4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài phòng sương gió thê lương, trong phòng Lạc Phàm nắm tay ngũ sư đệ, liên miên kể quá trình thầm mến đầy bi thương của mình.

Mạc Chiêu thỉnh thoảng sẽ ậm ừ đáp, để Lạc Phàm thường ngày vốn không thể thống khoái nói gần như kích động đến rơi lệ.

Sau khi nhị sư tỷ gả đến Côn Luân, Lạc Phàm trải qua hơn nửa năm thất hồn lạc phách.

Đương nhiên, trên dưới Thiên Sơn chỉ thấy hắn công lực ngày càng thâm hậu, khí độ càng ngày phiêu dật.

Một ngày nào đó, hắn đột nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi: "Tứ sư huynh!"

Quay đầu nhìn thấy lục sư muội Tề Nhụy nụ cười tươi sáng đang chào hỏi hắn, trong lúc nhất thời chợt cảm thấy trước mặt ngời sáng.

—— Nhị sư tỷ đi rồi, nhưng không phải vẫn còn một lục sư muội đang tuổi trưởng thành kia sao.

Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, khoát nhiên khai lãng hữu nhân gia.

Tề Nhụy niên kỷ nhỏ hơn, dung mạo dù rằng không thể so với nhị sư tỷ xinh đẹp, nhưng cũng là giai nhân thanh tú.

Thường ngày tuy bởi vì thích đùa giỡn độc dược mà có vẻ âm trầm, nhưng tổng thể vẫn là một tiểu cô nương khả ái.

Lạc Phàm hít sâu một hơi, cảm thấy giống như mùa xuân lại tràn về.

Hơn nữa, Tề Nhụy đối với hắn dường như cũng thập phần có hảo cảm.

Buổi sáng khi luyện kiếm, Tề Nhụy vì hắn chuẩn bị khăn tay lau mồ hôi.

Lúc đọc sách mệt mỏi, còn có đãi ngộ hồng tụ thiêm hương (hồng tụ dùng để chỉ thiếu nữ xinh đẹp, xưa chỉ lúc thư sinh đọc sách có thiếu nữ xinh đẹp bầu bạn).

Quan trọng nhất chính là, lục sư muội biết rõ tật cà lăm của hắn, căn bản không cần giấu diếm a.

Suy nghĩ như vậy, Lạc Phàm trong ba tháng này quả thực xuân phong đắc ý, ngay cả khuôn mặt diện vô biểu tình cũng bớt vài phần sa sầm.

Chỉ là ngày vui ngắn ngủi, đúng vào buổi chiều hằng ngày đem y phục đến cho ngũ sư đệ, mắt liếc nhanh đến chỗ kia, vội tránh vào một góc, chỉ thấy đứng cửa phòng một nam một nữ đối diện nhìn nhau.

Lạc Phàm ngẩng đầu trông, ánh trăng nhàn nhạt, quả nhiên là thời điểm tốt để hẹn hò.

Nếu là thường ngày hắn cũng chẳng quan tâm, nhưng tiểu cô nương vẻ mặt ngượng ngùng hôn lên trán nam nhân đối diện kia là lục sư muội ban sáng còn nói nói cười cười với hắn a!

Quan trọng hơn chính là, nam nhân kia chính là ngũ sư đệ a!!!

Cánh tay cầm y phục của Lạc Phàm siết chặt, cảm giác giống như nhớ lại một năm trước trong nháy mắt nghe được tin nhị sư tỷ xuất giá.

Vốn trong lòng còn đang nhộn nhạo, liền lập tức không còn độ ấm.

Chẳng lẽ là... Cà lăm so với cái tên nửa mù kia cũng không bằng sao?

Lạc Phàm nháy mắt nổi giận.

Chỉ là, hai người này một người am hiểu độc dược, một người thích ngâm ám khí trong độc dược; một người xinh đẹp động lòng người, một người dù xanh xao nhưng anh tuấn phi phàm, đích thật trời tạo một đôi.

Trong một năm thất tình hai lần, Lạc Phàm lần thứ hai lặng lẽ rơi lệ.

Hai người kia nói xong, Tề Nhụy vẻ mặt tươi cười đi về, Mạc Chiêu quay đầu liếc nhìn về hướng hắn: "Tứ sư huynh?"

Lạc Phàm càng tức giận. Lúc đang cần yên lặng xoa dịu vết thương, tại sao tên đáng chết này lại có thể phát hiện ra vị trí của hắn, thường ngày nào có linh mẫn như thế.

Có lẽ đoán được suy nghĩ của hắn, Mạc Chiêu chỉ chỉ xuống chân hắn.

Lạc Phàm cúi đầu nhìn lại, đã thấy nền đá xanh bị hắn hảo hảo nghiền nát thành bột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro