HUYNJIN (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cô rời Hàn Quốc  theo chồng đến nơi xa xứ, cô không dám liên lạc với anh, cũng không dám nhắc về mối quan hệ giữa hai người thêm một lần nào nữa. Bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn luôn mong rằng anh sẽ quên cô, thậm chí quên đi lời hẹn năm nào. Bởi cô không dám đối diện với anh trong hoàn cảnh như thế này. Cô không thể quay đầu lại, càng không có tư cách nhớ về tình yêu của anh.

Hoàng hôn dần buông xuống phản chiếu một màu đỏ rực xuống mặt nước càng làm cho dòng sông thêm phần tuyệt đẹp. Cô mơ mộng nhìn xa xăm, bỗng một giọng nói từ phía sau vọng lại:

"T/b, có phải là em không?"

Cô giật mình quay đầu lại nhìn về người phía sau. Chính là ánh mắt đó, chính là gương mặt đó, là Huynjin.

Anh bước thật nhanh về cô, ôm chầm lấy cô thật chặt. Cảm giác thân quen ấy vẫn như mới vừa hôm qua. Nước mắt bất chợt lăn dài trên khóe mi.

"Em có biết anh đã tìm kiếm em rất lâu không? Anh đã tìm em ba năm rồi. Anh chợt nhớ đến hẹn ước năm xưa của chúng ta và anh đã đến đây đợi em, cuối cùng hôm nay anh cũng đã tìm thấy em."

Hóa ra, có những thứ cảm xúc những tưởng sẽ chìm mãi trong quá khứ mãi mãi nhưng nó lại một lần nữa như cơn sóng cuộn trào trong tim. Vẫn là người đó, vẫn là tình cảm đó nhưng thời gian đã không thể trở lại được nữa.

T/b mỉm cười khẽ đặt tay lên vai anh rồi lui nhẹ về phía sau. Anh nhìn cô đầy ngạc nhiên. Bầu trời đã về khuya, màn sương lạnh lẽo đã bao trùm cả thành phố. Cơn gió nhẹ chợt thổi qua bên mái tóc cô. Một giọng nói thỏ thẻ cất lên:

"Xin lỗi anh."

"T/b...Tại sao em không nói với anh chuyện gia đình em? Tại sao em lại ngốc nghếch chịu được một mình?"

"Mọi thứ đã qua cả rồi. Có lẽ định mệnh không thể trói buộc cho hai chúng ta mãi mãi bên nhau anh à. Lời hẹn ước năm xưa của chúng ta, anh hãy quên đi."

"Anh xin lỗi vì đã bỏ em lại năm đó, anh thực sự rất hối hận."
Cô cười nhạt nhìn anh khẽ lắc đầu:

"Anh không cần phải tự trách bản thân. Có lẽ giữa chúng ta cũng chỉ có thể trở thành hồi ức trong cuộc đời nhau. Sông Hàn hẹn ước, chúng ta đã thực hiện được rồi nhưng chỉ là không đúng thời điểm mà thôi. Chúng ta đã có cuộc sống riêng của mình, vậy thôi hãy cho nhau trở thành hồi ức đẹp đẽ của tuổi thanh xuân, anh nhé!"

Yêu một người dù đến cuối cùng có thể cùng nhau đến cuối con được hay không, chúng ta cũng nên mỉm cười mãn nguyện cho những kí ức đẹp đẽ đã từng kia. Bởi có bao nhiêu người, dù bên nhau thật lâu nhưng cũng chỉ có thể cho nhau sự lừa gạt giả dối. Thế nên, hạnh phúc không phải là cần một kết thúc viên mãn cho một cuộc tình để cùng nhau đi đến lễ đường bao người chúc phúc, mà đôi khi chỉ cần cho nhau một hoài niệm ấm áp mỗi khi nhớ về.

Seoul chiều nay thật bình yên đến lạ. Dòng người lướt qua nhau dưới cơn mưa phùn hối hả. T/b và Huynjin dù dòng đời này không thể cùng nhau đi chung lối, nhưng họ vẫn mãn nguyện với điểm giao nhau thanh xuân tươi đẹp kia. Kí ức sẽ mãi chỉ là kí ức, nhưng hạnh phúc họ đã từng có nhau kia sẽ là mãi mãi. Dù thời gian có quay trở lại, họ cũng sẽ bước về phía nhau và yêu thôi sao phải cưới?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro