Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Erty luôn có hai mặt trăng.
Người ta truyền rằng lúc trước có đến hai mặt trời nhưng chỉ có một mặt trăng. Khi nữ thần sự sống muốn hủy diệt Erty, thần mặt trời đã hy sinh ánh sáng của mình để ngăn cản nhưng điều đó cũng khiến thần mặt trời không thể tỏa sáng như trước nữa, thần phải nương nhờ vào em gái mình là thần mặt trăng để tiếp tục sống.
Từ đó hai mặt trăng liên tục chiếu sáng khiến đêm cũng như ngày cho đến khi cha vạn vật tạo ra một mặt trời mới người ta mới phân biệt được ngày và đêm"
Bà lão vuốt ve đầu của đứa trẻ trên đùi
"Lion! Con phải nhớ những phù thủy như chúng ta chỉ có thể làm phép dưới mặt trăng, chỉ có thể dấu mình vì mặt trời không đủ chỗ cho chúng ta tồn tại!"
Đứa trẻ với cặp mắt ngọc lục bảo gật đầu lia lịa:
"Con sẽ không bao giờ dùng ma thuật dưới mặt trời!"
Bà lão vuốt tóc cậu bé, ngân vang lên khúc ca du dương, ngoài trời hai mặt trăng soi sáng nhẹ nhàng êm dịu.
———————————————
Hermione ngồi yên tĩnh bên một gốc cây gần hồ đọc sách. Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên thân hình bé nhỏ khiến cả người cô như dát vàng. Hermione đang tận hưởng sự ấm áp của mặt trời đem lại thì hai bóng người che trước mặt cô.
"Hermione! Em tìm thấy người đấy chưa?"
Rich hỏi. Hermione gấp quyển sách lại, cô đứng lên
"Ít nhất các anh xác định cho em đi! Mắt xanh hay đỏ? Tóc dài hay ngắn? Merlin! Mỗi lần một kiểu khác nhau, một nơi lại cho ra một kiểu ngoại hình! Ngoại trừ việc hắn đeo mặt nạ thì các anh biết gì chứ?"
Louis nhìn Hermione tức giận xả lia lịa vào mặt Rich.
"Oh Hermione! Hình như em đã quên mục đích mà Thợ săn đưa em đến đây rồi nhỉ? Đó là tìm Lion, giết hắn hoặc ít nhất tìm được vũ khí làm hắn bị thương chứ không phải đi theo lũ bạn của em bảo vệ thế giới phù thủy đánh bại chúa tể hắc ám đâu! Tỉnh táo lại đi!"
Hermione khinh thường nhìn Louis
"Không cần anh nhắc nhở đâu! Em vẫn đang làm nhiệm vụ mà. Viên đá phục sinh là một trong những thứ quan trọng để làm nên vũ khí mà  Alita nói! Không phải anh quên rồi chứ?"
Rich nhăn mặt, chán ghét mở miệng
"Vậy quý cô đây cần lũ vô dụng này giúp gì?"
Hermione cười thân thiện
"Đừng tự ti như vậy! Nhiệm vụ này em cần các anh giúp, em sẽ báo rõ thời gian và địa điểm sau!"
Hermione không để bọn họ đáp lời quay đầu đi mất.
Rich đấm về phía thân cây
"Con nhỏ láo toét đó! Tại sao cứ phải là cô ta ở đây cơ chứ?"
Louis đặt tay lên vai Rich
"Chúng ta đang làm cùng một nhiệm vụ, đừng vì cô ta đánh bại cậu một lần mà thù hằn đến tận bây giờ!"
Rich quay lại nhìn Louis
"Cậu không hiểu đâu! Cô ta mục đích không giống chúng ta! Cô ta sẽ không từ thủ đoạn nào để thực hiện mục đích của mình bởi vì cô ta là Hermione Granger cũng đồng thời là H.G."
Louis không thể tin nhìn Rich
"H.G đó! Con điên đó là Hermione? Thật không thể tin nổi! Chúa bảo vệ thế giới này! Nơi này sẽ không bị cô ta chơi hỏng chứ?"
Rich cho Louis một cái nhìn hài hước
"Oh, giờ cậu tin chúa à?"
Louis lườm Rich
"Im đi!"
———————————————
Harry chưa bao giờ nhận ra Hermione lại có thể phiền tới múc này, cô kéo bọn họ đi tìm hiểu trong thư viện về hong đá cùng con chó ba đầu và kết quả là một giờ sau, bọn họ gõ lên cánh cửa của túp lều người giữ khóa. Ron rất ngạc nhiên khi thấy tất cả cửa sổ, cửa cái đều kéo màn kín mít. Từ trong nhà, Hagrid hỏi vọng ra:
"Ai đó?"
Rồi Hagrid mới mở hé cửa cho binh họ vào, xong vội vàng đóng kín lại ngay.
Bên trong nóng bức vô cùng. Mặc dù hôm ấy ngoài trời khá ấm, nhưng trong nhà Hagrid vẫn đốt lò sưởi.
Hagrid pha trà và mời bọn họ ăn bánh mì thịt chồn.
"Sao, các cháu muốn hỏi ta cái gì nào?"
Không việc gì phải vòng vo tam quốc nữa, Ron nói ngay:
"Dạ. Tụi con đang thắc mắc, không biết bác có thể nói cho tụi con biết ngoài con Fluffy ra, còn có cái gì khác đang canh giữ Hòn đá không?"
Hagrid nhăn mặt nhìn bọn họ.
"Dĩ nhiên là ta không thể nói được. Thứ nhất, bản thân ta cũng không biết. Thứ hai, con đã biết quá nhiều rồi, nên ta mà có biết thì cũng không thể nói gì thêm với con nữa. Người ta có cất giữ cẩn mật Hòn đá ở đây là cũng có lý do chính đáng. Suýt nữa là nó bị đánh cắp khỏi Gringotts. Ta đoán là con cũng đã tìm hiểu về chuyện đó rồi hén? Còn chuyện con Fluffy thì ta thua!"
"Bác Hagrid ơi, bác nói vậy thôi, vì bác không muốn nói cho chúng cháu biết. Chứ bác biết hết mọi chuyện xảy ra ở đây mà."
Giọng cô bé Hermione dịu dàng, ấm áp, và nịnh nọt nữa chứ, khiến chòm râu của Hagrid rung rinh nhè nhẹ, chứng tỏ là Hagrid đang mỉm cười. Cô bé nói tiếp:
"Chúng cháu chỉ thắc mắc là, ngoài bác ra, cụ Dumbledore còn có thể tin cậy ai để nhờ canh giữa Hòn đá nữa chứ?"
Ngực của Hagrid dường như nở phòng lên khi nghe những lời nói phỉnh mũi này. Ron nháy mắt với Hermione.
"Ờ... ta thấy cũng không hại gì nếu ta nói cho các cháu biết rằng... để coi... à... Cụ mượn con Fluffy của ta... bùa chú của một số giáo sư khác... Giáo sư Sprout... giáo sư Flitwick... giáo sư McGonagall..."
Bác điểm tên các giáo sư trên đầu ngón tay.
"Giáo sư Quirrell... Và tất nhiên chính giáo sư Dumbledore cũng có bùa của cụ. Để coi, chờ ta một chút, ta quên mất một người. À, phải rồi, giáo sư Snape."
"Thầy Snape?"
"Ừ... Coi bộ các cháu vẫn chưa hiểu hả? Thế này, thầy Snape góp sức bảo vệ Hòn đá, nên chắn chắn ông sẽ không đánh cắp nó rồi!"
Harry nói với Hagrid:
"Bác là người duy nhất biết cách trấn áp con Fluffy, phải không bác Hagrid? Và bác hứa đừng bao giờ nói cho ai biết cả, nhé bác? Ngay cả các giáo sư, bác cũng đừng nói nha?"
Hagrid tự hào đáp:
"Không một ai có thể biết được, ngoại trừ ta và cụ Dumbledore."
Harry nói với Hagrid, nơi này như một cái lò thiêu vậy.
"Bác ơi, cháu mở cửa sổ ra một chút được không? Cháu đang nóng chảy cả mỡ ra nè!"
"Rất tiếc là không được, Harry à!"
Hagrid vừa nói vừa liếc chừng ngọn lửa trong lò sưởi, khiến cho Ron nhìn qua.
"Cái đó là cái gì vậy, bác Hagrid
Nhưng bọn họ đã biết ngay cái đó là cái gì. Chính giữa ngọn lửa, phía dưới cái ấm đun nước, là một cái trứng to màu đen.
Hagrid vò bộ râu với vẻ căng thẳng:
"À... đó là... ơ... là..."
Ron xê đến gần ngọn lửa để nhìn cái trứng cho rõ hơn.
"Bác kiếm nó ở đâu ra vậy, bác Hagrid? Chắc là bác phải tốn khối của mới mua được nó hả bác?"
Nhưng Hagrid bảo:
"Không phải là mua được, mà là ta thắng được.Tối hôm nọ, ta xuống làng để làm vài ba ly và chơi vài ván bài với người lạ. Hắn đem cái trứng ra đặt cược, thành thực mà nói, ta thấy hắn cũng có vẻ vui mừng khi tống được cái đó cho ta."
Hermione hỏi:
"Nhưng mà bác sẽ làm gì một khi cái trứng nở ra?"
"Thì... bấy lâu nay ta đã phải đọc mấy cuốn sách..."
Hagrid lôi từ dưới gối ra một cuốn sách to.
"Ta mượn quyển này trong thư viện để tham khảo đây – "Nuôi rồng để giải trí và kinh doanh" – sách cũng có phần lạc hậu rồi, đành vậy thôi, nhưng trong này vẫn có đủ những chỉ dẫn căn bản. Coi, phải để trứng trên ngọn lửa, bởi vì mẹ rồng thường phà hơi vào trứng... Để coi nào, khi trứng nở, cứ nửa giờ lại cho nó uống một xô rượu mạnh trộn với tiết gà. Còn đây nữa này... "Làm thế nào phân biệt các loài trứng khác nhau"... À, cái trứng mà ta đang có đây là một hậu duệ của Hắc long Na uy. Giống này hiếm lắm đó!"
Hagrid có vẻ rất hài lòng với chính mình.
Còn Hermione thì không. Nghe tới chuyện ấp trứng trên lửa, cô bé "khuyến cáo":
"Bác Hagrid, bác đang sống trong một căn nhà gỗ!"
Hermione biết mặc dù mình sẽ không khuyên được Hagrid nhưng cô vẫn lo lắng cho người nửa khổng lồ vì họ từng bên nhau trong khoảng thời gian khá dài.
Hagrid chẳng buồn nghe,cời than lửa, khoái chí ngâm nga một mình.
Thế là từ đây hai người bạn và một người giả vờ có thêm một nỗi lo:
"nếu mà có ai đó biết được bác Hagrid đang giấu một con rồng bất hợp pháp trong căn chồi của bác thì chuyện gì sẽ xảy ra cho bác đây?"
———————————————
Một buổi sáng, vào giờ điểm tâm, cú Hedwig mang đến cho Harry một bức thư nữa của lão Hagrid. Thư viết chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Đang nở".
Ron đòi trốn buổi học Dược Thảo để chạy ngay xuống căn chòi, nhưng Hermione khăng khăng không chịu.
"Hermione ơi, trong đời người có bao nhiêu lần mình được coi trứng rồng nở nào?"
"Chúng mình có giờ học. Và nếu có người biết chuyện bác Hagrid đang làm, chúng mình sẽ gặp rắc rối. Mà rắc rối của chúng mình sẽ chẳng thấm vào đâu so với tai hoạ mà bác Hagrid phải lãnh chịu..."
Trên đường đến lớp Dược Thảo, Ron và Hermione cãi nhau suốt quãng đường cuối cùng Hermione cũng đã đồng ý sẽ cùng hai người chạy xuống căn chòi của Hagrid vào giờ ra chơi.
Khi tiếng chuông vừa vang lên cuối buổi học, bọn họ lập tức buông xẻng, vội vã chạy băng qua sân trường về phía bìa rừng.
Hagrid đón chúng, trông hí hửng và hồi hộp lắm.
Hagrid dẫn tụi nó vô bên trong:
"Nó gần chui ra rồi!"
Cái trứng đang nằm trên bàn. Trên vỏ trứng có vết nứt sâu.
Có cái gì đó bên trong đang ngọ nguậy.
Nó phát ra tiếng lách cách nghe hết sức buồn cười.
Mọi người kéo ghế ngồi quây quanh cái bàn, quan sát quả trứng.
Thình lình có tiếng rào rạo nghe như tiếng cào bời bên trong vỏ trứng, và cái trứng vỡ banh ra. Chú rồng con bước lạch bạch trên bàn.
Tuy nó còn bé con nhưng trông chẳng xinh tí nào.
Harry nghĩ nó giống như một cái dù đen te tua.
Những cái cánh lởm chởm rai của nó quá to so với thân hình thuôn đẹt giơ xương. Mõm nó lại quá dài với những cái lỗ mũi quá to, lại thêm đôi mắt lồi màu cam, và những sừng non nhu nhú khiến cái đầu nó lồi lõm mấp mô.
Nó khịt mũi. Vài ba tia lửa xẹt ra từ mõm nó.
Vậy mà Hagrid xuýt xoa:
"Thấy nó đẹp chưa?"
Harry cảm thấy Hagrid cần đi xem lại mắt mình hoặc đi đến bác sĩ tâm lý đi thì hơn.
Hagrid giơ tay vỗ nhẹ vào đầu con rồng.
Nó nhe mấy răng nanh nhọn hoắt, táp ngay ngón tay Hagrid
"Coi kìa, nó nhận mẹ đó!"
Hermione hỏi:
"Bác Hagrid ơi, chính xác thì con Hắc long sẽ lớn nhanh đến cỡ nào?"
Hagrid vừa định trả lời thì bỗng nhiên mặt biến sắc.
Hagrid đứng bật dậy và chạy tới cửa sổ.
"Có chuyện gì vậy, bác?"
"Có kẻ nào đó rình bên ngoài, nó lén nhìn qua khe hở của tấm màn... Một đứa con nít... Nó chạy về trường rồi."
Harry phóng ra cửa nhìn quanh. Dù khoảng cách đã khá xa, cậu vẫn không thể nào lầm được:
"Vậy là Malfoy đã nhìn thấy con rồng."
Harry quay sang nhìn Hagrid
"Bác nên thả nó đi!"
"Bác không thể làm như vậy được. Nó còn nhỏ quá. Nó chết mất!"
Họ cùng ngắm con rồng.
Chỉ trong một tuần mà nó đã lớn lên, dài hơn trước gấp ba lần.
Lỗ mũi nó cứ phì phèo thở ra những cuộn khói.
Hagrid cũng đâm chểnh mảng nhiệm vụ canh giữ sân trường vì luôn bận bịu với con rồng ấy.
Trên sàn nhà, vỏ chai rượu mạnh và máu gà vung vãi cùng khắp.
Hagrid nhìn con rồng với đôi mắt mơ màng:
"Ta đã quyết định đặt tên nó là Norbert. Bây giờ nó đã biết nhận ra ta, thiệt mà, coi nè. Norbert! Norbert! Mẹ đâu hả
Ron thì thầm vào tai Harry:
"Bác ấy u mê rồi."
Harry nhìn Ron
"Còn phải nói!"
Harry nói to:
"Bác Hagrid. Hai tuần nữa thì Norbert sẽ dài bằng căn nhà của bác, không thể giấu nó vô đâu đựơc nữa"
Hagrid cắn môi suy nghĩ:
"Ta... ta biết ta không thể giữ nó mãi, nhưng ta không thể quẳng nó đi, thí mặc nó được. Làm sao ta có thể..."
Ron, reo lên:
"Charlie! Anh ấy có thể giúp chúng ta! ảnh ở Rumani, đang nghiên cứu về rồng. Chúng mình có thể gởi Norbert cho ảnh, nhờ ảnh chăm sóc nó cho đến khi đủ cứng cáp thì thả nó về với thiên nhiên. Bác thấy sao hả bác Hagrid?"
Hagrd rốt cuộc cũng phải đồng ý cho bọn trẻ gởi cú tới Charlie để hỏi ý kiến của anh về con rồng.
Một tuần nữa dài lê thê, trôi qua trong phập phồng.
Đêm thứ tư, trong phòng sinh hoạt chung chỉ còn lại Hermione và Harry ngồi bên cạnh nhau, lâu thật lâu sau khi mọi người đã đi ngủ. Chiếc đồng hồ trên tường vừa gõ mười tiếng thì cái lỗ trên bức chân dung treo tường đột nhiên mở ra. Ron xuất hiện đột ngột như vừa từ sàn nhà trồi lên, khi nó cởi tấm áo khoác tàng hình của Harry ra.
Nó vừa đi xuống căn chòi của lão Hagrid, giúp lão cho con Norbert ăn.
Con rồng nhí này bây giờ đòi ăn tới món chuột chết và ăn cả thúng lận.
"Nó cắn cả mình nữa!"
Ron chìa cho các bạn xem bàn tay nó quấn trong cái khăn tay đẫm máu.
"Không biết làm sao mình cầm viết được trong tuần tới đây? Nói ấy bồ biết, con rồng nhí đó là con vật kinh khủng nhất mà mình từng gặp, vậy mà cái kiểu bác Hagrid đối xử với nó thì cứ như thể nó là thỏ ngọc bé bỏng tinh khiết dễ thương trên cung Hằng không bằng! Nó cắn mình mà bác Hagrid còn bảo mình đi ra đi, đừng làm nó sợ! Rồi khi mình đi xong thì bác ấy lại còn hát ru nó ngủ..."
Chợt có tiếng gõ lạch bạch trên cánh cửa sổ tối đen.
"Hedwig đó. Chắc là nó đem thư hồi âm của anh Charlie."
Ron vội vàng mở cửa sổ cho Hedwig bay vào. Ba đứa cùng chụm đầu lại đọc lá thư:
Ron yêu quý!
Em khoẻ không? Cám ơn em đã viết thư cho anh.
Anh rất vui lòng nhận con Hắc long Norbert, nhưng đem nó tới đây không phải là chuyện dễ đâu nhé! Anh nghĩ cách tốt nhất là nhờ mấy người bạn của anh mang nó theo, vì họ sẽ đến thăm anh trong tuần tới.
Việc phức tạp nhất là làm sao cho không ai nhìn thấy họ "vận chuyển" một con rồng bất hợp pháp.
Em có thể đem con rồng lên tòa tháp cao nhất vào nửa đêm thứ Bảy không? Các bạn của anh sẽ gặp em ở đó và đem con rồng đi khi trời còn tối.
Trả lời cho anh biết càng sớm càng tốt.
Thương em,
Anh Charlie.
"Chúng ta sẽ vận chuyển con rồng bằng áo tàng hình" Hermione đề xuất, ngay lập tức Ron đồng ý. Bọn hon chẳng thèm hỏi ý kiến Harry mặc nhiên rằng cậu cam chịu.
Harry thở dài. Có lẽ cậu quá mềm yếu với bọn họ rồi. Nếu để hai đứa kia biết thì mất hết uy nghiêm của cậu!
Cả ba nhanh chóng đi về giường ngủ.
Ron ngồi trên giường, lấy vải bằng vết thương. Máu thấm qua băng vải lấm tấm đỏ.
Harry đứng trước mặt cậu cầm lấy tay Ron, mở ra năng vải. Vết tương còn in hẳn lốt răng của con Rồng.
Harry nắm lấy tay Ron đặt một nụ hôn lên miệng vết thương. Vết thương dần lành lại.
Harry ngước mắt lên thấy Ron đang sững người nhìn cậu
"Không thể để một cậu bé đáng yêu như cậu đau đớn được!"
Đợi đến lúc Harry về giường Ron vẫn còn ngồi im trên giường, cúi đầu xuống nhìn vào bàn tay đã lành của mình.
Ron đưa tay lên, hôn vào đúng nơi Harry đã chạm môi
'Đây cũng coi như là gián tiếp hôn phải không?'
Buổi tối hôm đó lần đầu tiên Ron cảm thấy an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro