Shinichi chụp lấy tay Shiho, kéo mạnh, khiến ly sữ trên tay rơi xuống nền nhà, đánh xoảng một tiếng và vỡ tan. 

Môi cậu nhanh như chớp đã chạm vào bờ môi vừa định hé mở của cô gái.

Shinichi giật người lùi lại, sau hành động bất ngờ đó, cậu luống cuống.

- Ngày mai tớ sẽ ghé cậu sớm. Tạm biệt.

Trong lúc mái tóc màu nâu đỏ còn chưa kịp vuốt lại sau cú giật mạnh kia, thì chàng thám tử nổi tiếng nhất Nhật Bản ấy đã co giò phóng như bay ra khỏi cửa, cứ như thể kẻ tội phạm đang chạy trốn ánh mắt của vị quan toà.

Shiho chớp mắt đến lần thứ ba, ý thức mới kịp trở về. Cô quệt một ngón tay lên môi, nụ cười nở nhẹ cùng vài vệt đỏ xuất hiện trên má. Nhưng ánh mắt cô cau lại khi nhìn những mảnh vỡ trên sàn.

Kẻ rắc rối đi rồi, nhưng hậu quả rắc rối thì vẫn để lại.

Cô lẩm bẩm với đôi mắt lấp lánh những niềm vui khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro