Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KIMKIMBLOGS

[Tận thế] mở đầu

☆ Mở đầu:

Edit: Kim Kim

Một cô gái nhỏ vừa chạy vừa thở gấp, trốn vào bên trong một mảnh bụi cây nhỏ.

Gai nhọn của bụi cây đâm vào làm bị thương da thịt mềm mại của bé, nhưng bé như không có cảm giác, càng trốn sâu hơn, tìm một chỗ ngồi xổm xuống trốn vào.

“ Con ranh nhỏ! Chạy thật nhanh.”

Nghe được tiếng nói của người tới, cả người bé run lên. Hai tay gắt gao bịt chặt mũi miệng, hi vọng âm thanh thở gấp của mình không bị người khác nghe thấy.

Phách phách, phách phách……

Tiếng bước chân đến gần bụi cây.

Gã nhìn không thấy mình. Gả nhìn không thấy mình. Trong lòng bé thì thầm.

Lùm cây phát ra tiếng xào xạt.

“ Con ranh kia, tao biết mày ở bên trong.”

Gả đã biết! Cô bé nhỏ sợ tới mức suýt nữa thì khóc lên.

Lần trước bé không để ý đến sự uy hiếp tàn ác của gả, không đòi mẹ thêm nhiều đồ ăn, bị gả đánh đến sắp chết. Lần này bé thật sự sẽ bị đánh chết, làm sao bây giờ?

“Ha! Tao nhìn thấy mày rồi!”

Cô gái nhỏ giật mình, suýt nữa thì lên tiếng la hét. Nhưng lại có ý nghĩ, có lẽ gả chỉ là đang hù dọa bé? Bé đè nén xúc động muốn chạy trốn. Nếu cử động, bé nhất định sẽ bị phát hiện!

“ Chết tiệt, con nhỏ chết tiệt kia!” Xem ra nó không mắc mưu , gả côn đồ mắng nhiếc.

Bé nghe được gả côn đồ phẫn nộ đá bụi cây một chút, sau đó sột soạt tiếp tục hướng bụi cây tìm kiếm.

Gả còn chưa buông tha cho bé!

Xung quanh bụi cây bị vạch ra. Gả một phen nhấc bé lên, thô bạo đem bé lôi ra khỏi bụi cây.

“Con nhóc chết tiệt! Cùng mẹ ngươi đều đê tiện giuống nhau!” Gả hướng tới thân mình nhỏ bé sử dụng hình quyền đấm cước đá.

Bé ôm đầu co thành một khối. Từ khi bị ông chủ khách sạn đuổi khỏi nhà ở, bé hầu như mỗi ngày đều bị đánh, mỗi người đều có thể bắt nạt bé, những ngày như vậy khi nào mới chấm dứt?

Gả côn đồ đánh nàng hai bạt tay: “ cho mày không nghe lời! cho mày muốn chạy trốn!” Hai má xinh xắn nổi lên hai vết dấu đỏ.

“Đừng đánh! Con có hai cái bánh bao, chú đã lấy hết rồi!” Đó là do mẹ chịu đói, để dành lại cho bé.

“ Có một chút như vậy, còn chưa đủ để tao nhét kẽ răng! Đi theo mẹ mày nói, không đưa tao mười cái bánh bao, tao liền đem mày đánh chết.”

Như vậy làm sao được? Mẹ và em trai sẽ bị đói chết!

Gả tiếp tục trên người bé quyền cước, cho đến khi ý thức của bé bắt đầu mơ hồ. Bé sẽ chết tại đây sao?

Đột nhiên, gả côn đồ đình chỉ động tác, kiêng kị ngó qua một bé trai đi ngang qua.

Phía trên trái mặt của bé trai có một vết sẹo dài từ khóe miệng đến con mắt.

Bé biết nó! Nó gọi là Hựu Thiên, kẻ đánh nhau rất hung ác Hựu Thiên! Người lớn cũng không dám động vào Hựu Thiên!

Bé chống lại ánh mắt đen tối của bé trai.

Nó cũng chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, khóe miệng gợi lêm ý cười trào phúng, sau đó xoay người rời đi, tựa như chỉ vừa khéo nhìn thấy một trò khôi hài. Gả côn đồ lại bắt đầu tiếp tục hảnh hạ bé.

Nó coi rẻ bé! Nó đem bé xem như một câu chuyện cười!

Một cỗ tức giận xông lên trí não.

Trong một khắc đó, lòng bé như bị một con dao lạnh chém vào.

Không biết khí lực từ đâu trào đến, bé không khống chế được mà điên cuồng hướng gả côn đồ đánh trả, cắn lại gả, tay chân đều sử dụng. Bé sẽ bị đánh thảm hại hơn, nhưng bé không quan tâm. Có một cơ hội, nàng leo lên phía sau lưng của gả côn đồ, như dã thú sử dụng bốn chi một cách nhanh lẹ, đem một lỗ tai của gả cắn đứt.

Gả côn đồ ôm miệng vết thương thét chói tai, độc ác nổi dậy hướng về bé đánh đấm.

Lần này bé chết chắc rồi, bé nghĩ. Nhưng bé lại có cảm giác vui vẻ đến khốn kiếp!

Bé trai tên Hựu Thiên đột nhiên quay đầu nhìn bé một cái, bé nằm trên đất, nhìn nó cười thị uy.

Biểu cảm bé trai có chút kinh ngạc.

Bỗng nhiên đi rồi quay trở lại, đánh gả côn đồ, đem bé cứu ra.

Sau đó, bé quấn quýt lấy Hựu Thiên, muốn nó chỉ bé cách đánh nhau.

“ Đánh nhau rất đơn giản, chính là nghĩ biện pháp đem đối thủ xửa lý.” Nó nói cho nàng.

Sau ba tháng Hựu Thiên chỉ cho bé dung dao nhỏ như thế nào.

“Cắt ở chỗ nào, người sẽ nhanh chết nhất?” Nó khảo hạch.

“Cổ?” Bé đoán.

“Ngu! Lấy chiều cao của mày, làm sao cắt cổ người khác?”

Nó chỉ bé động mạch chủ của đùi ở đâu, đâm xuống thế nào khiến người khác nhanh chết nhất.

Sau đó nó giao cho bé một cái trắc nghiệm.

Nó bảo nàng đem tên côn đồ lấn trước dẫn dụ đến một hẻm nhỏ, sau đó đem gả giải quyết. Thất bại, nó sẽ không quản đến sống chết của bé nữa. Thành công, về sau có thể đi sau nó.

Bé thành công. Tuy rằng cả người đều là vết thương, nhưng bé thành công

(Kim: Tới đây Kim không biết có nên đổi chủ ngữ hay không nữa, dung từ bé thấy có gì đó sai sai =.=!)

Một khắc tên côn đồ kia tắt thở, bé hiểu được một thứ.

Từ dây về sau, bé không còn là con mồi, mà là thợ săn.

Tác giả có chuyện muốn nói: Mấy nhân vật chính có chút hung tàn……

Lời người edit: Kim có nick của cả 2 diễn đàn lớn là Cung Quảng hằng và Diễn Đàn Lê Quý Đôn, nên mình sẽ tự up, xin đừng đem bản edit này đi đâu mà chưa hỏi qua mình

Thank.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro