Chapter Three

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Steve trở nên bận rộn đến tối mày tối mặt bởi lượng khách hàng đông đúc lần lượt tràn vào tiệm từ sáng sớm đến tận chiều. Anh thậm chí còn không để ý Tony đi vào, anh và người bạn của mình Nick Fury, người đàn ông đã đưa lời đề nghị giúp anh công việc bán thời gian, đang vội vã để hoàn thành mọi việc.

Dòng người tới tấp cứ thế giảm dần, cho đến khi lượng khách ra vào tiệm chỉ còn lác đác. Steve để Nick quản lí phần việc và bước ra khỏi quầy. Tony đang ngồi chơi máy tính bảng cỡ lớn ở chiếc bàn trong góc.

"Này," Steve lên tiếng, ngồi vào chỗ đối diện gã. Anh bố trí món cafe mình đã chuẩn bị lên chiếc bàn giữa họ - hai lượng espresso đổ lên trên phần xirô sôcôla cùng vỏ cam, tất cả được ủ trong một lớp kem bông. Điều này dường như trở thành một thói quen đối với Steve khi pha chế món gì đó mới cho Tony mỗi khi gã đến. Tony là người thích sự phá cách, và Steve luôn có thể đáp ứng yêu cầu đó.

Anh thoáng nhìn thấy màn hình máy tính bảng của Tony nhưng nó vượt tầm hiểu biết đối với anh, phủ đầy những phương trình toán học và sơ đồ. "Tôi không thể tin được vừa rồi bận đến như thế nào."

"À, xin lỗi, có lẽ cũng có chút do tôi." Tony vươn tay lấy cốc cafe và nhấp một ngụm. Gã tránh nhìn vào mắt Steve. "Có thể là do tôi đã đề cập đến cậu- ý tôi là tiệm của cậu, cho một vài người vào tối hôm qua. Chỉ thoáng qua thôi."

Steve há hốc miệng nhìn gã. "Anh chỉ đề cập đến tôi mà tới chừng này khách hàng đến á?"

Tony khẽ nhún vai. Gã nhắm nghiền mắt và anh tranh thủ ngắm nhìn vẻ mặt của gã khi thưởng thức cafe. Steve tự hỏi từ lúc nào mà anh đã bắt đầu phân loại các biểu cảm sắc thái trên gương mặt của Tony.

Quầng thâm dưới mắt Tony cho thấy lại một đêm gã không ngủ, chúng tạo một sự thôi thúc khó hiểu muốn được chăm sóc vẻ ngoài của gã trong Steve. Có một vệt kem bông vươn trên râu của Tony. Không mảy may nghĩ ngợi, Steve với tay qua bàn và quẹt đi vệt kem bằng ngón tay cái. Lúc rút tay về, những ngón tay anh sượt qua xương hàm của Tony với cử chỉ âu yếm không tự chủ và khi anh nhìn lên lần nữa, đôi mắt tối màu của Tony mở to giữa hàng mi dày, miệng gã há nhẹ.

Steve đỏ mặt. Tony hẳn cảm thấy sợ hãi về việc anh xâm chiếm không gian cá nhân của gã. Có điều gì đó về Tony khiến bạn cảm thấy như bạn gần gũi với gã hơn thế, điều đó đánh lừa Steve rơi vào ý nghĩ rằng những cử chỉ như vừa rồi là hoàn toàn chấp nhận được. Trong khi thực tế Steve chỉ mới quen biết gã khoảng hai tuần.

"Xin lỗi," Steve nói. "Tôi không có ý làm vậy- xin lỗi."

Tony chậm rãi lắc đầu. "Không, tôi- nó, uh, nó ổn mà, hơn cả ổn ấy chứ. Tôi chỉ- wow. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu tôi có sai về cậu không."

Trước khi Steve kịp hỏi Tony có ý gì, Nick đã gọi anh vào giúp ông với cái máy tính tiền trước khi ông làm điều gì đó đáng hối hận. Hiểu rõ tính khí nóng nảy của Nick, (với trường hợp này thì cái họ Fury của ông quả là hơn cả phù hợp), Steve liền đẩy ghế ra và chạy sang giúp một tay.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro