Phần Không Tên 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đời chỉ yêu một người 3

Ngày 23 tháng 2 năm 2010

Ngày mai khai giảng, hôm nay tôi quay về Nam Kinh, ba lái xe đưa tôi đến nhà ga, bởi vì tôi cứ lề mề cho nên vừa đặt chân xuống là gần sát giờ soát vé.

Mà tên ngốc Hứa Tây Thần kia thì chờ tại chỗ kia, cười ha ha xách hành lý của tôi, sau đó rất tự nhiên nắm tay tôi chạy như điên đến sân ga, bàn tay anh rất to cũng nắm thoải mái lắm, khi đó tôi bỗng nhiên nghĩ tới một câu nắm chặt tay người, cùng sống đến già. Nhưng ý nghĩ đó chỉ chợt thoáng qua mà thôi.

Chúng tôi vừa bước lên tàu cao tốc, còn chưa ngồi vào chỗ thì tàu đã chầm chậm khởi động. Vé xe lần này cũng là do Hứa Tây Thần mua, tôi và anh cách nhau một lối đi, tôi rất tự nhiên muốn buông tay ra, khi chuẩn bị ngồi xuống, anh bỗng nhiên nói với bác gái trông hiền lành ngồi bên cạnh tôi: "Dì ơi. Ngại quá, cháu muốn ngồi cùng bạn gái cháu, có thể làm phiền dì đổi chỗ không ạ?"


"Cháu không phải bạn gái anh ấy, dì cứ ngồi đi ạ." Tôi vội vàng giải thích.

Bác gái cười mỉm nhìn chúng tôi vẫn còn nắm tay, bác ấy cười đứng dậy: "Vợ chồng son cãi nhau phải không." Sau đó bác ấy đến chỗ mà Hứa Tây Thần vốn phải ngồi, rồi nói, "Chàng trai, dỗ dành bạn gái cậu đi."

Tôi nghe xong nhất thời đỏ mặt, bác gái kia khẳng định cho rằng tôi là "bạn gái" cố tình gây sự của anh.

"Đương nhiên rồi." Hứa Tây Thần tỏ vẻ thực hiện được gian kế, nhìn tôi nói, "Anh sẽ dỗ em."

Tôi ngồi tại chỗ, không nói gì muốn giãy tay anh ra, nhưng anh lại nắm chặt hơn, vô cùng đê tiện nói: "Để anh nắm thêm một lúc nữa, anh còn chưa nắm đủ đâu!"

Sau đó tôi nói: "Anh đặt hành lý lên trên đi."

Lúc này anh mới hết sức không tình nguyện mà thả tay ra.



Ngày 15 tháng 3 năm 2010

Ba giờ chiều tan lớp, nghe nói hôm nay có trận bóng rổ tập hợp rất nhiều trai đẹp, vì thế nữ sinh lớp chúng tôi đi gần hết, mà tôi cũng bị bạn cùng phòng kéo đi xem. Khi chúng tôi đến bên ngoài sân bóng, trận đấu đã chơi được một nửa, hôm nay là khoa kinh tế đấu với khoa cơ giới, quả nhiên tụ tập đủ trai đẹp.

"Đồng Đồng, kia không phải là vật sở hữu của cậu sao?" Bạn cùng phòng L tinh mắt, mau chóng phát hiện ra Hứa Tây Thần. Bởi vì anh luôn gọi điện cho tôi, cho nên người trong ký túc xá đều biết anh. Có một lần tôi đang tắm, L giúp tôi nhận điện thoại hỏi anh là ai, tên kia lại trả lời: "Tôi là vật sở hữu của Đồng Đồng."

Tôi không ngờ Hứa Tây Thần chơi bóng rổ rất tốt, cú ném xa ba điểm hoàn mỹ của anh luôn khiến các nữ sinh hét to.

Ngay lúc anh ném bóng vào rổ, trong lòng tôi chợt dâng lên cảm giác tự hào. Khi trận đấu sắp kết thúc, khoa kinh tế dẫn trước sáu điểm, có thể nói là nắm chắc thắng lợi trong tay, thế là tôi kéo L rời khỏi.



Ngày 16 tháng 3 năm 2010

Buổi trưa, bạn học S cuống cuồng chạy tới cho tôi hay, trước khi trận đấu hôm qua kết thúc, cũng chính là lúc tôi và L rời khỏi không lâu, nam sinh khoa cơ giới không hài lòng với thất bại của mình, cho nên xô đẩy Hứa Tây Thần ghi điểm nhiều nhất, đúng là tuổi trẻ tràn đầy tinh lực, hai khoa suýt nữa là đánh nhau.

Không đợi tôi cất tiếng L liền hỏi: "Tây thiếu, không sao chứ?"

S nói: "Không sao, chẳng qua đầu gối và khuỷu tay bị thương nhẹ thôi."

Tôi tiếp tục thản nhiên lắng nghe, nghĩ thầm chơi bóng bị thương không phải là việc bình thường thôi ư? Kết quả hai cô nàng kia nhìn tôi chằm chằm, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đồng Đồng, cậu còn không mau gọi điện."

"Tại sao là tớ?" Tôi mở to hai mắt, nhưng không ngờ L đã lấy di động của tôi gọi vào số của anh.

Tôi giành lấy, vừa muốn tắt máy thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng anh mang theo chút hưng phấn: "Đồng Đồng, đây là lần đầu tiên em gọi cho anh."

Không biết vì sao anh nói những lời này, nó khiến tôi cảm thấy mình đối xử tệ với anh, lần đầu tiên gọi cho anh cũng là bị bạn cùng phòng ép buộc: "Nghe nói anh bị thương, không sao chứ?"

"Không có gì, em đừng lo."

Tôi bỗng nhiên chẳng biết nói gì nữa, sau đó cất tiếng: "Tôi có xem trận bóng rổ anh chơi ngày hôm qua, anh chơi hay lắm."

Anh trầm lặng một lúc, sau đó nói: "Sớm biết em đi xem, anh sẽ biểu hiện tốt hơn nữa."

Lúc ấy tôi rất muốn nói với anh, biểu hiện của anh rất tốt, thật sự thật sự tốt lắm. Nhưng tôi không hiểu tại sao mình không nói ra.

"Anh rất thích chơi bóng rổ sao?"

"Từ sau khi biết nữ sinh các em đều thích nam sinh chơi bóng rổ, anh mới bắt đầu thích nó."

"Ai nói nữ sinh đều thích nam sinh chơi bóng rổ, tôi thì thích nam sinh tài hoa hơn người, nếu có trình độ văn học thì càng tốt hơn." Thực ra tôi chỉ nói đùa thôi.

"Sao em không nói sớm? Ngày mai anh phải đi đọc Tứ Thư Ngũ Kinh."

"..."



Ngày 31 tháng 5 năm 2010

"Đồng Đồng, ngày mai là quốc tế thiếu nhi." Đang lúc lên mạng, đột nhiên nhảy ra một cái cửa sổ.

Tôi xem xong liền gõ vài cái trên bàn phím: "Anh không phải muốn nói với tôi chúc mừng quốc tế thiếu nhi chứ."

"Đương nhiên không phải, ngày mai em có kế hoạch gì?"

Bạn cùng phòng luôn nói tính trẻ con của tôi vẫn chưa tan biến, bởi vì tôi nói ngày mai muốn đi ăn phần ăn trẻ em, chẳng ai muốn đi cùng tôi, thế là tôi trả lời: "Đi ăn phần ăn trẻ em."

"Xin mang anh theo với."

"..."



Ngày 1 tháng 6 năm 2010

Sau khi ăn xong phần ăn trẻ em, Hứa Tây Thần mua một chùm bong bóng rực rỡ, nhét vào tay tôi. Anh cười nói: "Quà quốc tế thiếu nhi."

Tôi quở trách: "Anh ngốc quá đi."

Anh vẫn cười như trước, lộ ra hàm răng đều đặn trắng tinh, ánh nắng nhợt nhạt bao phủ anh, khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên cảm thấy anh rất đẹp trai, thật đó.

Trong khoảng thời gian tuổi trẻ của mình, có một anh chàng ngốc sẵn lòng điên rồ cùng tôi, cùng nhau chơi đùa, thật sự rất tốt.



Ngày 15 tháng 8 năm 2010

Kỳ nghỉ hè năm nay Hứa Tây Thần thi bằng lái xe, còn tôi làm tổ ở nhà đọc sách lên mạng, trưa hôm nay tôi nhận được điện thoại của anh, tôi đi đến cổng tiểu khu nhà mình liền trông thấy anh đeo kính râm, tựa vào chiếc xe màu đen đợi tôi.

"Trời nắng vậy, sao anh không ngồi trong xe, đứng bên ngoài làm gì?"

"Trông rất ngầu, hiểu không?"

"..."

Lúc anh đưa tôi đi hóng gió, làm như lơ đãng hỏi: "Đồng Đồng, khi nào thì em bằng lòng làm bạn gái anh?"

Tôi không ngờ anh sẽ hỏi vậy, cho nên trả lời: "Không biết nữa."

Anh không nói gì, chỉ nhìn về phía trước, rất nghiêm túc lái xe.

Thực ra tôi là người không hề nóng vội, hiện tại còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận một người khác, tối thiểu lúc này tôi vẫn cảm nhận được có một người rất tốt.



Ngày 5 tháng 11 năm 2010

Hôm nay khi đến thư viện, tại đầu cầu thang, tình cờ gặp Hứa Tây Thần và mấy người bạn cùng phòng của anh đang đi ra, các bạn của anh vừa nhìn thấy tôi đều đồng loạt kêu lên: "Chào chị dâu." Khiến mọi người chú ý.

Tôi không nói gì mà nhìn kẻ đầu sỏ, anh đang cười ngây ngô ra vẻ đắc ý.



Ngày 24 tháng 12 năm 2010

Trong nháy mắt, tôi đã quen Hứa Tây Thần một năm trời, hôm nay tôi tặng anh một quả táo. Bởi vì đúng lúc ở tiệm trái cây dày công lựa được hai quả rất đẹp, lại vừa khéo gặp được anh.

Anh cười ha hả nhận lấy quả táo tôi tặng: "Đừng say mê anh, anh chỉ là một truyền thuyết."

Tôi làm bộ tức giận, làm ra vẻ muốn lấy lại quả táo, không ngờ anh khẽ nói bên tai tôi: "Thực ra ý anh muốn bày tỏ là, em luôn say mê anh như vậy."

Tôi không nói gì xoay người, ra sức lắc đầu nói: "Ai say mê anh, thật sự không biết xấu hổ, không biết xấu hổ."

"Anh có biết xấu hổ đâu." Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng anh, còn có tiếng cười không kiêng nể gì.

Tôi cũng phì cười một tiếng, thật sự là hết cách với anh.



Cả đời chỉ yêu một người 4

Ngày 8 tháng 3 năm 2011

Hôm nay Hứa Tây Thần mua cho tôi một túi đồ ăn vặt thật to, nói là quà quốc tế phụ nữ.

Tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh, hét lớn: "Tôi là thiếu nữ, không phải phụ nữ."

Nhưng anh ra vẻ đã nằm trong dự liệu: "Một ngày nào đó cũng thành vậy thôi, giờ tặng em trước thời hạn." Anh dừng một chút, cười ha ha nhìn tôi, "Yên tâm đi, em biến thành phụ nữ, anh vẫn sẽ yêu em."

Tôi nghe xong làm như muốn nôn...




Ngày 9 tháng 5 năm 2011

Hứa Tây Thần mua rất nhiều tác phẩm của Long Ứng Đài cho tôi, bởi vì tôi đăng lên một câu: lời văn của Long Ứng Đài thật sự là đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.

Anh hỏi có phải Long Ứng Đài là tác giả mà tôi thích nhất không, tôi nói tác giả tôi thích nhất là An Đông Ni, hiện tại đang sống ở Melbourne, Úc.

Câu chữ trong tác phẩm do anh ta viết đều toát ra vẻ chân thật và ấm áp. Tôi rất thích chàng trai ấm áp như anh ta.

Anh nhún vai, ra vẻ uất ức nói: "Sự ấm áp của anh, chẳng lẽ em không cảm nhận được ư?"

"...Không có." Tôi lắc đầu, trả lời một cách khẳng định.

"Để anh ôm em một cái, em sẽ biết anh có ấm hay không." Hứa Tây Thần vừa nói vừa duỗi hai cánh tay ra.

"Nghĩ đẹp thật." Tôi hừ một tiếng, cầm tác phẩm của Long Ứng Đài trong tay sải bước chạy về ký túc xá.



Ngày 9 tháng 6 năm 2011

Hôm nay Hứa Tây Thần chờ tôi dưới lầu ký túc xá, lúc tôi đi ra cảm thấy anh có chút khác lạ.

Anh trầm mặc nhìn tôi thật lâu thật lâu, mà tôi cũng nhìn được một chút buồn bã từ trong mắt anh.

Rốt cuộc anh phá vỡ sự trầm lặng nói: "Ba mẹ anh đang giúp anh sắp xếp sang Anh Quốc du học."

Tôi ngẩn ra, bởi vì thật sự quá đột ngột, nhưng tôi vẫn vô tâm mỉm cười nói: "Chỗ nào ở Anh Quốc?"

"Glasgow." Anh buồn bã trả lời ỉu xìu.

"À, rất tốt, đi tới đó cũng đừng làm mất thể diện của người Trung Quốc chúng ta." Tôi nói đùa.

"Tô Cảnh Đồng, sao em có thể đối xử lạnh lùng với anh như vậy." Anh nhìn tôi, trong ánh mắt xinh đẹp mang theo nỗi thất vọng mà tôi chưa từng thấy, còn có ưu thương.

Khoảnh khắc đó, nhìn bộ dạng bi thương của anh, tôi thật sự rất muốn tiến lên ôm anh một cái, thế nhưng anh dứt khoát xoay người bỏ đi.

Bóng lưng của anh cô đơn quạnh quẽ như vậy, nước mắt tôi bỗng nhiên vỡ đê trong giây phút này.



Ngày 30 tháng 6 năm 2011

Hứa Tây Thần nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học Glasgow, cuối tháng 8 sẽ rời khỏi Trung Quốc, bạn học trong lớp anh tổ chức buổi tiệc đưa tiễn anh tại một nhà hàng cách trường không xa, tôi dùng mọi cách từ chối nhưng cuối cùng vẫn đi theo anh.

Cho đến hôm nay tôi mới bỗng nhiên phát hiện anh được yêu thích đến vậy, người trong đội bóng rổ, học trưởng học đệ của khoa bọn họ, còn có một số nữ sinh hâm mộ anh đến để đưa tiễn anh. Mà phần lớn thời gian ánh mắt anh đều ở trên người tôi.

Vừa lúc có người kính rượu anh, tôi ngồi tại chỗ nhìn anh. Nghĩ thầm anh thật sự là người rất ấm áp, cho nên mới có nhiều người không nỡ để anh đi.

Lúc này bạn cùng phòng F của anh lặng lẽ cho tôi biết: "Hứa Tây Thần có nói chỉ cần cô bảo cậu ấy ở lại, cậu ấy có chết cũng không đi."

Tôi nghe xong không khỏi ngẩn ra, nhưng lập tức thay đổi ý nghĩ, tôi có tư cách gì cản trở tương lai tốt đẹp của anh chứ? Vì thế tôi chỉ cười không nói gì.



Ngày 15 tháng 8 năm 2011

Còn nửa tháng nữa Hứa Tây Thần sẽ đi Anh Quốc, vì thế anh luôn nói muốn tôi cùng anh mua sắm đồ đạc mang sang Anh Quốc. Anh kéo tôi đi hết chỗ này tới chỗ kia, rốt cuộc trong trời nắng gắt như lửa hôm nay, tôi mệt mỏi quát anh: "Hứa Tây Thần, anh có biết trời rất nóng không hả."

Anh nhìn tôi vài giây, sau đó kéo tôi đến Haagen-Dazs cách đó không xa. Vừa đi tôi vừa không tình nguyện oán trách: "Anh Quốc có cái gì không có chứ, hơn nữa anh đi rồi cũng không phải đi luôn, lần sau trở về rồi lại mang qua."

"Nếu anh không trở về thì sao?" Anh bỗng nhiên nghiêm túc hỏi, ánh mắt sâu lắng nhìn tôi, giống như tôi đã nói gì không nên nói.

Anh nghiêm túc như thế khiến tôi hơi khó xử, tôi suy nghĩ một lát, dè dặt hỏi: "Anh sẽ trở về phải không?"

Anh trịnh trọng gật đầu, sau đó nói: "Anh chỉ muốn hồi ức của em có anh nhiều hơn chút, thế thì em không mau chóng quên đi anh."

Tôi nghe xong cảm thấy lòng chua xót, hóa ra anh không phải muốn mang theo đồ đạc, mà là ký ức của tôi và anh.

Anh nắm tay tôi đi đằng trước, vì thế tôi không thấy rõ sắc mặt của anh, nhưng tôi có thể cảm giác được sự đau khổ của anh không thể nói ra lời.



Ngày 30 tháng 8 năm 2011

Anh ăn mặc tuấn tú đứng trước cổng tiểu khu nhà tôi, bởi vì gần đây anh thường hay tới, chú gác cổng cũng biết anh, chú ấy cười với tôi đang đi tới gần, nhỏ giọng nói: "Đồng Đồng, bạn trai cháu rất tuấn tú."

Tôi cười nhẹ giọng: "Cảm ơn chú đã khen ạ." Đây là lần đầu tiên tôi không phủ nhận anh là bạn trai tôi, nhưng bởi vì cách một khoảng cách nên anh không nghe được.

"Ngày mai anh bay rồi."

"Ờ." Tôi thản nhiên lên tiếng. (Hứa Tây Thần nói tôi lạnh lùng thật sự không phải không có nguyên do, hiện tại nhớ lại lúc ấy sao tôi lại đối xử tệ bạc với anh như vậy)

Tôi giả vờ ung dung ngước mắt lên, anh đang nhìn tôi chăm chú, sự lưu luyến không rời trong mắt anh đều rơi vào đáy mắt tôi.

"Sao lại nhìn tôi như vậy."

"Anh suy nghĩ làm thế nào để đóng gói em mang đi." Anh cười trả lời.

"..."

"Đóng gói không được đâu, nhưng tôi có thể tặng anh một món quà." Tôi nói xong liền tiến lên ôm anh. (đây là lần đầu tiên chúng tôi ôm nhau)

Gió nhẹ lướt qua bên tai tôi, tôi nghe được anh nhỏ giọng nỉ non bên tai trái của tôi: "Anh yêu em."



Ngày 5 tháng 11 năm 2011

Ngày đầu tiên anh đi, tôi thật sự không có chút cảm giác xa nhau.

Anh đi một tuần, mọi thứ vẫn như thường, tôi thậm chí cảm thấy thoải mái, bởi vì không có ai quấn quít lấy tôi.

Anh đi một tháng, tôi bỗng nhiên cảm thấy mất mát, trong lòng trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu gì đó.

Tháng thứ hai anh đi, tôi mới nhận ra tên ngốc kia thật sự đi rồi...

Tháng thứ ba, tôi chợt có chút sợ hãi, anh đi Anh Quốc, có thể nào không quay trở về nữa không... Tôi nhịn không được trốn trong ổ chăn khóc lóc...



Ngày 16 tháng 11 năm 2011

Hôm nay tôi lên Baidu tìm kiếm Glasgow, mới biết Scotland và Anh Quốc không giống nhau, Glasgow là thành phố lớn nhất của Scotland. Đại học Glasgow là ngôi trường danh tiếng, mà anh ở tại nơi này.

Thành phố bên bờ đại lục vốn xa xôi lại xa lạ, bởi vì anh ở đó cho nên trở thành nơi mà tôi luôn nhớ nhung.

Trong vô thức ban đầu, tôi ỷ lại anh nhiều như vậy, sau khi anh đi tôi mới phát hiện, có phải đã muộn quá không.

Mùa hè tạm biệt năm 2011, sau khi người tên là Hứa Tây Thần rời khỏi thế giới của tôi không bao lâu, tôi rốt cuộc hiểu được một giai đoạn nào đó trong cuộc đời tôi đã kết thúc triệt để.



Ngày 17 tháng 11 năm 2011

Xin cho tôi một chút thời gian, tôi cần khóc một lúc.Cả đời chỉ yêu một người 5

Ngày 1 tháng 12 năm 2011

Hôm nay trên đường gặp được bạn cùng phòng G của Hứa Tây Thần, anh ta cười chào tôi nói: "Hứa Tây Thần còn để lại một số sách ở ký túc xá, nếu không cô đến lấy giúp cậu ấy nhé."

Tôi xoắn xuýt hồi lâu mới nói: "Chờ anh ấy trở về rồi tự anh đưa cho anh ấy, hoặc là các anh cứ giữ đi."

Bạn học G phiền muộn nhìn tôi, nói: "Cậu ấy có về chắc cũng không đến Nam Kinh, bọn tôi làm sao đưa cho cậu ấy được? Hay là cô giao cho cậu ấy nhé, cậu ấy chắc chắn sẽ rất vui."

Tôi nghĩ anh ta nói phải, nên nói: "Được rồi, vậy tôi giữ trước, chờ khi nào anh ấy về Tô Châu thì giao cho anh ấy."


Cùng anh ta lên đường quay về ký túc xá, trên đường đi bạn học G kể rằng Hứa Tây Thần nói tôi đáng yêu hấp dẫn thế nào ở trước mặt bọn họ, balabalabala...... Nói chuyện hăng say, nói mãi không dứt.

Tôi lắng nghe khuôn mặt đỏ lựng, rất nghi ngờ có phải Hứa Tây Thần nói với bọn họ về tôi không, bởi vì tôi thật sự không có tốt như anh nói.

Tới dưới lầu ký túc xá nam sinh, bạn học G rất nhiệt tình mời tôi đi lên, tôi từ chối mấy lần, cuối cùng thịnh tình không thể từ chối nên đồng ý.

Ký túc xá nam sinh thật là dơ bẩn, lộn xộn, tệ quá. Tôi nhịn không được lắc đầu.

"Cái giường sạch sẽ này là của Tây thiếu, cô cứ ngồi đây đi. Cậu ấy có chứng ưa sạch sẽ. Mấy thứ này tuy rằng cậu ấy chưa mang đi, nhưng vì không có sinh viên mới vào ở nên bọn tôi giữ lại." Bạn học F của anh đúng lúc ở đây, anh ta nói cho tôi biết.

Anh ưa sạch sẽ, tôi vừa mới biết thôi đấy, thật sự là...không nhìn ra mà.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, thật không có chỗ nào để ngồi, tôi liền ngồi xuống giường anh, vừa ngồi xuống liền phát hiện dưới tấm ra giường có một vài bản phác họa của tôi.

Bạn học F thấy tôi nhìn chằm chằm mấy bản phác họa này, anh ta liền nói: "Mỗi ngày trước khi đi ngủ Tây thiếu đều phải xem những bức vẽ của cô rất lâu."

"Những cái này đều do anh ấy vẽ à?" Tôi cảm thấy khó tin. Tôi vẫn cho rằng mình và anh quen thân, hiện tại tôi mới phát hiện mình chưa từng có lòng tìm hiểu anh.

"Đúng vậy. Bọn tôi hỏi cậu ấy sao không mang chúng đi theo. Cậu ấy nói lúc nhớ cô ấy, tôi sẽ vẽ một bức khác."

Nhớ tới những việc trước kia, tôi không khỏi đỏ mắt.

Tôi cầm lấy một số sách của anh mà bạn học G đưa cho tôi, tôi đứng lên hỏi: "Các anh có biết số điện thoại của anh ấy ở Anh Quốc không?"

Bạn học G mỉm cười nói: "Vừa khéo trên trang tiêu đề của quyển sách này tôi có viết số điện thoại của ký túc xá cậu ta."

Tôi nói tiếng cảm ơn rồi rời khỏi.

Tôi đã biết Hứa Tây Thần thích tôi từ lâu, cho nên việcanh đối tốt với tôi, tôi luôn cảm thấy đó là dĩ nhiên.

Tôi thậm chí có phần không hiểu, tại sao anh cố chấp thích một người bình thường như tôi, tôi không rõ tình cảm của anh đối với tôi rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu.

Tôi chỉ cảm thấy hai người còn quá trẻ, chưa thật sự hiểu được tình yêu là gì.

Nhưng hôm nay sau khi anh rời khỏi mấy tháng trời, tôi không thể không thừa nhận, tôi yêu anh.

Thế là tôi lại suy nghĩ, con người thật sự hèn hạ, nhất định phải mất đi rồi mới biết quý trọng.

Hứa Tây Thần, em mất anh rồi sao? Hôm nay tôi cứ hỏi mình như vậy.



Ngày 2 tháng 12 năm 2011

Sắp xếp xong đồ đạc của Hứa Tây Thần mà bạn học G đưa cho tôi ngày hôm qua, tôi dán lên những bức vẽ của tôi nằm dưới ra giường của anh. Lúc thu dọn sách vở, tôi phát hiện trong đó lại có một quyển "Một hành trình qua thời gian cùng An Đông Ni" của An Đông Ni.

Tôi mở ra liền bị dòng chữ rất đẹp ở trang tiêu đề thu hút: Đồng Đồng rất thích sách, đọc lướt tóm lược nhiều sách, cho ra một kết luận: cô ấy sẽ thích mình.

Xem xong dòng chữ này, tôi không khỏi mỉm cười, thật không hiểu anh từ đâu cho ra kết luận này.

Cười rồi khóc, bởi vì đợi khi tôi thật sự thích anh thì anh đi mất rồi.



Ngày 8 tháng 12 năm 2011

Gần đây tôi luôn mất ngủ, nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia của tôi và Hứa Tây Thần. Sau khi anh đi tôi đã hiểu rất nhiều việc, ví dụ như nhớ một người chưa bao giờ phải tốn sức, mà trong khoảnh khắc lơ đãng sẽ bỗng nhiên nhớ tới anh, như là khi xem phim, nghe nhạc, đi đường hoặc là vô số ban đêm khi nhắm mắt lại, những thứ có liên quan đến anh đều hiện lên trước mắt.

Xoắn xuýt cả tuần, dưới sự cổ vũ của nhóm bạn cùng phòng, tôi rốt cuộc có đủ dũng khí gọi điện cho anh.

Cách xa mấy ngàn dặm, khi nghe được tiếng anh vang lên ở đầu dây bên kia, "Hello, this is Anthony," tôi bỗng nhiên nghẹn ngào, chỉ nhỏ giọng nói, "Hứa Tây Thần, em rất nhớ anh."

Đầu dây bên kia bỗng lâm vào trầm lặng, sau đó là sửng sốt và vui mừng khôn xiết: "Đồng Đồng yêu dấu nhất của anh, anh nhớ em nhớ em sắp điên rồi, em làm thế nào gọi được cho anh vậy?"

"Sao anh không gọi cho em?" Tôi điều chỉnh cảm xúc hỏi.

"Bởi vì anh luôn nhẫn nại, muốn xem thử rốt cuộc em có nhớ anh không?" Trong điện thoại truyền đến tiếng khẽ cười của anh, khiến người ta cảm thấy rất sung sướng, "Cám ơn trời đất, rốt cuộc em gọi đến rồi."

"Anh ở bên đó tốt không?"

"Không tốt." Anh không suy nghĩ mà đáp ngay.

"Sao thế, không ăn quen thức ăn hả? Chương trình học rất nặng nề ư? Hay là trao đổi ngôn ngữ có chướng ngại?" Tôi lo lắng hỏi.

Anh cười ha ha một hồi, mới nói: "Bây giờ đã tốt rồi, anh vốn tưởng rằng rời xa em anh sẽ chết, bây giờ anh đã hiểu, không có em anh sẽ không chết, nhưng mà có em anh sẽ sống lại."

"..."

"Đồng Đồng, anh..." Không đợi anh nói xong, điện thoại liền tắt máy.

囧...... Bởi vì di động của tôi hết tiền rồi.



Ngày 9 tháng 12 năm 2011

Chiều hôm qua đã bổ sung phí điện thoại, 11 giờ sáng nay tôi gọi điện cho anh, cho đến khi nghe được tiếng ngái ngủ của anh, tôi mới chợt nhận ra tôi và anh không cùng một múi giờ, cách nhau 8 tiếng đồng hồ lận, bây giờ ở Glasgow là ba giờ khuya.

"A lô, Hứa Tây Thần."

"Đồng Đồng, em gọi anh lần nữa đi."

"..."

"Em xin lỗi, anh đang ngủ phải không." Tôi hơi chán nản nói.

"Nghe được giọng em còn khiến anh tràn đầy sức sống hơn là ngủ." Anh cười ha ha nói.

"Hôm qua di động của em hết tiền. Đúng rồi, hôm qua anh nói tên tiếng Anh của anh là cái gì nhỉ."

"Anthony." Anh cười nói, "Không phải em nói em thích An Đông Ni sao?"

"..."

"Thực ra em gọi điện cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nói với anh, em sẽ chờ anh trở về." Tôi chỉ nghe được tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia, sau đó là tiếng kêu gào hưng phấn khó mà kiềm chế, "Đồng Đồng, ý em là...em bằng lòng ở bên anh..."

"Chờ anh về rồi nói sau, được rồi, anh ngủ đi, ngủ ngon." Tôi nhịn không được cong khóe miệng rồi cúp máy.



Ngày 19 tháng 12 năm 2011

Học xong tiết thứ ba, tôi đang đi xuống bậc thang, lúc chuẩn bị đến căn tin ăn cơm, đôi mắt nhìn qua liền thấy Hứa Tây Thần đang chờ ở chỗ rẽ, các bạn cùng phòng đẩy tôi đến trước mặt anh, cười đùa rồi bỏ đi.

Tôi đã lâu không gặp anh, đầu tóc vốn có mái bây giờ hoàn toàn trở nên trống trơn, nhưng thật ra càng có vẻ hoạt bát đẹp trai hơn, tuy rằng thay đổi một chút, nhưng vẫn là anh trong trí nhớ tôi, chính là gầy ốm thế này.

Anh cứ thế nhìn tôi, ánh mắt vẫn luôn chăm chú như hồi trước.

Anh thế này, có thể nào không khiến tôi động lòng chứ.

Anh dịu dàng nói: "Đồng Đồng, anh về rồi."

Đúng vậy, tên ngốc kia đã trở về.

"Ừm." Tôi nhẹ nhàng đáp lại, sau đó cười nói, "Sao tóc anh cắt ngắn đến vậy?"

Hứa Tây Thần nhún vai, tỏ vẻ tủi thân nói: "Vừa mới ngồi tù ở Anh Quốc xong trở về."

"Hở?" Tôi rất đỗi ngạc nhiên nhìn anh, sau đó trông thấy nụ cười ấm áp của anh, tôi bỗng nhiên hiểu được anh nói ngồi tù là ý gì.

Người này, thật sự là...

"Đồng Đồng." Anh bỗng dưng rất thâm tình gọi tôi.

"Sao vậy." Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, hỏi.

"Không có gì, chỉ muốn ôm em một cái." Sắc mặt anh sáng chói.

Tôi thản nhiên cười, nói với anh: "Vậy anh còn ngây ra đó làm gì."

Sau khi nghe xong, anh vui mừng bồng tôi lên, quay tại chỗ mấy vòng, bên cạnh có người biết chuyện nên vỗ tay, bọn họ không phải nên đi ăn cơm sao?

Hơn nữa đây là tiết tấu gì đây...

Tôi chỉ đồng ý để anh ôm một cái thôi mà!!!!!!!

Ngày 19 tháng 12 năm 2011 là một ngày đáng kỷ niệm, bởi vì Tô Cảnh Đồng và Hứa Tây Thần rốt cuộc ở bên nhau, không có thề non hẹn biển, không có rung động lòng người, không có khắc cốt ghi tâm, mọi thứ đều là lẽ dĩ nhiên...



Ngày 20 tháng 12 năm 2011

Bởi vì tôi và Hứa Tây Thần đã chính thức quen nhau, cho nên anh mời người trong ký túc xá của tôi và bạn cùng phòng hồi trước của anh cùng nhau ăn cơm.

Trong bữa ăn, bạn cùng phòng L của tôi đầy hứng thú hỏi: "Tây thiếu, anh trốn học trở về hả?"

"Nghỉ lễ Giáng Sinh." Đoán chừng ngay cả anh cũng thấy mình trả lời quá sâu xa, vì thế anh bổ sung, "Được nghỉ lễ Giáng Sinh một tháng."

"..."

Bạn cùng phòng G của anh hỏi tiếp: "Kỳ nghỉ Giáng Sinh thả ra sớm thế này, hạnh phúc ghê. Tôi cũng muốn nữa."

"Cậu sang ở với tôi là được thôi." Hứa Tây Thần nói đùa, sau đó nói tiếp, "Tôi xin nghỉ thêm mấy ngày, không phải nói 2012 thế giới sẽ tận thế sao?"

"2012 tận thế thì sao?" Tôi đang chuyên tâm ăn uống, nhịn không được hỏi.

"Trước khi tận thế không theo đuổi được em, anh chết không nhắm mắt."

"..."

"Tôi thấy là anh không muốn chết ở đất khách quê người thôi." Bọn chị em chọc anh.

Hứa Tây Thần ra vẻ xấu hổ, anh tựa trên vai tôi, uất ức nói: "Đồng Đồng, anh có chết cũng phải chết cùng một chỗ với em."

Hứa Tây Thần thình lình thốt ra lời này, nhất thời nhen nhóm bầu không khí dùng bữa.

Mọi người vừa nghe liền ồn ào, chỉ có mình tôi vẫn nghiêm túc dửng dưng ăn uống, sau đó tôi gắp một đũa đưa tới miệng anh, đóa hoa hạnh phúc dâng lên trong đáy lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro