Chương 1. Lần đầu gặp gỡ trong ấn tượng của Mãn Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa hè tháng 9, thời tiết oi bức, trong phòng vang lên tiếng quạt chạy "rần rần", chủ nhiệm lớp còn đứng trên bục giảng cố sức giảng bài đến phun nước miếng tung tóe. Dưới lớp chỉ nghe thấy tiếng lật sách lẫn tiếng ve kêu vang ngoài cửa sổ, làm ai cũng càng cảm thấy bồn chồn.

Không khí trong phòng nóng bức đến mức gió cũng phải ngưng lại.

Tần Giai Oánh nhấp nhổm không yên, trái đổi tư thế nằm bò trên bàn, phải đổi cách gối đầu ngủ, hôm nay cô nàng bị nóng đến mức ngủ cũng không được yên.

Cô chọc chọc Cố Mãn Nguyệt đang vùi đầu chơi điện thoại bên cạnh, nói: "Chúng ta đang ở lớp cuối có điều hòa không tốt sao? Thế nào tự nhiên lại phải chạy tới lớp chọn chịu khổ a."

Cố Mãn Nguyệt cởi hai cúc áo phía trên, để lộ ra một khoảng da thịt non nớt trắng nõn, cô vừa lấy sách bài tập quạt quạt vừa trả lời: "Đó còn không phải là ý của ba cậu? Ai bảo kì trước cậu không đi thi cuối kì."

Tần Giai Oánh dùng đá nhẹ Cố Mãn Nguyệt nói lại: "Ba cậu thì không liên quan đến việc này chắc? Nói cứ như là cậu không có phần trong đó vậy."

Cố Mãn Nguyệt nói: "Ba cậu là chủ mưu, cùng lắm ba tớ chỉ tính là đồng lõa. Mục đích chủ yếu là cậu, tớ chỉ là hàng tặng kèm biết không?"

"Cố Mãn Nguyệt, Tần Giai Oánh các em lại đang làm cái gì? Tán ngẫu sao? Nghe giảng cho tốt, đừng có làm ảnh hưởng đến các bạn xung quanh." Chủ nhiệm lớp gõ gõ lên bảng, "Đều lên tinh thần hết đi cho tôi, đã cao tam rồi, đừng có suốt ngày lại uể oải. Tiếp tục, trọng tâm của bài này."

"Reng, reng, reng", chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, nhưng thầy chủ nhiệm lại kéo giờ.

Tần Giai Oánh thở dài, những tháng ngày cay đắng này đến bao giờ mới kết thúc a.

Thật vất vả mới đợi được đến tan học, Tần Giai Oánh liền lôi kéo Cố Mãn Nguyệt chạy tới cổng trường.

Trước cổng trường đậu vài chiếc xe sang trọng, một nhóm nam nữ học sinh mặc đồng phục dựa vào thành xe cười nói đùa giỡn. Nếu phụ huynh và học sinh có nhìn thấy bọn họ, đều tự động lựa chọn đi đường vòng.

Những người này đều là những tên ăn chơi trác táng nổi danh số một, số hai trong thành phố, bọn họ không đủ khả năng trêu chọc nổi.

Dẫn đầu cả bọn là một nam sinh cao gầy với một đầu tóc uốn xù, thấy đám người Cố Mãn Nguyệt đi tới, vội vàng đi lên chào hỏi: "Các chị tan học rồi a. Nhìn xem một đầu đầy mồ hôi, lớp chọn không có điều hòa đi? Thật sự là quá thảm."

Tần Giai Oánh không quen với giọng điệu trêu tức của Chu Quyền, liền đi một đường quyền vào đầu hắn: "Tôi mới chuyển lớp có mấy ngày? Cậu liền quên mất ba cậu là ai rồi phải không? Còn không mau kêu ba đi."

Chu Quyền bị ăn đòn đau, liền trốn sau lưng Cố Mãn Nguyệt, ngẩng đầu hiên ngang nhất quyết không gọi ba.

Cố Mãn Nguyệt và Tần Giai Oánh lớn lên cùng nhau, hai bên gia đình có quan hệ rất tốt, nhà lại đối diện nhau, ngày lễ tết đều đến thăm hỏi nhau, hai người thân thiết như chị em ruột.

Tần Giai Oánh không quen Chu Quyền, Cố Mãn Nguyệt cũng không quen, cô nhéo lỗ tai Chu Quyền, kéo hắn từ phía sau lôi ra: "Ba cậu đã nói rồi, tôi là mẹ cậu khẳng định phải dạy dỗ lại cậu. Nhanh kêu ba Tần, mẹ Cố đi."

Bởi hai nhà các cô có quan hệ tốt, trước đó đã thỏa thuận nếu là một nam một nữ liền đính hôn. Chuyện này này chỗ bạn bè đều biết, đặc biệt là đám người chơi thân cùng các cô, há mồm mở miệng liền kêu hai người "ba Tần, mẹ Cố."

Chu Quyền cười hì hì tạ lỗi: "Chào ba Tần, chào mẹ Cố. Xin hỏi ba mẹ khi nào về nhà a? Chỗ chúng ta có điều hòa lại còn không dạy quá giờ, con nhớ hai người sắp chết rồi."

Tần Giai Oánh tóm cổ Chu Quyền đè xuống: "Còn dám nói! Còn dám nói à! Nếu không phải cuối kì trước vì an ủi cậu thất tình thì tôi có thể uống nhiều đến mức ngày hôm sau quên đi thi được không?"

Chu Quyền kêu la om sòm: "Bà cô tôi à, tôi sai rồi. Phòng bao tôi đều đặt sẵn hết rồi, hai người bớt tức giận a. Cả tuần không có lấy một ngày không dạy quá giờ."

Nhắc tới chuyện này Cố Mãn Nguyệt lại bắt đầu thấy bực bội. Tần Giai Oánh ngủ quên, liên lụy cô cũng bị chôn cùng. Đầu tiên là cô không chịu nổi cái nóng, trước còn ở lớp cuối, ngày tháng trôi qua thật thoải mái bao nhiêu. Bây giờ đi học còn hơn đi tra tấn. Ba các cô quyên tặng mấy tòa nhà, giờ đưa cô vào lớp chọn thì dùng được cái gì, hẳn là nên tặng thêm cả điều hòa cho lớp chọn luôn.

Vừa định lên xe chuẩn bị đi ăn cơm, Tần Giai Oánh sờ túi phát hiện ra quên di động, đành để bọn Chu Quyền đi trước, lôi kéo Cố Mãn Nguyệt quay trở lại phòng học tìm.
Cố Mãn Nguyệt lười leo lên lầu, để Tần Giai Oánh tự mình lên lấy, còn cô chờ ở dưới lầu.

Đi đến cửa sau lớp học, liền nghe thấy hai người trực nhật hôm nay đang nói xấu các cô.

Tóc đuôi ngựa buộc cao chính là Lâm San San, ủy viên kỉ luật trong lớp. Còn lại buộc tóc hai bên là Ngô Việt, bạn cùng bàn với Lâm San San.

"Tần Giai Oánh thực làm người khác khó chịu, nghĩ là mình lớn lên xinh đẹp thì rất ghê gớm chắc? Cậu xem cô ta vừa đến lớp chúng ta, liền nhận được thư tình của Đổng Duyệt!"

"Cũng không phải là lạ. Các cô ấy đều là đại tiểu thư, được nuông chiều từ bé, chỉ ngồi quạt điện đã thở ngắn than dài các kiểu. Ở không quen lại sớm về lớp cuối a. Cha mẹ là cổ đông của trường học liền ghê gớm lắm sao?"

"Tớ thật nhìn không vừa mắt mấy đứa học sinh dốt đó. Nhưng mà nói thật, Tần Giai Oánh là một đứa hư hỏng. Cố Mãn Nguyệt nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn, như thế nào lại làm bạn với cô ta? Cố Mãn Nguyệt cũng coi như học không tệ, tớ xem cô ấy mỗi lần thi đều xếp hạng trước một trăm, lúc cao nhất cao nhị như thế nào cô ấy có thể cam tâm ở lại lớp cuối?"
"Biết người biết mặt mà không biết lòng, nhìn Tần Giai Oánh một tháng đổi bao nhiêu bạn trai. Cố Mãn Nguyệt là bạn thân của cô ta, tuy rằng ngoài mặt dễ gần, nhưng nói không chừng sau lưng không biết đã ngủ với không ít đàn ông rồi, cô ta còn không bằng Tần Giai Oánh quang minh chính đại hư hỏng đâu. Nhìn xem dáng người Cố Mãn Nguyệt, ngực nở mông lớn, phỏng chừng bị không biết bao nhiêu đàn ông sờ qua rồi."

Tần Giai Oánh nghe người khác nói xấu mình thì chẳng sao, nhưng là không thể vu oan Cố Mãn Nguyệt. Cô ham chơi, Cố Mãn Nguyệt mỗi lần đều đi cùng cô. Cô không thích học tập, Cố Mãn Nguyệt lại học tập tốt, nhưng trước đến giờ vẫn luôn không coi thường cô.

Tần Giai Oánh đạp ván cửa, chỉ vào Lâm San San cùng Ngô Việt mắng: "Hai đứa chúng mày mắng ai là kỹ nữ? Bạn trai cũ chúng mày bị nhiễm trùng đường tiểu à? Miệng lại thối như vậy."
Cố Mãn Nguyệt dựa vào cầu thang chờ Tần Giai Oánh, đã qua mười phút, sao còn chưa xuống dưới? Nghe được trên tầng có tiếng ồn ào, cô vội vàng chạy lên.

Cô vừa đi lên liền thấy, Tần Giai Oánh đang cùng một nữ sinh tóc đuôi ngựa vừa túm tóc vừa chửi mắng lẫn nhau. Bên cạnh còn có một nữ sinh cột tóc hai bên khóc đến hai mắt đỏ hoe.

Cố Mãn Nguyệt liền bước lên đem hai người tách ra, duỗi tay kéo Tần Giai Oánh bảo vệ đằng sau lưng.

Tần Giai Oánh cũng là từ nhỏ đã quen đánh nhau, không thể chịu thua thiệt, tóc cô nàng chỉ rối loạn một ít. Song nữ sinh tóc đuôi ngựa lại trông có vẻ thảm hơn nhiều, trên mặt bị móng tay Tần Giai Oánh cào ra vài vệt đỏ, mái tóc cũng rối bù xù.

Tần Giai Oánh đứng ở phía sau Cố Mãn Nguyệt còn chưa hết tức giận: "Mãn Nguyệt, con kỹ nữ này mắng chửi cậu."
Ngô Việt, nữ sinh cột tóc hai bên kia vẫn luôn bị dọa không dám ho he lời nào, trơ mắt nhìn Tần Giai Oánh cùng Lâm San San đánh lộn, nghe được Tần Giai Oánh buộc tội, nước mắt liền ào ào chảy ra, bộ dáng mười phần là trà xanh: "Mãn Nguyệt, chúng tớ không có mắng chửi cậu, tớ cùng San San chỉ là đang thảo luận mà thôi."

Tần Giai Oánh lửa giận lại bốc lớn: "Thảo luận? Chúng mày ngày thường thích thảo luận ai ngủ với ai à? Hay ai với ai đang yêu nhau? Rảnh rỗi đến phát rồ rồi phải không?"

Ngô Việt nước mắt càng rơi càng nhiều, lắc đầu nói: "Không phải, không phải..."

Lời còn chưa nói xong, "Bốp" một tiếng, Cố Mãn Nguyệt trực tiếp cho Ngô Việt một cái tát. Sau đó lại túm tóc Lâm San San, vạch tóc lộ ra khuôn mặt, cho cô ta một cái bạt tai.

Ngô Việt che lại gương mặt bị tát đến đỏ, tiếp tục tỏ vẻ trà xanh: "Cậu không nói đạo lý, vì cái gì vô duyên vô cớ đánh người ? Cậu lại tin vào lời một phía của Tần Giai Oánh. Cậu ta đang châm ngòi ly gián quan hệ chúng tớ với cậu."
Cố Mãn Nguyệt cảm thấy Ngô Việt không chỉ có trà xanh, mà đầu óc cũng không được tốt: "Mày bị ngu thật hay giả vờ? Tao không tin cậu ấy? Không lẽ tin mày chắc? Mày cái loại người ở sau lưng nói xấu người khác, cùng tao nói đạo lí, mày không xứng."

Hiện tại, Ngô Việt chỉ biết có khóc, gia đình Lâm San San cũng coi như tầng lớp tiểu tư sản, từ nhỏ đã được người trong nhà chiều chuộng, sao chịu được cơn tức như vậy: "Các cậu thì thế nào? Có tiền liền ghê gớm lắm? Mấy đồng tiền dơ bẩn ai thiếu gì? Tần Giai Oánh chính là loại rẻ tiền, chính là kỹ nữ, câu..."

Cố Mãn Nguyệt ngay lập tức túm lấy tóc Lâm San San, đem đầu cô ta đập mạnh xuống bàn học, tiện tay cầm lấy quyển sách trên bàn đánh vào mặt cô ta: "Đã cho mày mặt mũi rồi mày còn không cần? Mày còn con mẹ nó lắm miệng chửi Tần Giai Oánh một câu, tao liền dùng mấy đồng tiền dơ bẩn nhà tao đập chết chúng mày, mày có tin hay không?"
Cố Mãn Nguyệt phun ra lời thô bạo, Ngô Việt cùng Tần Giai Oánh ở một bên nghe được đều run rẩy, Lâm San San bị lời của Cố Mãn Nguyệt dọa cho sợ hãi quá mức.

Sống lưng Lâm San San tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, trước kia cô ta cho rằng Cố Mãn Nguyệt là người dễ nói chuyện, tính cách thực ôn nhu, bình thường có người cùng cô ấy hỏi chuyện, cô ấy đều là mỉm cười trả lời. Nhưng cô ta lúc này mới hiểu được, Cố Mãn Nguyệt rốt cuộc cùng Tần Giai Oánh là cùng một thể loại người, đám người các cô ấy ngày thường đều rất điên cuồng. Đắc tội Tần Giai Oánh cùng lắm là đánh nhau, sau đó xin lỗi là được. Ai chọc giận Cố Mãn Nguyệt, cô ấy liền muốn mạng của kẻ đó.

Tần Giai Oánh thấy Cố Mãn Nguyệt ra tay tàn nhẫn, tính tình Cố Mãn Nguyệt cô hiểu rõ hơn ai hết. Nhìn bên ngoài có vẻ ôn nhu, nhưng thật ra so với cô còn bất cần và ngông cuồng hơn, cô sợ lỡ có chuyện xảy ra, vội vàng túm tay Cố Mãn Nguyệt, đem cô ấy kéo đến bên người. Sau đó lại nháy mắt với Ngô Việt, ý bảo cô ta nhanh nhanh mang Lâm San San cút ra ngoài.
Khi còn nhỏ, cô nàng lỡ gây chuyện, chỉ cần làm nũng, Cố Mãn Nguyệt liền sẽ luôn giúp. Có người bắt nạt cô, Cố Mãn Nguyệt đều quan tâm hơn so với bất cứ ai khác. Tương tự, cô đối với Cố Mãn Nguyệt cũng là như vậy.

Cố Mãn Nguyệt thấy Lâm San San cùng Ngô Việt đều đi rồi, cơn giận cũng đã nguôi bớt, cho mấy kẻ đó một bài học là được rôig. Cô lại nhìn đến Tần Giai Oánh đầu tóc lộn xộn: "Đi buồng vệ sinh sửa sang bản thân đi. Tớ đem sách vở vừa rồi làm rơi của người ta dọn dẹp lại một chút."

Tần Giai Oánh giờ phút này trạng thái không tốt cho lắm, nhanh chóng chạy tới buồng vệ sinh. Mãn Nguyệt lại vì mình ra mặt a, Mãn Nguyệt thật tốt quá đi.

Cố Mãn Nguyệt ngồi xổm xuống, đem sách vở bị rơi xuống, nhặt từng cuốn bỏ lại vào bàn học, lúc tóm lấy Lâm San San liền không để ý, đem bình nước của người ta làm rơi hỏng rồi.
Cô đang tự hỏi xem đây là chỗ ngồi của ai, đến ngày mai có thể bồi thường cho người ta.

Cửa sau phòng học vang lên tiếng bước chân, bình nước trong tay cô bị người lấy đi.

Cố Mãn Nguyệt ngước mắt lên thấy rõ ràng người đang đi tới, cô liền ngây ngẩn cả người, trong đầu không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra hai câu thơ:

"Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý.

Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất".

Lời Dịch:

"Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh.

Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh"

[Nhạc phủ thi tập, quyển 47]

Tại sao cô lại không để ý trong lớp chọn còn có một nam sinh bộ dạng đẹp đến như vậy, đôi mắt đen huyền, hàng mi dài một phiến lại một phiến hơi cong lên.

Dương Tử Minh nhìn Cố Mãn Nguyệt một cái thật sâu, đem bình nước bỏ vào túi xong liền rời đi.
Cố Mãn Nguyệt kéo dây cặp sách của Dương Tử Minh lại, vốn định nói trực tiếp chuyển khoản qua WeChat cho hắn, nhưng khi thấy Dương Tử Minh quay đầu lại, đáy mắt hắn đều là sự lạnh nhạt. Cô hơi hơi hé miệng, một câu cũng không nói được, buông tay tỏ vẻ xin lỗi.

Ngày mai cô lại đi mua một cái mới, lặng lẽ để vào trên bàn hắn là được rồi. Xem thái độ hắn như vậy phỏng chừng đã thấy hết chuyện vừa rồi, cô cũng không muốn tự làm mình mất mặt thêm, học sinh tốt cùng học sinh hư luôn có một khoảng cách rất lớn, cô nên im lặng là tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro