Sư phụ cấp gì cho học viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người sau khi gặp tôi liền bắt tay tôi, nắm lấy mãi mà không buông. Những người khác thấy người kia cầm tay, họ cũng cầm tay tôi. Tôi hiểu được trong tâm họ nghĩ gì. Có người muốn bắt tay với Sư phụ, cảm thấy rất cao hứng; có người nghĩ sẽ được một chút tín tức, [nên] cầm tay là không có rời ra. Chúng tôi nói với mọi người rằng, tu luyện chân chính là việc của cá nhân chư vị; ở đây [chúng tôi] không chữa bệnh khoẻ người, [không] cấp cho chư vị một chút tín tức, [không] giúp chư vị chữa bệnh; chúng tôi cũng không giảng những thứ ấy. Bệnh chư vị do tôi trực tiếp chữa cho chư vị; [học viên] ở điểm luyện công là do Pháp thân của tôi chữa; [học viên] đọc sách tự học cũng do Pháp thân của tôi chữa. Chư vị tưởng rằng chạm vào tay tôi là có thể tăng công được ư? Đó chẳng phải chuyện khôi hài hay sao?

Công là dựa vào tâm tính bản thân mà tu. Chư vị không thực tu, thì công ấy không thể tăng lên được, bởi vì ở đó nó có tiêu chuẩn tâm tính. Trong khi chư vị tăng công, [tại] cao tầng có thể nhìn thấy tâm chấp trước của chư vị, cái vật chất kia vứt bỏ rồi, trên đỉnh đầu sẽ xuất sinh một xích độ. Hơn nữa xích độ này là một [hình] thức tồn tại của công trụ; xích độ cao bao nhiêu, công trụ cao bấy nhiêu; nó đại biểu cho công mà bản thân chư vị tu được, cũng đại biểu cho tâm tính cao hay thấp của chư vị. Người khác dẫu là ai cấp thêm cho chư vị bao nhiêu cũng không được, thêm lên một chút [cũng] không trụ lại được; đều bị rớt xuống. Tôi có thể lập tức đưa chư vị đạt đến "tam hoa tụ đỉnh"; nhưng chư vị vừa ra khỏi cửa thì công lại rớt xuống. Nó không phải [của] chư vị, không phải do chư vị tu được, không đặt lên được; bởi vì tiêu chuẩn tâm tính của chư vị chưa đến đó, nên ai thêm vào cũng không thêm được; nó hoàn toàn dựa vào tự mình mà tu, tu luyện cái tâm của mình. Tăng công lên một cách thực chất, không ngừng đề cao bản thân, đồng hoá với đặc tính vũ trụ, thì chư vị mới có thể lên được. Có người tìm tôi xin chữ ký; tôi không muốn ký. Một số người nói rằng Sư phụ đã cho [họ] chữ ký; họ muốn hiển thị, muốn tín tức của Sư phụ bảo hộ họ. Đó chẳng phải là tâm chấp trước? Tu luyện là do tự mình, chư vị còn giảng tín tức nào đây? Tu luyện tại cao tầng mà chư vị còn nói về những thứ ấy là sao? Nó có nghĩa gì đâu? Nó chỉ để chữa bệnh khoẻ người thôi.

Công mà chư vị tự luyện được, tại mức cực vi quan, các lạp tử của công ấy có cùng hình dạng giống hệt chư vị. Khi tu luyện xuất khỏi thế gian pháp, thì chư vị đã là tu luyện Phật thể. Công đều mang hình dáng Phật thể, trông đẹp vô cùng, ngồi trên [toà] sen; trên mỗi một vi lạp nhỏ đều như vậy. Còn công của động vật đều là những thứ như cáo bé, rắn bé; trên các vi lạp nhỏ tại mức cực vi quan đều là những thứ ấy. Còn có cái [gọi là] 'tín tức'; [có người] khuấy khuấy trà rồi đưa chư vị uống, dẫu sao nó cũng là công. Người thường chỉ muốn tạm thời giải trừ sự đau khổ, [tạm thời] đẩy lùi bệnh tật về sau này, ức chế [nó]; người thường dù sao vẫn là người thường; họ có làm cho thân thể họ xấu tệ thế nào đi nữa, chúng ta cũng không quan tâm. Chúng ta là những người tu luyện, [như thế] tôi mới vì chư vị mà giảng ra điều này. Từ nay trở đi, mọi người chớ có làm như vậy nữa; tín tức nào đi nữa; dẫu là gì đi nữa thì cũng tuyệt đối không lấy những thứ ấy. Có khí công sư nói: 'Ta phát tín tức cho các vị, các vị ở các nơi trên toàn quốc đều tiếp nhận được'. Tiếp nhận gì đây? Tôi giảng cho chư vị rằng điều ấy không có tác dụng gì lớn; cứ giả thuyết rằng nó có chỗ tốt, thì chẳng qua để cầu chữa bệnh khoẻ người mà thôi. Tuy nhiên chúng ta là người tu luyện; công là bản thân tu xuất lai; người khác phát tín tức công gì cũng không thể đề cao tầng [cho chúng ta] được; chỉ để chữa bệnh cho người thường. Nhất định phải giữ tâm cho chính; việc tu luyện không ai thay thế được đâu; chư vị tự mình tu luyện một cách chân chính, mới có thể tự mình đề cao tầng.

Vậy tôi cấp gì cho mọi người? Mọi người đã biết, chúng ta có nhiều người chưa từng luyện công, thân thể có bệnh; có nhiều người tuy đã luyện công nhiều năm, nhưng vẫn loanh quanh ở [giai đoạn] khí, cũng chưa có công. Tất nhiên có một số vị đã chữa bệnh cho người ta, [nhưng] chư vị lại không biết mình làm sao mà trị được bệnh? Khi tôi giảng về vấn đề phụ thể, tôi đã [trục xuất] các phụ thể mang trên thân thể của những người có thể chân tu Đại Pháp; bất kể [phụ thể đó] là gì đi nữa; từ trong đến ngoài thân thể có thứ gì không tốt, toàn bộ đều được vứt bỏ. Người tự tu chân chính khi đọc Đại Pháp này, cũng được thanh lý thân thể; hơn nữa hoàn cảnh trong gia đình của chư vị cũng được thanh lý. Trước đây nếu chư vị cúng thờ bài vị của cáo hoặc chồn, chư vị lập tức quăng vứt đi; chúng đều bị thanh lý cho chư vị rồi, không còn tồn tại nữa. Bởi vì chư vị muốn tu luyện, nên chúng tôi có thể mở cánh cửa thuận tiện nhất, làm những việc ấy cho chư vị; nhưng chỉ hạn cuộc cho những người tu luyện chân chính mà thôi. Tất nhiên có người không muốn tu luyện; đến tận bây giờ họ vẫn chưa hiểu ra, nên chúng tôi không thể quản [họ] được; [người mà] chúng tôi quản là những ai tu luyện chân chính.

Còn một kiểu người: trong quá khứ người ta nói rằng trên thân họ có phụ thể, và bản thân họ cũng cảm giác là có. Nhưng sau khi giúp họ vứt bỏ [phụ thể] rồi, thì cái tâm bệnh của họ lại không dứt: họ cứ cảm giác như trạng thái ấy vẫn tồn tại; họ cho rằng vẫn còn; ấy chính là một loại tâm chấp trước, gọi là 'nghi tâm'. Dần dà tự họ chiêu mời cái thứ không tốt ấy trở lại. Tự chư vị phải vứt bỏ cái tâm ấy; hoàn toàn không tồn tại [phụ thể nữa đâu]. Có những người mà chúng tôi đã xử lý từ bài học trước, tôi đã làm những việc ấy rồi, các phụ thể đã được vứt bỏ hết rồi.

Luyện công tại tầng thấp của Đạo gia yêu cầu [tạo] một cơ sở: cần hình thành chu thiên, một khối điền của đan điền cần hình thành, còn có những điều ở các phương diện khác cũng cần hình thành. Chúng ta ở đây cần đặt Pháp Luân, khí cơ; hết thảy các cơ chế tu luyện v.v. rất nhiều, hơn vạn thứ, tất cả thứ ấy đều cấp cho chư vị, như các chủng tử [được] gieo vào cho chư vị. Sau khi loại bỏ bệnh của chư vị, thì những gì cần làm đều được làm, những gì cần cấp sẽ được cấp toàn bộ cho chư vị; như vậy chư vị mới có thể ở trong pháp môn này của chúng tôi mà thật sự tu luyện xuất lai. Nếu không, nếu chẳng cấp gì cho chư vị, thì [chỉ] là chữa bệnh khoẻ người. Nói thẳng ra: có người không giảng tâm tính, thì chẳng thà tập thể thao.

Tu luyện chân chính cần phải có trách nhiệm với chư vị; những ai tự tu cũng được như thế, nhưng cần phải là chân tu; chúng tôi cấp tất cả những điều ấy cho người chân tu. Tôi đã giảng rằng phải thật sự dẫn dắt chư vị như các đệ tử. Ngoài ra, [chư vị] nhất định phải học thật thấu Pháp ở cao tầng, [phải] biết tu luyện như thế nào; năm bộ công pháp được truyền dạy hết để [chư vị] học. Trong tương lai chư vị có khả năng sẽ đạt đến tầng rất cao; [bây giờ] chư vị chưa ý thức được tầng cao đến thế; đắc chính quả không thành vấn đề. Chư vị chỉ cần tu luyện; Pháp này tôi đã kết hợp từ [Pháp] tại các tầng khác nhau mà giảng; sau này khi chư vị tu luyện tại các tầng khác nhau, chư vị sẽ phát hiện nó đều có tác dụng chỉ đạo cho chư vị.

Là người tu luyện, đường đời từ nay về sau sẽ được cải biến; Pháp thân của tôi sẽ an bài lại cho chư vị. An bài như thế nào? Hỏi tiến trình sinh mệnh của một số người còn có bao nhiêu [năm]? Người ấy tự mình cũng chẳng biết; có người còn một năm nữa, nửa năm nữa là có thể mắc bệnh nặng, hễ mắc bệnh là bị luôn mấy năm liền; có người có thể bị tắc nghẽn mạch máu não hoặc bệnh khác, hoàn toàn bất động. Tại đường đời từ nay về sau, hỏi chư vị tu luyện sao đây? Chúng tôi đều giúp chư vị thanh lý hết, không cho phép sự kiện như thế phát sinh. Nhưng chúng tôi có lời nói trước, chỉ có thể giúp người tu luyện chân chính làm những điều ấy; tuỳ tiện làm cho người thường thì không thể; nó tương đương với làm điều xấu. Sinh lão bệnh tử nơi người thường có quan hệ nhân duyên của nó; không thể tuỳ tiện phá hoại.

Chúng tôi coi người tu luyện là trân quý nhất, vậy nên chỉ có thể làm vậy cho người tu luyện. Làm những gì? Nếu uy đức của sư phụ rất cao, cũng có nghĩa là công lực của sư phụ rất cao, thì ông có thể tiêu [trừ] nghiệp lực cho chư vị. Công của sư phụ cao thì có thể tiêu trừ được rất nhiều; công của sư phụ thấp thì chỉ có thể tiêu trừ một chút. Chúng tôi ví dụ thế này: lấy các chủng nghiệp lực trên đường đời từ nay về sau của chư vị mà tập trung lại, [từ đó lấy ra] tiêu trừ đi một phần, [ví như] tiêu trừ một nửa. Nửa còn lại chư vị cũng không qua nổi, [nó] cao hơn núi. Làm sao đây? Có thể khi chư vị đắc Đạo, trong tương lai sẽ có nhiều người được lợi ích; như thế, có rất nhiều người sẽ thay chư vị mà đảm nhận một phần. Tất nhiên đối với họ sẽ không đáng kể. Chư vị còn diễn luyện ra nhiều thể sinh mệnh; vả lại ngoài bản thân chủ nguyên thần, phó nguyên thần của chư vị ra còn có rất nhiều 'chư vị' [khác], đều thay thế chư vị mà đảm nhận một phần. Đến lúc chư vị qua kiếp nạn, thì phần còn lại không đáng mấy. Nói là 'còn lại không đáng mấy', nhưng nó còn rất lớn, chư vị vẫn không qua được; vậy làm thế nào đây? [Chỗ ấy] sẽ được phân thành vô số rất nhiều các phần, đặt tại các tầng tu luyện của chư vị; lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị, chuyển hoá nghiệp lực của chư vị, tăng công của chư vị.

Hơn nữa, một cá nhân mong muốn tu luyện, nhưng đó đâu phải chuyện dễ dàng. Tôi đã giảng rằng đây là một việc nghiêm túc phi thường, ngoài ra nó là điều siêu xuất [khỏi] người thường; so sánh với bất kể sự việc gì nơi người thường thì nó cũng khó hơn. Nó chẳng phải siêu thường là gì? Do vậy so với việc gì trong người thường, thì yêu cầu đối với chư vị cũng cao hơn. Con người chúng ta có nguyên thần; nguyên thần là bất diệt. Nếu nguyên thần là bất diệt, mọi người thử nghĩ coi, nguyên thần chư vị trong hoạt động xã hội tại các đời trước phải chăng đã từng làm những điều xấu? Rất có thể. Đã từng sát sinh, đã từng thiếu nợ của ai những thứ gì, hiếp đáp những ai, làm tổn hại những ai; [tất cả] những việc ấy đều đã có thể từng làm. Nếu đúng như thế, [thì] khi chư vị ở bên này tu luyện, họ ở bên kia sẽ thấy rất rõ ràng. [Nếu] chư vị chữa bệnh khoẻ người [thì] họ không quan tâm đến chư vị; họ biết chư vị [chỉ] trì hoãn về sau; hiện tại chư vị không hoàn [trả thì] tương lai hoàn [trả], tương lai hoàn [trả] còn nặng hơn. Do vậy chư vị tạm thời không hoàn [trả], [thì] họ cũng không lo.

Chư vị nói chư vị muốn tu luyện, họ không chịu: 'Ngươi muốn tu luyện, ngươi muốn rời đi; ngươi tăng công rồi, thì ta không động đến ngươi được, ta không gần ngươi được nữa,' họ có thể không chịu. Họ dùng trăm phương ngàn kế để cản trở chư vị, không cho chư vị tu luyện, vì vậy viện đến đủ loại phương pháp để can nhiễu chư vị, thậm chí đến giết chư vị. Tất nhiên chư vị sẽ không vì đang ngồi đả toạ nơi đây mà đầu lìa đi mất; như thế không thể, bởi vì cần phải phù hợp với trạng thái xã hội người thường. Có thể vừa ra khỏi cửa liền bị đụng xe hơi, ngã từ trên lầu xuống, hoặc xuất hiện các nguy hiểm khác; có thể xuất hiện những sự việc như thế, rất là nguy hiểm. Tu luyện chân chính không hề dễ dàng như chư vị tưởng tượng đâu; [hễ] chư vị muốn tu luyện, thì chư vị [liền] tu luyện lên được sao? Nếu chư vị tu luyện một cách chân chính, thì lập tức gặp [những chuyện] nguy hiểm đến sinh mệnh, lập tức vấp phải vấn đề này. Có rất nhiều khí công sư không dám truyền công đưa con người lên cao tầng. Tại sao? Chính là [vì] họ không làm được điều này, họ không bảo hộ chư vị được.

Có nhiều người truyền [giảng] Đạo trong quá khứ, họ chỉ có thể dạy một đồ đệ; họ duy hộ được một đồ đệ là khá lắm rồi. Còn trên diện rộng thế này, người bình thường không dám làm. Nhưng tại đây chúng tôi giảng cho chư vị rằng, tôi có thể thực hiện việc này, bởi vì tôi có vô số Pháp thân, [vốn] mang đầy đủ Pháp lực thần thông lớn phi thường của tôi, có thể triển hiện những thần thông lớn, Pháp lực rất lớn. Hơn nữa những điều chúng tôi đang làm hiện nay cũng không hề đơn giản như biểu hiện có thể thấy được ở chúng ta; tôi cũng không phải vì một lúc nhiệt huyết trong đầu mà đứng ra làm [việc này]. Tôi có thể nói với chư vị, rằng có rất nhiều Đại Giác Giả đều đang chăm chú theo dõi sự việc này; đây là vào thời kỳ mạt Pháp mà chúng tôi truyền chính Pháp một lần cuối cùng. Chúng tôi thực hiện việc này cũng không được phép sai sót; [nếu chư vị] thật sự theo con đường chính đạo mà tu luyện, [thì] không ai dám động đến chư vị; hơn nữa chư vị có Pháp thân của tôi bảo hộ, sẽ không xuất hiện bất kể nguy hiểm gì.

Nợ thì phải hoàn [trả]; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm. Tôi có thể dẫn một số thí dụ cho chư vị. Vào thời tôi giảng bài ở Bắc Kinh, có một học viên, đang đi xe đạp qua đường; vào lúc đi trên đường đến một đoạn quành, thì một chiếc xe ô-tô cao cấp đang rẽ gấp ở đó đột nhiên đụng phải vị học viên này của chúng ta; đây là một nữ học viên đã trên 50 tuổi. Chiếc xe ô-tô ấy đâm vào bà một cái, đâm rất mạnh, nghe thấy "bang" một tiếng vào đầu, đầu của bà đập đúng vào mui xe. Vào lúc ấy bàn chân của học viên này vẫn còn mắc ở bàn đạp, đầu đã va vào [ô-tô] rồi; nhưng lại không cảm thấy đau. Không những không cảm thấy đau, mà cũng không chảy máu, cũng không có sưng. Người lái xe sợ hãi quá, nhảy vội ra khỏi xe và hỏi bà, rằng bị đụng xe có sao không, rằng chúng ta cần đến bệnh viện không? Bà nói không sao cả. Tất nhiên, tâm tính người học viên này của chúng ta rất cao, nên không gây khó khăn gì cho người ta. Nói rằng không sao cả, nhưng mui xe đã bị đâm lõm một miếng lớn.

Những sự việc kiểu như thế là đến để lấy đi [sinh] mệnh [của người ta]; nhưng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Trước đó chúng tôi dạy tại trường Đại học Cát Lâm, có một học viên từ cổng chính Đại học Cát Lâm đi ra; đang dắt xe vừa đến giữa thì hai chiếc xe [ô-tô] đột ngột chạy tới kẹp ngay anh ta vào giữa, trông thấy thì như là đâm rồi; nhưng [vị này] không hề sợ. Thông thường chúng ta gặp những tình huống như thế này đều không sợ hãi; tại đúng tích tắc ấy, [hai chiếc] xe dừng lại, và không xảy ra vấn đề gì.

Tại Bắc Kinh còn có một chuyện nữa. Mùa Đông trời mau tối hơn, người ta cũng đi ngủ sớm hơn. Trên đường phố chẳng có ai, rất yên tĩnh. Có một học viên đang đạp xe vội vã về nhà; phía trước chỉ có một chiếc xe jeep đang chạy; đang chạy đang chạy, đột nhiên chiếc xe phanh gấp. Anh này không hề chú ý, vẫn cắm đầu đạp xe tiến lên. Nhưng chiếc xe jeep kia đột nhiên lùi lại, lùi lại cấp tốc, lùi lại rất nhanh; hai luồng lực ấy mà gặp nhau, thì đó cũng là đến để lấy đi [sinh] mệnh [của anh ta]. Đúng vào tích tắc mà trông như đâm vào nhau, thì một luồng lực đột nhiên kéo xe đạp của anh ấy lại một đoạn nửa mét; ngoài ra chiếc xe jeep cũng phanh đứng lại ngay trước bánh xe của anh ta; có lẽ người lái trong xe đã phát hiện rằng phía sau có người. Lúc ấy người học viên này cũng không sợ hãi; nói chung lúc gặp tình huống như thế thì không sợ hãi; có thể sau này mới thấy sợ. Điều mà anh ấy nghĩ đến trước tiên là: 'Ái chà, ai đã kéo mình lại nhỉ, mình phải cảm ơn người ấy'. [Anh ta] quay đầu lại vừa định nói cảm ơn, thì thấy trên đường chẳng có một ai, hoàn toàn yên tĩnh. Anh ấy lập tức hiểu ra: Chính là Sư phụ bảo hộ mình rồi!

Còn một sự kiện nữa ở Trường Xuân. Có học viên mà bên cạnh nhà là một cao ốc đang xây; hiện nay các toà nhà này được xây rất cao; giàn giáo của nó toàn là những ống sắt dày hai tấc, dài bốn mét. Học viên này vừa ra khỏi nhà không xa thì một chiếc ống sắt từ trên tầng cao kia rơi thẳng đứng xuống, lao thẳng xuyên vào đỉnh đầu của anh này; mọi người trên phố trông thấy thảy đều kinh sợ. Anh ta nói: 'Ai vỗ tôi thế?' Anh ấy vẫn tưởng rằng ai đó đang vỗ lên đầu của mình. Đúng lúc tích tắc quay đầu nhìn lại, [anh ta] thấy trên đỉnh đầu [mình] là một Pháp Luân lớn đang quay; chiếc ống sắt thuận theo đầu mà trượt xuống. Trượt xong nó cắm dựng đứng xuống đất. Nếu [ống sắt] ấy mà thật sự cắm vào thân người, thì mọi người thử nghĩ xem, nó nặng nhường ấy, thì như là xuyên qua kẹo hồ lô, xuyên một cái là từ trên xuống dưới; rất nguy hiểm vậy.

Sự tình loại này rất nhiều, không tính đếm được; nhưng không xuất hiện nguy hiểm. Sự việc này không phải ai cũng gặp; những người cá biệt của chúng ta mới gặp. Có gặp cũng vậy, không gặp cũng vậy, đảm bảo là chư vị sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì; điểm này tôi có thể đảm bảo được. Có một số học viên, họ không chiểu theo yêu cầu tâm tính mà làm, chỉ luyện động tác không tu tâm tính; họ không thể được xem là người luyện công.

Giảng đến việc Sư phụ cấp những gì, đó là những thứ tôi cấp cho mọi người. Các Pháp thân của tôi sẽ liên tục bảo hộ cho đến khi chư vị có thể tự bảo hộ được bản thân mình; khi ấy chư vị đã xuất khỏi tu luyện thế gian pháp rồi, đã đắc Đạo. Nhưng chư vị cần phải tự hành xử như là người tu luyện chân chính, thì mới có thể làm điều ấy được. Có người trong tay cầm cuốn sách của tôi, trên đường phố lớn vừa đi vừa hét to lên rằng: 'Có Lý Sư phụ bảo hộ thì không sợ xe hơi đâm'. Đó là phá hoại Đại Pháp, sẽ không bảo hộ loại người này; thực ra các đệ tử chân tu sẽ không làm như vậy.

Trường năng lượng

Chung quanh chúng ta khi luyện công có xuất hiện một trường; trường ấy là trường gì? Có người nói là trường khí, trường từ, trường điện. Thực ra chư vị gọi đó là trường gì thì cũng không đúng, bởi vì vật chất mà trường này bao hàm là cực kỳ phong phú. Vật chất cấu thành trong tất cả các không gian của vũ trụ chúng ta, hầu như đều có trong công này; chúng tôi gọi đó là trường năng lượng là thích hợp hơn; do vậy chúng tôi thông thường gọi đó là 'trường năng lượng'.

Trường ấy có tác dụng gì? Như mọi người biết, những người tu luyện chính Pháp chúng ta đều có một loại cảm giác thế này: vì đã tu luyện chính Pháp, họ giảng từ bi, họ đồng hoá với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ; do vậy các học viên chúng ta ngồi trong trường này đều có cảm thụ, rằng trong tư tưởng không có niệm đầu nào xấu; hơn nữa rất nhiều học viên chúng ta ngồi tại đây thậm chí không nghĩ đến hút thuốc, cảm thấy bầu không khí hết sức tốt lành, hết sức thoải mái; đó chính là [vì] năng lượng mà người tu luyện chính Pháp mang theo [bên mình]; trong phạm vi của trường này thì [nó] khởi tác dụng ấy. Tương lai từ khi chư vị học xong lớp này trở đi, hầu hết mọi người chúng ta đều sẽ có công, thật sự xuất hiện công; bởi vì [những thứ] mà tôi truyền [và] cấp cho chư vị đều là những thứ tu luyện chính Pháp; bản thân chư vị cũng cần chiểu theo tiêu chuẩn tâm tính mà tự đặt yêu cầu cho mình. Tuỳ theo việc chư vị luyện công không ngừng, chiểu theo yêu cầu tâm tính của chúng tôi mà tu luyện, [thì] năng lượng của chư vị sẽ dần dần ngày càng lớn [mạnh].

Chúng ta giảng độ kỷ độ nhân, phổ độ chúng sinh; do đó Pháp Luân xoáy vào trong độ bản thân, xoáy ra ngoài độ nhân. Khi xoáy ra ngoài thì nó phát phóng năng lượng, có ích cho người khác; như vậy, ai ở trong vùng che phủ của trường năng lượng của chư vị đều được lợi ích; họ có thể cảm thấy rất thoải mái. Bất kể là chư vị đi ngoài phố, tại đơn vị [công tác], [hay] ở nhà cũng vậy, đều có tác dụng như thế. [Đối với] người ở trong phạm vi trường của chư vị, có thể chư vị không cố ý [mà đã] điều chỉnh thân thể của họ; bởi vì loại trường này có thể điều chỉnh lại hết thảy các trạng thái không đúng đắn. Thân thể con người không nên có bệnh; có bệnh là thuộc về trạng thái không đúng đắn; nó {trường năng lượng} có thể điều chỉnh lại trạng thái không đúng đắn này. Người mang tư tưởng xấu, khi nghĩ đến những thứ không đúng đắn, gặp tác dụng mạnh mẽ của trường của chư vị, cũng có thể thay đổi tư tưởng của họ, có thể khi ấy họ liền không nghĩ việc xấu nữa. Có thể có người muốn [nhục] mạ người khác, đột nhiên lại thay đổi tư tưởng, không nghĩ đến [nhục] mạ nữa. Chỉ có trường năng lượng của tu luyện chính Pháp mới có tác dụng như vậy. Do đó trong Phật giáo quá khứ có câu rằng: "Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh", chính là ý nghĩa này.

Các học viên Pháp Luân Đại Pháp truyền công như thế nào

Chúng ta có nhiều học viên sau khi về [nhà], cảm thấy công pháp [này] rất tốt, muốn truyền cấp cho bạn bè thân quyến. Có thể; chư vị có thể truyền, truyền cho ai cũng được. Nhưng có một điểm, chúng tôi cần nói rõ cho mọi người; chúng tôi cấp cho mọi người nhiều thứ như thế, vốn không thể lấy giá trị [tiền] mà đo lường được. Vì sao cấp cho mọi người? Là để chư vị tu luyện; chỉ có tu luyện, mới có thể cấp cho chư vị những thứ ấy. Cũng có nghĩa là, khi chư vị truyền công trong tương lai, không được dùng những thứ này để cầu danh cầu lợi; do đó chư vị không được giống như tôi mở lớp thu phí. Bởi vì chúng tôi cần in sách, in tài liệu, đi các nơi để truyền công, [nên] cần phí tổn. Trên toàn quốc, học phí của chúng tôi đã là thấp nhất, trong khi những thứ chúng tôi cấp lại là nhiều nhất; chúng tôi thật sự đưa con người lên cao tầng; điều này bản thân chư vị thể nghiệm được. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tương lai chư vị [nếu] ra truyền công, đối với chư vị chúng tôi có hai yêu cầu [như sau]:

Yêu cầu thứ nhất là không được thu phí. Chúng tôi cấp cho chư vị nhiều thứ như thế, không phải để chư vị phát tài, cầu danh, mà là để độ chư vị, để chư vị tu luyện. Nếu chư vị thu phí, thì Pháp thân của tôi sẽ thu hồi lại toàn bộ tất cả những gì [đã từng cấp cho] chư vị; như vậy, chư vị không còn là người của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi nữa, điều chư vị truyền cũng không phải là Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi. Khi chư vị truyền công thì không [được] cầu danh cầu lợi; [mà] tự nguyện phục vụ mọi người. Những học viên của chúng tôi ở các nơi trên toàn quốc đều làm như thế, các phụ đạo viên mọi nơi cũng tự họ làm gương. Đến học công của chúng tôi, chỉ cần chư vị muốn học, là chư vị đến học thôi; chúng tôi có thể có trách nhiệm với chư vị; một xu cũng không lấy.

Yêu cầu thứ hai là không được trộn lẫn những gì của cá nhân vào trong Đại Pháp. Trong quá trình truyền công, bất kể là thiên mục của chư vị đã khai mở cũng vậy, chư vị đã nhìn thấy được gì cũng vậy, đã xuất được những công năng nào cũng vậy, chư vị không được dùng những gì mình thấy mà giảng Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi. Một chút sự tình mà chư vị ở nơi tầng ấy nhìn thấy được có thể quá sai khác, quá ư sai biệt so với hàm nghĩa chân chính của Pháp mà chúng tôi giảng. Do vậy từ nay trở đi khi chư vị truyền công, phải hết sức chú ý điều này; có như vậy mới có thể đảm bảo những gì nguyên gốc của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi là bất biến.

Cũng không cho phép theo phương thức truyền công này của tôi, không cho phép dùng hình thức mở lớp lớn giảng Pháp như tôi; chư vị không thể giảng Pháp. Bởi vì những gì tôi giảng, ý nghĩa rất sâu xa, kết hợp với những điều tại cao tầng mà giảng. Chư vị tu luyện tại các tầng khác nhau, trong tương lai sau khi chư vị đề cao [tầng], chư vị nghe lại băng thâu âm này, chư vị sẽ không ngừng đề cao; chư vị không ngừng nghe, thì chư vị sẽ cứ mãi có được lĩnh hội mới, có thu hoạch mới; đọc sách lại càng như vậy. Những lời tôi giảng đã kết hợp với những điều rất cao thâm; do vậy chư vị không thể giảng được Pháp này. Không cho phép chư vị dùng lời nói nguyên gốc của tôi mà nói thành lời của chư vị; nếu không, đó chính là hành vi trộm Pháp. Chư vị chỉ có thể dùng lời nguyên gốc của tôi mà giảng, [nói] thêm rằng Sư phụ đã giảng như vậy, rằng trong sách đã viết như vậy; chỉ có thể nói như thế. Tại sao? Bởi vì một khi chư vị nói như thế, thì có mang theo lực lượng của Đại Pháp. Chư vị không được dùng những điều mà chư vị hiểu biết để truyền như thể là Pháp Luân Đại Pháp, nếu không, điều chư vị truyền không phải là Pháp Luân Đại Pháp, [tức là] chư vị tương đương với phá hoại Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi. [Nếu] chư vị chiểu theo cách nghĩ của mình, chiểu theo tư tưởng của mình mà giảng, thì đó không phải là Pháp, không thể độ nhân, cũng không thể khởi bất kể tác dụng gì; do vậy, không ai có thể giảng Pháp này.

Phương pháp truyền công của chư vị, chính là tại điểm luyện công, hoặc tại trường truyền công mà bật băng tiếng, băng hình cho học viên; sau đó nhờ các phụ đạo viên dạy họ [động tác] luyện công. Có thể chiểu theo hình thức hội thảo trao đổi: mọi người chia sẻ, đàm luận với nhau, giảng cho nhau; chúng tôi yêu cầu thực hiện như vậy. Đồng thời, không được gọi các học viên (đệ tử) truyền bá Pháp Luân Đại Pháp là Thầy, là Đại sư, v.v.; Sư phụ trong Đại Pháp chỉ có một. Bất kể vào học trước hay sau cũng đều là đệ tử.

Khi chư vị truyền công, có thể có người nghĩ: 'Sư phụ có thể cài Pháp Luân, có thể vì người mà điều chỉnh thân thể; [còn] chúng tôi làm không được'. Không sao; tôi đã giảng cho mọi người rồi: đằng sau thân mỗi học viên đều có Pháp thân của tôi, mà không chỉ có một [Pháp thân]; do đó Pháp thân của tôi sẽ làm những việc ấy. Khi chư vị dạy họ, nếu họ có duyên phận, thì lúc ấy có thể đắc Pháp Luân. Nếu duyên phận còn kém chút ít, [thì] qua điều chỉnh thân thể, rồi sau khi luyện công cũng dần dần có thể đắc [Pháp Luân]; Pháp thân của tôi cũng sẽ giúp đỡ họ điều chỉnh thân thể. Không chỉ có vậy, tôi nói với chư vị rằng, [nếu] đọc sách của tôi, xem băng hình của tôi, hoặc nghe băng tiếng của tôi mà học Pháp học công, [và] có thể tự hành xử như người luyện công, thì cũng sẽ đắc được những gì đáng được đắc.

Chúng tôi cũng không cho phép học viên trị bệnh cho người khác; tuyệt đối cấm chỉ học viên Pháp Luân Đại Pháp trị bệnh cho người khác. Chúng tôi dạy chư vị tu lên cao, không cho phép chư vị khởi bất kể tâm chấp trước gì, cũng không cho phép chư vị tự mình làm hỏng thân thể chính mình. Trường luyện công của chúng tôi là tốt hơn cả so với các trường luyện công của các công pháp khác; chỉ cần chư vị đến luyện công tại trường này, thì cũng tốt hơn nhiều so với điều [trị] bệnh của chư vị. Các Pháp thân của tôi ngồi thành một vòng tròn, trên không úp trên trường luyện công có Pháp Luân lớn, [và] Pháp thân lớn ở trên nắp trông coi trường này. Trường này không phải là một trường bình thường, không phải là một trường luyện công bình thường, mà là một trường tu luyện. Chúng ta có rất nhiều người có công năng đã thấy được trường này của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi, che phủ bằng ánh sáng đỏ, toàn là màu đỏ.

Pháp thân của tôi có thể trực tiếp cài Pháp Luân; nhưng chúng ta chớ có phát triển tâm chấp trước. Khi chư vị dạy họ động tác, họ [có thể] nói: 'Ái chà, tôi được Pháp Luân rồi'. Chư vị [có thể] tưởng rằng chư vị cài [Pháp Luân], [thực ra] không phải. Tôi nói cho mọi người điều này: chớ có phát triển tâm chấp trước ấy; đó đều là do Pháp thân của tôi làm. Các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chúng ta đều truyền công như vậy.

Ai mà thay đổi công pháp trong Pháp Luân Đại Pháp, đều chính là phá hoại Đại Pháp, phá hoại pháp môn này. Có người lấy công pháp này biến thành văn vần; điều này tuyệt đối không được phép. Các phương pháp tu luyện chân chính đều được lưu lại từ thời kỳ tiền sử, được lưu lại từ những niên đại vô cùng xa xưa, đã tu luyện xuất lai vô số Đại Giác Giả. Không ai dám động đến [thay đổi] chúng dẫu chỉ một chút; chỉ là vào thời kỳ mạt Pháp chúng ta mới có thể xuất hiện những việc như thế. Trong lịch sử không hề xuất hiện những việc như vậy; mọi người phải hết sức chú ý đến điểm này.Bài giảng thứ tư

Mất và được

Trong giới tu luyện thường bàn về quan hệ giữa mất và được; nơi người thường cũng hay bàn về quan hệ giữa mất và được. Người luyện công chúng ta đối với 'mất và được' như thế nào? Nó khác với người thường; điều người thường muốn được chính là lợi ích cá nhân, [sống] sao được tốt, được thoải mái. Nhưng người luyện công chúng ta không thế, mà hoàn toàn trái lại: chúng ta không mong truy cầu những gì người thường muốn được, nhưng chỗ mà chúng ta được thì người thường có muốn cũng không thể được, trừ phi [họ] tu luyện.

Cái 'mất' mà chúng ta thường nói đến, cũng không phải là 'mất' theo phạm vi rất nhỏ. Khi nói đến 'mất', có người nghĩ: Phải chăng là bố thí tiền tài, thấy người gặp khó khăn thì giúp một chút, thấy người ăn xin ngoài đường thì cho một chút. Đó cũng là một thứ 'xả', cũng là một thứ 'mất'; nhưng trong vấn đề này thì đó chỉ là coi nhẹ bạc tiền hoặc vật chất. Vứt bỏ đối với [tiền] tài ấy, đương nhiên đó cũng là một phương diện, cũng là một phương diện tương đối chủ yếu. Nhưng cái 'mất' mà chúng tôi giảng không phải [theo] phạm vi nhỏ ấy; chúng ta trong quá trình tu luyện, thì những tâm mà một người tu luyện cần vứt bỏ là rất nhiều: tâm hiển thị, tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm hoan hỷ; rất nhiều các loại tâm chấp trước đều phải vứt bỏ hết. Cái mất mà chúng tôi giảng là [cái mất] theo nghĩa rộng: trong toàn bộ quá trình tu luyện, cần phải 'mất' đi tất cả các chủng chấp trước, các chủng dục vọng của người thường.

Có thể có người nghĩ: 'Chúng ta tu luyện nơi người thường, cái 'mất' ấy phải chăng giống như hoà thượng? Phải chăng giống như ni cô? [Nếu] mất đến như thế, thì dường như không thực hiện nổi'. Pháp môn này của chúng tôi, [đối với] bộ phận tu luyện này nơi người thường, yêu cầu là tu luyện tại xã hội người thường, [cần] duy trì đến mức độ tối đa sao cho giống với người thường; không để chư vị thật sự mất đi bất kể thứ gì nơi lợi ích vật chất. Chư vị làm quan chức to đến mấy cũng không ngại, chư vị có nhiều tiền tài đến mấy cũng không ngại; [điều] then chốt là ở chỗ chư vị có thể vứt bỏ cái tâm kia không.

Pháp môn này của chúng tôi chính là trực chỉ nhân tâm; ở nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người, thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay không-đây là vấn đề then chốt. Tu luyện trong chùa và tu luyện trong núi sâu rừng già yêu cầu chư vị hoàn toàn cách biệt với xã hội người thường, cưỡng chế chư vị mất đi cái tâm nơi người thường, không để chư vị đắc được những lợi ích vật chất; từ đó chư vị mất [chúng]. Những người tu luyện nơi người thường không theo [cách] ấy; yêu cầu chính là trong trạng thái sinh hoạt của người thường kia mà coi nhẹ chúng; nó đương nhiên rất khó, nó cũng là vấn đề then chốt nhất của pháp môn này của chúng tôi. Do vậy cái 'mất' mà chúng tôi giảng là [cái mất] với nghĩa rộng chứ không phải [cái mất] với nghĩa hẹp. Chúng ta hãy thử giảng về làm điều tốt, [và] bố thí tiền tài; chư vị thấy những người ăn xin ngoài đường hiện nay, có một số họ là ăn xin chuyên nghiệp, họ có nhiều tiền hơn cả chư vị. Chúng ta cần để mắt tới những chuyện lớn, chứ không phải để mắt đến những chuyện nhỏ. Tu luyện ấy, nên nhìn đến những việc lớn một cách đường đường chính chính mà tu luyện. Chúng ta trong quá trình mất ấy, thì những điều mà chúng ta thực sự mất chính là những thứ không tốt kia vậy.

Người ta thường cho rằng những điều mình truy cầu đều là tốt; kỳ thực tại cao tầng mà xét, thì đều là để thoả mãn chút đỉnh lợi ích vốn đã có được nơi người thường. Trong tôn giáo giảng: Chư vị có tiền nhiều đến mấy, làm quan to đến đâu cũng chỉ là mấy chục năm, khi sinh chẳng đem đến, khi tử chẳng mang theo. Cái công này tại sao quý giá vậy? Chính vì nó tăng trưởng trên thân nguyên thần của chư vị, khi sinh đem đến được, khi tử mang theo được; hơn nữa nó quyết định trực tiếp quả vị của chư vị; do đó tu được không dễ. Nghĩa là, những gì chư vị vứt bỏ đều là những thứ không tốt, có như vậy chư vị mới có thể phản bổn quy chân. Vậy những thứ 'được' là gì? Chính là đề cao tầng, cuối cùng đắc chính quả, công thành viên mãn, giải quyết được vấn đề căn bản. Tất nhiên chúng ta muốn mất đi các dục vọng người thường, để có thể đạt đến tiêu chuẩn của người tu luyện chân chính; [nhưng] lập tức làm được thì không hề dễ dàng, từ từ mà làm mới được. Chư vị nghe tôi nói từ từ mà làm, chư vị liền nói: 'Sư phụ bảo rằng từ từ mà làm, vậy từ từ mà làm'. Không thể được! Chư vị phải có yêu cầu thật nghiêm khắc đối với bản thân mình; nhưng chúng tôi cho phép chư vị đề cao một cách từ từ. Hôm nay chư vị lập tức làm được, thì hôm nay chư vị là Phật; do vậy cũng không hiện thực; chư vị sẽ làm được điều này một cách từ từ.

Điều chúng ta mất thực sự là những điều không tốt, chúng là gì? Chính là nghiệp lực; nó tương phụ tương thành với các chủng tâm của con người. Ví như nói rằng những người thường chúng ta có các chủng tâm không tốt, chỉ vì lợi ích cá nhân mà làm những điều không tốt, vậy sẽ nhận phải loại vật chất màu đen-nghiệp lực. Điều này có quan hệ trực tiếp đến những tâm của bản thân chúng ta; nếu muốn vứt bỏ những thứ không tốt ấy, thì đầu tiên chư vị cần thay đổi cái tâm kia mới được.

Chuyển hoá nghiệp lực

Giữa vật chất màu trắng và vật chất màu đen có một quá trình chuyển hoá. Sau khi mâu thuẫn phát sinh giữa người với người, thì nó có một quá trình chuyển hoá. Làm điều tốt thì nhận vật chất màu trắng-đức; làm điều xấu thì nhận vật chất màu đen-nghiệp lực. Còn có một quá trình truyền thừa; có vị nói rằng có phải vì nửa đời trước đây đã từng làm điều không tốt? Cũng không hẳn như vậy; bởi vì nghiệp lực con người ta tích lại là không phải chỉ trong một đời. Giới tu luyện giảng rằng nguyên thần bất diệt. Nếu nguyên thần bất diệt, thì nó có thể có những hoạt động xã hội tại đời trước, như thế trong hoạt động của đời trước nó có thể đã mắc nợ ai đó, nạt dối ai đó, hoặc giả phạm những điều không tốt khác, như sát sinh, v.v.; như thế tạo thành nghiệp lực. Những thứ ấy, tại không gian khác, tích lại về sau; [người ta] luôn mang chúng theo; vật chất màu trắng cũng lại như thế; nhưng không chỉ có một nguồn ấy. Còn một tình huống: trong gia tộc và từ tổ tiên có thể tích lại [những thứ ấy]. Những người già trong quá khứ giảng câu này: 'hãy tích đức hãy tích đức; tổ tiên tích đức; người kia thất đức, tổn đức'. Những câu này giảng hết sức đúng. Con người hiện nay đã không còn nghe [theo] lời ấy nữa; chư vị mà nói với một số thanh niên về mất đức hay thiếu đức, họ sẽ hoàn toàn chẳng để tâm. Thực ra ý nghĩa của [những câu] này thật vô cùng sâu sắc; [đức] ấy không chỉ là tiêu chuẩn tư tưởng và tinh thần của con người cận đại, mà nó thật sự là tồn tại vật chất; trên thân thể chúng ta đều có hai chủng vật chất [đức và nghiệp] này.

Có người nói: 'Phải chăng khi vật chất màu đen nhiều quá, thì không thể tu luyện lên cao tầng?' Có thể nói như thế; người có nhiều vật chất màu đen, nó ảnh hưởng đến ngộ tính. Vì nó hình thành một trường quanh thân thể chư vị, chính là bao bọc chư vị vào trong; tách khỏi đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ; do vậy ngộ tính của loại người này có thể kém hơn. Người ta giảng về tu luyện, về khí công, thì họ một mực coi là mê tín, hoàn toàn không tin; họ cho rằng thật khôi hài. Thường là như vậy; nhưng không tuyệt đối. Cá nhân ấy phải chăng khó mà tu luyện nổi, không thể tăng công cao lên được? Cũng không phải thế; chúng tôi giảng Đại Pháp vô biên; [hoàn] toàn dựa vào cái tâm của chư vị mà tu. Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân; hoàn toàn [dựa] xem bản thân chư vị tu ra sao. Có thể tu được không hoàn toàn [dựa] xem chư vị có thể nhẫn chịu không, có thể phó xuất không, có thể chịu khổ không. Nếu dốc lòng quyết tâm, khó khăn nào cũng không ngăn được, [thì] tôi nói rằng, [nó sẽ] không thành vấn đề.

Người có nhiều vật chất màu đen, thường phải phó xuất nhiều hơn người có nhiều vật chất màu trắng. Bởi vì vật chất màu trắng đồng hoá trực tiếp với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ, nên chỉ cần tâm tính của họ đề cao lên, có thể đề cao bản thân qua những mâu thuẫn, thì họ sẽ tăng công; nó nhanh gọn như thế. Người nhiều đức ngộ tính cao; cũng có thể chịu khổ, nhọc cái gân cốt, khổ cái tâm chí; ngay cả chịu đựng nhiều về phương diện thân thể mà chịu đựng ít về tinh thần, [họ] vẫn có thể tăng công. Người có nhiều vật chất màu đen không như thế được; trước hết phải qua một quá trình thế này: đầu tiên [phải] chuyển hoá vật chất màu đen thành vật chất màu trắng; chính là quá trình ấy, [nó] cực kỳ thống khổ. Do đó người có ngộ tính không tốt thường chịu khổ nhiều; nghiệp lực lớn, ngộ tính kém, họ tu luyện thật không hề dễ dàng.

Lấy một ví dụ cụ thể, chư vị thử xem họ tu luyện thế nào. Tu luyện yêu cầu [ngồi] xếp bằng thật lâu khi thiền định; hễ xếp bằng là vừa đau vừa khó chịu; hễ kéo dài thời gian thêm, thì tâm náo [loạn], náo [loạn] ghê gớm. Nhọc cái gân cốt, khổ cái tâm chí; thân thể chẳng thoái mái, tâm cũng chẳng thoải mái. Một số vị [ngồi] xếp bằng lại sợ đau, liền tháo ra mà chẳng kiên trì. Một số vị vừa xếp bằng lâu một chút, là không chịu được. Liền tháo [chân] ra; luyện [cũng] như không. Xếp bằng hễ đau một cái, liền vội hoạt động hoạt động rồi lại xếp bằng tiếp; chúng tôi thấy không có tác dụng. Bởi vì khi chân họ đau, chúng tôi thấy vật chất màu đen đang [tấn] công xuống chân họ. Vật chất màu đen chính là nghiệp lực; chịu khổ có thể tiêu nghiệp, từ đó chuyển hoá thành đức. Khi [bắt đầu] đau chính là nghiệp lực bắt đầu bị tiêu; nghiệp lực càng chuyển áp [lực] xuống nhiều, thì chân họ lại càng đau ghê gớm; do vậy cái đau ở chân họ không phải là vô duyên vô cớ. Thông thường người ngồi đả toạ chân chịu đau một trận, một trận đau đến, vô cùng khó chịu; rồi lại ngưng; sau một lúc lại bắt đầu đau nhức trở lại; thông thường như vậy.

Bởi vì nghiệp tiêu theo từng cục từng cục; sau khi một cục bị tiêu thì thấy chân đỡ hơn; một lúc lại một cục nữa đến, thì lại bắt đầu đau. Sau khi vật chất màu đen này tiêu đi, thì [nó] không tản mất-vật chất này bất diệt-sau khi tiêu rồi thì [nó] trực tiếp chuyển hoá thành vật chất màu trắng; vật chất màu trắng này chính là đức. Tại sao nó có thể chuyển hoá như vậy? Bởi vì họ đã chịu khổ, đã phó xuất, đã chịu thống khổ. Chúng tôi giảng, [khi] bản thân chịu thống khổ, chịu khổ, làm điều tốt [thì] đức đến; do đó trong khi thiền đả toạ thì xuất hiện vấn đề này. Có người chân vừa đau một cái là dựng ngay dậy, hoạt động hoạt động rồi lại xếp bằng tiếp; hoàn toàn không có tác dụng. Có người tập trạm trang, các bắp tay mỏi, chịu không được, liền hạ xuống; hoàn toàn không có tác dụng. Một chút khổ ấy có đáng kể gì? Tôi nói rằng [nếu] chư vị luyện công dơ tay như thế mà tu thành được thì đúng là quá ư dễ dàng. Đây là tình huống xuất hiện trong khi người ta thiền định.

Pháp môn chúng ta chủ yếu không theo cách ấy, mặc dù một phần cũng có tác dụng theo phương diện này. Chúng ta phần lớn là trong khi xung đột tâm tính giữa người với người mà chuyển hoá nghiệp lực; thông thường nó thể hiện tại đây. Con người ở trong mâu thuẫn, trong xung đột giữa người với người như vậy thì thậm chí vượt quá cả thống khổ loại kia. Tôi nói rằng thống khổ trên thân thể là dễ chịu đựng nhất, cắn răng là vượt qua được. Trong lúc lục đục giữa người với người, thì cái tâm kia mới thật là khó giữ vững nhất.

Ví dụ, như có người kia, vừa đến cơ quan liền nghe thấy hai người khác nói lời xấu về mình, nói rất khó nghe, liền cảm thấy rất bực mình. Tuy nhiên chúng tôi đã giảng rằng, là một người luyện công, thì cần làm được 'đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu', dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân. Người ấy liền nghĩ: 'Sư phụ đã dặn rồi, người luyện công chúng mình chẳng giống như người ta, cần có phong thái cao [mới được]'. Người ấy bèn không tranh cãi với hai vị kia. Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được. Do đó tâm chẳng dứt được, tâm bứt rứt; có thể tâm [người ấy] vẫn đeo đuổi, vẫn muốn quay đầu lại coi mặt hai vị kia đang nói lời xấu về mình. Quay đầu lại ngó một cái, thấy nét mặt hai vị kia thể hiện thật quá ác, đang nói đúng lúc bốc lửa nhất; người này lập tức chẳng chịu được nữa, hoả khí liền bốc lên, có thể lập tức gây sự với người ta. Khi phát sinh mâu thuẫn giữa người với người, cái tâm ấy rất khó giữ vững. Tôi nói rằng [nếu] đều trải qua trong ngồi đả toạ, thì dễ quá; tuy nhiên không phải đều như vậy.

Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được. Con người phải qua thực tế mà thật sự 'ma luyện' bản thân mới có thể đề cao lên. Có người nói: 'Chúng ta luyện công vậy sao vẫn cứ gặp những chuyện phiền phức thế này? Chẳng khác mấy so với những phiền phức nơi người thường.' Bởi vì chư vị tu luyện ngay tại nơi người thường, họ không thể đột nhiên đưa chư vị quay đầu xuống đất, phiêu đãng lơ lửng trên kia, để chư vị chịu khổ trên trời được; nó không thể như thế được. [Tất cả] đều [phải] là trạng thái nơi người thường: hôm nay có ai đó sinh chuyện với chư vị, ai đó làm chư vị bực mình, ai đó xử tệ với chư vị, đột nhiên nói lời bất kính với chư vị; chính là để xem chư vị đối đãi với vấn đề này như thế nào.

Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để 'ma luyện' tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được. Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.

Tất nhiên, những khó khăn và mâu thuẫn sẽ không được báo trước cho chư vị; [nếu] nói cho chư vị biết hết, thì chư vị còn tu gì nữa? Chúng sẽ không có tác dụng. Thông thường chúng đột nhiên xuất hiện, [như thế] mới có thể khảo nghiệm tâm tính con người, mới có thể làm cho tâm tính con người thật sự đề cao lên, coi xem có thể giữ vững tâm tính hay không, vậy mới có thể xem rõ được; do đó những mâu thuẫn xảy đến không hề tồn tại ngẫu nhiên. Trong toàn bộ quá trình tu luyện, khi nghiệp lực chuyển hoá sẽ xuất hiện vấn đề này; chúng khó hơn rất nhiều so với việc 'nhọc cái gân cốt' như người bình thường chúng ta vẫn tưởng tượng. Chư vị luyện luyện công, luyện nhiều hơn một chút, tay giơ lên phát mỏi, hoặc chân đứng phát run, vậy hỏi có tăng công; chư vị luyện thêm vài giờ hỏi có thể tăng công? Nó chỉ có tác dụng chuyển hoá bản thể thôi, nhưng vẫn cần năng lượng để gia trì; nó không có tác dụng đề cao tầng. 'Khổ cái tâm chí' mới là then chốt đề cao tầng thực sự. Nếu nói 'nhọc cái gân cốt' là có thể đề cao lên được, thì tôi nói rằng nông dân Trung Quốc khổ nhất, [phải chăng họ] đều nên được làm đại khí công sư? Chư vị nhọc cái gân cốt đến mấy cũng không thể như họ, vốn hàng ngày làm việc [ngoài đồng] dưới nắng gắt, vừa khổ vừa mệt; không phải việc đơn giản như thế. Vậy như tôi đã giảng, muốn thật sự đề cao, thì phải thật sự đưa cái tâm này lên cao, thế mới có thể đề cao một cách chân chính.

Khi nghiệp lực đang trong quá trình chuyển hoá, để có thể giữ vững bản thân-chứ không biểu hiện như người thường vốn hay làm sự tình tệ hơn-thì bình thường chúng ta [luôn] phải bảo trì tâm từ bi, tâm thái hoà ái. Khi đột nhiên gặp một vấn đề nào đấy, thì chư vị sẽ có thể xử lý nó được tốt. [Nếu] thông thường toàn tâm của chư vị luôn hoà ái từ bi như thế, [thì] khi đột nhiên xuất hiện vấn đề, chư vị sẽ có thêm một khoảng hoà hoãn, [để] cân nhắc thêm. [Còn nếu] trong tâm cứ luôn nghĩ đến tranh [đấu] với người khác, đấu [tranh] này khác, [thì] tôi nói rằng hễ gặp vấn đề là chư vị liền gây sự với người ta; đảm bảo là như vậy. Do đó [khi] chư vị gặp mâu thuẫn nào đấy, [thì] tôi nói rằng [đó] là để vật chất màu đen của bản thân chư vị chuyển hoá thành vật chất màu trắng, chuyển hoá thành đức.

Nhân loại chúng ta phát triển cho đến mức độ như ngày nay, hầu như ai ai cũng đến trong nghiệp cuộn lấy nghiệp; trên thân người có nghiệp lực rất lớn. Do đó trong vấn đề chuyển hoá nghiệp lực thường hay xuất hiện tình huống này: chư vị vừa đồng thời tăng công, vừa đồng thời đề cao tâm tính, nghiệp lực của chư vị cũng đồng thời tiêu, đồng thời chuyển hoá. Khi gặp mâu thuẫn, thì có thể biểu hiện [là] trong khi 'ma luyện' tâm tính giữa người với người, [nếu] chư vị có thể nhẫn chịu được, [thì] nghiệp lực của chư vị cũng tiêu, tâm tính của chư vị cũng đề cao, công của chư vị cũng tăng lên; chúng dung hợp cùng nhau như thế. Con người trong quá khứ có đức lớn, tâm tính của họ ban đầu là cao; [họ] chỉ cần chịu một chút khổ thì có thể tăng công. Con người hiện tại không như thế, hễ chịu khổ một cái là không muốn tu; hơn nữa [họ] càng ngày càng không ngộ, [nên] lại càng khó tu.

Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: 'Cớ chi đối xử với tôi như vậy?' Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được. Còn có một vấn đề nữa, trong lúc mâu thuẫn, thì có động chạm đến vấn đề chuyển hoá nghiệp lực; do đó chúng ta khi đối xử [với trường hợp] cụ thể, cần phải có phong thái cao, chứ không như người thường. Tại đơn vị [công tác], tại các hoàn cảnh công tác khác cũng lại như thế; [kinh doanh] cá thể cũng thế, cũng có giao tiếp người với người; không thể không có tiếp xúc với xã hội; tối thiểu cũng có quan hệ hàng xóm.

Trong các giao tiếp xã hội, sẽ gặp các dạng các loại mâu thuẫn. Bộ phận tu luyện [tại] người thường chúng ta, bất kể chư vị có bao nhiêu tiền, làm quan [chức] to đến mấy, chư vị làm kinh doanh cá thể, mở công ty, làm doanh nghiệp gì đi nữa, thì cũng không hề gì; [hãy] giao dịch công bằng, giữ tâm cho chính. Các ngành nghề trong xã hội nhân loại đều nên tồn tại; ấy là do nhân tâm không chính, chứ không phải do làm nghề gì. Có câu thuyết trong quá khứ, kiểu như: "mười người buôn chín kẻ gian"; ấy là người thường nói thế; tôi nói rằng đây là vấn đề 'nhân tâm'. Nếu nhân tâm được giữ cho chính, giao dịch công bằng, [thì] chư vị phó xuất nhiều đến đâu sẽ nên kiếm được tiền nhiều đến đó; ấy là vì ở nơi người thường chư vị phải phó xuất rồi mới được, 'bất thất bất đắc', [đây là] cái được nhờ lao động. Mỗi giai tầng đều có thể làm người tốt, các giai tầng khác nhau có tồn tại các mâu thuẫn khác nhau. Giai tầng cao có hình thức mâu thuẫn của giai tầng cao, đều có thể đối xử thích hợp với các mâu thuẫn; tại giai tầng nào cũng làm người tốt, đều có thể coi nhẹ các chủng dục vọng, [và] tâm chấp trước. Tại các giai tầng khác nhau đều có thể thể hiện là người tốt; đều có thể tu luyện ngay tại giai tầng của mình.

Nước ta hiện nay bất kể là trong doanh nghiệp nhà nước hoặc doanh nghiệp khác, mâu thuẫn giữa người với người là cực kỳ đặc biệt. Tại nước khác, trong lịch sử xưa nay không có hiện tượng này; do đó mâu thuẫn về lợi ích thể hiện ra hết sức gay gắt; lục đục căng thẳng, tranh đấu chỉ vì chút lợi nhỏ; những tư tưởng xuất hiện, những chiêu thuật sử dụng đều rất xấu; làm người tốt thật khó. Ví như cá nhân kia đi đến đơn vị [công tác], liền nhận thấy không khí tại đơn vị rất không bình thường. Sau đó có người bảo rằng: một người kia đã công khai nói xấu chư vị, tố cáo chư vị với lãnh đạo, làm chư vị rất mất mặt. Những người khác đều nhìn chư vị với cặp mắt kỳ dị. Người bình thường đâu chịu nhịn việc này? Làm sao nén nổi tức giận đây? "Hắn chơi tôi, [thì] tôi chơi hắn. Hắn có người [ủng hộ], tôi cũng có người [ủng hộ]; xử lý nhau thôi." Ở nơi người thường, [nếu] làm thế, thì người thường sẽ nói chư vị là người mạnh mẽ. Tuy nhiên là một người luyện công, thì như thế là quá dở. Chư vị cũng tranh cũng đấu giống như người thường, thì chư vị chính là người thường; nếu chư vị còn hơn cả hắn, thì chư vị lại còn chẳng bằng người thường như hắn.

Chúng ta đối xử với vấn đề này thế nào? Khi gặp mâu thuẫn kiểu này, chư vị đầu tiên nên phải bình tĩnh, không nên đối xử giống như hắn. Tất nhiên chúng ta có thể giải thích một cách có thiện ý; nói rõ sự việc thì không hề gì; tuy nhiên chư vị chấp trước quá thì không được. Khi chúng ta gặp phải những chuyện phiền phức như thế, thì [chúng ta] không được giống như người ta mà tranh mà đấu. Họ làm sao, chư vị cũng làm vậy, thì chư vị chẳng phải người thường là gì? Chư vị không những không giống hắn mà tranh mà đấu, mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn. Một khi chư vị hận hắn, thì chẳng phải chư vị tức giận là gì? Chư vị chưa thực hiện được 'Nhẫn'. Chúng tôi giảng Chân Thiện Nhẫn; 'Thiện' của chư vị cũng chẳng còn có nữa. Do đó chư vị không thể theo giống như hắn, chư vị thật sự không thể tức giận hắn, ngay cả khi hắn làm chư vị rất mất mặt, không cất đầu lên được. Chư vị không những không tức giận hắn, mà trong tâm chư vị còn nên cảm ơn hắn, thật sự cảm ơn hắn. Tại người thường có thể nghĩ: 'Chẳng đúng A-Q là gì?' Chúng tôi nói với chư vị, rằng không phải vậy.

Mọi người thử nghĩ xem, chư vị là người luyện công, cần dùng tiêu chuẩn cao để yêu cầu chư vị phải không? Không thể dùng [đạo] lý của người thường mà yêu cầu chư vị. Chư vị là người tu luyện, điều chư vị được chẳng phải là những thứ ở cao tầng là gì? Vậy cần dùng [Pháp] lý cao tầng để yêu cầu chư vị. [Nếu] chư vị hành xử giống hắn, thì chẳng phải chư vị cũng như hắn? Vậy, cớ gì phải cảm ơn hắn? Chư vị thử nghĩ xem, hỏi chư vị được những gì? Trong vũ trụ này có một [Pháp] lý, gọi là 'bất thất giả bất đắc, đắc tựu đắc thất'. Nơi người thường hắn đã làm chư vị rất mất mặt; vậy hắn tính là bên được, hắn chiếm được tiện nghi. Hắn càng làm chư vị mất mặt, ảnh hưởng càng mạnh mẽ, [thì] bản thân chư vị chịu đựng càng lớn, [và] đức mà hắn tổn thất càng nhiều; chỗ đức ấy đều cấp cho chư vị. Đồng thời khi bản thân chư vị chịu đựng, chư vị có thể vứt bỏ tâm thật nhẹ nhàng, chẳng để nó trong tâm.

Trong vũ trụ này còn có một [Pháp] lý: chư vị đã chịu đựng thống khổ rất lớn, vậy nên nghiệp lực tự thân của chư vị cũng phải được chuyển hoá. Bởi vì chư vị đã phó xuất; chịu đựng lớn đến đâu, chuyển hoá lớn đến đó; đều biến thành đức. Người luyện công chẳng phải muốn đức ấy là gì? Chẳng phải chư vị lưỡng đắc; nghiệp lực cũng được tiêu trừ. Nếu hắn không tạo hoàn cảnh ấy cho chư vị, thì chư vị làm sao đề cao tâm tính được? Chư vị [đối đãi tôi] tốt, tôi cũng [đối đãi chư vị] tốt, tất cả hoà ái ngồi đây rồi sẽ tăng công; lẽ nào có chuyện ấy? Chính là vì hắn tạo cho chư vị mâu thuẫn như vậy, tạo ra cơ hội đề cao tâm tính, [nên] chư vị mới từ trong đó mà có thể đề cao tâm tính của mình; tâm tính chư vị chẳng phải đã đề cao lên là gì? Tam đắc. Chư vị là người luyện công, tâm tính chư vị nâng lên thì công của chư vị chẳng phải cũng nâng lên? Nhất cử tứ đắc. Chẳng phải chư vị nên cảm tạ người ta? Trong tâm chư vị phải hết mực cảm ơn người ta, thật sự là như vậy.

Tất nhiên, hắn đã xuất ra tâm không tốt, nếu không đã không cấp đức cho chư vị, nhưng thật sự hắn đã tạo ra một cơ hội cho chư vị đề cao tâm tính của mình. Vậy cũng nói, chúng ta nhất định phải coi trọng tu luyện tâm tính; khi tu luyện tâm tính [thì] đồng thời tiêu trừ nghiệp lực, chuyển hoá thành đức, chư vị mới có thể đề cao tầng; chúng tương phụ tương thành cho nhau. Lên đến cao tầng mà xét, thì các [Pháp] lý [nơi người thường] đều thay đổi. Người thường không hiểu rõ những việc này; [khi] chư vị lên cao tầng mà xét những [Pháp] lý, thì mọi thứ đều đã thay đổi. Ở nơi người thường chư vị cho rằng [đạo] lý này là đúng, nhưng nó không thật sự đúng. Lên cao tầng mà xét thì mới thật sự đúng; thông thường là như vậy.

Tôi đã giảng thấu [Pháp] lý cho chư vị rồi; hy vọng rằng trong tu luyện sau này, mọi người có thể tự coi mình là người luyện công, tu luyện một cách chân chính, vì [Pháp] lý này đã được [trình] bày ở đây rồi. Có thể một số người, vì họ ở nơi người thường, nên họ cho rằng lợi ích vật chất rõ ràng thực tại kia của người thường mới là lợi ích thiết thực. Trong dòng chảy lớn người thường, họ không thể lấy tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân. Kỳ thực, [về việc] làm người tốt nơi người thường [thì] đã có những nhân vật anh hùng mô phạm làm khuôn mẫu; đó là khuôn mẫu nơi người thường. Nếu chư vị muốn làm người tu luyện, thì hoàn toàn dựa vào cái tâm của mình mà tu, toàn dựa vào bản thân mà ngộ, không hề có khuôn mẫu. May thay hôm nay chúng tôi đã giảng rộng Đại Pháp; trong quá khứ [nếu] chư vị muốn tu, nhưng không ai giảng [dạy]. Như thế này chư vị chiểu theo Đại Pháp mà thực hiện thì sẽ thực hiện tốt hơn; có thể tu hay không, có thể hành hay không, đột phá lên đến tầng nào, hoàn toàn dựa vào bản thân chư vị.

Tất nhiên, hình thức chuyển hoá nghiệp lực cũng không hoàn toàn giống [hệt] như tôi vừa giảng; cũng sẽ [có] biểu hiện tại các phương diện khác. Ngoài xã hội, ở gia đình đều xuất hiện. Đi ngoài đường, hoặc trong các hoàn cảnh xã hội khác, đều cũng có thể gặp chuyện phiền phức. Cần làm cho chư vị vứt bỏ những tâm nào mà chưa vứt bỏ được ở nơi người thường. Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì cần phải vứt bỏ tại các chủng hoàn cảnh [khác nhau]. [Sẽ] làm cho chư vị trượt ngã, từ đó mà ngộ Đạo; tu luyện là như thế.

Còn có một tình huống khá điển hình: có rất nhiều người chúng ta trong quá trình tu luyện, thông thường khi chư vị luyện công, thì ái nhân của chư vị đặc biệt không ưng ý; một khi chư vị luyện công, liền gây sự [đánh lộn] với chư vị. Chư vị làm việc khác, thì họ không quan tâm. Chẳng hạn chư vị đam mê chơi mạt chược mất bao nhiêu thời gian, thì họ cũng khó chịu, nhưng không như [việc] luyện công. Chư vị luyện công đâu có can hệ gì đến họ; rèn luyện thân thể, không ảnh hưởng đến họ, và là tốt. Nhưng hễ chư vị luyện công, họ liền quăng đồ gây sự với chư vị. Có người chỉ vì luyện công, [mà] cãi nhau đến mức ly hôn. Rất nhiều người đã không nghĩ thử xem tại sao lại xuất hiện tình huống này? Sau này chư vị hỏi họ: 'Cớ sao tôi luyện công thì mình lại khó chịu nóng nảy đến thế?' Họ không nói được gì, thật sự không nói được gì: 'Thế à, tôi không nên nóng thế, nhưng lúc ấy phát hoả ghê quá'. Thực ra là chuyện vì sao? Khi luyện công thì đồng thời nghiệp lực cần chuyển hoá, bất thất giả bất đắc, điều mất cũng là điều xấu; chư vị cần phải phó xuất.

Có thể vừa vào đến cửa nhà, ái nhân của chư vị liền cho chư vị một trận vào đầu; chư vị nếu nhận nhịn qua được, thì công chư vị luyện hôm nay sẽ không uổng phí. Có người hiểu rằng luyện công cần [coi] trọng đức, nên bình thường [quan hệ] với ái nhân của mình rất tốt. Nhưng vừa nghĩ: "Bình thường tôi nói 'một' [thì nó] không nói 'hai'; hôm nay nó lại cưỡi lên đầu lên cổ tôi." Không nhịn nổi, liền gây sự lại với ái nhân; như thế hôm nay luyện cũng như không. Là vì nghiệp lực vẫn còn ở kia, họ giúp chư vị tiêu đi nhưng chư vị đã không chịu mà còn gây sự với người ta; [nên nghiệp lực] không tiêu được. Những việc này rất nhiều, có rất nhiều người chúng ta từng gặp tình huống này, nhưng đã không thử nghĩ là vì sao. Chư vị làm việc khác thì họ không quan tâm đến chư vị; nguyên [luyện công] là việc tốt, nhưng họ cứ không chịu để chư vị yên. Thực ra họ giúp chư vị tiêu nghiệp, nhưng tự họ không biết. Họ không hề gây sự với chư vị ở bề mặt, còn trong tâm lại rất tốt với chư vị; không phải như thế, [mà] cơn nóng giận thật sự xuất ra từ nội tâm. Bởi vì nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu; đảm bảo là như vậy.

Đề cao tâm tính

Nhiều người trước đây vì không giữ vững tâm tính, [nên] vấn đề xuất hiện rất nhiều; luyện đến một tầng nhất định rồi thì không lên được nữa. Có người nguyên [ban đầu] tâm tính đã tương đối cao; khi luyện công liền lập tức khai mở thiên mục, đạt đến một cảnh giới nào đó. Bởi vì căn cơ của cá nhân này khá tốt, tâm tính rất cao, nên công của họ tăng lên rất nhanh. Khi đạt đến vị trí sở tại nơi tâm tính của họ, công của họ cũng tăng lên đến đó, họ cần đề cao công của mình hơn nữa, thì [khi ấy] các mâu thuẫn kia cũng đột nhiên xuất hiện, chính là để họ liên tục đề cao tâm tính. Đặc biệt là [người] ban đầu đã có căn cơ tốt, họ cho rằng công của mình tăng lên tốt, luyện cũng rất tốt, nhưng tại sao bao nhiêu phiền phức đột nhiên [xảy] đến? Vì sao cái gì cũng không tốt: mọi người đối với họ cũng không tốt, lãnh đạo cũng không coi trọng họ, hoàn cảnh tại gia đình cũng trở nên rất căng thẳng. Tại sao đột nhiên xuất hiện nhiều mâu thuẫn như thế? Tự họ không ngộ [ra được]. Vì căn cơ của họ tốt, nên đạt đến được một tầng nhất định, [và] xuất hiện trạng thái như thế. Tuy vậy đó đã là tiêu chuẩn viên mãn tối hậu của người tu luyện chưa? Hãy còn quá xa mới tu lên đó được! Chư vị cần liên tục đề cao bản thân. Đó là vì một chút căn cơ bản thân mình mang theo khởi tác dụng, nên chư vị mới có thể đạt đến trạng thái ấy; đề cao hơn nữa, thì tiêu chuẩn kia cũng cần đề cao lên.

Có người nói: 'Tôi kiếm thêm chút tiền, thu xếp gia đình ổn thoả, thì tôi không lo lắng gì nữa, [rồi] tôi sẽ lại tu Đạo'. Tôi nói rằng chư vị đang vọng tưởng; chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh của vợ, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không? Hơn nữa, chư vị sau này không phải lo lắng, chư vị không có phiền phức gì nữa, thì chư vị tu luyện gì đây? Luyện công một cách quá ư thoải mái chăng? Lẽ nào có chuyện ấy? Đó [chỉ] là chư vị đứng tại góc độ người thường mà [mong] tưởng vậy thôi.

Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được. Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên; vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có 'tình'; người ta vì cái 'tình' này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái 'tình' ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái 'tình' ấy mà ra. Nếu 'tình' kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái 'tình' này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là 'từ bi', vốn là điều cao thượng hơn. Tất nhiên đoạn dứt điều ấy ngay lập tức không dễ dàng gì; tu luyện là quá trình lâu dài, là quá trình lần lần vứt bỏ các tâm chấp trước của bản thân; nhưng chư vị cần phải tự mình đặt yêu cầu nghiêm khắc cho mình.

Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: 'Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không'; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.

Một số người vẫn hay không ngộ [ra được]. Có người khai mở thiên mục rồi, nhìn thấy Phật, liền về nhà bái Phật, trong tâm cầu niệm: 'Ngài vì sao không quan tâm đến con? Xin giúp con giải quyết vấn đề này đi!' Tất nhiên Phật không quản; [khó] nạn kia chính là ông ấy bày đặt ra; mục đích để chư vị đề cao tâm tính, trong mâu thuẫn chư vị dễ đề cao lên. Hỏi ông ấy có thể giúp chư vị giải quyết [mâu thuẫn] đó không? Hoàn toàn không giúp chư vị giải quyết; giải quyết rồi thì chư vị tăng công ra sao, đề cao tâm tính và tầng như thế nào? Để chư vị tăng công mới là [điều] then chốt. Các Đại Giác Giả nhìn [nhận] rằng, làm người không phải là mục đích, sinh mệnh người ta không phải vì để làm người, mà chính là để quay trở về. Con người chịu khổ bao nhiêu; [các Đại Giác Giả] cho rằng chịu khổ càng nhiều càng tốt, trả nợ nhanh hơn; họ thực sự nghĩ như thế. Có người không ngộ, cầu Phật không được, liền bắt đầu oán Phật: 'Tại sao Ngài không giúp con? Hàng ngày [con] đốt hương dập đầu lạy Ngài [cơ mà].' Có người vì điều này mà quăng cả tượng Phật, từ đó [lăng] mạ Phật. Vì họ [lăng] mạ, tâm tính của họ cũng rớt xuống, công cũng mất. Họ hiểu rằng mất cả rồi, nên càng hận Phật; họ tưởng rằng Phật [làm] hại họ. Họ dùng cái lý của người thường mà đo tâm tính của Phật; làm sao có thể đo được? Họ dùng tiêu chuẩn người thường mà xét sự việc trên cao tầng; làm sao có thể thế được? Do đó thường hay xuất hiện vấn đề như vậy: coi những khổ [nạn] trong cuộc đời là bất công đối với mình; có nhiều người suy sụp mà rớt xuống.

Mấy năm trước có rất nhiều đại khí công sư, danh tiếng hiển hách cũng suy sụp rớt xuống. Tất nhiên, các khí công sư chân chính đã trở về, hoàn thành xong sứ mệnh lịch sử của mình liền trở về. Những [khí công sư] còn [ở] lại lầm lạc nơi người thường; những người tâm tính đã rớt xuống ấy vẫn còn đang hoạt động; họ đã không còn công nữa. Một số khí công sư trước đây nổi danh vẫn đang hoạt động tại xã hội; sư phụ của họ thấy rằng họ đã rớt ở chốn người thường, rớt nơi danh lợi và không thể tự kéo lên được nữa, đã hỏng rồi; người ta bèn mang phó nguyên thần của họ đi, [mà] công đều ở trên thân của phó nguyên thần. Những ví dụ như thế có khá nhiều.

Trong pháp môn chúng ta, ví dụ loại này rất ít, [nếu] có thì cũng không nổi cộm như thế. Về phương diện đề cao tâm tính, thì những ví dụ nổi trội có rất nhiều. Có một học viên ở nhà máy dệt kim tại một thành phố của tỉnh Sơn Đông, sau khi học Pháp Luân Đại Pháp đã dạy các công nhân khác luyện; kết quả làm cho diện mạo tinh thần của nhà máy hưng khởi hẳn lên. Trước đây các đầu [mẩu] khăn tắm của nhà máy dệt kim thường bị cất đi mang về nhà, các công nhân đều lấy [như thế]. Sau khi học công rồi thì anh ta không những không lấy nữa, mà còn mang những thứ đã lấy về nhà trả lại [nhà máy]. Người khác thấy anh ta làm thế, thì không ai lấy nữa; có công nhân còn mang hết những gì đã lấy trả lại nhà máy; trong toàn nhà máy xuất hiện tình huống như vậy.

Trạm trưởng một trạm phụ đạo ở thành phố đó đã tới nhà máy để xem [tình hình] các học viên luyện Pháp Luân Đại Pháp ở đó [tu] luyện thế nào; giám đốc nhà máy ấy đã đích thân gặp mặt nói: 'Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích. Họ đều làm việc như thế cả, làm cho diện mạo tinh thần toàn bộ nhà máy khởi sắc [hơn lên], hiệu quả kinh tế của nhà máy cũng tốt. Công của các ông thật là lợi hại; khi nào Sư phụ các ông qua đây, tôi cũng tham gia.' Mục đích chủ yếu việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của chúng ta là đưa con người lên cao tầng, chứ không hề nghĩ đến làm những sự việc như vậy; tuy nhiên nó cũng có thể phát huy tác dụng to lớn thúc đẩy văn minh tinh thần của xã hội. Nếu như ai ai cũng hướng vào nội tâm mà tìm, ai ai cũng muốn bản thân làm thế nào cho tốt, thì tôi nói rằng xã hội này sẽ ổn định, tiêu chuẩn đạo đức nhân loại cũng sẽ nâng cao trở lại.

Khi tôi giảng Pháp truyền công tại Thái Nguyên, có một [nữ] học viên trên 50 tuổi, hai vợ chồng già cùng đến học. Khi họ đi đến giữa đường cái, một xe ô-tô chạy rất nhanh qua đó; chiếc gương chiếu hậu của xe đột nhiên mắc vào y phục của bà. [Nó] mắc vào và kéo bà lôi đi hơn mười mét, và làm bà ngã xuống đất "phịch" một cái, [còn] chiếc xe chạy xa hơn hai mươi mét mới dừng lại. Người lái xe nhảy vội ra khỏi xe và bực mình nói: 'Này, bà đi đường mà không nhìn à!' Hiện nay người ta như vậy đấy, hễ gặp vấn đề là trước tiên [họ] đẩy trách nhiệm, có tại họ hay không thì cũng đẩy cho [người khác]. Người ngồi trong xe nói: 'Hãy xem xem [người ta] ngã có sao không, đưa [người ta] đến bệnh viện đi'. Lái xe hiểu ra, vội nói: 'Bác có sao không? Ngã có bị sao không ạ? Chúng ta cùng đến bệnh viện để xem nhé'. Học viên này từ từ bò dậy khỏi mặt đất rồi nói: 'Không sao cả, cậu đi đi'. [Bà] phủi bụi xong bèn vịn ông chồng rồi đi tiếp.

Đến lớp học, [bà] kể với tôi chuyện ấy; tôi cũng hết sức vừa ý: Tâm tính của học viên chúng ta thực sự đã được đề cao lên. Bà kể với tôi: 'Thưa Sư phụ, hôm nay con học Pháp Luân Đại Pháp; nếu con không học Pháp Luân Đại Pháp, thì hôm nay con sẽ không hành xử như thế.' Mọi người thử nghĩ xem: đã nghỉ hưu rồi, vật giá hiện nay đắt đỏ như thế, đãi ngộ phúc lợi cũng không có. Người trên 50 tuổi bị xe hơi lôi đi xa như thế, bị ngã xuống đất. Hỏi bị thương ở đâu? Đâu cũng bị thương hết, nằm ở đó không dậy. Đến bệnh viện, thì đi viện; đến rồi nằm lại không ra nữa. Người thường có thể sẽ [làm] như vậy. Nhưng bà này là người luyện công, không làm như thế. Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau. Với tuổi cao nhường ấy, là người thường, có thể ngã [vậy] mà không bị thương không? Ấy vậy mà ngay cả da của bà này cũng không bị trầy xước. Tốt xấu xuất tự một niệm; nếu như bà nằm tại đó nói: 'Ái chà, tôi hỏng rồi, chỗ này bị rồi, chỗ kia bị rồi'. Nếu thế thì đã có thể gân đứt xương gãy, tê bại rồi. Chư vị được cấp bao nhiêu tiền, cả đời còn lại chư vị nằm tại bệnh viện mà không ra, hỏi chư vị có thể thoải mái không? Người đứng ngoài xem đều cho rằng lạ lắm: 'Bà này sao không vòi vĩnh anh kia chút tiền, đòi tiền anh kia'. Chuẩn mực đạo đức con người ngày nay đã méo mó cả rồi. Người lái xe phóng nhanh, nhưng anh ấy phải chăng cố ý đâm người ta? Anh ta chẳng phải vô ý là gì? Nhưng con người hiện nay đều như vậy cả, nếu không vòi tiền, thì trong tâm người xem cũng thấy bất bình. Tôi nói rằng hiện nay tốt xấu chẳng rạch ròi; có người nếu nói với họ rằng 'ông đang làm điều xấu', họ sẽ không tin. Bởi vì chuẩn mực đạo đức con người đã thay đổi; có người chỉ chạy theo lợi, chỉ vì kiếm tiền, [mà] việc gì cũng làm. 'Người chẳng vì mình, trời tru đất diệt', [câu này] đã trở thành phương châm để sống mất rồi!

Có một học viên ở Bắc Kinh, buổi tối sau khi ăn xong dắt con trai đi dạo ở Tiền Môn, và thấy có xe quảng cáo đang bán vé số; đứa trẻ đến xem, [và] muốn mua vé số. Chơi thì chơi, [anh ấy] bèn cho cậu con một đồng để chơi; mua một cái được ngay giải nhì, được một chiếc xe đạp cao cấp dành cho trẻ em; đứa trẻ vô cùng vui thích. Trong đầu anh ta lúc đó máy động một cái: 'Mình là người luyện công, cớ sao lại cầu những thứ này? Mình đã nhận của cải phi nghĩa mất rồi; mình đã mất cho họ bao nhiêu đức không biết?' Liền nói với con: 'Bố con mình không cần; nếu muốn thì chúng ta tự mua'. Đứa trẻ không bằng lòng: 'Nói bố mua bố không mua; tự con chơi được bố lại không cho con lấy.' Kêu khóc mãi không chịu, không có cách nào khác, [anh ta] đành đẩy xe về nhà. Về nhà rồi, càng nghĩ càng thấy khó chịu, định đem tiền đưa lại cho người ta. Nhưng nghĩ lại: 'Xổ số đã xong, mình đưa tiền cho họ, chẳng phải họ sẽ chia nhau? Vậy quyết định đưa tiền ủng hộ cho đơn vị [công tác].'

Tại đơn vị cũng có không ít học viên Pháp Luân Đại Pháp, [nên] lãnh đạo cũng hiểu được anh ta. Còn nếu ở một hoàn cảnh thông thường, một đơn vị thông thường, [nếu] chư vị nói rằng chư vị là người luyện công, trúng giải một chiếc xe đạp, nhưng chư vị lại nói chư vị không cần, nên lấy tiền ủng hộ cho đơn vị; [nếu thế] ngay cả lãnh đạo cũng nghĩ rằng tâm thần người này có bệnh. Người khác cũng bàn tán lung tung: 'Anh này phải chăng luyện công thiên [sai], bị tẩu hoả nhập ma?' Tôi đã giảng, rằng chuẩn mực đạo đức đã méo mó rồi. Vào thời thập niên 50, 60, thì việc này không đáng kể, rất bình thường, không ai cảm thấy lạ.

Chúng tôi giảng: dẫu chuẩn mực đạo đức của nhân loại đã biến đổi nhiều đến đâu, [thì] đặc tính của vũ trụ-Chân Thiện Nhẫn-Nó vẫn vĩnh viễn bất biến. Có người nói chư vị tốt, chư vị không nhất định thật sự tốt; có người nói chư vị xấu, chư vị không nhất định thật sự xấu; [đó] là vì tiêu chuẩn nhận định tốt xấu đã méo mó rồi. Chỉ khi phù hợp với đặc tính này của vũ trụ thì họ mới là người tốt; đó là tiêu chuẩn duy nhất nhận định người tốt xấu, [và] đó là [điều] được thừa nhận trong vũ trụ. Chư vị dẫu thấy xã hội nhân loại đã biến đổi nhiều đến vậy, chuẩn mực đạo đức của nhân loại đang [trượt] trên dốc lớn, đạo đức thế gian trượt xuống hàng ngày, chỉ chạy theo lợi; nhưng sự biến hoá của vũ trụ không thể tuỳ theo sự biến hoá của nhân loại mà biến hoá theo. Làm người tu luyện thì không thể dùng tiêu chuẩn của người thường để yêu cầu. Người thường nói rằng việc này là đúng, thì chư vị liền theo đó mà làm, như thế không thể được. Người thường nói tốt ấy không nhất định là tốt; người thường nói xấu ấy cũng không nhất định là xấu. Vào thời đại mà tiêu chuẩn đạo đức đã méo mó này, [ví như] một cá nhân làm điều xấu, chư vị bảo rằng họ đang làm điều xấu, thì họ không tin! Là người tu luyện, thì phải dùng đặc tính vũ trụ mà nhận định, thì mới có thể phân biệt ra cái gì là thật sự tốt và thật sự xấu.

Quán đỉnh

Trong giới tu luyện có một tình huống, gọi là 'quán đỉnh'. Quán đỉnh là một hình thức [nghi thức] tôn giáo của phương pháp tu luyện Mật tông của Phật gia. Mục đích là cá nhân đã trải qua quán đỉnh rồi thì không thể tái [gia] nhập môn khác, [họ đã được] thừa nhận là đệ tử chân chính của môn này. Hiện nay việc này kỳ lạ như thế nào? Luyện công cũng xuất hiện hình thức tôn giáo này, các công pháp Đạo gia cũng làm quán đỉnh, chứ không [còn] chỉ có Mật tông. Tôi đã giảng: hễ lấy cờ hiệu Mật tông mà giảng công pháp Mật tông ngoài xã hội thảy đều là giả. Tại sao nói như vậy? Bởi vì Đường Mật ở nước ta đã tiêu mất trên một nghìn năm rồi, hoàn toàn không tồn tại; vì chịu hạn chế ngôn ngữ nên Tạng Mật vẫn luôn không truyền vào vùng đất người Hán chúng ta một cách hoàn chỉnh. Đặc biệt [vì] đây là Mật giáo, nên cần phải tu luyện bí mật trong chùa, hơn nữa phải trải qua sự trao truyền bí mật từ sư phụ, sư phụ mang [đệ tử] đi tu bí mật. Không thực hiện được điểm này, thì tuyệt đối không thể truyền ra được.

Có nhiều người ôm giữ mục đích như thế này lên Tây Tạng học công: theo người ta bái sư học Tạng Mật, tương lai làm khí công sư, nổi danh, phát tài. Mọi người thử nghĩ xem, các Phật sống lạt-ma thật sự được chân truyền đều có công năng rất mạnh, đều có thể thấy trong tâm người đến học công suy nghĩ những gì. Vị kia đến để làm gì, nhìn một cái liền hiểu rõ cái tâm ấy ngay: 'Muốn lên đây học những điều này, [sau] ra làm khí công sư phát tài nổi danh; đến để phá hoại phương pháp tu Phật này'. Pháp môn tu Phật nghiêm túc nhường ấy liệu có thể để chư vị vì cầu danh lợi [muốn] làm khí công sư này nọ mà tuỳ tiện phá hoại không? Chư vị có động cơ gì? Do đó hoàn toàn không thể truyền cho vị kia được; [họ] sẽ không được chân truyền. Tất nhiên, có khá nhiều chùa, [họ] có thể đắc được một số thứ vỏ ngoài nông cạn. Nếu như tâm không chính, khi muốn làm khí công sư mà phạm việc xấu, như thế sẽ chiêu mời phụ thể. Con động vật phụ thể cũng có công, nhưng [đó] không phải là Tạng Mật. Người thật sự lên Tây Tạng cầu Pháp, có thể lên đó rồi sẽ ở lại luôn mà không trở ra nữa; ấy là những người chân tu.

Rất lạ là hiện nay có nhiều công pháp Đạo gia cũng giảng quán đỉnh. Đạo gia là dẫn theo mạch, hỏi làm quán đỉnh gì đây? Theo tôi biết, [khi] tôi truyền công tại phía nam, đặc biệt ở vùng Quảng Đông có khá nhiều, có khoảng trên mười công pháp làm loạn lung tung đang giảng quán đỉnh. Ý nghĩa là gì? Họ quán đỉnh cho chư vị rồi, chư vị sẽ là đệ tử của họ, không thể học công khác được nữa; nếu học công khác họ sẽ trừng phạt chư vị; họ làm những điều như thế. Đó chẳng phải tà môn oai đạo là gì? Điều họ truyền là chữa bệnh khoẻ người, quần chúng học rồi cũng chỉ là muốn được thân thể khoẻ mạnh. [Họ] làm vậy để làm gì? Có người nói, rằng luyện công của ông ta sẽ không được luyện công khác nữa. Ông ấy có khả năng [cứu] độ người ta đến viên mãn không? Đúng là đưa đệ tử của người ta đi sai đường rồi! Có nhiều người làm như vậy.

Đạo gia không giảng điều này, vậy mà đã xuất hiện những gì là quán đỉnh. Tôi phát hiện ông khí công sư làm quán đỉnh lợi hại nhất, công trụ ông ấy cao ngần nào? Chỉ cao như toà nhà hai hoặc ba tầng là hết; tôi thấy rằng là một đại khí công sư nổi danh lẫy lừng như thế, công [của ông] đã rớt xuống thật đáng thương. Hàng trăm hàng nghìn người xếp thành hàng, [để] ông ấy quán đỉnh cho người ta. Công của ông hữu hạn, chỉ cao ngần ấy; công này chẳng mấy chốc sẽ hạ xuống, không còn nữa, hỏi lấy gì để quán [đỉnh] cho người ta, chẳng phải lừa người là gì? Quán đỉnh chân chính, nhìn tại không gian khác, thì xương cốt của người ta từ đầu đến chân đều biến thành giống như bạch ngọc. Chính là dùng công, vật chất cao năng lượng [để] tịnh hoá thân thể, quán toàn bộ từ đầu đến chân. Ông khí công sư kia có thể làm được điều này không? Ông ta không thể. Ông ta làm gì đây? Tất nhiên [ông ấy] không nhất định làm tôn giáo; mục đích là học xong công của ông, thì đã là người của ông, chư vị phải tham gia lớp [học] của ông, học những điều của ông ấy. Mục đích là kiếm tiền của chư vị; không ai học thì ông không kiếm được tiền.

Đệ tử Pháp Luân Đại Pháp cũng giống đệ tử các pháp môn Phật gia khác, tức là được thượng sư quán đỉnh nhiều lần; nhưng không để chư vị biết. Người có công năng có thể biết; người nhạy cảm cũng có thể cảm thấy; khi ngủ hoặc một lúc nào đó có thể đột nhiên một luồng nhiệt tuôn từ trên đỉnh đầu xuống thông thấu toàn thân. Mục đích của quán đỉnh không phải cấp công thêm cao cho chư vị; công là bản thân chư vị tu luyện xuất lai. Quán đỉnh là một phương pháp gia trì, chính là giúp chư vị tịnh hoá thân thể, làm thân thể chư vị thanh lý thêm một bước nữa. Cần quán [đỉnh] nhiều lần, mỗi tầng đều cần giúp chư vị thanh lý thân thể. Bởi vì 'tu tại tự kỷ, công tại sư phụ', nên chúng tôi không giảng hình thức [nghi thức] quán đỉnh.

Một số người còn làm những gì là bái sư. Giảng đến đây, tôi thuận tiện đề cập một điều; có nhiều người muốn bái tôi làm Sư. Thời kỳ lịch sử chúng ta hiện nay đã khác với xã hội phong kiến Trung Quốc; quỳ gối dập đầu có được tính là bái sư không? Chúng ta không làm cái việc hình thức ấy. Có nhiều người chúng ta nghĩ thế này: 'Mình dập đầu đốt hương bái Phật, trong tâm thành kính thì sẽ tăng công'. Tôi nói rằng thật khôi hài; luyện công chân chính toàn dựa vào bản thân mà tu; cầu gì cũng vô dụng. Không bái Phật, không đốt hương, [mà] chiểu theo tiêu chuẩn người tu luyện mà tu luyện một cách chân chính, [thì khi] ông [Phật] gặp chư vị sẽ rất vừa ý. Ở nơi khác chư vị toàn làm điều xấu, chư vị dập đầu đốt hương cho ông, [thì] ông gặp chư vị sẽ rất khó chịu; đó chẳng phải đạo lý là gì? Tu chân chính dựa vào bản thân. Hôm nay chư vị dập đầu bái sư xong, ra khỏi cửa lại muốn gì làm nấy, hỏi có tác dụng gì? Chúng tôi hoàn toàn không giảng hình thức [bái sư] này; chư vị có thể còn làm ô uế danh dự của tôi [ấy chứ]!

Chúng tôi cấp cho chư vị nhiều như thế; tất cả mọi người chỉ cần thực tu, dùng Đại Pháp để yêu cầu bản thân một cách nghiêm khắc, [thì] tôi đều coi chư vị là đệ tử; chỉ cần chư vị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi sẽ coi chư vị là đệ tử. Nếu chư vị không muốn tu, thì chúng tôi không có cách nào. Nếu chư vị không tu, thì chư vị mang danh [đệ tử] hỏi có ích gì? Học viên vào kỳ thứ nhất hay học viên vào kỳ thứ hai [cũng như nhau]; nhưng chư vị chỉ luyện mấy động tác kia thì đã là đệ tử của chúng tôi chăng? Chư vị phải thật sự chiểu theo tiêu chuẩn tâm tính của chúng tôi mà tu luyện, thì mới có thể đạt được thân thể khoẻ mạnh, thì mới có thể thật sự lên cao tầng. Do đó chúng tôi không giảng những việc hình thức ấy; chỉ cần chư vị tu luyện, thì là người trong môn chúng tôi. Những Pháp thân của tôi điều gì cũng biết; chư vị nghĩ gì họ đều biết; điều gì họ cũng có thể làm được. Chư vị không tu luyện thì họ không quản chư vị; [còn nếu] chư vị tu luyện thì [họ] sẽ giúp đến cùng.

Có công pháp trong đó người luyện công chưa gặp qua sư phụ, nói rằng hướng về một phương nào đó mà dập đầu, trả vài trăm đồng là được. Chẳng phải lừa mình dối người là gì? Ngoài ra người này rất tự nguyện. Từ đó trở đi duy hộ đối với công này, [đối với] người [của công] này; cũng lại nói với người khác, rằng đừng học công khác. Tôi thấy thật quá khôi hài. Còn có người làm những gì là 'mô đỉnh'; cũng không biết người ấy chạm một cái thì có tác dụng gì.

Không chỉ những gì truyền công dưới cờ hiệu Mật tông là giả, mà tất cả môn truyền công dưới [cờ hiệu] Phật giáo cũng đều là giả. Mọi người thử nghĩ xem, phương pháp tu luyện mấy nghìn năm của Phật giáo đều [có] hình thức như thế, ai mà sửa đổi [nó] đi thì có còn là Phật giáo không? Phương pháp tu luyện là tu Phật một cách nghiêm túc, hơn nữa [nó] cực kỳ huyền diệu; sửa đổi một chút là loạn ngay. Vì quá trình diễn hoá công là cực kỳ phức tạp; cảm giác của con người không là gì hết; không thể dựa vào cảm giác để tu luyện. Hình thức tôn giáo của hoà thượng chính là phương pháp tu luyện; hễ sửa đổi thì không còn là những điều của môn ấy nữa. Mỗi một môn đều có Đại Giác Giả chủ trì, mỗi môn cũng tu xuất được rất nhiều Đại Giác Giả, không ai dám tuỳ ý thay đổi phương pháp tu luyện của môn ấy; còn một khí công sư nhỏ bé, hỏi có được mấy uy đức dám coi thường Chủ mà sửa đổi pháp môn tu Phật? Nếu như đã sửa đổi rồi, thì đó có còn là pháp môn kia nữa không? Khí công giả có thể phân biệt được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro