Lần Hiện Ra Thứ Sáu Ngày 13 Tháng 10, 1917

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fatima: Lần Hiện Ra Thứ Sáu Ngày 13 Tháng 10, 1917

Ba em Lucia, Francisco và Jacinta ra đi khá sớm vì đoán trước rằng thế nào cũng sẽ bị chậm trễ dọc đường do từng đoàn người đông nghẹt đổ về chen lấn. Trời vẫn mưa to như thác đổ, mẹ của Lucia thì bị dằn vặt vì nghi ngờ những gì sẽ xảy ra, và sợ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của đời em, cho nên cũng muốn đi cùng.

Vì người ta đồn là, chính quyền sẽ cho nổ một quả bom gần chỗ các em tụ họp để cầu nguyện ngay trong lúc Đức Mẹ hiện ra. Điều này không làm Lucia sợ hãi chút nào. Lucia đã nói cho hai em Jacinta và Francisco nghe. Các em đều sung sướng kêu lên: "Thật là tuyệt diệu! Nếu các em được ban ơn lên thiên đàng cùng với Đức Mẹ ngay tại chỗ đó!" Bố mẹ Lucia, tuy vậy rất sợ hãi, và cũng là lần đầu tiên hai ông bà muốn cùng đi với em. Bố mẹ em nói rằng, nếu con gái của họ sẽ phải chết, họ cũng muốn được chết theo. Bố Lucia liền nắm tay em và đi tới chỗ Hiện Ra. Nhưng khi Đức Mẹ bắt đầu Hiện Ra, Lucia không để ý gì tới bố em nữa cho tới khi trở về với gia đình tối hôm đó.

Dọc đường các em đi đến Cova lại tái diễn những màn như tháng trước: cầu xin, nịnh hót, ca tụng và hoài nghi các em kể từ hồi tháng Năm... nhiều hơn và thảm thương hơn. Lúc các em vừa tới được nơi cây sồi tại đồi Cova da Iria lại đụng phải các kẻ chỉ trích và chất vấn các em về giờ chính xác như Mẹ đã hứa là sẽ đến vào buổi trưa. Nhưng buổi trưa đã trôi qua theo múi giờ chính thức của quốc gia rồi. Tuy nhiên, khi mặt trời vừa đứng bóng, do một sự thúc đẩy nội tâm, Lucia yêu cầu mọi người gấp dù lại và nguyện kinh Mai Khôi. Một lát sau, các em thấy tia sáng và thấy Đức Mẹ đã hiện ra đang ngự ở trên cây sồi rồi như Mẹ đã hứa.

Đức Bà: "Ta muốn xây một nhà nguyện ở đây để tôn kính Ta. Ta muốn các con tiếp tục nguyện Kinh Mai Khôi hằng ngày. Chiến tranh sẽ sớm chấm dứt, và các binh lính sẽ được trở về nhà của họ."

Lucia: Dạ. Vâng.

Lucia: Xin cho con biết tên Đức Bà được không?

Đức Bà: "Ta là Đức Bà Mai Khôi"

Lucia: Có nhiều người muốn xin Đức Bà chữa cho một số người lành bệnh, kẻ có tội được hoán cải và những sự khác nữa.

Đức Bà với vẻ mặt rất buồn: "Ta sẽ chữa cho một số người, còn số khác sẽ không. Họ phải ăn năn cải thiện đời sống và xin tha tội của họ. Đừng xúc phạm đến Chúa chúng ta nữa vì Ngài đã đã bị xúc phạm quá nhiều rồi!"

Lucia: Đức Bà hỏi tất cả chỉ có vậy thôi á?

Đức Bà: "Không còn gì thêm nữa."

Khi Đức Bà Mai Khôi ngước về hướng đông xòe lòng bàn tay hướng phía trời âm u. Trời liền tạnh mưa ngay, đám mây đen đang che khuất mặt trời, bỗng tỏa bùng ra xuyên thấu qua chúng trông như một cái dĩa bạc đang khẽ quay, lòng bàn tay Đức Bà phản chiến lên ánh sáng mặt trời. Khi Đức Bà lên cao, ánh sáng xuất phát từ đôi tay vẫn tiếp tục chiếu vào mặt trời.

Lucia kêu mọi người: "Hãy nhìn lên mặt trời!"

Sau khi Đức Bà biến mất vào khoảng không vô tận của bầu trời, thì chúng con thấy Thánh Cả Giuse cùng với Chúa Giêsu Hài Đồng và Đức Bà mặc áo chùng dài màu trắng với áo khoác màu xanh lam, đứng bên cạnh mặt trời. Thánh Giuse cùng Chúa Giêsu dường như đang chúc ban phép lành cho thế giới, vì tay của các ngài đang vạch Dấu Thánh Giá. Một lát sau đó, sự xuất hiện này biến mất, con trông thấy Chúa và Đức Bà; theo con tưởng như đấy là Đức Bà Sầu Bi. Chúa xuất hiện để ban phép lành cho thế giới y như cách Thánh Giuse đã chúc ban. Sự xuất hiện này cũng biến mất, và con được thấy Đức Bà một lần nữa, lần này trông như Đức Bà núi Các-men (Carmel). [Chỉ có về sau Lucia mới cho biết như thế, sau mấy năm gia nhập Dòng kín Carmêlô.]

Lucia kể thêm trong :

Chiều hôm đó con đã ở cùng với hai em. Chúng con giống như những vật lạ mà quần chúng đang muốn gặp và quan sát. Tối đến, con đã mệt nhừ sau khi phải trả lời nhiều câu hỏi và nhiều lần chất vấn. Điều này cứ tiếp diễn không ngừng ngay cả khi trời đã khuya. Một số người vì không thể hỏi chuyện con ngày hôm đó, đã ở lại đến ngày hôm sau để chờ đến phiên họ. Một số người cũng cố gắng hỏi con vào buổi tối, nhưng vì quá mệt mỏi, con đã thiếp ngủ ngay trên nền nhà. Cám ơn Chúa, con chẳng có chút hiểu gì về vấn đề tự trọng hoặc tự ái, nên con đã rất thoải mái đối xử với mọi người cũng như đối với bố mẹ con vậy.

Có một câu của Mẹ Thiên Quốc đã in sâu vào tâm hồn con đó là: "Đừng xúc phạm đến Chúa chúng ta nữa, vì Ngài đã đã bị xúc phạm quá nhiều rồi!" Thật là một lời phàn nàn đáng yêu, một lời yêu cầu dịu dàng! Ai sẽ cho con quyền làm cho những lời này vang dội khắp thế giới, để cho tất cả con cái của Mẹ thiên quốc chúng ta đều nghe được tiếng nói của Mẹ?

Đối với Jacinta và Francisco thì đây có thể là sự hiển linh lần cuối ở Fatima. Tuy nhiên, đối với Lucia, thì Đức Bà còn trở lại với chị thêm một lần thứ bẩy nữa, vào năm 1920, như Đức Bà đã hứa trước tháng Năm. Lúc đó, Lucia có lẽ đang cầu nguyện tại đồi Cova trước khi rời Fatima đi vào học ở trong một trường nội trú nữ. Có thể Đức Bà đến để thúc Lucia tận hiến trọn đời chị cho Chúa.

Nữ Vương Rất Thánh, cầu cho chúng con. Amen.

Kỷ Niệm 100 Đức Bà Hiện ra tại Fatima

13/10/1917- 13/10/2017

Sóng Biển

Source: the Documents of Fatima & Fatima in Lucia's Own Words

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro