4. (Keep your) unwanted distractions

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Areiton

_________________________

Theo Stiles nhớ - cậu đang trên chuyến bay tới Tokyo thì Isaac tiến tới ngồi xuống ghế ngay cạnh cậu. Stiles càu nhàu và tránh xa người đàn ông trẻ tuổi, là một vận động viên thể dục có khả năng giành huy chương, nhưng Stiles không chắc chắn chính xác cậu ta đang làm gì và thậm chí không quan tâm.

"Cậu có thấy Hale không?"

Stiles cau có. "Ai?"

Mắt Isaac mở to và phát sáng như cún con, khuôn mặt trẻ con của cậu nở một nụ cười bẩn thỉu trông rất không phù hợp. "Derek Hale, anh bạn, cậu chưa gặp anh ấy à?"

Stiles gắt gỏng và dừng nhạc.

"Anh bạn, tại sao tôi lại phải quan tâm?"

Isaac quay đầu về phía một người đàn ông tóc đen, đẹp trai đang dựa vào ghế của Erica Reyes, cười lớn trước điều gì đó mà cô đang nói.

"Đó là lý do tại sao."

Hale rất đẹp trai. Đôi vai rộng, vạm vỡ, chiếc cổ thanh tú đến bất ngờ, những đường lưng dài chạm tới cặp mông chắc chắn. Mái tóc đen và râu trông như một bức tượng điêu khắc.

Stiles thở dốc và ngồi trở lại chỗ ngồi, kéo Lahey ra và lẩm bẩm. "Đi đi, anh bạn. Đừng làm phiền tôi"

Lahey khịt mũi rồi quay lại thở dài và nhìn Hale từ bên kia máy bay.

***

Derek đang ở sân tập, khởi động thì Dahler lén lút đến gần anh.

"Anh có thấy cái máy nhảy xào mới đó không?"

Derek càu nhàu.

"Cậu ta đúng là mẫu người của anh đấy, Hale," Dahler nói nhẹ nhàng, và Derek ngước lên. Thật dễ dàng để nhận ra anh ta đang nói về ai - Stilinski đã tạo dựng được tên tuổi của mình trong các sự kiện điền kinh trong hai năm qua. Cậu trẻ hơn những người khác, đây là Thế vận hội đầu tiên của cậu và cậu rất tuyệt vời.

Stilinski cao gầy và nhợt nhạt, với mái tóc đen và làn da lốm đốm nốt ruồi, sự duyên dáng khác biệt khi ở trên sân và sự vụng về ở mọi nơi khác khiến Derek gần như muốn mỉm cười.

Gần như.

Anh đẩy Dahler sang một bên.

"Đi chơi với người khác đi" anh lẩm bẩm. "Tôi không có hứng."

***

Vấn đề là - Stiles biết Hale rất đẹp trai.

Những người có mắt và có một chút ham muốn tình dục đều biết điều này. Chỉ là - đây là Thế vận hội.

Cậu đã nỗ lực rất nhiều năm mới có được thành tích này, nhiều người cho rằng cậu không làm được, không thể giành được huy chương, nhưng cậu không có thời gian và kiên nhẫn để phân tâm.

Ngay cả khi bị phân tâm bởi một người đẹp trai như Derek Hale.

Scott nói cậu nên thư giãn - đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời và cậu nên tận hưởng nó.

Cậu thậm chí còn nghĩ đến việc thư giãn. Trong lễ khai mạc, khi quay lại và thấy Hale đang nghiêng người về phía Erica Reyes, cậu đã nghĩ tới điều đó.

Tối nay hãy đi chơi, vui vẻ chút.

Nhưng rồi cậu hít một hơi thật sâu và xua tan ý nghĩ đó.

Vui vẻ thì tuyệt vời nhưng sẽ có thời gian để vui vẻ sau lễ trao giải.

Ngay cả khi điều đó có nghĩa là cậu sẽ không nói chuyện với Derek Hale.

***

Không phải là Derek không thích mọi người. Anh thích người khác.

Chỉ là - Thế vận hội không phải là nơi để kết bạn.

Có lẽ nếu có đồng đội, anh sẽ cảm thấy khác. Có lẽ nếu giải đấu mà anh thi đấu không phải là giải đấu mà Mỹ đã hơn 30 năm không giành được huy chương. Hoặc có thể nếu anh trẻ hơn thì sẽ có nhiều cơ hội như vậy hơn trong tương lai.

Có rất nhiều khả năng.

Nhưng sự thật là - anh muốn giành huy chương ở môn ném đĩa, nhưng có rất ít hy vọng làm được điều đó. Anh chiến đấu một mình - Hoa Kỳ thậm chí còn không có một vận động viên ném đĩa nào khác. Đó là lí do. Gần đến tuổi hai mươi tám, tình trạng thể chất của anh vẫn cho phép anh tiếp tục, nhưng bốn năm sau anh không nghĩ mình cơ thể quay lại.

Đây là cơ hội của anh, vì vậy trong khi các vận động viên điền kinh khác của Hoa Kỳ đang la hét và hò hét trên hành lang của Làng Olympic, khi họ đang ra ngoài sau buổi tập để xem một trận bóng chuyền hoặc một cuộc thi bơi lội thì Derek vẫn ở lại.

Anh nâng tạ, xem các trận đấu và đi ngủ cho đến khi cơ bắp dường như nóng bừng và anh không thể tập thể dục được nữa.

Anh có thể tham dự trận tranh huy chương bóng chuyền sau khi thắng.

***

Điều tồi tệ nhất khi thi đấu ở đấu trường quốc tế là cả thế giới đang theo dõi.

Điều đó có nghĩa là sẽ có các cuộc phỏng vấn.

Heather dẫn cậu ra, người đang nghiến răng nghiến lợi, đến chỗ một nhóm phóng viên, lặng lẽ mỉm cười khi cậu lúng túng trả lời các câu hỏi.

Stiles rất giỏi trò chuyện - cậu luôn giỏi việc đó, thật khó để bắt cậu im lặng - nhưng không phải khi cậu đổ mồ hôi và run rẩy sau buổi tập và tất cả những gì cậu muốn làm là đi tắm và xem ba giờ video về quá trình luyện tập của mình, phân tích những thứ cậu đã làm tốt và chưa làm tốt.

Cậu mỉm cười, trả lời những câu hỏi ngu ngốc và tỏ ra thân thiện vì cậu tin chắc Lydia sẽ đánh cậu đến chết nếu cậu không hợp tác.

Cho đến khi có một câu hỏi--

"Stiles, cậu có đang hẹn hò với ai không?"

Stiles cứng đờ, nụ cười cứng ngắc nhưng chân thành của cậu trở nên lạnh lùng và giả tạo. "Tôi nghĩ việc tôi có quan hệ tình cảm hay không không liên quan gì đến việc tôi sẽ bay cao bao nhiêu vào ngày mai," cậu nói một cách dễ dàng, trước khi Heather khéo léo chen vào để kết thúc cuộc phỏng vấn trước khi Stiles có thể gây ra một sự cố quốc tế.

***

"Không có vận động viên Olympic nào của Hoa Kỳ giành chiến thắng trong ba mươi năm, điều gì khiến anh nghĩ mình có thể?"

Derek chớp mắt. "Tôi nghĩ mọi vận động viên đều cảm thấy mình có thể giành chiến thắng. Nếu không phải như vậy, họ đã không có mặt ở đây."

"Anh có muốn nói về thất bại của mình tại Thế vận hội Rio không?"

Mặt Derek xụ xuống và anh nhìn đi chỗ khác.

"Câu hỏi tiếp theo?" Laura nghiêm nghị nói.

"Hiện tại anh có đang hẹn hò với ai không?"

Derek thở ra một hơi, đứng dậy và bước ra ngoài mà không đợi Laura giải quyết những câu hỏi tiếp theo.

Anh thực sự muốn mọi người nhớ rằng anh đến đây để làm gì.

***

Stiles không thể ngừng tập luyện. Huấn luyện viên của cậu đã yêu cầu cậu phải ăn và nghỉ ngơi. Dù bực bội nhưng cậu vẫn làm theo vì cậu biết ông ấy đúng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu thích nó.

Sự hỗn loạn và ồn ào của Làng Olympic là thứ mà cậu sẽ thích thú nếu không có ở đó.

Giờ đây, tiếng ồn chỉ khiến thần kinh cậu bồn chồn và cậu không thể giữ bình tĩnh được.

Canteen là nơi tồi tệ nhất, với các vận động viên từ mọi quốc gia tụ tập lại, la hét bằng nhiều thứ tiếng khác nhau.

Cậu liên tục bị các vận động viên điền kinh khác bắt chuyện, họ chen chúc trước bàn ăn và ồn ào cố gắng thu hút sự chú ý và muốn nói chuyện với cậu.

Đó là lý do tại sao cậu thấy mình đang ngồi đối diện với Derek Hale.

Vận động viên ném đĩa phi thường, niềm hy vọng lớn nhất của nước Mỹ để giành huy chương trong hơn hai thập kỷ. Derek Hale, đẹp trai nhưng cáu kỉnh, trừng mắt nhìn đồ ăn của mình như thể nó xúc phạm anh khi Erica Reyes, một vận động viên thể dục rất giỏi, nhẹ nhàng hỏi anh về món salad.

Anh ấy đẹp trai như Lahey đã nói.

Stiles lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ vô nghĩa, đứng dậy và rời đi mà không nói một lời.

***

Derek chắc hẳn đang nhìn chằm chằm. Anh biết mình không nên, nhưng anh cũng biết rằng mình không thể rời mắt khỏi Stilinski, người đang rời đi nhanh chóng, anh đang bận chú ý đến tấm lưng căng ra, vòng eo đung đưa và bộ quần áo bó sát được che đi một nửa bởi chiếc áo len ngoại cỡ của cậu và bờ mông được bao phủ bởi quần short.

Cậu rời đi với đôi chân dài và mạnh mẽ như nuốt chửng cả mặt đất.

Reyes liếm môi và tiến lại gần anh, "Cậu ấy rất đẹp."

Derek nhìn đi nơi khác một lúc và hắng giọng. "Tôi không quan tâm"

Cô chế giễu. "Không quan tâm? Tôi thấy anh có vẻ thích thú mà"

Thực ra thì, anh chỉ không muốn thừa nhận điều đó.

Anh tiếp tục nhìn chằm chằm, múc một thìa thạch rồi nhét vào miệng.

***

Khi bước vào phòng tập và nhìn thấy Hale đang chạy đều đặn trên máy chạy bộ, Stiles gần như định bước ra ngoài lần nữa. Ở đây rất yên tĩnh, ít nhất là yên tĩnh hơn mức một phòng gym có thể, và trong một khoảnh khắc, biết rằng ít nhất họ phải chào nhau, cậu đã muốn rời đi.

Nhưng tốc độ ổn định của Hale và số km ngày càng tăng trên máy chạy bộ mang lại cho mọi người cảm giác bình tĩnh, đồng thời cậu cũng muốn dùng việc chạy bộ để thư giãn thần kinh căng thẳng của mình.

Cậu quyết định chạy thật nhanh, không ép buộc bản thân mà chỉ vừa đủ để một giờ sau cơ bắp cậu sẽ đủ nhức nhối, và sẽ nhanh chóng chìm được vào giấc ngủ sau khi loạng choạng trở về phòng.

Hale đã thoải mái chạy bên cạnh cậu.

***

Anh đã nghĩ sẽ thật kỳ lạ khi dành cả giờ đồng hồ bên cạnh một người đàn ông trông như đang chạy trốn khỏi một con quỷ, nhưng không phải vậy.

Chạy cạnh Stilinski thật dễ dàng, gần như thoải mái, và cuối cùng anh đã ở lại phòng tập lâu hơn dự định. Phớt lờ sự rung lắc trên chiếc đồng hồ thông minh của mình. Chắc hẳn đó là em gái anh, và người sau đó có lẽ là mẹ anh. Ở California.

Cuối cùng khi dừng lại, Stilinski đac nhìn anh một cách cẩn thận, gật đầu với Derek rồi rời đi.

Derek không cho phép mình muốn chàng trai trẻ ở lại. Anh không cho phép mình cảm thấy cô đơn sau khi người kia rời đi.

Anh chỉ từ từ dừng lại, bước ra khỏi máy chạy bộ và gọi lại mẹ mình.

***

Sự cạnh tranh luôn mang lại cảm giác hồi hộp độc đáo. Đó không chỉ là cảm giác khi cậu đến gần, sự rung chuyển đột ngột của cây cột và đường cong săn chắc của cơ thể khi bầu trời xanh lướt qua trước mắt, trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy như mình không có trọng lượng và đang bay, như thể nếu cố gắng hơn nữa, cậu sẽ bay lên. Trọng lực sẽ ngừng giữa cơ thể cậu cho đến khi cậu lao qua xà ngang và rơi trở lại mặt đất.

Không chỉ có tiếng nhạc văng vẳng bên tai và điệu nhảy nho nhỏ, với những cú vặn vẹo mông, vụng về nhưng có chút gợi cảm. Đó không chỉ là cảm giác hồi hộp chờ đợi ra sân, hay cảm giác quen thuộc với bột talc trên tay, hay khoảnh khắc căng thẳng khi bụng cậu xoắn lại thành một quả bóng, chờ vận động viên khác cất cánh, chờ đợi trận đấu, âm thanh rung lắc và rơi xuống.

Đó là tất cả mọi thứ.

Đó là khi biết rằng cậu đã tập luyện vất vả cho thời điểm này trong nhiều năm, và cho dù kết quả có ra sao - cậu vẫn ở ngay đó, tập trung vào thời điểm này và cơ hội này sẽ không bao giờ đến nữa, rồi rời đi.

***

Lahey đã nói với anh - và nói vô cùng thường xuyên - rằng sự bình tĩnh của anh trong các trận đấu là bất thường.

Sự thật là - anh biết điều này không bình thường. Anh biết mình nên lo lắng, bước đi như nhà vô địch thế giới người Đức, hoặc nôn mửa như vận động viên chạy bộ người Scandinavi hiện đang ở vị trí thứ hai.

Nhưng anh đã không làm thế.

Anh ngồi ngẩng cao đầu và kiên nhẫn chờ đợi được gọi ra thi đấu, anh không hề căng thẳng, thậm chí không hề lo lắng. Bởi vì anh đã sẵn sàng. Được chuẩn bị tốt hơn bất kỳ vận động viên ném đĩa người Mỹ nào trong ba mươi năm qua, Derek đã sẵn sàng, và anh có thể cảm nhận được sự tự tin và sức mạnh đang chảy trong máu mình và nó đang trở thành một sức nặng ấm áp trong các cơ của anh.

***

Trong chốc lát, cậu ngẩng đầu lên. Rời mắt khỏi dự án của mình và quan sát một vận động viên ném đĩa.

Cậu mỉm cười, một nụ cười bí ẩn.

***

Được một lúc, anh khựng lại. Ngẩng đầu lên và quay lại, nhìn một vận động viên nhảy sào đang đến gần, anh nín thở khi nhìn cậu bay lên, uốn cong cơ thể thành một đường cong thanh tú và vượt qua cây xào, rồi hạ cánh trong tiếng la hét và cổ vũ.

Anh mỉm cười, một nụ cười đầy tự hào.

***

Cậu đã khóc trên bục nhận giải, lá cờ vắt trên vai, huy chương vàng nắm chặt trong đầu ngón tay và nụ cười rạng rỡ trên môi.

Stiles đã khóc, nhưng cậu không quan tâm vì hôm nay cậu đã bay. Cậu đã bay giữa tiếng cổ vũ của huấn luyện viên và bố cậu đang ở trên khán đài cùng Scott, và cậu có thể nhìn thấy Hale, người mà cuối cùng cũng nhìn cậu - cuối cùng - đã cho phép bản thân mình mỉm cười.

***

"Huy chương bạc phải không?"

Lahey có vẻ thận trọng. Giống như cậu không chắc mình có nên cảm thấy phấn khích hay không. Derek mỉm cười. "Chúng ta đã không giành được huy chương môn ném đĩa trong 30 năm. Huy chương bạc là đủ rồi."

Isaac cười toe toét và vỗ vai Derek. "Điều này có nghĩa là cuối cùng anh cũng có thể thư giãn?"

Anh nghĩ đến đôi mắt sắc sảo và nghiêm túc cùng cái miệng há hốc đang cười, những giọt nước mắt trên đôi má lốm đốm, rồi gật đầu, khóe miệng từ từ nhếch lên. "Ừ tôi nghĩ vậy"

***

Khi Lahey và Reyes loạng choạng bước vào, Boyd ở phía sau họ, Scott đang bám lấy Stiles với nụ cười giống như một chú cún trên môi.

Sau đó họ đóng băng.

Vì Stiles.

Stiles đang nằm dài ra giữa đôi chân khỏe mạnh của Derek, cằm tựa lên đùi người đàn ông, xen kẽ giữa việc xem trận đấu và nói chuyện một cách rôm rả với người bạn thân nhất của mình.

"Làm sao-" Isaac bị sốc. "Cậu không ghét anh ấy à?"

"Chết tiệt," Reyes ngắt lời, "Cậu thậm chí còn không biết anh ta"

Stiles ngước nhìn hai người họ, nhìn ánh mắt hơi ngạc nhiên của Boyd phía sau họ, rồi ngước nhìn Derek.

"Anh có muốn giải thích không?"

Derek thở ra, cúi xuống và hôn cậu thật lâu và sâu, một nụ hôn ướt át khiến Erica rên rỉ phàn nàn và Scott buồn nôn, và Stiles- Stiles cười toe toét một cách ngu ngốc khi ngước nhìn Derek. Anh quay lại nhìn họ bằng một cái nhìn ngơ ngác. "Chúng tôi đang hẹn hò. Im đi."

"Chúng tôi đã hẹn hò. Khoảng ba năm," Stiles nhiệt tình nói thêm.

"Cái đó--"

"Vậy tại sao cậu cứ cư xử như người lạ vậy?" Boyd hỏi, hiếm khi thể hiện cảm xúc của mình.

Derek nhún vai và Stiles cười lớn. "Anh bạn. Đây là Thế vận hội Olympic chết tiệt"

Bạn bè của họ nhìn chằm chằm vào hai người, vẫn còn sốc, nhưng Stiles phớt lờ họ và chìm sâu hơn vào vòng tay của Derek, bởi vì chúa ơi cậu nhớ cái ôm này vô cùng, ngay cả khi ở một mình với tất cả sự chú ý của anh. Derek hôn lên tóc cậu và tiếp tục cổ vũ cho em gái mình.

"Derek nghĩ điều đó thật sến, nhưng anh ấy muốn nhẫn cưới của chúng tôi có màu bạc và vàng," cậu nói với Scott, thở dài hạnh phúc khi Derek siết chặt vòng tay quanh cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro