Chapter One

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Tony Stark bước chân vào cửa tiệm cafe nhỏ của anh, Steve đã nghĩ rằng đó chỉ là một tai nạn. Rõ là phải thế. Người đàn ông ấy dư sức có cho mình một cốc cafe buổi sáng làm từ Colombia và trở về căn penthouse của gã trước khi trời trở lạnh. Chẳng có một lý do gì khiến gã chọn tiệm cafe nhà làm tự pha chế của Steve làm điểm dừng chân.

Có vẻ như gã định hướng đến tiệm giặt là của hàng xóm chuyên phục vụ những vị khách hàng có thu nhập cao. Nhưng lý nào Tony Stark lại đích thân đi lấy quần áo của mình? Gã đương nhiên phải có một trợ lý riêng để làm hết các công việc đó.

Rốt cuộc Steve nhận ra Stark đang đứng đợi anh để nhận đặt món của mình.

"Chào," Stark lên tiếng. "Chuyện thường ấy mà. Mọi người đều trở nên mất kiềm chế bởi sự hiện diện của tôi, đừng lo, việc này hoàn toàn dễ hiểu. Mặc dù vậy, cậu là người đầu tiên trố mắt nhìn tôi tròn một phút rồi đó." Gã chậm rãi nở nụ cười khiến nhịp tim Steve tăng vọt.

Steve hắng giọng. "Xin lỗi về chuyện đó. Tôi có thể lấy gì cho anh?"

"Cậu gợi ý món nào? Tôi đang muốn gọi cái gì đó khác với món thường ngày của mình."

Steve nghĩ ngợi trong một giây. "À thì, tôi nghe nói cafe miel khá là -"

"Tuyệt hảo, tôi sẽ gọi nó, cho tôi món đó đi," Stark nói.

Khi Steve vẫn đang pha cafe espresso, hấp sữa và chuẩn bị mật ong với quế, anh dõi theo Stark qua khóe mắt. Gã ngồi nghịch các lọ gia vị trong tay, chán chê rồi, gã lấy điện thoại ra và lướt những ngón tay trên màn hình.

Gã trẻ hơn so với Steve tưởng tượng, vị CEO của Stark Industries. Steve đã thấy qua những tấm biển quảng cáo với gương mặt Stark được in lên chúng, những cuốn tạp chí có trang bìa vẫn là gương mặt ấy. Hãng điện thoại Stark đang là hãng điện thoại thông minh hàng đầu thế giới. Thực tế thì, bất kỳ món hàng điện tử nào mang thương hiệu Stark Industries đều bán chạy như tên lửa phóng trên thị trường tiêu dùng.

Tháp Stark hiện ra lờ mờ trước tiệm cafe của anh, tất cả đều bằng kim loại sáng bóng và thủy tinh lấp lánh. Anh thường đi ngang qua nó mỗi khi trên đường đến chỗ làm.

Steve chuyền cho Stark món nước gã đã gọi. Stark dừng một tay trên cốc và ra dấu với tay còn lại. "Những bức vẽ trên tường- là do cậu vẽ à?"

"Ừ. Tôi trước đây là một sinh viên mỹ thuật."

"Chúng khá là đẹp," Stark thừa nhận. Gã nhấp một ngụm cafe, đôi mắt khẽ mở to. "Ra là như này. Wow. Tôi có thể sẽ phải quay lại đây rồi- Không, cậu biết gì không, cậu vừa có cho mình một khách quen rồi đấy."

Steve cảm thấy một nụ cười toe toét dần dãn ra trên gương mặt mình. "Vậy anh là người đầu tiên của tôi rồi. Ý tôi là, người khách quen."

Stark trưng ra vẻ mặt hoài nghi đầy kịch tính, hớp thêm một ngụm cafe. "Tôi từ chối tin vào điều đó. Món này thật sự quá ngon-"

"Hôm nay là ngày kinh doanh thứ hai của tôi," Steve xen vào. "Tôi mới mở tiệm ngày hôm qua."

"Thật sao?" Stark nhướn mày. "Chà, giờ thì tôi đã nếm cafe của cậu pha rồi, phải nói rằng tôi rất vui vì cậu đã làm thế. Thêm vào đó tiệm của cậu còn ở ngay bên kia đường. Tiện lợi luôn là điều tốt."

Steve tự hỏi liệu anh có nên hãnh diện hay không. Anh hầu như chỉ cảm thấy bối rối.

"Cảm ơn," anh đáp lại một cách máy móc. Nếu như vị CEO đây của Stark Industries thích cafe của anh, anh có nên đặt dấu chấm hỏi?

"Tiện thể, tôi là Tony," Stark nói, mặc dù rõ ràng Steve biết gã là ai.

"Steve. Rogers," Steve đáp, Tony liền nở nụ cười, trả tiền cho cafe của gã kèm theo lời chào chế giễu, và bước ra khỏi cửa.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro