9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian năm năm bỗng chốc thoắt qua.

Giáo chủ ma giáo vẫn là người kia, nhưng Mạc Chiêu đã từ Tả hộ pháp trở thành Hữu hộ pháp, có thể nói là dưới một người trên vạn người.

Nghe nói mắt hắn cũng chữa khỏi rồi.

Thiên hạ danh y xuất giang hồ, giang hồ danh y xuất ma giáo, Lạc Phàm nghĩ lời này thật có đạo lý.

Tuy rằng mắt dùng người đổi thành thủ đoạn này có chút... dù sao, ngũ sư đệ của hắn thật sự chữa khỏi mắt.

Hắn sờ sờ cổ họng mình, nghĩ tật cà lăm thì nên chữa như thế nào?

Sư phụ già rồi, thân thể ngày càng suy yếu, sư nương thân thể xương cốt lại càng suy yếu, có một ngày sau khi ngủ, liền không tỉnh lại nữa.

Ba ngày sau, sư phụ cũng đi.

Phái Thiên Sơn không có chưởng môn, tự nhiên phải chọn ra một người, chỉ tiếc sư phụ trước khi qua đời chỉ nói một câu:

"Các con... tự mình lo liệu đi."

Đám người bọn họ ngày hôm nay niên kỷ tuy lớn, nhưng đám tam đại đệ tử niên kỷ vẫn còn nhỏ, đương nhiên vô pháp chọn chưởng môn từ trong bọn họ.

Mà nhị đại đệ tử bọn họ... chọn chưởng môn thật đúng chẳng khác gì trong đám người lùn chọn ra người cao cả.

Nếu luận theo danh phận, đương nhiên là đại sư huynh kế nhiệm.

Đại sư huynh lúc Thương Tuân nấc cục một cái: "Các ngươi vừa nói cái gì?"

Nhị sư tỷ đã xuất giá, tam sư huynh tình tình vẫn không hề thay đổi, quả thực so với ma giáo còn dễ chuốc cừu hận, ngũ sư đệ dứt khoát làm hộ pháp ma giáo, lục sư muội nhiệt tình yêu thích độc dược, phỏng chừng sẽ đem môn phái biến thành Đường môn thứ hai.

Tiểu sư đệ tuổi trẻ khí thịnh, những năm gần đây không thu liễm được bao nhiêu, cầm kiếm hướng hắn khiêu chiến.

Trái lại cũng chưa hẳn là muốn chiếc ghế chưởng môn này, chỉ là muốn mượn cơ hội cùng sư huynh hảo hảo tỉ thí một trận.

Cho dù là thường ngày, Lạc Phàm cũng sẽ không sợ hắn, huống hồ ngôi vị chưởng môn lần này, hắn nhất định phải có được.

Năm năm trước hắn có thể một mình một kiếm xông lên ma giáo, những năm gần đây võ công rất tiến bộ, bắt một tiểu sư đệ, bất quả chỉ là nhấc tay đá chân.

Tiểu sư đệ trái lại cũng không phục, ánh mắt chỉ chằm chằm rực lửa nhìn đến quá đáng.

Tam sư huynh cao minh nói: "Ngươi làm chưởng môn cũng không sao, chỉ là ngươi cà lăm sao có thể làm được a?"

Lạc Phàm vuốt ve thanh kiếm trong tay không nói.

Nếu hắn thật sự muốn làm chưởng môn, không nói gì thì đã sao.

Nếu ai dám ép hắn, liền bảo người đó nói chuyện với thanh kiếm trong tay hắn đi.

Thiếp mời từ đó phát ra, chưởng môn các môn phái đến dự lễ, đối với chưởng môn một lời cũng không nói uy thế dày đặc, toàn thần kiếm khí ấn tượng thâm sâu.

Đến khi trở về môn phái của mình, liền nói với đệ tử bên dưới: "Tân chưởng môn phái Thiên Sơn ngược lại giống như một võ si."

Nếu Mạc Chiêu nghe được lời này, nhất định sẽ nói một câu —— Còn lâu.

Ba tháng sau, Lạc Phàm một mình lén hạ sơn tìm ngũ sư đệ.

Hai người sau năm năm gặp lại nhau, tương đối trầm lặng.

Ngũ sư đệ hiện giờ đôi mắt vừa đen vừa sáng, ngắm nhìn tinh thần, vẫn là Hữu hộ pháp của ma giáo dưới một người trên vạn người.

Lạc Phàm vẫn là một tên cà lăm, diện vô biểu tình, đã trở thành tân nhiệm chưởng môn phái Thiên Sơn.

Ngũ sư đệ dõi theo gương mặt hắn lúc lâu, nói: "Không ngờ tứ sư huynh thì ra lại đẹp như vậy."

Lạc Phàm xấu hổ mặt đỏ ứng.

Hắn nắm tay ngũ sư đệ: "Mạc Mạc..."

Mạc Chiêu cầm tay hắn.

Lạc Phàm kỳ thực rất muốn hỏi hắn:

Tiêu diệt gấu trúc, ta chính là quốc bảo —— những lời này, ngươi đã từng nghe thấy chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro