Chương 5. Câu nói tiếng Pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh chóng, Cố Mãn Nguyệt cũng dần quen với việc ngồi cùng bàn với học sinh xuất sắc. Cô và Dương Tử Minh bình thường cũng không nói gì nhiều. Chỉ khi muốn vào chỗ ngồi, cô sẽ vỗ vỗ bả vai hắn, hắn liền chủ động dịch chuyển ghế ra phía trước.

Để tăng thêm hứng thú cho học sinh, trường học đặc biệt mở một khóa học tiếng Pháp. Môn học này không yêu cầu thành tích, mục đích chủ yếu là để phân nhóm hoàn thành hoạt động ngoại khóa.

Cố Mãn Nguyệt không coi trọng khóa học này, lúc chia nhóm cô cũng không để ý nghe. Thật vất vả mới chờ được đến thứ sáu, cô cùng Tần Giai Oánh đêm nay nhất định phải chơi vui vẻ một phen.

Cô cúi đầu trả lời tin nhắn của lão nhị Phương gia, Phương Duy. Phương Duy là ở sinh nhật của một người bạn cô quen biết được. Cậu ta là học sinh trường thể dục thể thao cách vách, chuyên ngành là đấu kiếm. Phương Duy liên tục hỏi cô khi nào thì tan học, cậu ta và Chu Quyền đã đợi các cô trước cổng trường nửa giờ.

Cố Mãn Nguyệt bị cậu ta hỏi đến mất kiên nhẫn, cũng lười gõ chữ, cúi xuống gửi một đoạn tin nhắn âm thanh qua: "Thúc giục cái gì, sắp xong rồi."

Phương Duy cũng gửi một đoạn tin nhắn âm thanh trả lời cô, cô thuận tay click mở, quên mất cả vặn nhỏ âmthanh. Giọng nói sang sảng của Phương Duy vang lên ngay lập tức, Cố Mãn Nguyệt vội vàng đè lại nút âm lượng, giảm âm thanh nhỏ đi. Cô ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, may cũng không có người chú ý tới. Cô nhấp vào tính năng chuyển giọng nói thành văn bản.

"Tớ không phải đang thúc giục cậu. Chỉ là muốn nhanh gặp cậu thôi. Tớ đã mua bánh kem cậu thích nhất rồi, nếu không ra nhanh sẽ liền chảy mất."

Vừa vặn thầy giáo rốt cuộc cũng cho tan học, Cố Mãn Nguyệt lập tức đứng dậy, vỗ vỗ vai Dương Tử Minh , muốn hắn để cho cô ra ngoài. Ai biết được Dương Tử Minh một chút phản ứng cũng không có, còn ở đó nghiêm túc đọc sách. Dương Tử Minh học cũng quá tập trung đi?

Cố Mãn Nguyệt lại gọi tên Dương Tử Minh , hắn vẫn là phản ứng. Không lẽ là bởi vì tan học, trong lớp quá ồn, hắn không nghe thấy sao? Đúng lúc, Phương Duy lại gọi điện thoại tới. Cố Mãn Nguyệt không có cách nào, đành phải cúi xuống ghé sát vào bên tai Dương Tử Minh : "Lớp trưởng, cho tớ đi ra ngoài được không?"

Dương Tử Minh cả người cứng đờ, yên lặng đem ghế đẩy về phía trước.

Cố Mãn Nguyệt nói một câu: "Cảm ơn." Sau đó, cô liền vội vàng cùng Tần Giai Oánh lao ra khỏi phòng học.

Chờ Cố Mãn Nguyệt đi xa, Dương Tử Minh mới đưa tay sờ sờ lỗ tai đang đỏ bừng của mình.

Nhóm người bọn họ náo loạn đi tới "Thanh sắc", hôm nay là đặc biệt chuẩn bị vì chúc mừng kỷ niệm hẹn hò một tháng của Tần Giai Oánh và Hồ Kiệt. Thực ra thì chỉ là do bọn họ ở trong trường học quá mức buồn chán nên muốn đi chơi, mới tùy ý tìm đại một cái lý do mà thôi.

Cố Mãn Nguyệt vàTần Giai Oánh còn cố ý về nhà thay quần áo rồi mới tới. Ở lớp chọn, mỗi ngày đều phải kiểm tra trang phục, trừ đồng phục của trường học thì các loại quần áo khác đều không thể mặc. Những chiếc váy xinh đẹp các cô mua đành phải chất đống, cuối cùng thì hôm nay cũng có cơ hội khoe khoang ra ngoài.

Trong phòng bao có đến mười mấy thiếu nam thiếu nữ, không khí nóng bỏng, làm gì cũng đều có. Một đám người chơi bài, một đám khác đang lựa chọn nói thật hay mạo hiểm, còn có mấy đôi đang song ca.

Cố Mãn Nguyệt ngồi cạnh Tần Giai Oánh xem cô nàng chơi mạt chược. Tần Giai Oánh lần đầu tiên chơi mạt chược, cô nàng vì quá may mắn nên đã tự mình tiếp tục ra trận.

Chu Quyền ở bên cạnh liền không hài lòng, cảm thấy Tần Giai Oánh may mắn chắc chắn là do có Cố Mãn Nguyệt bên cạnh đi. Chu Quyền vươn tay kéo Cố Mãn Nguyệt đến bên mình, lại đuổi Hồ Kiệt tới ngồi cạnh Tần Giai Oánh.
Tần Giai Oánh liền tỏ ra không đồng ý: "Ngồi bên cạnh cậu để làm cái gì. Mãn Nguyệt, đến bên cạnh Phương Duy ngồi đi. Cậu ta thua thảm nhất, mau mau đi vượng hắn đi."

Cố Mãn Nguyệt cũng không có ý kiến gì. Cô thực ra cũng có hảo cảm với Phương Duy, nếu không cũng sẽ không mập mờ lâu như vậy với cậu ta. Lần trước Tần Giai Oánh hỏi qua cô, hỏi cô có muốn yêu đương chính thức một lần không.

Lúc trước cô chưa từng nghĩ đến việc yêu đương này nọ, nhưng bị Tần Giai Oánh hỏi như vậy, cô nghĩ lại, trong lòng cũng có ý muốn thử một lần xem sao.

Cô cùng Tần Giai Oánh không giống nhau. Tần Giai Oánh chỉ cần có cảm giác sẽ liền tiến tới, không hợp liền tạm biệt, sau đó đi tìm người khác. Tần Giai Oánh thích hưởng thụ tình yêu ngọt ngào, nhưng cô không giống vậy, cô lại càng thích cảm giác ái muội mơ hồ hơn.
Cô nghĩ có lẽ bản thân thật sự hẳn là nên thử một lần đi. Nhưng người kia có lẽ không phải Phương Duy, cô đối với cậu ta thật sự không hề có cảm giác muốn yêu đương.

Cố Mãn Nguyệt nhìn bài của Phương Duy một hồi, cảm thấy thật nhàm chán. Cô lấy cớ muốn đi vệ sinh, liền đứng dậy ra cửa "Thanh sắc ", hít thở không khí bên ngoài.

Khi nãy ở trong phòng, cô cũng không có thời gian nhìn qua di động, hiện tại không có việc gì liền mở ra xem một chút.

Di động có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ cùng mấy cái tin nhắn, đều đến từ một dãy số lạ. Cố Mãn Nguyệt nghi hoặc, này là ai gọi a, có việc gấp cần tìm mình sao?

Đang muốn gọi lại, di động đột nhiên rung lên, người nọ lại gọi đến.

"Ai vậy?"

"Dương Tử Minh ."

Cố Mãn Nguyệt ngây ngẩn cả người, đã 9 giờ tối Dương Tử Minh gọi điện thoại cho cô để làm gì?
Cô còn không kịp hỏi, người bên đầu kia đã mở miệng trước: "Cậu đang ở đâu?"

Cố Mãn Nguyệt theo bản năng trả lời: "Thanh sắc."

Người bên kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó truyền đến một giọng nói khàn khàn: "Ở đó chờ tớ, mười phút sau gặp."

Cho đến khi Dương Tử Minh xuất hiện ở trước mắt, Cố Mãn Nguyệt mới ý thức được, hỏi: "Cậu tìm tớ là có chuyện gì sao?"

Dương Tử Minh nhìn bờ vai trần trụi mượt mà của Cố Mãn Nguyệt, nhíu nhíu mày: "Cậu không thấy tin nhắn?"

Cố Mãn Nguyệt "A" một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại. Dương Tử Minh đã gửi ba cái tin nhắn cho cô, cái thứ nhất viết: "Phân nhóm môn Tiếng Pháp, tớ với cậu một tổ. Cuối tuần tớ có việc, đêm nay có thể gặp cậu thảo luận không?"

Cái thứ hai, hắn nói hắn là Dương Tử Minh . Cái thứ ba, hắn hỏi cô đang ở nơi nào.
Cố Mãn Nguyệt cười cười xin lỗi, giải thích: "Thật ngại quá, tớ không nhìn qua di động. Nếu không bây giờ chúng ta đi thảo luận được không?"

Cố Mãn Nguyệt để Dương Tử Minh ở bên ngoài đợi, cô đi vào phòng bao lấy túi xách, cùng bọn Tần Giai Oánh nói tạm biệt. Phương Duy muốn đưa cô về nhà, cô liền khéo léo từ chối, nói tài xế trong nhà đã chờ sẵn ở bên ngoài rồi.

Cô có hơi ngượng ngùng. Cô biết những người ở lớp chọn rất coi trọng việc hoàn thành hoạt động ngoại khóa, bởi vì sau khi hoàn thành bọn họ có thể được cộng thêm điểm. Cố Mãn Nguyệt còn tưởng rằng là tự do chia nhóm, không nghĩ tới vẫn là được sắp xếp từ trước. Dù không thèm quan tâm điểm số này nọ, nhưng cô không phải là kiểu người muốn làm liên lụy đến người khác.

Nghĩ đến việc Dương Tử Minh gọi cho mình nhiều cuộc điện thoại như vậy, nhất định là hắn rất coi trọng số điểm được cộng thêm đó, nếu không cũng sẽ không nóng lòng tìm mình đến thế.
Cô hơi cảm thấy có lỗi, chạy thẳng một mạch đến bên Dương Tử Minh .

Cố Mãn Nguyệt chạy xong liền thở dốc, đứng thẳng dậy, hít sâu vài cái để ổn định hơi thở. Cô nhìn phía Dương Tử Minh , phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt có hơi kì lạ. Cô rũ mắt nhìn nhìn cách ăn mặc hôm nay của bản thân, không có vấn đề gì a.

"Cậu không lạnh sao?" Cố Mãn Nguyệt bị Dương Tử Minh hỏi như vậy, thân thể theo bản năng run lên một cái, lông tơ rất nhỏ trên cánh tay phút chốc dựng đứng lên,. Hình như có hơi lạnh thật.

Dương Tử Minh cởϊ áσ khoác, khoác lên người Cố Mãn Nguyệt: "Đi thôi."

Cố Mãn Nguyệt ngửi thoáng qua cổ áo khoác của Dương Tử Minh , một cỗ hương vị sạch sẽ mát lạnh trên người nam sinh xông vào mũi. Đây là thứ mùi Cố Mãn Nguyệt chưa từng ngửi qua trước đây, không có mùi thuốc lá nồng nặc, cũng không có mùi nước hoa gay mũi, chỉ có hương vị trên người Dương Tử Minh mới làm cô cảm thấy thư thái.
Hai người yên lặng, sóng vai cùng thong thả đi trên đường.

Đến cửa một nhà hàng ăn, Dương Tử Minh dừng bước, nghiêng đầu hỏi: "Cậu biết chủ đề khóa học tiếng Pháp là gì không?"

Cố Mãn Nguyệt nhướng mày, cô đúng thật là không biết.

Dương Tử Minh lại nói: "Chụp một bức ảnh với những thứ có liên quan đến tiếng Pháp."

Dương Tử Minh dẫn Cố Mãn Nguyệt đi đến dưới biển hiệu của nhà hàng, sau đó nhờ nhân viên giúp hai người chụp tấm ảnh chung.

Cố Mãn Nguyệt cả người đều cảm thấy mơ hồ, cô ngẩng đầu lên nhìn nhìn biển hiệu, bên trên là chữ tiếng Pháp cô xem không hiểu.

Cô cũng lười hỏi Dương Tử Minh , phối hợp với hắn hoàn thành hoạt động ngoại khóa là được. Cô nhìn máy ảnh, nghiêng đầu, hơi hơi mỉm cười.

Chụp ảnh xong, Cố Mãn Nguyệt nhìn qua, cũng không tệ lắm. Dương Tử Minh trong ảnh không có biểu cảm gì, vẫn duy trì dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày. Cố Mãn Nguyệt mỉm cười đứng bên cạnh hắn. Dáng người cao lớn của Dương Tử Minh khiến Cố Mãn Nguyệt ở bên cạnh càng trở nên nhỏ xinh.
Cố Mãn Nguyệt hỏi "Chúng ta tiếp theo đi thảo luận sao?"

Dương Tử Minh liếc qua ảnh chụp chung trong di động, khóa màn hình, cất điện thoại vào trong túi: "Không cần. Nội dung bài tập tớ sẽ tự hoàn thành."

Không hổ là học bá, năng lực của học sinh lớp chọn thật quá kinh người.

Cố Mãn Nguyệt lấy di động ra gọi cho tài xế tới đón. Dương Tử Minh cũng ngồi cùng cô chờ đợi ở băng ghế dài trước nhà hàng.

Gió nhẹ thổi qua, có chút lạnh, Cố Mãn Nguyệt xiết chặt áo khoác trên người.

"Cậu biết câu tiếng Pháp vừa rồi nghĩa là gì không?" Dương Tử Minh chủ động nói chuyện.

Cố Mãn Nguyệt trả lời: "Tớ chịu thôi. Nó nghĩa là gì vậy?"

"Je t'aime" Thanh âm trầm thấp gợi cảm của Dương Tử Minh theo làn gió nhẹ truyền vào tai Cố Mãn Nguyệt. Cố Mãn Nguyệt cảm thấy lỗ tai mình giật giật, hình như có hơi ngứa.
Cố Mãn Nguyệt lưỡi ở trong miệng xoắn xuýt một hồi, đọc thầm lại một lần.

Dương Tử Minh dùng đầu ngón tay cọ cọ mu bàn tay cô, nhắc nhở: "Xe nhà cậu đến rồi."

Cố Mãn Nguyệt đem áo khoác cởi ra trả lại Dương Tử Minh , lịch sự nói lời tạm biệt với hắn, lên xe rời đi.

Buổi tối trước khi ngủ, giọng nói khàn khàn mê hoặc của Dương Tử Minh vẫn luôn văng vẳng quanh tai cô. Lần đầu tiên cô biết được, tiếng Pháp lại có thể đọc lên dễ nghe đến thế.

Cho nên, câu nói kia của Dương Tử Minh rốt cuộc là có ý gì? Hắn cuối cùng cũng không nói cho cô biết a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro