Chương 7. Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau lần thảo luận nhóm tiếng Pháp, Cố Mãn Nguyệt và Dương Tử Minh đã thân thiết hơn nhiều. Thỉnh thoảng trong lớp, Cố Mãn Nguyệt còn chủ động nói chuyện với Dương Tử Minh. Có đôi khi, cô không hiểu đề toán học, Dương Tử Minh cũng sẽ kiên nhẫn giảng cho cô.

Thái độ của Cố Mãn Nguyệt đối với Dương Tử Minh chuyển biến là bởi vì cô muốn ôm đùi hắn. Bài tập môn tiếng Pháp nhóm bọn họ đạt điểm cao nhất. Ngay ngày hôm đó, chủ nhiệm lớp liền gọi điện báo cho ba mẹ cô, nói cô hiện tại không chỉ đi học nghiêm túc, mà còn tích cực tham gia hoạt động ngoại khóa, cùng bạn học trong lớp vô cùng hòa hợp. Vậy mà lại làm cho ba mẹ Cố Mãn Nguyệt vui vẻ đến mức muốn hỏng rồi.

Cố Mãn Nguyệt cảm thấy chủ nhiệm lớp thật ra có chút khoa trương. Hiện tại, cô ở trong lớp học cũng chỉ cùng Dương Tử Minh, Hà Liễu, Tần Giai Oánh quan hệ tốt một chút mà thôi.

Cố Mãn Nguyệt học tập coi như tạm được. Ở Tây Lâu cô cũng có thể coi là xuất sắc, nhưng là so với Đông lâu thì liền không đáng để nhắc tới. Ba mẹ đối với việc học của cô cũng không yêu cầu cao. Yêu cầu duy nhất chính là Cố Mãn Nguyệt đừng trốn học gây chuyện là được, cũng không được bắt nạt bạn học. Nếu có thể cùng bạn học hòa đồng là tốt nhất.

Cố Mãn Nguyệt thề với lương tâm, thật sự không bao giờ có chuyện cô bắt nạt bạn học. À, ngoại trừ Ngô Việt và Lâm San San ra.

Tóm lại chính là ba mẹ cô rất cao hứng, quyết định lại tặng thêm mấy toà nhà cho trường học. Cố Mãn Nguyệt liền ngăn cản ba mẹ. Tặng nhà để làm gì a, tặng điều hòa cho lớp chọn còn tốt hơn bao nhiêu.

Cuối cùng, ba mẹ cô vẫn là tặng nhà, điều hòa cũng tặng luôn. Lại còn để cho Cố Mãn Nguyệt ngồi cùng người giỏi nhất lớp học tập thật tốt.

Ngày hè nắng nóng như lửa đốt, mặt trời vô cùng chói chang.

Cố Mãn Nguyệt bôi kem chống nắng, chuẩn bị đi kiểm tra 800m nữ.

Cô cùng Tần Giai Oánh đều luôn như vậy. Kiểm tra thể chất cũng được, chạy cũng chẳng sao, nhưng là đạt được tiêu chuẩn không thì lại là chuyện khác.

Ngay lúc Cố Mãn Nguyệt cùng Tần Giai Oánh đang khó nhọc lết đến vòng thứ hai, Cố Mãn Nguyệt đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, lảo đảo vài cái liền hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi Cố Mãn Nguyệt tỉnh lại, trước mắt đã là một mảng trắng xoá. Cô nhìn quanh bốn phía, đây chắc là phòng y tế trường đi.

Rèm che bên giường bị xốc lên, Dương Tử Minh đi vào: “Cậu tỉnh rồi?”

Cố Mãn Nguyệt ngồi dậy, gật gật đầu.

Dương Tử Minh đem cốc nước ấm đưa tới miệng Cố Mãn Nguyệt. Cô cũng không cầm lấy, liền cúi đầu, theo động tác của Dương Tử Minh , đem nước uống vào miệng.

Dương Tử Minh cúi đầu gọt hoa quả “Bác sĩ nói cậu tụt huyết áp, có phải lại không ăn sáng không?”

Cố Mãn Nguyệt thường xuyên bỏ ăn sáng. Cô ngủ quên, bảo mẫu đã làm bữa sáng đặt sẵn trên bàn. Vì vội vàng đi học nên cô cũng quên mang theo luôn.

Cố Mãn Nguyệt ăn hoa quả gọt sẵn Dương Tử Minh đưa qua, gật gật đầu. Nói mình quên ăn sáng thì rất xấu hổ a, bèn nói dối: “Bảo mẫu làm bữa sáng không ăn được.”

Dương Tử Minh dùng giấy lau khô tay, nói có vẻ tùy ý: “Ngày mai tớ mang bữa sáng cho cậu.”

Cố Mãn Nguyệt cho rằng hắn chỉ là thuận miệng nói, cũng không có để ở trong lòng.

Ngày hôm sau, cô bước vào phòng học, phát hiện trên bàn mình có thêm một cái hộp giữ nhiệt màu hồng phất.

Cô mở nắp ra, bên trong là một chén cháo nóng hổi, hương vị hay màu sắc đều trông rất ngon miệng.
Cố Mãn Nguyệt uống hai ngụm, so với bảo mẫu nhà cô làm ăn thực sự ngon hơn nhiều, uống vào ấm cả bụng. Cố Mãn Nguyệt cả người đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô cười vui vẻ nhìn Dương Tử Minh đang cúi đầu làm bài bên cạnh, cảm ơn hắn: “Cảm ơn lớp trưởng a. Cậu mua cháo ở đâu vậy? Ăn thật quá ngon đi!”

Dương Tử Minh mất tự nhiên mà khụ hai tiếng, do dự nói: “Ở gần nhà tớ.”

Cố Mãn Nguyệt lại hỏi tiếp: “Tên cửa tiệm là gì vậy nha? Lần sau tớ muốn để cho bảo mẫu đi học hỏi kinh nghiệm. "

Dương Tử Minh suy nghĩ một lát, ấp úng: “Tớ cũng không nhớ rõ. Nếu như cậu thích, mỗi ngày sẽ mang cho cậu. Tớ đến trường cũng tiện đường.”

Thật là tốt quá a, Cố Mãn Nguyệt vội vàng gật đầu đáp ứng.

Dương Tử Minh thấy Cố Mãn Nguyệt gật đầu thật giống như như gà con mổ thóc, đáng yêu đến không chịu được. Hắn không nhịn được lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Lần đầu tiên cô thấy Dương Tử Minh cười đến vui vẻ như vậy. Ánh nắng ấm áp buối sáng sớm chiếu lên khuôn mặt hắn. Khuôn mặt thanh lãnh cấm dục ngày thường nháy mắt trở nên mềm mại đi nhiều.

Dương Tử Minh hôm nay thật ôn nhu a.

Cô nghe thấy được trái tim mình phanh phanh đập lên loạn xạ.

Cố Mãn Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được vì sao người ta nói buổi sáng thì nên ăn ngon. Cô ăn xong cháo Dương Tử Minh mang đến, cả ngày tâm trạng đều rất tốt, cả người tràn đầy sức sống. Cho nên, cô mới đồng ý sau khi tan học cùng Tần Giai Oánh chơi một cái “Trò chơi cặp đôi”. Tần Giai Oánh cùng Hồ Kiệt, cô cùng Phương Duy.

Cô cũng là có ý muốn thử một lần, xem biểu hiện của Phương Duy có thể làm cho cô từ có thiện cảm tiến đến phát sinh tình cảm khác hay không.

Bốn người cùng tới rạp chiếu phim, chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng. Tần Giai Oánh còn bí mật đặt cho cô và Phương Duy một cái ghế đôi.
Sau khi mua bắp rang và ngồi xuống, phim cũng bắt đầu chiếu. Cả rạp đều tối om. Cố Mãn Nguyệt ôm bắp rang, vừa ăn vừa xem phim, không chú ý tới Phương Duy cách mình càng lúc càng gần.

Đợi đến khi cô phát hiện ra, Phương Duy đã sắp hôn lên má cô.

Cố Mãn Nguyệt theo bản năng đẩy Phương Duy ra, đem bắp rang ném lên trên người cậu ta, xoay người rời khỏi rạp chiếu phim.

Cô cũng không biết mình bị làm sao. Cô chịu đồng ý cùng Phương Duy đi xem phim, còn ngồi ghế tình nhân cũng đồng nghĩa với việc cô ngầm đồng ý quan hệ của hai người bọn họ tiến thêm một bước. Phương Duy cũng là kiểu người cô thích, cao 1m82, lại đẹp trai sáng sủa nhưng cô chính là không có cảm giác với cậu ta.

Cố Mãn Nguyệt vô định bước đi trên đường. Cô cũng không rõ, rốt cuộc phải là người nào mới có thể làm cho cô có cảm giác muốn yêu đương.
Cô vừa rồi nhận ra được Phương Duy tới gần mình là vì ngửi thấy mùi nước hoa trên người cậu ta, mùi nước hoa Cologne trộn lẫn với mùi thuốc lá. Cô theo bản năng liền rất bài xích mùi vị này.

Cố Mãn Nguyệt cúi đầu, tùy ý đá mấy viên sỏi trên đường. Thứ mùi trên người Phương Duy một chút cũng không dễ ngửi. Không giống hương vị trên người Dương Tử Minh hắn luôn mang theo mùi hương sạch sẽ thanh tân khiến người ta thoải mái. Mỗi lần có gió thổi qua trong lớp học, cô có thể ngửi được mùi hương thanh mát trên cơ thể hắn. Hương vị của hắn luôn có thể nhẹ nhàng xoa dịu tâm trạng bực bội lúc ở trên lớp của cô.

“Cố Mãn Nguyệt.”

Cô ngẩng đầu, Dương Tử Minh như thế nào lại ở chỗ này?

Tóc mái trên trán hắn hơi hơi ướt, chóp mũi có chút phiếm hồng, thoạt nhìn giống như vừa vận động mạnh. Trong đôi mắt đen không thấy đáy của hắn, cô không nhìn ra được cảm xúc gì. Là bất an sao? Hay sợ hãi?
Dương Tử Minh đi đến, siết chặt lấy cánh tay Cố Mãn Nguyệt. Hắn có hơi dùng sức. Khi cô kêu lên một tiếng “Đau”, hắn mới bình tĩnh lại, hơi nới lỏng tay ra.

Dương Tử Minh nâng cánh tay của Cố Mãn Nguyệt lên cẩn thận kiểm tra. Cô được nuông chiều từ bé, làn da non nớt, mới vừa bị hắn xiết một chút đã nổi lên vệt đỏ.

Dương Tử Minh cảm thấy thật có lỗi: “Thật xin lỗi, tớ không phải cố ý.”

Cố Mãn Nguyệt cũng không có hẹp hòi như vậy, hỏi hắn: “Cậu như thế nào lại ở đây a?”

“Tới gần đây mua sách.”

Cố Mãn Nguyệt cũng không nghi ngờ hắn, gật gật đầu. Lúc này, di động của cô lại vang lên. Cô cầm lên xem, là Phương Duy gọi. Cô cảm thấy thật xấu hổ, hiện tại trong tình huống này không thích hợp nghe điện thoại cho lắm. Có lẽ cần thêm mấy ngày bình tĩnh lại, cô sẽ đến nói rõ ràng với Phương Duy. Cô thực sự không thể tiến thêm một bước nữa với cậu ta.
“Cố Mãn Nguyệt!”

Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, cô quay đầu nhìn lại. Phương Duy tại sao lại đuổi theo? Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Tử Minh còn đang cầm tay mình, lại nhìn nhìn Phương Duy đang chạy nhanh tới đây. Hiện tại, cô phải làm sao bây giờ? Trước mặt Dương Tử Minh , từ chối Phương Duy? Làm vậy chẳng phải là muốn phá hư hình tượng của mình ở trước mặt học sinh tốt sao, lại còn tự chứng thực mình là một tra nữ thích đùa giỡn tình cảm của người khác nữa?

Dương Tử Minh có lẽ đã nhìn ra cô khó xử, kéo lấy tay cô, chạy vào bên trong ngõ nhỏ.

Cố Mãn Nguyệt dựa vào tường, há miệng thở hổn hển. Lâu lắm không vận động mạnh như vậy, thật mệt a. Cô nhìn trái nhìn phải rồi lại nhìn xung quanh, thấy Phương Duy không có đuổi theo, nhẹ nhàng thở ra.

Cố Mãn Nguyệt nhìn thoáng qua, Dương Tử Minh một tay chống vách tường bên cạnh, đang há miệng hơi hơi thở dốc.
Trên lông mi dài cong cong của hắt đọng vài giọt nước nhỏ, đôi mắt đào hoa lấp lánh. Cô tiếp tục liếc nhìn xuống, sống mũi hắn cao ngất, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Môi hắn thật là đẹp mắt, màu sắc cũng là hồng nhuận động lòng người.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh của Dương Tử Minh , lúc uống nước hầu kết gợi cảm lăn lộn, còn có bộ dạng của hắn khi kiên nhẫn giảng bài cho mình, cả lúc hắn nôn nóng chạy tới khi cô chạy bộ té xỉu. Trên người hắn luôn có hương vị làm người ta an tâm, còn cả thanh âm khàn khàn gợi cảm của hắn, và cả bộ dáng mỉm cười làm cho cô động tâm sáng nay.

Từng hình ảnh hiện lên trong suy nghĩ của cô được chắp nối lại, cuối cùng, toàn bộ đều hóa thành Dương Tử Minh , người đang đứng ngay ở trước mặt cô.
Cố Mãn Nguyệt nghĩ, nếu là Dương Tử Minh , cô sẽ nguyện ý cùng hắn yêu đương sao? Cô sẽ không chút do dự mà cự tuyệt Dương Tử Minh thân mật sao?

Nếu người hôn cô là Dương Tử Minh , cô sẽ đẩy ra hắn sao?

Cố Mãn Nguyệt không biết, cho nên cô muốn thử.

Cô nhón chân, ngửa đầu, nhẹ nhàng tiến lại gần bờ môi của hắn.

Cô thực sự không bài xích hắn.

Trong lòng đã có đáp án, cô hơi hơi lui lại phía sau. Nhưng không ngờ, Dương Tử Minh đột nhiên lại vòng tay ôm lấy eo của cô, mãnh liệt mà hôn cô.

Dương Tử Minh hôn không hề có quy luật, động tác của hắn vô cùng gấp gáp.

Hắn dùng đầu lưỡi liếʍ ɭáρ môi Cố Mãn Nguyệt, cạy ra đôi môi đỏ mọng của cô, sau lại dùng sức lấy răng nanh cắn lấy môi dưới. Cố Mãn Nguyệt không hề phòng bị, khớp hàm khẽ mở ra. Lưỡi của Dương Tử Minh thuận lợi đi vào, hắn dùng đầu lưỡi câu lấy lưỡi cô, đưa vào trong miệng hắn cắn một ngụm.

Cố Mãn Nguyệt cảm thấy thân mình như nhũn ra. May mắn Dương Tử Minh ôm cô đủ chặt, bằng không cô liền không đứng vững mà trượt xuống chân tường.

Sau khi hôn xong, trán Dương Tử Minh chống lên trán cô. Hai người hô hấp dồn dập. Cố Mãn Nguyệt sắc mặt đỏ ửng như máu.

Cố Mãn Nguyệt còn chưa lấy lại tinh thần. Đôi mắt hạnh xinh đẹp không còn thanh tỉnh như bình thường mà hiện lên một tầng mơ hồ không rõ.

Dương Tử Minh ôm lấy cô, khe khẽ đặt một cái hôn lên vành tai cô.

Hình bóng hai người quấn quýt lấy nhau vô cùng thân mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro