Stuck in Naruto

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay muốn thử dịch 1 bộ, nếu muốn đọc bản gốc thì đây FanFictionWriter.
Tui đã hỏi tg của truyện nhưng không trả lời chắc tại truyện đã lâu nên tui lấy dịch đỡ khi nào tg muốn gỡ thì tui sẽ gỡ nha.
Dù sao cũng là công sức của mình đã dịch nên không đc lấy truyện của mình khi chưa có sự cho phép.
Mong mọi người ủng hộ.
•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•

"Harry!" Tôi hét lên từ trên lầu.

"Em muốn gì?!" Harry, anh họ tôi, bực bội đáp.

Vì thế, có lẽ bạn đang tự hỏi tại sao tôi lại sống với anh họ của tôi phải không? Vâng, hãy để tôi giải thích. Tôi đã từng sống với 'bố mẹ' tôi. Khi tôi còn nhỏ, tôi nhớ rằng họ sẽ hơi tức giận khi tôi làm sai điều gì đó, nhưng đó là điều bình thường, cha mẹ sẽ nổi giận với bạn khi bạn cư xử không đúng mực đúng không? Chà, sau một thời gian, sự tức giận đó trở nên tồi tệ hơn, và họ dường như sẽ tức giận nếu tôi làm bất cứ điều gì. Cho dù tôi có điểm số cao nhất trong lớp, tôi vẫn là nỗi thất vọng đối với họ.

Nó dường như ngày càng trở nên tồi tệ hơn, và la hét chuyển sang đánh đập, hình phạt bình thường 'bạn không thể gặp bạn bè vào cuối tuần này' đã biến thành 'bạn sẽ không được ăn cả tuần'. Lúc đầu, tôi không biết điều gì là sai; Tôi nghĩ đó là lỗi của tôi và tất cả các bậc cha mẹ đều có thể nổi giận và làm điều này. Nhưng sau một thời gian tôi nhận ra chỉ có bố mẹ tôi là như vậy. Tôi hiểu bố mẹ tôi đang ngược đãi tôi. Tôi đã cố gắng níu kéo, nói chuyện với họ, khiến họ nhận ra rằng họ đang làm tôi tổn thương không chỉ về thể chất mà cả về tinh thần.

Tôi không thể chịu đựng được một ngày nào đó. Mẹ tôi đã thực sự tức giận... Tôi thậm chí không nhớ tại sao. Bà ấy tát tôi. Đó không là gì so với những gì họ đã làm trước đây.
Nhưng tôi phát ngán với nó... Tôi ngăn bà ấy lại khi có ý định đánh tôi một lần nữa vì tội nói xấu. Tôi biết tôi mạnh mẽ, nhưng đó không phải là ý định của tôi. Rõ ràng là tôi đã nắm chặt cổ tay cô ấy và gần như làm gãy nó.

Bây giờ điều đó làm cho cha tôi tức giận... thậm chí rất tức giận. Đó là đêm tồi tệ nhất, và tôi nghĩ nó sẽ mãi mãi khắc ghi trong tâm trí tôi.

Tôi đã xin lỗi mẹ trong khi tôi khóc, nhưng bà ấy chỉ lùi ra xa tôi.
"Sao mày dám?" bà ấy hét lên, "SAO MÀY DÁM LÀM THẾ?"

"Có chuyện gì vậy?" ông ấy nói khi đi xuống cầu thang, trên tay là cốc bia luôn sẵn có.

“Nó... nó vừa cãi lại với tôi!
Sau đó, nó đã đánh gãy cổ tay tôi!" bà ấy nức nở.

"Nó không hề bị gãy," tôi cố biện hộ. "Bên cạnh đó, bà đã đánh tôi và-"

'Bố' tôi đột nhiên cũng đánh tôi.

"Tất nhiên là cô ấy đã đánh mày! Mày luôn làm mọi thứ rối tung lên! Mày đã làm xáo trộn cuộc sống của tụi tao!
Tụi tao lẽ ra không bao giờ nên nhận nuôi mày!" bố -hay bây giờ chỉ nên gọi ông ấy là người lạ?- hét lên.

"A-Con nuôi?" Tôi bối rối nói.

"Đúng, con khốn!" ông ấy hét lên, giật tóc tôi ra, khiến tôi hét lên khi kéo tôi về phòng. Tôi biết ông ấy sẽ đấm tôi cho đến khi tôi không thể hét lên được nữa. Và sau đó có thể làm tôi sợ hãi với con dao bỏ túi của ông ấy. Và vì vậy hắn đã làm trong nhiều giờ tôi phải chịu sự lạm dụng cuối cùng ấy.
Và khi nó kết thúc, tôi cho rằng tôi không thể chịu đựng được nữa.

Ngày hôm sau khi bố mẹ tôi ra ngoài, tôi chỉ lấy tất cả đồ đạc của mình và đến chỗ của Harry.

Harry và tôi đã luôn thân thiết. Chúng tôi học cùng trường, và anh ấy luôn bảo vệ tôi (mặc dù tôi hơi mạnh hơn anh ấy). Chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, trước khi bố mẹ tôi phát điên. Harry đã rất tức giận, anh ấy đã chất vấn bố mẹ tôi về điều đó, nhưng họ phủ nhận. Như thể tôi không có bằng chứng. Nhưng sau một vài ngày, tôi đã thuyết phục Harry cứ mặc kệ nó, và anh ấy đồng ý, nhưng có một chút bảo vệ quá mức so với trước đây.

Harry 18 tuổi và anh ấy sống một mình trong căn hộ của mình, bạn biết đấy, trước khi tôi đến với anh ấy.
Sống với anh rất vui, chúng tôi luôn có việc phải làm. Nhưng tôi không thể ở đây thêm nữa. Tôi có một nơi nào đó để ở. Tôi biết điều đó, và cảm nhận được điều đó. Nếu tôi được nhận làm con nuôi, điều đó có nghĩa là bố mẹ ruột của tôi đang ở đâu đó ngoài kia. Tôi cần câu trả lời.

Tại sao tôi lại được nhận làm con nuôi? Bố mẹ không muốn tôi sao? Tôi có đôi mắt của cha tôi không? Tính cách của mẹ tôi?
Có lẽ tôi có một người anh trai? Tôi đã luôn muốn có một người anh trai... Hay có thể là một người em gái?
Điều đó cũng sẽ rất tuyệt.

Tôi đã nhận được sức mạnh này từ ai? Đó có phải là một đặc điểm gia đình? Bởi vì tôi biết tôi mạnh mẽ hơn những cô gái và chàng trai khác... Có vẻ gì đó thật kỳ lạ. Như thể sức mạnh này không thuộc về nơi này.

Có lẽ nếu tôi gặp bố mẹ mình thì mọi chuyện sẽ rõ. Tất cả những điều nhỏ nhặt đó tôi làm theo bản năng, có lẽ tất cả đều liên quan với nhau. Có lạ không khi tự hỏi mình tất cả những câu hỏi này?

Đôi khi tôi thích tưởng tượng về bố mẹ mình.
Tôi tưởng tượng mẹ tôi, cao và tự hào. Tôi tưởng tượng bà ấy có mái tóc vàng dài ngang vai giống như tôi; yêu thương, đôi mắt sáng và nụ cười nhân hậu. Và tôi tưởng tượng bố tôi với đôi mắt giống tôi, và thực sự lực lưỡng. Trông nghiêm nghị hơn mẹ tôi một chút, nhưng dù sao cũng tốt bụng.

Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình lần cuối và thở dài, quyết định trả lời Harry.
"Em nghĩ... Em nghĩ mình phải đi, Harry." Tôi nói khi bước xuống cầu thang và thấy anh ấy đang ngồi trên ghế dài, với bỏng ngô, đang xem... Naruto.
Vì bất cứ khi nào anh ấy xem Naruto, anh ấy đều cảm thấy khó chịu khi bị gián đoạn, tôi đã đợi cho đến khi nó được quảng cáo.

"Huh?" anh ấy hỏi rời mắt khỏi màn hình để nhìn tôi.

"Em nói là em nghĩ mình nên rời đi." Tôi nhắc lại.

"Tại sao?" anh ấy bối rối hỏi, ngồi dậy và giờ đang tập trung hoàn toàn vào tôi.

"Bởi vì... em muốn tìm cha mẹ ruột của mình" Tôi nói mà không nhìn anh ấy. "Hơn nữa em không thể chịu nổi cái màn Naruto ngu ngốc đó nữa, anh đúng là một tên mọt sách," tôi đùa thôi.

Tôi thực sự thầm nghĩ rằng Naruto rất thú vị. Tôi chưa bao giờ xem nó, nhưng khi sống với Harry, tôi đã có một số cái nhìn thoáng qua, tôi chỉ biết một số điều như tóc đích vịt là một thứ ngớ ngẩn, Naruto hoàn toàn dễ thương và cô gái tóc hồng là một fangirl; 'sensei' của họ cũng là một kẻ biến thái. Chưa kể họ đều có phong cách tuyệt vời, tôi đoán nó đi kèm với việc trở thành ninja.

"CÁI GÌ? Naruto không phải là một chương trình mọt sách! Anh cá là em thậm chí sẽ không sống sót nổi một ngày ở đó!" anh hét lên giận dữ.

"Ừ đúng rồi, mọt sách," tôi nói cười toe toét.
"Nhưng nó không tồn tại. Nếu nó tồn tại, tôi sẽ hoàn toàn sống sót."

"Em sẽ không. Em là một cô gái nhỏ yếu ớt. Có lẽ sẽ bị Sakura đánh bại," anh nhếch mép nói.

"Sakura là ai?" Tôi tò mò hỏi.

"Người có mái tóc hồng." anh trả lời vẫn cười khẩy.

"Ồ không, anh đã không làm !" Tôi hét lên khi chạy về phía anh ta, vặn cánh tay anh ta và đẩy xuống sàn, đặt chân vào mặt anh ta.    (chỗ đó ko bt dịch như nào *-*)
"Nói lại đi!"

"Không bao giờ!!" anh ấy hét lên một cách kịch tính khiến tôi phải bật cười. "Được rồi... có lẽ không phải Sakura. Buông anh ra."

"Anh chàng tốt!" Tôi vừa nói vừa chế giễu vuốt tóc anh ấy. "Vậy em đi đây."

Anh thở dài khi xoa xoa cánh tay. "Anh không thể để em rời đi được biết không? Em chỉ là một cô gái mười ba tuổi. Em phải ở lại đây. Làm ơn đi!" Anh ấy làm bộ mặt cún con của mình, tin tôi đi, không giúp ích gì cho anh ấy mà ngược lại.

"Em... Em sẽ suy nghĩ về nó." Tôi lẩm bẩm. Tất nhiên là tôi sẽ không, nhưng anh ấy sẽ không để tôi yên nếu từ chối. Tôi sẽ chỉ rời đi vào buổi sáng trước khi anh ấy thức dậy.

"Cảm ơn!" anh ấy nói, "Im lặng đi! Naruto đã trở lại!" Anh vừa nói vừa dán mắt vào màn hình.

"Chắc chắn rồi. Buổi tối." Tôi lẩm bẩm khi đi lên lầu.

Tôi lấy bút với một tờ giấy và viết một mảnh giấy, giải thích rằng tôi đã rời đi và xin lỗi vì đã không nói với anh ấy. Tôi cũng cảm ơn và tất nhiên gọi anh là mọt sách. Tôi sẽ nhớ anh ấy RẤT NHIỀU...

"Được rồi," tôi lẩm bẩm. "Thời gian để chuẩn bị."

Tôi mang theo một bộ quần áo để thay, điện thoại và IPod của mình. Tôi biết, thật ngu ngốc khi chỉ đóng gói một bộ quần áo để thay, nhưng đã quá lười biếng. Tôi cũng chộp lấy tất cả số tiền tôi đã tiết kiệm được. Nó đã đủ cho ít nhất 3 tháng. Ban đầu nó là dành cho học tập, vì tôi nghĩ rằng cuối cùng 'bố mẹ' tôi cũng sẽ đuổi tôi đi, nhưng đã quá muộn để làm điều đó. Tôi tắm nhanh và mặc quần áo, tôi buộc cái túi vào eo và đi ngủ. Vâng, tôi đang đi ngủ với chiếc túi, vì tôi dự định sẽ để lại mọi thứ vào buổi sáng, quần áo cũng vậy.

"Ước gì mình có thể đến nơi mình thuộc về..." Tôi tự nghĩ khi chìm vào giấc ngủ.

Bình chọn và góp ý cho mình nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro