CHAP 12 : TÀI NĂNG ĐƯỢC BỘC LỘ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kí túc xá Kinh tế 3h45' chiều

Vốn dĩ cô chỉ muốn đi dạo quanh thành phố với chú Vũ thôi, không ngờ lại có cơ hội đến hiện trường xảy ra vụ Tình án cách đây một tuần. Nhân cơ hội này cô muốn gặp mặt được nhân chứng đã cho lời khai không đồng nhất, cô vô cùng chờ mong sẽ gặp được cô gái đó.

Vừa đến nơi chú Vũ đã được người của ban quản lí kí túc mời vào phòng đón tiếp khách uống trà, cô viện cớ đi vệ sinh để tìm đến phòng của Bảo Hà- chị nhân chứng duy nhất chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đêm xảy ra án mạng. Theo như trong hồ sơ vụ án chị ta là sinh viên năm 3 trường đại học Kinh Tế khoa Quản trị kinh doanh, cùng ngành học với nạn nhân lại ở cùng một tầng của kí túc , có lẽ bọn họ là bạn học chăng ? Lại nói chị ta có công việc làm thêm ở một Bar nổi tiếng trong thành phố giờ giấc đi làm có hơi trễ một chút, chính vì vậy chị ta mới có thể bắt gặp cảnh tượng án mạng kia lúc giữa đêm.

Cô đã kịp ghi lại số phòng của chị ta bây giờ là buổi chiều rất có khả năng chị ta đang ở nhà. Giai Nhi nhanh chóng vào thang máy bấm lên tầng 6.

Lên đến nơi, đang có một đám đông xúm xít bàn tán xôn xao trước phòng 608. Giai Nhi cũng không khỏi tò mò tiến lại gần nghe ngóng, thì ra là mất trộm laptop. Nhưng kẻ trộm đã bị bắt ngay sau đó nhờ phòng có gắn camera. Khoan đã... phòng có gắn camera sao? Giai Nhi nghe xong chuyện này như người vớ được vàng lập tức chạy vào phòng của chị bị mất trộm đồ kia. Sau khi thương thảo một hồi lâu cũng bước ra với vẻ mặt mãng nguyện. Chị gái kia khi tiễn Giai Nhi ra khỏi phòng nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kì lạ.

Giai Nhi không quên ý định của mình tới là để gặp mặt người nhân chứng kia nên tiến thật nhanh về phía phòng cô gái gõ cửa.

Lúc gõ cửa phòng, một cô gái vô cùng trẻ đẹp ra mở. Đôi mắt được đánh chì rất đậm, hàng mi được chải marcara trao chuốt cùng với đường kẻ line sắt nét càng làm tôn thêm vẻ sắc sảo. Thoáng nhìn qua cũng biết cô ta là người có tâm cơ. Cô ta mặc một chiếc váy bó ngắn màu vàng đồng bên trên có in logo nhãn Sky, chắc chắn là đồng phục của một Bar hay Pub nào đó. Trên tay đang cầm một chiếc túi bộ dáng như đang muốn đi ra ngoài. Giai Nhi vội mở lời khi thấy ánh mắt dò hỏi mất kiên nhẫn của chị ta.

"Xin lỗi, cho tôi hỏi cô có phải là cô gái đã cho lời khai về vụ án cách đây gần một tuần không ạ ?"

Chị ta nhìn Giai Nhi từ trên xuống dưới một vòng vẻ mặt vô cùng khó chịu.

" Cô là ai ? Tại sao lại đến phòng tôi?" Cô gái vừa nói vừa xỏ đôi giày cao giót vào không hề có ý định mời " khách" vào phòng.

Nhìn thái độ hết sức ghét bỏ của chị ta Giai Nhi tiếp lời:

" Tôi là em gái của nạn nhân, vụ án đã xảy ra hơn một tuần nghe nói chị là người làm chứng ạ?" Thái độ của Giai Nhi hết sức lễ phép vì dù sao chị ta cũng hơn cô rất nhiều tuổi.

Cô gái thoáng nhìn qua Giai Nhi một lần nữa rồi lui người ra ngoài cửa, chuẩn bị khóa. Nếu để ý kĩ, tay cô ta đang run nhè nhẹ.

" Lời khai tôi cũng đã cho, vụ án cũng đã được thụ lí và khép lại từ lâu. Cô đến đây kiếm tôi làm gì?" Vừa nói cô ta vừa cất bước, tiếng giày cao giót nện xuống sàn nhà cộc cộc vang lên đều đặn.

" Em chỉ muốn biết đôi chút về cuộc sống của chị em trước đây thôi, là em gái nhưng em không hề biết về cuộc sống của chị ấy. Cũng không biết chị ấy đã gặp những rắc rối gì, giao du với hạng người như thế nào để dẫn đến cái chết bi thảm như vậy.Em cảm thấy rất có lỗi. Nếu em không nhầm thì không phải chị và chị ấy là bạn tốt sao?" Nhật Vỵ quyết tâm hỏi câu hỏi chắn ngang để xem biểu hiện của cô ta.

" Bạn ư ?Ai mà làm bạn với loại như cô ta chứ?" chị ta lầm bầm vể hằng học. Vẫn cố bước chân ngày một nhanh hơn.

" Tại sao chị lại nói như vậy? Chị tôi đã làm điều gì không tốt với chị ư?"

Giai Nhi đuổi theo gót cô ta vung tay thật nhanh bắt được tay cô ta. Vì đi nhanh nên sắc mặt Giai Nhi có chút không tốt, vì thân hình thấp hơn nhiều nên cô ngước mặt lên nhìn chị kia.

" Không! Tôi chỉ muốn nói, tôi và chị cô không hề có quan hệ bạn bè gì!" giọng cô ta lanh lảnh vang vọng cả một hàng lang dài. Nói xong cô ta vung tay bước nhanh về phía thang máy.

"Tại sao chị lại trốn tránh tôi như vậy ? Tôi chỉ cần nói chuyện với chị một chút thôi! Tôi là em gái của nạn nhân, rất muốn cảm ơn chị vì đã phối hợp với cảnh sát cho lời khai, chỉ muốn mời chị một tách café để cảm ơn. Có thể không ạ ? Chị Hà"

"Không cần đâu hiện tại tôi rất bận" giọng nói của chị ta vô cùng dứt khoát, thái độ tránh né như gặp phải lửa .Nhất là lúc Giai Nhi gọi tên thật chị ta nhìn Giai Nhi bằng một ánh mắt run rẩy ngập tràn sợ hãi. Đối với thái độ ngày càng rõ mồn một của chị ta Giai Nhi càng tin vào phán đoán của mình hơn, đánh bạo nói thật nhanh trước khi thang máy mở cửa.

" Chị tôi hay báo mộng, trong mộng người chị đầy máu tươi trông rất đáng thương còn nói với tôi chị chết oan, hung thủ thật sự là..." nói đến đây cô kéo dài ngữ khí vẻ rùng rợn, đôi mắt mở trong ngước nhìn nét mặt co quắp của chị kia, không ngoài dự đóan của cô.

"Cô kể với tôi chuyện này làm gì? Biết được gì tôi điều khai báo cho cảnh sát rồi. Tôi và gia đình cô không dính líu gì đến nhau nữa, đừng bám riết lấy tôi như vậy". Vẻ mặt của chị ta càng lúc càng tối sầm lại giận dữ.

"À chẳng qua tôi nghĩ người chết trẻ thường rất linh thiêng, không biết chị có gặp cùng một giấc mông như tôi hay không thôi?"

" Không ! Không hề tại sao tôi lại phải gặp cô ta chứ. Chị em nhà các người thật giống nhau đều bệnh hoạn. " câu sau này của chị ta như muốn hét vô mặt Giai Nhi

Nói xong cửa thang máy cũng mở, chị ta vọt vào thang máy, tay run rẩy bấm tầng.

" Tôi chỉ muốn nói nếu làm việc trái với lương tâm... sẽ rất khó ngủ"

Giai nhi cất tiếng nhàn nhạt trước khi thang máy đóng lại.

Trời cũng đã về chiều, phong cảnh hoàng hôn nhìn từ ban công sau của kí túc nhộm đỏ một vùng trời. Dòng sông vẫn tĩnh lặng, những ngôi biệt thự sang sát nằm nối tiếp nhau, khung cảnh vô cùng bình yên. Giai Nhi sau một lúc lâu nghiền ngẫm về những tình tiết của vụ án, vẫn thấy không có manh mối nào. Rõ ràng là có uẩn khúc, tên giết người phải quyền thế cỡ nào mới bịt miệng được chị kia. Hoặc giả...

" Này, cháu đang làm gì ở đây thế. Chú nói đừng đi lung tung mà, đây vẫn là hiện trường vụ án. Lại nói chú chỉ xin ba chở cháu đi tham quan thành phố một vòng thôi cũng không có đề cập qua sẽ đi đến hiện trường. Nhỡ cháu xảy ra chuyện gì ở đây chú chắc chắn sống không yên với ba cháu..." .Cảnh sát vũ vừa cằn nhằn vừa bấm thang máy.

" Cháu có thề về cục cảnh sát một lát được không ạ ?" Giai Nhi cất tiếng hỏi trong khi vẫn nhìn lơ đãng khung cảnh bên ngoài.

" Này, cháu sẽ không tin lời chú nói thật đấy chứ. Chú chỉ kể về vụ án vì thấy cháu rất quan tâm hiếu kì về nó, nói thật vì trong lòng chú vẫn cảm thấy vụ án có những tình tiết không hợp logic...

"Giả dụ như lời khai bất nhất của cô gái kia.. ." Giai Nhi cướp lời

Cảnh sát vũ trố mắt .. " Nhưng chú chỉ kể chuyện cho vui thôi, chú không hề có ý định tham khảo ý kiến của cháu đâu. Cháu còn quá nhỏ, chuyện này không giống như trong truyện tranh mấy đứa con nít hay đọc đâu. Đây là một vụ án có thật, chú không có ý nói gì cháu nhưng cháu dừng lại đi. Chuyện này con nít không nên can dự..." nói xong chú tự lẩm bẩm một mình.

Giai Nhi không biết từ khi nào móc trong balo ra một cái camera hơ hơ trước mặt cảnh sát Vũ. Thành quả cháu thu thập được ngày hôm nay trong lúc chú đi nói chuyện với ban quản lý kí túc. Giai Nhi cười hớn hở.

Sáng hôm nay, ông có mua đến thức ăn sáng sẵn tiện đưa cho cô xấp văn kiện về vụ án. Thực ra chính ông cũng không biết vì sao mình lại giữ lời hứa với một đứa bé như vậy, nhưng mà có người đồng quan điểm với mình ông thấy rất phấn chấn, chỉ muốn chia sẻ những ý tưởng của mình cho con bé thôi. Con bé sau khi nhận được xấp văn kiện kia thì ngồi tập trung dán mắt vào nó quên luôn ăn sáng cũng quên mất pha trà mời ông.

Phòng khách tĩnh lặng, Cảnh sát Vũ đi quanh qua ghế sa lông thẳng qua phòng bếp để túi thức ăn sáng ở đó.Cảnh sát Phong đã đi công tác vài ngày ở tỉnh xa, nhờ ông trông nom mua thức ăn ngày 3 bữa cho con bé. Sắp xếp thức ăn xong ông quay trờ lại phòng khách con bé vẫn ngồi đấy bộ dáng chăm chú lâu lâu lại lấy bút chì chú thích chỗ nào đó. Ông không khỏi cười ra tiếng :" Haha ,.. cháu cứ như đang tập trung phá án vậy, chăm chú đến thế sao...haha" vừa nói ông vừa vốt vốt đầu cô.

Cô chỉ ngước mặt lên nhìn ông thắc mắc : " Chú là người lấy khẩu cung của chị kia sao ? Chỉ với hai người làm chứng đã vội gấp hồ sơ lại, lại nói tình tiết vô cùng khập khiễn nhất là đối với lời khai của chị kia, không thể cho rằng chị hoảng sợ quá rồi cho lời khai sai, nếu có thật như vậy thì cũng phải điều tra một chút không nên hoàn toàn tin vào lời chị ta như vậy?". Ông cũng vô cùng đau đầu với những câu hỏi này, ngày hôm đó một phần cũng do cấp trên ra lệnh khép lại vụ án càng sớm càng tốt tránh cho dân tình hoảng loạn. Kí túc mới mở cửa sợ bị danh tiếng xấu nên muốn ém nhẹ chuyện này đi.

Thấy ông ngẩn ngơ cô lấy tay lây lây ông. " Chú, chú nói có phải không? Hay là có chuyện gì uẩn khúc ở đây?"

Ông nhìn lại cô bé : " hazza uẩn khúc gì chứ" xong véo mạnh lên mặt cô. Con đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi.

"Xem nào cháu tới thành phố này cũng lâu rồi mà chưa đi thăm thú được gì nhiều, hay là chú dẫn cháu đi ha."

Cô biết là ông đang tìm cách nói lãng sang chuyện khác, nhưng vẫn gục đầu vì thật sự cô đến đây cũng đã mấy tuần rồi nhưng vẫn chưa rành đường xá lắm. Hiếm có dịp được người khác dẫn đi nên cô không ngần ngại mà đồng ý. Cô lập tức gọi điện thoại xin phép ba nuôi, chú Vũ ngồi bên cạnh vẻ mặt vô cùng vừa lòng với hành động con ngoan này của cô. Nghĩ thầm trong bụng: " con bé ở với mẹ nhiều năm như vậy, thiếu vắng tình yêu thương của cha. Phải dạy dỗ tốt như thế nào để đạt đến độ đi thưa về trình như thế này, đến con của ông cũng không có ngoan đến như vậy. Thật là khâm phục cách nuôi dạy con của mẹ cô."

Xe chạy một vòng thành phố ,chú Vũ vừa lái xe vừa giới thiệu những địa điểm quan trọng như tòa nhà hành chính thành phố, siêu thị, nhà hát, rạp chiếu phim, cung văn hóa còn nói khi nào có dịp sẽ nói con trai chú qua dẫn cô đi xem phim. Nói xong cười hết sức rạng ngời,hình như chú rất tự hào về con trai của mình

Chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi cũng đến giữa trưa, chú Vũ đề nghị vào siêu thị để ăn trưa tiện thể mua một ít đồ bỏ tủ lạnh. Đang đẩy giỏ mua thức ăn thì chú Vũ có điện thoại đến. Bên kia hình như là điện thoại của cơ quan nói chuyện về công việc. Hôm nay là chủ nhật mà vẫn nhiều công việc vậy sao ? Giai Nhi thoáng nhìn ông.

Nghe xong điện thoại, vẻ mặt chú Vũ không có gì là căng thẳng như nhận được báo cáo vụ án.

" Bên chủ kí túc có mời chú qua cảm ơn vì đã điều tra xong sớm vụ án."

" Chủ kí túc sao chú, cái này không phải của nhà nước hả chú?"

" Cái này của tư nhân , người ta làm từ thiện và giúp đỡ sinh viên là chính. Xây cả một tòa nhà kí túc tiện nghi như vậy mà lấy giá rất rẻ, để tạo điều kiện cho sinh viên. Ai ngờ lại xảy ra chuyện án mạng như vậy. Nếu không phong tỏa ém nhẹm thông tin tốt chú nghĩ kí túc sẽ khó mà hoạt động. Điều tra vụ án nhanh cũng góp phần làm yên lòng sinh viên đang tá túc trong đó hơn. Hazz thời buổi này làm kinh doanh cũng thật khó."

Nói xong chú thở dài, tự nhiên mình lại nói chuyện này với một đứa bé 15 tuổi, nó thì biết gì chứ. Đừng bị vẻ ngoài đỉnh đạt của nó đánh lừa, nó chỉ mới học năm cuối cấp 2 thôi. Ông tự trấn an.

" Vậy bao giờ chú qua bên đó" cô vừa nói vừa bỏ mấy gói ngũ vị hương vào giỏ.

" Họ mời chú chiều nay" chú Vũ vừa nói vừa mấy bịch ngũ vị hương lê xem

" Cháu mua nhiều như thế này về làm gì? Nhà chỉ có hai cha con thôi mà ?"

" Cũng sắp đến giỗ của .. cô đằng hắng giọng .. của mẹ và chị gái nên con tính mua về để đó, khi cần dùng sẽ tiện.

Nói xong cô quay lại vấn đề chính.

" Chú cho con theo cùng với ạ" thấy ông còn ngần ngừ cô thêm.." Con hứa sẽ không chạy lung tung"

Bây giờ nghĩ lại, ông thật là hồ đồ khi tin lời một con bé. Ông vừa đến nơi con bé đã viện cớ đi WC rồi chạy mất tiêu. Bây giờ lại còn lấy ra camera khoe khoang với ông. Không biết nó lấy từ đâu nữa...

Về đến cục cảnh sát cũng đã 6h tối, cảnh sát Vũ lấy lí do chở cô đi thăm thú thành phố mới có thể đưa cô đi cả ngày. Nhưng ba nuôi cô vẫn cứ gọi điện canh chừng cô. Cảnh sát Vũ nhìn cô nghe điện thoại ba nuôi gọi tới cười trìu mến sau đó làm bộ dáng " Chú đi ra ngoài mua chút gì ăn" , mở cửa đi ra.

"Dạ. con biết rồi. chơi rất vui. Con sẽ về sớm, có chú Vũ ở đây nên ba đừng lo lắng. Công việc của ba thế nào ạ? Vẫn tốt chứ, vâng con biết rồi ạ."

Đầu dây bên kia sau khi cúp máy cảnh sát Phong thở dài.... Đi chơi vui đến thế sao? Cũng đúng thôi con bé sớm nên hòa nhập với cuộc sống mới."

Trong phòng nghe nhìn, điều hòa đang để ở 25 độ.... Không khí lạnh lẽo bao trùm, nhưng cô lại vô cùng thích. Trên màn hình máy chiếu phía góc trái thời gian đã chạy đến 2h23'. Bóng dáng hai người một nam một nữ xuất hiện, người nữ mặc quần áo hở hang bộ dáng đong đưa như đang say rượu, một nam thanh niên đang dìu cô ta từng bước về phía phòng. Mặc dù cô ta cố đẩy bàn tay người thanh niên kia nhưng bộ dáng kiên trì của anh không giảm, lùi một bước anh lại tiến lên đỡ cho cô.

Cô quát to: "Anh thật bệnh hoạn! Mẹ nó anh mù à. Tôi đã ngủ với ông ta rồi. ông ta có rất nhiều tiền, không phải là cái loại nghèo kiết xác đến ly café cũng không đủ tiền trả như anh! " Nói xong cô phủi tay anh ra, bộ dáng càng lảo đảo

"Em thích tiền đến thế sao ?", mặc dù không thấy rõ mặt nhưng có thể thấy dáng dấp gày gò của người thanh niên đang khụy xuống, anh ôm mặt.

"Ông ta giàu đến mức mua luôn nhân cách của em rồi sao. Em làm gì trong cái phòng trà đó. Mặc váy ngắn như vậy người nhà của em nếu biết..."

Anh câm miệng cho tôi, anh không có tư cách quản. Đến cái thai giữa anh và tôi anh còn bắt tôi phá mà... haha đến cái thân quèn của anh còn lo chưa xong thì đừng có quản tôi.

" Thật bẩn thỉu" một giọng nam trung niên ở đâu xuất hiện

Bóng đen tiến lại gần theo ánh trăng có thể thấy cái bóng đang tiến lại gần phía bọn họ.

"Anh đã thấy cô ta bẩn thỉu thế nào chưa?" Hắn tiếp tục hỏi người nam kia

"Cô ta vào hộp đem tất nhiên là để mua vui rồi cho đàn ông rồi. hắn tiến lại phía cô gái nắm cằm cô lên. Đúng không ?"

Anh anh...

" Haha... cậu thấy không cô ta chấp nhận gọi một ông già như tôi là anh em thân thiết cũng không chấp nhận quay lại với cậu."

Nói xong chỉ nghe một tiếng bốp.

Lão già đó nghiến răng

"Cô dám đánh tôi đồ con đàn bà dơ bẩn".

Nói xong hắn xô ngã cô xuống đất.

"Ông mới là đồ dơ bẩn, ông đã quay phim tình trạng dơ bẩn đó, còn uy hiếp tôi."

"Đừng ngụy biện, bản chất của cô chính là bẩn thỉu như vậy. tiền của tôi cô vẫn nhận hàng tháng mà, phải không?" nói xong hắn phủi tay cô ra.

Từ góc độ camera có thể thấy cô gái đang tức run lên. Lui trong túi ra một con dao phóng về phía hắn. " Là ông ép tôi"

Lão già kia nhanh chóng tóm được

"À há... không ngờ cô lại tự tìm đến cái chết trước cơ đấy. Tôi định để cô sống thêm vài ngày nữa. Nếu cô không đợi nổi nữa thì tôi cho cô toại nguyện..." nói xong hắn vung dao chém liên tục lên người cô gái. Vì quá tối hắn lại xoay ngược lại phía camera nên không thể thấy mặt hắn được. Chỉ thấy một vũng máu lần lần loang ra.

Người thanh niên vốn dĩ đang cuối đầu, bây giờ đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hãi hung này. Có lẽ đầu óc thích ứng không kip với hành động mang rợ này anh hét toáng lên rồi ôm đầu.

Vì kí túc xá mới mở nên số nữ sinh lưu trú rất ít hôm đó lại là chủ nhật, đa số sinh viên đã về nhà chỉ còn lại vài phòng lẻ tẻ.

Tuy nhiên, nghe tiếng hét thất thanh như vậy, số sinh viên còn lại này cũng nhanh chóng bật đèn chạy ra. Tên trung niên đã kịp đầu tẩu. Tất cả ánh mắt đỗ dồn vào vào người thanh niên đang run lên bần bật. Do quá hoảng loạn hắn vụt chạy.

Cả cảnh sát vũ bị cảnh tượng giết người hung hãn dọa sợ. Làm cảnh sát nhiều năm rồi ông vẫn chưa chứng kiến tận mắt vụ giết người nào man rợ như vậy.Ông thoáng nhìn qua Giai Nhi, cô lại vô cùng bình tĩnh như thế, cứ như đang xem một bộ phim.

"Đoạn băng này quả thật là quý báu. Nhưng tên giết người kia tại sao lại để lại một vật chứng quan trọng như vậy?" Cảnh sát Vũ nhíu mày khó hiểu. " Nhưng tại sao bên an ninh sao khi kiểm tra hiện trường báo về không hề có camera nào ở hiện trường?"

"Chú có biết là đôi khi hiểu quá rõ về một vấn đề sẽ làm cho người ta chủ quan?. Camera này là do sinh viên sợ phòng bị mất cắp nên gắn vào, bên ngoài có hình là một lẵng hoa nhưng thực chất là camera, tránh cho bọn trộm phát hiện ra được"

Ông nhìn sang ánh mắt kiên định của cô, một cô gái nhỏ bé nhưng suy nghĩ lại không hề tầm thường.

"Hắn biết rất rõ tình trạng của kí túc xá lúc đó, cũng biết đối với sinh viên tiền mua camrae để giám sát là điều không thể vì quá đắt tiền. Lúc chiều khi con đang đi toilet thì bất ngờ nghe mấy cô lao công đang bàn tán về chuyện mất trộm laptop ở tầng 6. Cũng may là đã bắt được thủ phạm vì sinh viên phòng đó có trang bị camera. Con lập tức chạy lên, thật sự chúng ta rất may mắn hướng camera quả thật trùng khớp với góc xảy ra vụ án. Hung thủ đã quá kinh thường nên bây giờ đã để lại hậu hoạ."

Nói xong cô nhanh chóng đi lại chỗ bàn trà phía trước là cái bảng trắng phác thảo lên trên đó. Vì chiếc bảng quá cao nên cô đành ngồi vắt vẻo trên bàn, vừa viết vừa hỏi chú Vũ: Chú có thấy những nhát đâm của hung thủ rất dứt khoát và " quen tay" không?

Xảy ra nhiều chuyện như vậy chỉ trong một buổi chiều cảnh sát Vũ vẫn chưa khỏi boàng hoàng. Làm sao một đứa bé chỉ mới 15 tuổi lại có những phán đoán hết sức logic. Không nói gì nhiều chỉ nói đến chuyện cô thuyết phục và mua lại được camera của những sinh viên đàn chị đã khiến cho ông vô cùng bất ngờ. Bây giờ, con bé lại đang nói cái gì nữa đây. Không phải là những lời nói quen thuộc của pháp y hay sao ? Nhìn lại trên bảng trắng đã thấy chi chít chữ của cô

Trung niên 40-55 tuổi

Làm việc trong kí túc ( hắn biết rất rõ về kí túc)

Rất biết cách lấy lòng các cô gái

Có quyền lực

Hay đi chung với phụ nữ trẻ (là sinh viên)

Hay cung cấp tiền bao nuôi cho các cô gái- điều tra tài khoản được chuyển tiền điều đặn hang tháng của nạn nhân.

Có thể đã giết nhiều người- giết người hoàng loạt !!! => động cơ của hung thủ là gì ?

Hoặc có ác cảm với phụ nữ ( ham vật chất) => muốn trả thù họ.

Đang viết cô dừng lại hỏi cảnh sát Vũ đang chăm chú đọc những dòng suy luận của cô.

Chú có nghe lời hắn hét lên khi chém cô ấy không?

" Đi gặp bọn họ đi. Một lũ thối nát !!"

Bọn họ ở đây là ai? Cô đưa mắt nhìn chú vũ

"Chẳng lẽ hắn..." một tia suy luận thoáng qua khiến ông giật mình với suy luận đó.

"Rất có khả năng hắn đã giết rất nhiều người"

Cô viết thêm lên bảng

Nạn nhân là những cô gái trẻ xinh đẹp.

Bây giờ không thể nào lấy dấu vân tay của hắn trên thi thể nạn nhân được, chuyện cũng đã qua đi một tuần rồi. Hình ảnh của hắn trong băng ghi hình cực kì mờ hơn nữa lại là ban đêm, rất khó nhận dạng. Cậu thanh niên kia vì quá hoảng loạn trước cái chết của người yêu đã chọn cách tự vẫn, chúng ta đã hoàn toàn bị bịt đầu mối. Nhưng nếu may mắn chúng ta có thể lần ra hắn thông qua tài khoản của cô gái. Cô nhìn cảnh sát Vũ ánh mắt lóe sáng. Nếu không, chúng ta phải dựa vào dấu vết để lại của hắn ở những nạn nhân khác thôi.

"Cháu chắc chắn là có nạn nhân khác nữa ?" có bao nhiêu da gà ông đã sởn hết bấy nhiêu lên rồi.

"Chắc chắn có, nhưng vị trí giấu xác của họ vẫn chưa thể xác định."

Có thể hắn làm việc ở trong kí túc hoặc hắn hiểu rất rõ về kí túc. Ngày mai chúng ta có thể qua đó một chuyến được không chú. Tạm thời bây giờ, khoan công bố đoạn băng này lúc mua lại chiếc camera cháu đã dặn bọn họ đừng lan truyền ra tránh đánh rắn động cỏ. ... nói tới đây cô kho khan... vẻ ngượng ngùng , hình như là cô nói quá nhiều cũng quá nhiệt tình rồi.

" Chỉ có điều cháu nói dối bọn họ cháu làm cho phía công an, là mật vụ."

Nói xong cô lơ đãng nhìn ra phía cửa bên ngoài, hít một hơi dài trấn an sự ngượng ngùng. Cô quá khoát lát rồi... cái j mà mật vụ chứ

Cô nhìn ánh mắt càng ngày càng khó tin của cảnh sát Vũ bỗng giật mình. Cô không muốn chứng tỏ điều gì nhưng càng nói sẽ càng hiện ra sơ hở. Hôm trước cô nghe ba nuôi nói chuyện với một đồng nghiệp về xuất học bổng đi mỹ học chuyên sâu về tâm lý tội phạm dành cho con của những người trong ngành. Kết quả tuyển chọn sẽ dựa vào kết quả học tập hoặc tài năng thiên phú . Vào thời điểm này cô vô cùng muốn có nó, bản hợp đồng với anh em nhà Minh Triết, Minh Hạo cho đến bây giờ cô vẫn ngần ngừ chưa kí, viện đủ mọi lí do cũng là do chuyện này.

"Chú đừng quên ba cháu là một cảnh sát rất giỏi, không có gì lạ khi cháu cũng như vậy đúng không." Nói xong cô tươi cười nhảy từ trên bàn xuống.

Chỉ nghe bên kia chú Vũ cười ra tiếng, rồi xoa đầu cô

"Không phải nói chứ: cháu rất có tố chất để làm cảnh sát nha, rất nhạy bén."

Nói vậy thôi, lòng bàn tay của ông đang đỗ mồi hôi lạnh ! Ông vẫn không cách nào tin được những lời lẽ, suy luận chặt chẽ như vậy xuất phát từ một cô bé. Không lẽ có chuyện gì về thân thế của cô mà ông không được biết ở đây?

t�g�T��Vt�~�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro