Các câu nói đọc xong muốn khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vài câu đọc xong lại muốn khóc
_________
[10,248 likes]
1. Trước đây tôi rất thích uống Coca, cứ nghĩ rằng sẽ thích mãi cả đời như vậy, nhưng rồi đến một ngày bỗng nhiên không thích nữa, tôi không sai, Coca cũng không sai, không thích chính là không thích thôi.
2. Thật ra thế hệ chúng ta bây giờ có rất nhiều người không còn đường để về nữa rồi.
Lúc mất hết hi vọng hay giấc mơ vỡ tan, chẳng hề có cái gọi là “bến đỗ” như ngoài kia vẫn nói. Họ không còn nghĩ “giờ về nhà là ổn thôi”, quay về mái nhà có ba mẹ đem một ngày dài kết thúc là xong. Sau đó có thể phấn chấn tinh thần bước tiếp những khởi đầu mới.
Rất nhiều người thật ra không xem nhà là chốn về nữa rồi.
Có những lúc khó khăn, chính người thân lại càng mang đến áp lực lớn hơn.
Tôi đã thấy rất nhiều người trẻ tuổi đứng giữa đường, cứ đứng như thế mà khóc, sau lưng không ánh đèn, trước mặt mịt mù sương.
3. Con người ta khi đau lòng nhất bỗng biến mất đâu một thời gian. Rốt cuộc là có chuyện gì? Để tôi nói với bạn. Có những lúc gió mưa giông bão kéo đến một trận lớn, nhưng rồi mây đen trên cao sẽ tự tan tự mất, từ đó về sau chỉ có mênh mông trời xanh.
4. Mấy ngày trước chân phải tôi đụng trúng chân bàn, khi ấy nghĩ rằng cũng chỉ đau một lúc là thôi, đến hôm nay mới phát hiện nơi đụng trúng đã tụ máu xanh tím luôn rồi, cho nên đời người có rất nhiều chuyện phải chờ qua một thời gian dài mới thấy đau. Thử tưởng tượng thế này, có thể bạn phải chờ đến một ngày nào đó của một tháng nào đó khi đã hơn 40 tuổi, đang lái xe về nhà, khi dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, bạn mới đột nhiên giật mình nhớ lại, hóa ra vào cái năm 19 tuổi ấy, câu nói của người ấy, thì ra có ý nghĩa như thế này.
5. Bạn đến từ một trấn nhỏ thôn quê của Hồ Bắc, Tứ Xuyên, Quảng Tây, Ninh Hạ, Hà Tây, Sơn Đông, Qúy Châu, Vân Nam, đã từng thề rằng phải làm một người vĩ đại, thế nhưng ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến, giữa đêm khuya nào đó thức giấc, đứng ở ban công vắng lặng, bạn chỉ muốn bỏ chạy khỏi cái cô đơn vô tận đang bủa vây.
6. Sau này trăng sáng nói rằng: “thật ra khi cậu còn nhỏ, mình đã dõi theo cậu rất lâu, rất lâu.”
7. Mặt trời vốn nên là rực rỡ sáng chói trên cao, bạn việc gì cứ phải muốn kéo nó quẳng vào bùn đất.
8. Tôi cố ý né tránh em, cố ý tránh xa những thứ có liên quan đến em, nhưng lại không cách nào xóa sạch được nỗi nhớ em tràn ngập nơi đáy lòng.
9. Tôi ngẩng đầu nhìn trăng sáng và thấy trăng cũng đang nhìn tôi, nhưng mà trăng cùng lúc đó cũng đang nhìn nhiều người khác nữa, thế là lòng tôi ghen tị, cúi đầu thề rằng sẽ không nhìn trăng lần nào nữa.
10. Một đóa hồng bị giẫm đạp dưới chân, liệu có thể quay lên trở lại cành hoa cao quý chăng?
12. Nguồn gốc của sao trời và mặt trăng,
Có cành cây vươn cao muốn xé toang trời,
Nhưng chỉ đâm thủng được vài lỗ nhỏ buồn cười,
Có ánh sáng từ ngoài vũ trụ chiếu qua những lỗ nhỏ,
Người ta gọi chúng là sao và trăng.
13. Nơi tôi địa ngục đang bốc cháy, vị thần của tôi lại muốn đi chăm lo cho chúng sinh, nên người mỉm cười nhìn tôi và nói hai từ “xin lỗi”.
14. Bản thân con người chúng ta đều không có chút tự tin nào về lời nói và hành động của mình, nên thường sau đó sẽ lén lút đem tất cả buồn phiền cất giấu vào trái tim nhỏ bé trống rỗng nơi lồng ngực. Sau đó cố gắng ngụy trang những sầu muộn, lo lắng ấy thành một kiểu vô tư vô lo, lạc quan mà sống, cứ thế dần dần biến thành trò chọc cười kì quái của người đời.
15. Thấy anh dựng nhà cao, thấy anh đãi khách, thấy nhà cao của anh đổ nát rồi.
16. Thành người lớn như mơ ước rồi, sao cậu còn không cười đi.
17. Nghe nói đào kép thành Trường An chết rồi.
Là đào kép hát khúc “Bá Vương biệt cơ” nổi danh đó sao?
Cô ấy chết thế nào?
Cô ấy tin một Bá Vương giả, nhưng lại làm nàng Ngu Cơ thật.
18. Hôm nay gặp một người bạn học cũ, còn nhớ hai, ba năm trước cậu ấy là một thằng nhóc không biết buồn phiền là gì, có thể vì một chuyện lông gà vỏ tỏi không đâu mà cười vui vẻ cả ngày, vậy mà giờ cậu ấy mặt mày hốc hác, không thích nói chuyện, đáy mắt ảm đạm thiếu đi ánh sáng, tôi lặng người một lúc, thật là muốn an ủi thằng nhóc này, thế là đưa tay ra, tôi chạm vào gương.
19. Mỗi lần đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, cô ấy đều là vẻ trấn tĩnh, điềm nhiên, hệt như một người từng trải dày dạn kinh nhiệm, nào ai biết đâu cô ấy vốn chẳng có chút khả năng nào cả.
20. Khi hoa rụng hoa vẫn chưa chết, gió thổi đưa hoa bay đi, sau đó lại rơi xuống, đó mới thật sự là chết.
21. Một ngôi sao không muốn làm ngôi sao nữa, có phải nó sẽ nhảy xuống từ trời cao, cuối cùng là ngã đến mức thịt nát xương tan.
22. Đường tình duyên của tôi khó khăn trắc trở? Ai nói vậy hả, rõ ràng là rất thông thoáng thuận lợi! Thẳng một đường chẳng có ai.
23. Hóa ra cả đời này muốn làm nhất chính là trở thành cái loại người đáng khinh kiếm được mấy đồng tiền dơ bẩn.
24. Trăng sao cũng chỉ là trăng sao mà thôi, cả hai đều bị mây đen che mất đi ánh sáng.
25. Thật có người vì bị mang đến cái thế giới này mà mang trong lòng sự biết ơn sao?
26. Bầu trời của mình không có mặt trời, chỉ có đêm đen, nhưng cũng không phải là rất tối. Bởi vì có thứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro