Chương 1 : Steve

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dậy đi nào, ông già."

Steve mở mắt ra với một nụ cười dịu dàng. Anh biết giọng nói đó.

Ngồi dậy trên giường và hắng giọng, anh vẫy Tony vào phòng ngủ và kéo chăn ra xung quanh bản thân. Tony quăng mình xuống giường và bắt đầu trò chuyện, một vài điều về những tân binh tiềm năng mà gã đang đánh giá cho nhóm Avengers mới.

Steve nửa nghe và để giọng nói của Tony cuốn mình đi. Anh tin tưởng Tony sẽ đưa ra những lựa chọn chính xác và mời các anh hùng thích hợp vào nhóm, và thật tốt khi nghe Tony tán dương nhiệt tình như vậy. Cảm giác thật ấm áp và thoải mái khi đắm chìm trong việc Tony quan tâm đến việc đào tạo và cố vấn các anh hùng trẻ nhiều như thế nào, cách gã quan tâm nhiều đến việc khiến thế giới tốt hơn cả lúc gã xây dựng nó.

Đột nhiên, cổ họng Steve co thắt lại và anh ho dữ dội.

Tony ngậm miệng giữa câu và nhìn Steve một cách lạ lùng. "Cậu có ổn không đấy, Cap? Tôi nghĩ cậu đã không bị bệnh."

Steve hắng giọng lần nữa và nở một nụ cười không cân xứng. "Vẫn còn tỉnh, rõ ràng thế. Nhưng đừng để tôi làm gián đoạn -- hãy kể cho tôi nghe về những anh hùng Cannonball và Sunspot mà anh đã gặp đi. Anh có nghĩ rằng họ sẽ phù hợp với đội không?"

---

Nhóm lớn hơn Steve tưởng tượng, nhưng nó đã hoạt động. Họ đã hoạt động.

Anh và Tony đã tiến hành những bài huấn luyện gian khổ với các tân binh, thử sức họ trong các mô phỏng chiến đấu và rèn luyện họ với các chiến thuật. Đó là những đứa trẻ ngoan, và dễ thích nghi, và chẳng mấy chốc chúng sẽ sẵn sàng tham gia cùng các thành viên còn lại của Avengers để chiến đấu trên chiến trường.

"Làm tốt lắm, hôm nay vô cùng tuyệt vời!" Tony vô cùng cao hứng chào hỏi khi gã vẫy tay với Shang-Chi, Sunspot, Cannonball và Jess, những người đã giúp đỡ họ. Gã quay sang Steve, đôi mắt sáng ngời. "Họ đã có những dấu hiệu của một đội thật sự."

Steve muốn đồng ý, nhưng anh sẽ thích có nhiều thời gian để giáo huấn nhiều kỷ luật cho họ hơn. Huấn luyện là tốt, nhưng phản ứng của họ cần phải trở thành bản năng thứ hai. Anh ậm ừ, ngập ngừng.

Tony liếc nhìn anh và đảo mắt, dường như biết chính xác anh đang nghĩ gì. "Thôi nào, ông già, cậu phải cho những chú chim bay ra khỏi tổ một thời gian chứ. Họ là những đứa trẻ tốt, và họ sẽ khiến chúng ta tự hào. Khi tôi thấy những anh hùng mới như họ... nó nhắc tôi tại sao chúng ta bắt đầu điều này. Chúng ta đang xây dựng một cái gì đó lớn hơn chúng ta. Cậu và tôi, chúng ta có thể là sai lầm, nhưng họ -- Avengers, như một ý tưởng -- có thể tiếp tục một thời gian."

Hơi thở của Steve nghẹn lại trong cuống họng. Anh đã quá quen với chủ nghĩa chí mạng (1) từ Tony đến nỗi những khoảnh khắc khi gã để lộ ra trái tim dịu dàng của mình đã khiến Steve ngạc nhiên. Dưới bề ngoài dễ cáu giận có rất nhiều điều tốt đẹp ở Tony, rất nhiều ánh sáng rực rỡ. Anh đã cố gắng để đáp lời nhưng không thể tìm ra từ ngữ. Thay vào đó, anh căng thẳng gật đầu.

Tony vỗ vai anh và quay ra khỏi phòng huấn luyện. "Bữa tối không?" Gã đề nghị. "Có một chiếc bánh pizza còn sót lại trong bếp đấy."

Cổ họng Steve vẫn có cảm giác ngứa và thít chặt. "Tôi sẽ tới ngay." Anh nói the thé.

Tay Tony rời khỏi vai anh và gã để Steve một mình. Steve cảm thấy mình run rẩy, cổ họng hoạt động khó khăn. Anh ho, dữ dội, một cảm giác xé toạc khó chịu từ sâu trong lồng ngực. Một cái gì đó bị đánh bật ra khỏi cổ họng anh và những cơn đau vụt qua phổi, và anh nhổ thứ gì đó vào bàn tay đeo găng.

Anh nhìn chằm chằm trong sự bối rối khi rút tay ra khỏi miệng và thấy một cánh hoa đỏ đơn độc đang yên vị trong lòng bàn tay.

---

Steve đã không đề cập đến vấn đề sức khỏe kỳ lạ của mình với bất cứ ai. Anh đã trải qua những năm tháng chiến đấu với nhiều loại bệnh tật khủng khiếp và đã sớm biết rằng sự cảm thông dành cho người bệnh chỉ còn cách một bước nữa là thương hại, và anh sẽ không chấp nhận.

Sức khỏe của anh dường như không có vẻ gì là một vấn đề cho đội. Anh vẫn mạnh mẽ như mọi khi, vẫn nhanh và khỏe. Vẫn có thể hạ gục một người đàn ông với chiếc khiên của mình từ 200 feet. Trong suốt trận chiến, với adrenaline chạy dọc cơ thể, anh hầu như không nhận thấy sự khó chịu.

Nhưng sau đó anh sẽ trở về nhà, và Tony sẽ khẽ mỉm cười với anh và nói điều gì đó thật tử tế, và ngực anh sẽ co thắt lại như thể một thứ gì đó bên trong anh đang vặn vẹo và mục nát. Vào ban đêm, một mình trên chiếc giường, anh sẽ bị giữ cho tỉnh táo bởi một cơn ho khan đau đớn khiến cổ họng anh bỏng rát và đau buốt.

Và mỗi buổi sáng, anh sẽ thức dậy rồi phát hiện ra những cánh hoa đỏ rực tràn khắp gối như máu.

---

Anh đã tưởng rằng mình đang giữ bí mật rất tốt. Anh đã nghĩ rằng sẽ chẳng có ai biết cả.

Điều đó đã thay đổi trên Sao Hỏa. Nhóm đã giao dịch một nền hòa bình không thoải mái với Ex Nihilo, chấp nhận rời khỏi hành tinh đỏ của hắn chừng nào hắn tránh xa Trái đất. Hòa bình sẽ chẳng kéo dài, tất cả họ đều biết rõ, nhưng đó là một sự khởi đầu.

Khi Avengers quay lưng rời đi, Ex Nihilo vươn bàn tay với những móng vuốt ra một cách hống hách. "Captain," Hắn ngân nga. "Một chút thời gian của ngươi?"

Steve ngập ngừng, nhưng sự tò mò đã chiến thắng. Họ đi đến một bên của khoảng đất sao Hỏa kỳ lạ để nói chuyện và tránh khỏi các Avengers khác.

Ex Nihilo nhìn anh một cách chăm chú. "Căn bệnh mà ngươi đang mang ấy mà,nó rất hiếm thấy. Ta muốn tự mình quan sát nó." Steve nheo mắt lại, không chắc hắn đang nói đến cái gì. "Ta cho là việc gửi cho ngươi sự đồng cảm của ta sẽ phù hợp."

Steve chẳng có tâm trạng cho điều khó hiểu. "Ý ông là gì, Nihilo?" Anh hỏi, cảnh giác với ý định của hắn.

Ex Nihilo lướt nhẹ móng vuốt xuống ngực anh. Thậm chí thông qua Scalemail (2) của mình, Steve vẫn có thể cảm giác được áp lực. Anh cố gắng kìm nén cơn ho bị mắc kẹt trong cổ họng, nhưng đôi mắt của Ex Nihilo mở to một cách vui vẻ.

"Cái này." Ex Nihilo nói, ngón tay xẹt qua yết hầu Steve. "Hanahaki. Ta phải thú nhận, ta chưa bao giờ ngờ rằng ngươi, tất cả mọi người, sẽ dễ bị nhiễm bệnh như vậy."

Sự hăm hở trong giọng nói của hắn khiến Steve vô cùng lo lắng. "Ông đang nói về cái gì?"

Ex Nihilo mỉm cười, một cái nhăn mặt dữ tợn chẳng liên quan gì đến niềm vui. "Có một câu chuyện cũ được kể bởi những người trên hành tinh của ngươi, những bộ lạc cổ xưa vẫn chưa bị hủy hoại bởi sự hiện đại bẩn thỉu. Họ nói về loại bệnh gọi là hoa thổ bệnh chứng, một căn bệnh ác tính xâm chiếm vẫn chưa biết cách chữa. Ngươi đã thấy những cánh hoa chưa?"

Steve cố gắng để khuôn mặt của mình giữ trung lập, nhưng anh cảm thấy mình nhăn nhó một chút. Nihilo nói tiếp. "Ta thấy rằng ngươi có. Vậy là, cái chết đang đến với ngươi, Captain ạ. Bông hoa biết điểm yếu của ngươi."

"Tôi không có điểm yếu, Nihilo. Không còn nữa."

Ex Nihilo cười toe toét rộng hơn, khoe thêm hàm răng sắc nhọn của mình. "Ngược lại đấy, Captain. Hoa thổ bệnh chứng phơi bày sự yếu đuối tột cùng của con người. Hanahaki chỉ lây nhiễm cho những người đang yêu, và tình yêu của họ không được đáp lại."

"Điều đó thật nực cười. Tôi không tin một lời nào--"

"Niềm tin của ngươi chẳng có gì quan trọng cả. Giờ đây Hanahaki có ngươi trong tầm tay của nó rồi. Ngươi sẽ đau ốm, và những cánh hoa sẽ nhân lên, và rồi ngươi sẽ chết."

"Muốn giết chết tôi, thì cần nhiều hơn là vài cánh hoa đấy." Steve hất cằm lên một cách ngang ngược.

Nihilo vẫy tay ra hiệu Steve lại gần hơn với một ngón tay có móng vuốt kỳ cục. "Bệnh này sẽ tiếp tục làm ngươi yếu đi chừng nào ngươi vẫn còn yêu đơn phương. Trừ khi đối tượng ngươi yêu đáp lại tình cảm của ngươi, nếu không ngươi chắc chắn sẽ bỏ mạng. Ta sẽ chúc ngươi may mắn, nhưng sự thật là ta rất mong được thấy ngươi tan vỡ."

---

Anh đã không nói với nhóm về cuộc trò chuyện của anh với Ex Nihilo. Thật là vô nghĩa. Bây giờ, một kế hoạch khác bắt đầu bên trong đầu anh. Đó sẽ là vô trách nhiệm khi lo lắng về những thứ khác hơn nó.

Nhưng cơn ho bắt đầu trở nên tồi tệ hơn. Khi anh bước vào bếp và thấy Tony giữa sự hỗn loạn vui vẻ đang phân phát cà phê cho đội, Steve đã phải giấu mặt đi khi anh ho khục khặc và nôn khan. Khi Tony sẽ bắt gặp anh trên đường trở về từ một nhiệm vụ và quàng một cánh tay quanh vai anh, cổ họng của Steve sẽ co rút và anh sẽ phải lùi lại và trốn vào phòng để ho và nôn khan. Và mỗi đêm, anh sẽ mơ thấy Tony, đứng bên cạnh anh khi họ cùng nhau đối mặt với những tệ nạn của thế giới, và anh sẽ thức dậy, được bao quanh bởi những bông hoa.

Những cánh hoa đầu tiên xuất hiện một và hai cái, sau đó những bông hoa nở ra thành năm hoặc sáu, rồi cuối cùng thành một số lượng lớn mà anh sẽ bọc trong khăn giấy và nhét sâu dưới đáy thùng rác.

---

Tình yêu đơn phương, đó là những gì Ex Nihilo đã nói. Toàn bộ khái niệm về một căn bệnh trổ hoa là lố bịch đến nỗi Steve đã tránh xem xét kỹ lưỡng nguyên nhân của căn bệnh này. Nhưng anh có thể cảm thấy nó bây giờ, mọi lúc, sự suy yếu của cơ thể khiến anh uể oải và vụng về. Không đủ để bất cứ ai khác chú ý - chưa - nhưng đủ để anh biết rằng có điều gì đó không đúng.

Cơn đau cô đặc thành một khối rắn chắc trong ngực anh, phát ra những cơn nhức nhối bỏng rát mỗi khi anh hít vào. Ngay dưới phần xương ức, một nút thắt của đau đớn và khổ sở dường như siết chặt mỗi ngày.

Và khi anh nghĩ về Tony, khi anh nhìn gã ở bên kia căn phòng, khi mắt họ gặp nhau trên chiến trường, cơn đau sẽ tăng lên, và cùng một nút thắt sẽ xoắn sâu hơn và mạnh hơn cho đến khi anh gần như không thể hít không khí vào phổi.

---

Không có thời gian. Không có thời gian để nhóm lo lắng về anh, hoặc bất cứ điều gì đang xảy ra với anh, hay bất cứ điều gì tương lai có lẽ nắm giữ. Trái đất cần Avengers hơn bao giờ hết; nó cần các anh hùng của nó để bảo vệ nó khỏi các mối đe dọa không giống như bất kỳ điều gì họ đã phải đối mặt trước đây.

Căn bệnh sẽ giết chết anh, bây giờ anh tin chắc điều đó. Nghiên cứu tối thiểu mà anh thực hiện được trong những khoảnh khắc tranh thủ giữa các nhiệm vụ đã xác nhận những gì Ex Nihilo đã nói: rằng căn bệnh này rất hiếm nhưng liên tục tồn tại, rằng không có cách nào để ngăn những cánh hoa, rằng phương pháp duy nhất là có được tình yêu của đối phương, rằng ngoài điều này, nó sẽ luôn gây chết người.

Tony không yêu anh. Tony sẽ không yêu anh. Anh đã yêu Tony từ rất lâu đến nỗi tình cảm đã trở thành nền tảng của cuộc đời anh, là dòng nước ngầm trong sự nghiệp của anh với tư cách là một Avenger. Ngay cả khi họ chiến đấu -- đặc biệt là khi họ chiến đấu, bằng một cách nào đó -- tình yêu của anh dành cho Tony bùng cháy sâu sắc và rực rỡ và mãnh liệt. Và không được đáp lại.

Nếu Tony thậm chí có một chút hứng thú với anh, gã đã thể hiện điều đó ngay bây giờ rồi. Tony không phải là một người đàn ông ngại ngùng về tình cảm của mình.

Hiện tại nói cho Tony biết sự thật thì có ích gì? Anh sắp chết rồi, và Tony sẽ chỉ cuộn mình lại với cảm giác tội lỗi và đau khổ thôi. Tony sẽ làm bất cứ điều gì vì anh, Steve biết điều đó. Gã sẽ cố ép mình yêu Steve, cố gắng đáp lại những cảm xúc đó, và gã sẽ ghét bản thân khi nó không hiệu quả.

Tình yêu đến từ niềm vui, không phải từ cảm giác tội lỗi. Mi không thể khiến mình yêu một ai đó. Tony sẽ chẳng bao giờ có thể yêu anh chỉ vì anh cần được yêu.

Nhưng nếu anh sắp chết, thì anh sẽ chết sao cho thật tốt. Anh sẽ chẳng đắm mình trong đau khổ và cho phép căn bệnh này phá hủy mình đâu. Anh sẽ chiến đấu. Anh sẽ chết như một anh hùng, được bao quanh bởi đội của anh, hy sinh thân mình để cứu họ và những người khác.

Không ai cần biết về sự yếu đuối của anh, hay sự cô đơn của anh, cũng như tình yêu đơn phương đáng buồn, bất lực, đáng thương của anh.

---

Sự phát giác xảy ra vào ban đêm, trong khi anh đang trở mình trằn trọc và xoay người và ho ra những cánh hoa một lần nữa. Anh trôi vào giấc ngủ không thoải mái, những giấc mơ bao trùm tâm trí khi anh nhìn thấy hình dáng của những nhân vật bí ẩn mơ hồ hiện ra lờ mờ bên trên mình. Một cái gì đó đang giằng xé ký ức của anh, giống như một vết ngứa ở đáy hộp sọ mà anh không thể gãi.

Có bóng tối, và rồi có một ánh sáng chói lóa lóe lên. Đâu đó, có người nói: "Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác."

Đôi mắt của Steve đột ngột mở ra và đầu anh quay cuồng. Những hình ảnh lướt nhanh trong tâm trí anh: những người đàn ông anh từng nghĩ là bạn bè đang quay lưng lại với anh, phản bội anh, xóa sạch ký ức của anh. Tony đứng ở phía đối diện, khuôn mặt trống rỗng, không thể nhìn vào mắt Steve.

Steve nhớ lại.

Anh nhớ lại sự thất vọng của mình đối với Tony, mong ước của anh rằng họ có thể ngừng có cùng một cuộc chiến đấu hết lần này đến lần khác. Anh nhớ lúc ấy mình đã nghĩ rằng có lẽ lần này sẽ khác. Có lẽ, nếu anh yêu Tony đủ nhiều, anh có thể tìm cách tiếp cận Tony và thuyết phục gã. Giá như anh đủ mạnh mẽ.

Anh nhớ lại cú sốc của mình khi Tony quay lưng lại với anh, khi gã chỉ thị cho Stephen đi sâu vào tâm trí anh và kéo những mảnh ký ức ra. Anh đã thực sự tin rằng lần này sẽ khác.

Anh nhớ cảm giác xé rách khủng khiếp khi những mảnh ký ức của mình bị xé toạc ra và quăng sang một bên. Anh nhớ đã mong đợi ở Tony về những dấu hiệu hối hận, buồn bã, xấu hổ về những gì gã đang làm -- và chỉ thấy quyết định lạnh lùng.

Anh đã nhớ tất cả.

---

"Anh đã lợi dụng tôi!" Steve hét lên, giọng anh khàn khàn và run rẩy khi Tony đứng trước mặt anh, không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì.

"Tôi cho rằng tôi đã." Tony bình tĩnh một cách kì lạ, và Steve đã quá rối trí để nói liệu vẻ ngoài này chỉ là một mặt nạ khác của Tony hay là gã đã thực sự chưa từng chân chính quan tâm ngay từ đầu. "Và tôi sẽ làm nó lần nữa."

Steve đã nhắc lại các tương tác của họ trong những tháng qua: Tony đến gặp anh và nhờ anh giúp đỡ, hai người họ cùng nhau lập nhóm, ở bên nhau những ngày và đêm -- và tất cả khoảng thời gian mà Tony đã biết. Dù sao gã cũng đã biết những gì gã đã làm, và gã đã để Steve yêu gã.

Cơn đau trong ngực Steve cháy âm ỉ và bốc lên, một cục than nóng bỏng đốt cháy phổi anh. Anh hầu như không thể thở được; cơn chóng mặt ập đến và căn phòng quay tròn và xoay quanh anh. Anh thở hổn hển dữ dội, không khí thiêu đốt khi anh nghẹt lại. Và sau đó toàn bộ ngực của anh co thắt và anh gập người, ho kịch liệt hơn bao giờ hết.

Tony bước nửa bước về phía anh rồi dừng lại, cứng đờ do sự thiếu quyết đoán ở thứ mà gã đã không lường trước được. Steve ho khan, run lên, toàn thân anh co giật khi anh cảm thấy có gì đó bị đẩy ra từ bên trong mình.

Anh bịt miệng và nôn khan và cuối cùng, anh ho ra một mớ đau đớn và khổ sở thuần tuý. Anh nhìn xuống bàn tay để thấy cả một bông hoa: những cánh hoa đỏ xung quanh tâm bằng vàng.

Anh nghe thấy Tony thở hổn hển nhưng thanh âm nghe thực xa xôi, như thể anh đang ở dưới nước. Khi anh nhìn chằm chằm vào bông hoa đã héo úa và khô quắt lại, cuộn tròn cho đến khi nó chẳng khác gì một vài chiếc lá khô.

Đột nhiên, anh lại có thể hít thở lần nữa. Anh hít vào đầy buồng phổi không khí trong lành đầy thương xót, nỗi đau và khao khát được dồn nén trong lồng ngực được thay bằng một cơn giận nóng bỏng, thuần túy.

Nơi mà trước đây đã từng có một tình yêu sâu sắc và vô vọng, bây giờ chẳng còn gì ngoài cơn thịnh nộ rực rỡ, thiêu rụi những cánh hoa trong anh.

"... Steve?" Tony chưa bao giờ nghe có vẻ không chắc chắn như vậy. "Chúng ta sẽ làm gì với thứ này?"

Một sự sáng sủa rõ ràng và chắc chắn đã hạ xuống. Anh đứng dậy và hít một hơi thật sâu không khí sạch sẽ, đơn thuần. Anh nhìn Tony qua đôi mắt thanh thản.

"Giờ," Steve nói, và không một sự hối hận đơn độc nào giữ anh lại. "Tôi sẽ đánh bại anh, tên khốn."

--------------------------------
(1) Fatalism - Chủ nghĩa chí mạng là một phong trào triết học tuyên bố rằng mọi hành động là không thể tránh khỏi, được quyết định bởi số phận. Ý nghĩa của từ fatalism được tiết lộ thông qua fatalis gốc của nó, được dịch từ tiếng Latin có nghĩa là đá, tiền định. Fatalism trong những từ đơn giản là một niềm tin vào sự cần thiết, không thể tránh khỏi những gì đang xảy ra với một người.

Chủ nghĩa chí mạng liên quan đến chủ nghĩa quyết định tuyên bố nhân quả, đó là do các hành động của vũ trụ. Đó là, chủ nghĩa chí mạng trong những từ đơn giản nói rằng quy luật của vũ trụ không thể bị phá vỡ, ngay cả khi một điều gì đó có vẻ bất công với một người, anh ta muốn thay đổi nó, thì mong muốn của anh ta sẽ không được thực hiện, vì không thể đi ngược lại tiến trình của vũ trụ.

(2) Scalemail: Áo giáp quy mô (hoặc thư tỷ lệ ) là một dạng áo giáp ban đầu bao gồm nhiều vảy áo giáp nhỏ (tấm) có hình dạng khác nhau được gắn với nhau và với một lớp vải hoặc da xếp thành hàng chồng lên nhau. Áo giáp quy mô được mặc bởi các chiến binh của nhiều nền văn hóa khác nhau cũng như ngựa của họ. Các vật liệu được sử dụng để làm cho quy mô đa dạng và bao gồm đồng, sắt, thép, da thô, da, cuir bouilli, hạt, sừng, hoặc vảy tê tê. Các biến thể chủ yếu là kết quả của sự sẵn có vật liệu. Theo Wikipedia.

Cannonball

Shang-Chi

Sunspot

Jess

Ex Nihilo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro