5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"vào đi."

minh hiếu bước vào phòng lớn, nơi được bài trí bằng những kệ sách lớn và vô vàn cuộn giấy. lò sưởi cháy sáng trên bức tường phía xa bên trái, và một chiếc bàn cỡ lớn bên phải chứa đầy những lọ thủy tinh đủ hình dạng kích cỡ.

hoàng tử thành an ngồi phía sau bàn, chân gác lên và cầm một cuộn giấy trên tay.

khi ánh mắt của hoàng tử lướt qua minh hiếu, anh cúi người thật sâu.

"thưa điện hạ!" anh lắp bắp, vẫn còn cảm thấy sợ hãi trước chàng trai.

"đứng lên đi," hoàng tử thành an ra lệnh với một tiếng thở dài chán nản, và minh hiếu đứng lên nhanh đến mức cảm thấy chóng mặt. "ra ngoài hết đi."

minh hiếu nhìn về phía quang anh với chút lo lắng trong đôi mắt rộng mở của mình. anh không muốn bị bỏ lại một mình với chàng hoàng tử đáng sợ.

"vâng, thưa hoàng tử," hiệp sĩ tóc đen nói và cúi chào. cậu chỉ vừa kịp bắt gặp ánh mắt cầu khẩn của minh hiếu trước khi quay lưng và bước ra khỏi cửa.

minh hiếu nuốt nước bọt.

"minh hiếu."

chàng trai bất ngờ quay đầu lại, không ngờ mình bị gọi trực tiếp như vậy.

"ngồi xuống đi."

"o-ok, thưa điện hạ."

hoàng tử thành an ngồi thẳng lưng hơn, đôi mắt tối đen của em quan sát minh hiếu khi anh đang cố gắng tìm một chỗ để ngồi.

" không cần phải gọi ta như vậy mỗi lần đâu. 'hoàng tử thành an' là được rồi."

minh hiếu gật đầu, rồi nhận ra điều đó có thể có vẻ không lịch sự, nên anh vội vàng nói thêm một câu, "vâng, hoàng tử thành an."

hoàng tử thành an cố gắng ngăn không cho khóe miệng của mình nở nụ cười.

"ta nhận được tin ngươi đã gặp hoàng tử elel."

tin tức chắc hẳn đã lan truyền rất nhanh... minh hiếu nghĩ, cảm thấy ngạc nhiên.

"vâng, ngài ấy muốn nói chuyện với tôi."

thành an gật đầu suy tư. "ngươi nghĩ sao về hắn?"

minh hiếu thực sự mất chút thời gian để suy nghĩ câu trả lời. anh không muốn vô tình nói điều gì gây xúc phạm.

"ngài ấy... thú vị," anh nói, sử dụng cùng một từ mà đức duy đã dùng trước đó.

"đó là một cách nói hay," thành an khịt mũi.

minh hiếu đỏ mặt. "tôi không có ý--"

"hắn ta bị điên, hiếu," hoàng tử nói bằng giọng điệu thẳng thắn. "ngươi không cần phải cảm thấy tội lỗi khi nghĩ như vậy."

em đứng dậy và bắt đầu chọn lựa những chiếc bình trước mặt mình.

minh hiếu cảm thấy nhẹ nhõm khi ngồi xuống ghế. anh không biết tại sao mình bị gọi đến đây, nhưng anh thích sự bình tĩnh của hoàng tử. xem thành an tập trung vào những thứ chất lỏng đầy màu sắc, mái tóc đen mềm rơi xuống mắt và bộ trang phục tối màu treo lỏng lẻo trên cơ thể, khiến em bớt đi phần nào đáng sợ hơn.

hoàng tử thành an không đeo vương miện liên tục như hoàng tử đức duy, và điều đó chứng tỏ sự khác biệt rõ rệt giữa hai người.

"ngươi có tin vào phép thuật không, minh hiếu?"

theo bản năng, chàng trai đưa tay chạm vào mặt dây chuyền của mình, mân mê viên đá mịn màng giữa các ngón tay.

"ở bộ tộc của tôi, mỗi người đều có một cái như thế này. chúng tôi được dạy từ nhỏ rằng nó chứa phép thuật. phép thuật khiến chúng tôi trở nên nhanh nhẹn và may mắn. vì vậy, vâng... tôi nghĩ tôi tin."

"chắc ngươi đã không gặp may khi ta bắt được ngươi, phải không?"

minh hiếu cúi đầu ngượng ngùng.

"ngươi có muốn ta kiểm tra không?" thành an hỏi.

"ngài có thể làm điều đó sao?"

hoàng tử gật đầu. "ngươi thấy đấy, phép thuật là một thứ sống động, có nhịp đập giống như ngươi và ta. vì vậy khi ta..."

thành an đi vòng quanh bàn và dừng lại ngay trước mặt minh hiếu. em đưa tay ra và giữ tay mình lơ lửng trên ngực anh, nơi mặt dây chuyền đang treo.

minh hiếu bị mê hoặc bởi những hình xăm của em, giờ đây anh có thể nhìn chúng gần hơn, và minh hiếu cố tìm cách nuốt từng dấu vết mà mình có thể thấy.

"ta e rằng mặt dây chuyền của ngươi không có thuộc tính phép thuật," em thông báo, thả tay xuống.

"không sao," minh hiếu đáp lại với vẻ ngượng ngùng. "tôi vẫn thích đeo nó... nó nhắc tôi nhớ về quê nhà."

thành an nhìn vào mặt dây chuyền một lúc lâu hơn, trước khi quay lưng và cầm cuộn giấy mà em đã cầm trước đó.

"người có nhớ nhà không?" em hỏi, giọng nói nhẹ đến mức minh hiếu ngỡ mình nghe lầm.

"thường thì có, nhưng đôi khi... lại không. tôi yêu gia đình mình, tôi thực sự yêu họ, nhưng trong mắt họ, tôi luôn là một kẻ yếu đuối. có lẽ, thậm chí họ còn không nhớ tới tôi."

thành an đổ chất lỏng màu đỏ vào một chất lỏng xanh lam, tạo ra một hỗn hợp kết tủa màu tím.

"minh hiếu, ngươi biết đủ các lối vào bí mật vào lâu đài này để dễ dàng một mình lật đổ chúng ta từ bên trong," em nói. "ngươi không yếu đâu."

ngoài việc tuấn tài nói rằng anh có một cái tên đẹp, minh hiếu chưa từng nhận được một lời khen nào trước đây. anh muốn nói cảm ơn một ngàn lần, nhưng anh có cảm giác như thành an sẽ quở trách nếu anh làm như vậy.

"ngài có tin vào phép thuật không, hoàng tử thành an?"

"ta không chỉ tin vào nó, mà ta sống cùng nó."

thành an xoay chất lỏng đặc và đưa nó cho minh hiếu. em có vẻ mong đợi, vì vậy chàng trai đưa tay ra và nhận lấy lọ dung dịch với đôi bàn tay run rẩy.

"phép thuật đã cứu mạng ta," em tiếp tục. "nếu không có nó, ta đã không thể đứng ở đây. ta nợ nó mọi thứ, vì vậy ta đã dành cả đời mình cho phép thuật từ khi còn rất nhỏ. ta đã học dưới sự dẫn dắt của một vị phù thủy rất được kính trọng. ngươi thỉnh thoảng có thể sẽ thấy người xung quanh lâu đài... uống đi."

minh hiếu nhìn vào lọ và lại nhìn lên em.

"nếu không phiền, hoàng tử thành an, cái này là gì?"

một nụ cười nửa miệng hiện lên trên khuôn mặt của hoàng tử.

"ngươi nghĩ ta sẽ đầu độc ngươi sao?"

đôi mắt của minh hiếu mở to. "k-không! tôi chỉ--"

"vậy uống đi."

chàng trai thở dài rồi đưa chiếc bình lên môi, cố gắng đọc biểu cảm của thành an. khi không thấy chút tà niệm nào trong đôi mắt cụp của em, anh uống nhanh.(dại trai)

chất lỏng sánh quện mang cảm giác có gai nhọn khi đi qua cổ họng, nhưng ngoài cái đó ra thì không có gì tệ.

thực ra khá là ngọt.

"tôi không cảm thấy gì cả," anh thì thầm.

nụ cười của thành an chuyển thành một nụ cười rạng rỡ. hành động này quá lạ lẫm trên gương mặt chàng trai nhỏ tuổi, minh hiếu không thể không ngạc nhiên. ngay cả trước khi trực tiếp gặp hoàng tử, những bức chân dung gắn xung quanh vương quốc cũng chưa bao giờ thấy được nụ cười của em.

"lọ thuốc này không giống như hầu hết các loại khác," hoàng tử thành an giải thích. em kéo một chiếc ghế và ngồi đối diện minh hiếu, ngồi tựa với vẻ mặt kiêu ngạo.

minh hiếu bắt đầu tự hỏi liệu mình có vô tình trở thành đối tượng thử nghiệm của hoàng tử cho các thí nghiệm phép thuật hay không.

"những cô gái đó là ai, vào cái đêm mà ta bắt ngươi?"

minh hiếu nhíu mày. tại sao hoàng tử thành an lại cố gắng hỏi lại anh điều đó? chẳng phải em biết rằng minh hiếu sẽ không--

"chị gái của tôi."

đôi mắt minh hiếu mở to khi anh vội vàng đặt tay lên miệng mình. làm thế nào mà miệng anh lại phản bội lại chính mình như vậy? cảm giác như anh không có quyền kiểm soát những gì mình nói ra. những lời nói thoát ra khỏi miệng anh như nôn mửa.

"tại sao tôi lại...?" minh hiếu vừa sợ hãi vừa bối rối, nhưng thành an vẫn chỉ nhìn anh cùng ánh mắt thích thú không dễ gì che giấu.

"tên của họ là gì?" em hỏi.

minh hiếu ghìm chặt môi, sợ rằng mình sẽ thốt ra bất cứ điều gì nữa, nhưng miệng anh run rẩy và cảm giác bỏng rát lan tỏa từ cổ họng. anh nghẹt thở trước sự xâm lấn đó.

"trần mộng cam và trần thị dâu!" anh thét lên.

nụ cười của thành an giờ đây sáng rực lên. em nhanh chóng cầm lấy chiếc bút lông và ghi chép lại hai cái tên.

minh hiếu cảm thấy xấu hổ. anh rên rỉ và giữ chặt tay trên miệng, âm thầm cầu xin thành an đừng hỏi thêm câu nào nữa. anh cầu nguyện và hy vọng rằng thuốc sẽ nhanh chóng hết tác dụng.

"đừng lo, nó không vĩnh viễn," hoàng tử trấn an anh, khi nhận thấy sự hoang mang trong ánh mắt anh. "ta chỉ cần những cái tên đó, không hơn."

"ngài sẽ làm gì họ?" minh hiếu hỏi, giọng run rẩy gần như bật khóc.

thành an không nói gì, và anh ngày càng lo lắng hơn theo từng giây trôi qua.

"quang anh!" hoàng tử gọi.

quang anh bước vào phòng một lần nữa. dù đã chờ ở ngoài cửa khá lâu, nhìn cậu vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi.

"hãy đưa minh hiếu về phòng của cậu ấy."

"vâng, thưa hoàng tử."

minh hiếu muốn phản kháng, nhưng chỉ cần một cái nhìn từ thành an đã khiến anh co rúm lại.

"ng-ngài nói rằng ngài sẽ không đầu độc tôi," anh lắp bắp.

thành an nhướn một bên mày. "không, ta đã hỏi rằng liệu ngươi có nghĩ rằng ta sẽ làm vậy không, và ngoài ra, ta không đầu độc ngươi, ngươi có chết chưa?."

"chưa, nhưng--"

"thì đó, chính là lý do," người trẻ hơn đáp lại. "ta không giữ ngươi lại đây để đầu độc ngươi, hiếu. ta giữ ngươi lại để ngươi mang lại lợi ích cho ta. anh xái không đọc cho ngươi nghe thỏa thuận à?"

minh hiếu khựng lại. tuấn tài đã nói với hoàng tử rằng anh không biết đọc?

"về vấn đề nhỏ của ngươi," thành an tiếp tục. "ta đã sắp xếp một gia sư sẽ đến vào mỗi buổi sáng. ngươi cần biết đọc nếu muốn ở lại lâu đài của ta."

"v-vâng, thưa hoàng tử."

minh hiếu cảm nhận được bàn tay của quang anh trên khuỷu tay mình, dẫn anh ra khỏi phòng. trong một khoảnh khắc, anh đã quên mất rằng thành an là một hoàng tử. cảm giác như anh đã trở lại bộ tộc của mình, tụ tập với các đàn anh đàn chị và học hỏi những kỹ thuật móc túi từ họ.

"để tôi đoán," quang anh lên tiếng khi họ ra khỏi phòng. "thuốc nói thật?"

minh hiếu giữ im lặng và nhăn nhó suốt quãng đường trở về phòng.

anh thật sự ghét quang anh vì lúc nào cậu cũng đúng.

———

đẹp đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro