Chương 15. Bái phỏng Thiên Tâm Các.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  Edit : Cà phê Phin

Say một đêm, rồi tỉnh táo lại, Cố Cửu Niên phát hiện Sở Hành Ngọc lại thân mật với hắn như thường ngày, hoặc là nói càng thêm thân mật. Tuy rằng không hiểu tại sao trong một đêm phát sinh biến hóa lớn như vậy, thế nhưng tình huống hiện nay có vẻ làm hắn thích thú trong lòng.
Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, Cố Cửu Niên quét sạch đi những buồn bực đè nén trong lòng, cảm thấy bầu trời so với lúc trước còn xanh hơn nhiều, các sư đệ muội nhìn cũng hợp mắt hơn. Cũng không cần phải đối với họ nghiêm túc, thận trọng, mà là trêu chọc khắp nơi, mọi người phát hiện Đại sư huynh thay đổi, không cần tiếp tục đè lên đuôi nhau làm việc.
Ngày tháng trước đúng là vị đắng với bọn họ.
Cố Cửu Niên trong lòng không thoải mái, nhìn cái gì cũng chướng mắt, toàn bộ trên cửa đều bị hắn xoi mói. Khiến tất cả mọi người một mực có nỗi khổ khó nói, ai tìm Cố Cửu Niên cũng vẫn là bộ dáng ôn nhuận như ngọc kia, làm cho người không sai lại cảm thấy mình sai rồi.
Qủa thực đáng sợ!
Lần này có thể coi là sau cơn mưa trời lại sáng.
Cố Cửu Niên xử lí xong mọi việc trở lại tiểu viện, nhìn thấy Sở Hành Ngọc đang nhắm mắt dưỡng thần.
Không thể không nói, cảnh này như một bức tranh tĩnh vẽ rất đẹp mắt.
Giữa hai hàng lông mày Sở Hành Ngọc từ lâu đã rút đi sự ngây ngô của thiếu niên, nhiều hơn mấy phần thành thục không thuộc về độ tuổi này của y, thêm vào khuôn mặt có khí chất xuất chúng không cần bàn cãi, hiện tại làm người ta tim đập nhanh hơn bình thường.
"Sư đệ, đừng cứ ở một chỗ này, rảnh rỗi đi ra ngoài một chút." Cố Cửu Niên nói lời này là chỉ sự việc khoảng thời gian trước Sở Hành Ngọc đóng cửa không ra.
"Sư huynh, hết bận rồi." Sở Hành Ngọc vẫn chưa mở mắt.
"Ừm."
Lập tức lại là một trận im lặng.
Trong không khí tựa hồ truyền đến nhiệt khí, Cố Cửu Niên cảm thấy tự nhiên lúng túng, trong thời gian ngắn cũng không tìm được chuyện nói.
Mà Sở Hành Ngọc đúng là không có ý tứ muốn nói chuyện.
"Sư đệ, chúng ta đi Thiên Tâm Các xem tình huống của huynh muội Trầm gia. Tế Nghiên sư muội thương thế đã tốt rồi, không biết bên Trầm sư muội thế nào?"
Cố Cửu Niên suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra đề tài này, nói xong có chút phỉ nhổ chính mình, chuyện bên Thiên Tâm Các đâu đến lượt bọn họ bận tâm, nói như vậy đều có chút hiềm nghi lấy lòng.
"Được!"
Ánh mắt Sở Hành Ngọc lóe lên một tia sát ý lãnh khốc không nhìn ra, tựa hồ có thể thấy được hào quang màu đỏ, ngữ khí hưng phấn dọa Cố Cửu Niên nhảy một cái.
Chẳng lẽ sư đệ thực sự yêu thích Trầm sư muội?
Cố Cửu Niên nhất thời cảm thấy trong lòng hơi buồn phiền, lại có chút đau đầu.
Tế Nghiên sư muội vẫn yêu thích sư đệ, vậy phải làm sao bây giờ?
Muốn thu hồi lại lời nói, thế nhưng Sở Hành Ngọc đã chuẩn bị tốt xuất phát, Cố Cửu Niên ngại ngùng nở nụ cười, cảm giác chính mình không có chuyện gì đi tìm việc để làm.
Thiên Tâm Các so với Vân Hiển Tông nhiều hơn mấy phần hoa lệ, ít đi chút bao la hùng vĩ.
Trước cửa trồng rất nhiều hoa đào, một năm bốn mùa đều có thể nở rộ, nghe nói là tiểu thư Thiên Tâm Các yêu chuộng hoa đào, vì lẽ đó Trầm Thanh Lưu tiêu tốn một phen tâm tư đi tạo những cây hoa đào có đặc thù này, mỗi ngày đều dùng linh khí tẩm bổ.
Chỉ vì một câu nói của muội muội, lại làm ra tác phẩm lớn như vậy, Cố Cửu Niên tuy rằng thấy lãng phí, nhưng phần tình cảm huynh muội này cũng thật cảm động.
Nói thẳng ra, Trầm Thanh Lưu chính là mười phần muội khống (*), vẫn là không có thuốc nào để cứu được loại này!

(*) Cuồng em gái.

Bởi vì nhất thời hưng khởi, cũng không có bái thiếp chính thức ( bái thiếp kiểu như giấy thông báo ấy ghé thăm ấy ), Cố Cửu Niên cùng Sở Hành Ngọc hai người được sắp xếp chờ đợi ở Thiên điện.
Ước chừng qua gần nửa canh giờ Trầm Thanh Lưu mới xuất hiện.
Một bộ trường bào màu đỏ chiếm phần lớn, cổ áo dựng thẳng lên che đi cái cổ, sắc mặt có chút xanh xao, tư thái đi bộ chầm chậm, đi lại trầm trọng, cả người xem ra chán chường không ít.
Cố Cửu Niên bị màu đỏ chói mắt kia kích thích con mắt đến muốn mù luôn.
Ngược lại là Trầm Thanh Lưu không phải không khống chế được màu đỏ, mà là yêu thích  cách người điềm đạm chớp mắt chuyển thành người diễm tục, chuyển biến này quá lớn, hắn cảm thấy không kịp ứng phó.
Không thể không nói, màu đỏ này cũng không tệ.
Cố Cửu Niên lại mang theo ánh mắt có vài phần trêu ghẹo để ở đây hai người đều rất không thích.
Sở Hành Ngọc dường như muốn bóp nát cái ghế dưới thân, trên mặt lại lạnh đi mấy phần. Mà Trầm Thanh Lưu thì sắc mặt lại tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Không biết Cố huynh tới đây có chuyện gì?"
Ý tứ chính là không có chuyện gì thì mau mau cút đi.
Cố Cửu Niên cũng không nổi giận, vốn là chẳng có chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Trầm Thanh Lưu khẳng định là có vấn đề.
"Thương thế của lệnh muội sao rồi?"
Cố Cử Niên không nhanh không chậm hỏi, rõ ràng lời nói là quan tâm Trầm Thanh Ly, ánh mắt lại một mực không nhịn được ngó trên người Trầm Thanh Lưu, trên mặt vẫn khéo léo duy trì nụ cười, nhưng thực tại nhìn thật chướng mắt.
"Đã không còn đáng ngại."
Ngữ khí lạnh nhạt đến cực điểm.
"Thật không phải với Trầm huynh, lần trước là tại hạ sơ sảy, để lệnh muội sợ hãi." Không chờ Trầm Thanh Lưu mở miệng, Cố Cửu Niên tiếp tục nói, "Trong lòng tại hạ băn khoăn vô cùng, cố ý đến thăm lệnh muội."
Cố Cửu Niên nói mấy câu ý tứ chân tình, thái độ thành khẩn, rất có lễ tiết, ý tứ từ chối của Trầm Thanh Lưu liền bị chặn bên miệng.
"Người đâu, đi mời tiểu thư."
Chỉ chốc lát, Trầm Thanh Ly liền đi ra, nhìn dáng vẻ quả thực không đáng ngại.
"Lần này Cố huynh yên tâm đi, còn chuyện gì không?"
Lời nói này rất không khách khí.
Trầm Thanh Lưu chưa bao giờ như hôm nay chán ghét Cố Cửu Niên như vậy.
"Trầm huynh, chúng ta đến uống hai chén đi."
Trầm Thanh Lưu càng vội vã đuổi người, Cố Cửu Niên càng hiếu kỳ vấn đề trong này. Phải biết trước đây, Trầm Thanh Lưu rất nhiệt tình với hắn, thường rêu rao lên, ra sức uống ba trăm chén, không say không về.
"... Được" Do dự một lát, Trầm Thanh Lưu thần sắc phức tạp đáp ứng.
Say rượu sẽ nói thật!
Cố Cửu Niên tính toán cái này, vì thế nên vẫn ân cần khuyên Trầm Thanh Lưu uống rượu, một ly lại một ly. Mà Trầm Thanh Lưu cũng biết vì sao, một mặt sầu khổ ấy cũng không kháng cự, mặc kệ Cố Cửu Niên có uống hay không, một mình chìm trong suy nghĩ, gương mặt tuấn tú kia khi thì tàn nhẫn, khi lại xoắn xuýt.
Uống một buổi trưa, sắc mặt Trầm Thanh Lưu đỏ lên, cho dù tửu lượng tốt cũng không chịu nổi Cố Cửu Niên không ngừng mời rượu. Uống nhiều rồi trong miệng bắt đầu tự lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì, Cố Cửu Niên biết trò hay đến rồi, trộm vui đến gần nghe ngóng, nhưng cái gì cũng chẳng nghe rõ.
Đột nhiên đằng sau kéo tới một chưởng phong, Cố Cửu Niên nhanh nhẹn né tránh, hành động trong lúc đó đụng vào Trầm Thanh Lưu, hắn muốn dìu người đi, lại có một đôi tay khác động tác nhanh hơn hắn.
"Thiếu chủ, uống rượu hại thân."
Nam tử thanh âm khàn khàn hiền như khúc gỗ, cũng không phải khó nghe, chính là khiến người ta cảm thấy cứng nhắc, không hề tức giận. Cũng may tướng mạo đoan chính, mặt mày hàm hậu, nhìn như người tốt. Hơn nữa thân hình cao to rắn chắc, so với Trầm Thanh Lưu còn cao hơn nửa cái đầu.
Dễ dàng liền đem Trầm Thanh Lưu ôm kiểu công chúa. 
Cố Cửu Niên nhất thời trợn mắt ngoác miệng.
Thật giống có chỗ không đúng!
Mà lúc này Sở Hành Ngọc cũng xuất hiện, "Sư huynh, chúng ta đi thôi."
Sở Hành Ngọc nhíu mày, hết sức bất mãn nhìn ánh mắt Cố Cửu Niên lưu luyến không rời Trầm Thanh Lưu.
Cố Cửu Niên quay đầu nhìn Sở Hành Ngọc, tưởng tượng một hồi hình ảnh mình bị đối phương ôm kiểu công chúa, nghiêm túc suy tính khả năng.
Dựa vào ngoại hình mà nói, Sở Hành Ngọc rất thích hợp để hắn ôm kiểu công chúa.

"Sư huynh, chúng ta nên đi rồi."
Sở Hành Ngọc tăng thêm âm lượng, chờ đến khi Cố Cửu Niên nhìn thấy độ cong trên khóe miệng tựa như cười mà không phải cười, người trực tiếp bị ôm ngang lên. Sau đó Cố Cửu Niên thực sự sửng sốt.

"Sư đệ, thả ta xuống, ta tự đi được."

Sở Hành Ngọc mắt điếc tai ngơ.
Đây tuyệt đối là một màn khó quên trong đời của Cố Cửu Niên.
"Sư đệ, ngươi vừa đi đâu?"
Cố Cửu Niên sau khi khiếp sợ, liền tỉnh táo lại.
Thời điểm hắn cùng Trầm Thanh Lưu uống rượu, Sở Hành Ngọc chờ ở cách đó không xa, sau đó không biết lúc nào không nhìn thấy nữa. Cố Cửu Niên nghĩ có thể do tẻ nhạt nên y chạy đến nơi khác chơi, dù sao hắn cũng không cho phép Sở Hành Ngọc uống rượu.
"Đi tùy tiện vài nơi." Sở Hành Ngọc trả lời rất tùy ý, Cố Cửu Niên biết nhất định có chuyện, nhìn dáng vẻ Sở Hành Ngọc không muốn nói, hắn cũng không ép hỏi.
Sở Hành Ngọc cũng không nói dối, y đúng là tùy tiện đi, sau đó không cẩn thận gặp phải người y muốn tìm.
Minh Tước!
Là một trong Tam Đại Ma Sứ của Ma Tôn, thực lực không phải mạnh nhất, thế nhưng tuyệt đối là trung thành nhất. Không ngờ rằng thứ này vẫn ẩn núp bên trong Thiên Tâm Các nhiều năm, đồng thời ký kết khế ước ma chủ với Trầm Thanh Lưu, cùng chung tuổi thọ.
Thông qua hắn, Sở Hành Ngọc cũng biết một ít chuyện khác của Ma Tộc.
Một kẻ khác trong Tam Đại Ma Sứ, tên U Lâu kia nhân cơ hội lúc Ma tộc đối kháng ngoại giới, phát động nội loạn, Minh Tước phụng mệnh Ma Tôn trấn áp kẻ kia, đem hắn đánh trọng thương, vốn cũng có thể lấy mạng.
Thế nhưng Minh Tước niệm tình nghĩa bọn hắn ở chung nhiều năm như vậy, cùng phụng dưỡng cho Ma Tôn mà tha cho kẻ kia một mạng.
U Lâu kéo dài được hơi tàn, bất ngờ gặp phải thân thể phượng tủy, dự định tùy thời ẩn núp đoạt xác, thế nhưng thực lực lại tổn thất lớn, bị Thiên Tâm Các các chủ phong ấn bên trong nữ thể.
Sau đó, Ma Tôn bỏ mình, Minh Tước cũng cửu tử nhất sinh, gặp phải Trầm Thanh Lưu bị ép buộc ký kết khế ước ma chủ, trở thành ma phó của Trầm Thanh Lưu.
Tràng đại chiến kia đối với Ma tộc mà nói là hạo kiếp ( tai vạ lớn ), nhưng đối với Sở Hành Ngọc mà nói, là bước đầu y trở thành Ma yêu chấp chưởng tam giới. Trong tương lai không xa, toàn bộ thế giới đều sẽ là tù binh của y.
Mà người kia, cũng không ngoại lệ!
Cố Cửu Niên đi ở phía trước, cảm thấy tự nhiên lạnh hết cả sống lưng, hắn vừa khuyên can đủ đường mới khiến Sở Hành Ngọc từ bỏ hành vi ôm kiểu công chúa, lẽ nào để một màn mất mặt như thế bị người nào nhìn thấy?
"Sư đệ, sau này đừng như vậy. Ôm kiểu công chúa là đặc quyền của nữ nhân, một Đại lão gia bị ôm như vậy, rất kì quái."
Nói đến phần sau, hạ thấp âm lượng biến thành nói thầm, nhưng vẫn là bị Sở Hành Ngọc nghe thấy.
"Sư huynh, ta biết rồi."
Chẳng nghe ra chút ý tứ hối cải nào.
Cố Cửu Niên bất đắc dĩ, lại tận tình khuyên nhủ nói một phen, nhưng lại nhận được ánh mắt ghét bỏ. Đối diện một lúc lâu, Cố Cửu Niên thua trận.
"Ngươi thích là được."
Lời nói gần như bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro