Sư sĩ truyền thuyết 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 419: Tới Rees De

- Muốn tham gia Tông hội, ừ, thật ra rất đơn giản. Hì hì, ta đã nghe ngóng rõ ràng rồi, Rees De có hai mươi suất, nhiều hơn hành tinh khác mười suất. Chỉ cần Băng tỷ tỷ có thể đánh bại một người trong đó, việc tiếp theo thì khỏe rồi. Đứa trẻ sờ cằm, cười hì hì nói.

Nhuế Băng suy nghĩ một lát, im lặng không nói.

Tổng lãnh tùy tùng bên cạnh đứa trẻ kỳ quái nói: “Phạn Vẫn đại nhân hôm nay chắc đã tới a! Tại sao vẫn không thấy người đâu?” Đối với cao thủ đệ nhất truyền thuyết trong trong tộc này, hắn cực kỳ sùng bái, cho nên khó tránh có chút cấp thiết.

Đứa trẻ liếc mắt coi thường: “Phạn Phạn yêu dấu đã sớm tới rồi, các người không biết mà thôi.”

- Ở đâu, ở đâu? Tổng lãnh không khỏi nhìn quanh, nhưng tìm không thấy bóng dáng thần tượng của mình.

- Không cần tìm, các người tìm không thấy hắn đâu. Tiểu Phạn Phạn không thích ló đầu lộ diện. Đứa trẻ già dặn trả lời.

- Ý, ngươi lúc này đã đeo cái này? Griffiths ở một bên cúi thấp người, tò mò sờ một cái mặt dây chuyền đeo trước ngực đứa trẻ. Mặt dây chuyền không biết là dùng loại vật chất nào chế thành, lấp lánh ánh sáng kim loại đen thui, giống như một đồng tiền cứng, phía trên giăng đầy các loại trang trí đặc biệt.

- Thật lớn a! Đứa trẻ không trả lời, ánh mắt trố ra rơi vào cổ áo Griffiths cúi thấp người mà lộ ra.

- Tuổi nhỏ mà không học điều hay! Muốn ăn đòn! Griffiths đỏ bừng mặt, gắt đứa trẻ một tiếng, nhẹ nhàng cốc một cái lên đầu đứa trẻ.

Cử động này của Griffiths làm mấy tùy tùng xung quanh đó sắc mặt biến đổi.

Đứa trẻ xoa đầu, cười gian không thôi: “Griffiths tỷ tỷ…”

Nhìn thấy biểu tình quái dị trên mặt đứa trẻ, sắc mặt vừa mới khôi phục của Griffiths soạt cái lại đỏ bừng lần nữa, nàng giơ tay lên, ra vẻ muốn đánh: “Hừ, ta phải dạy dỗ ngươi thật tốt!”

Đứa trẻ vội vàng ôm đầu chạy trốn như chuột, nhưng tiếng cười quái dị lại từ xa truyền lại.

- Cái gì? Vẫn không tìm thấy hắn? Trong giọng nói của Hoàng Cực Minh lộ ra sự thất vọng nặng nề, hắn tới hành tinh Quang Hoa đã một khoảng thời gian, nhưng lại không có bất cứ tin tức nào của cái quang giáp cấp Quy tắc đó. Cái quang giáp cấp Quy tắc đó giống như đột nhiên biến mất trên hành tinh Quang Hoa vậy.

- Đúng vậy. Đại nhân Cực Minh, chúng tôi đã giám thị tất cả cứ điểm đã biết của Diệp gia ở hành tinh Quang Hoa, nhưng vẫn không phát hiện bất cứ tin tình báo nào liên quan tới cái quang giáp đó. Tin tức của đại nhân Phượng Túc cũng tới giờ không có gì, chúng tôi suy đoán đại nhân Phượng Túc rất có khả năng đã gặp bất hạnh. Đại biểu lâm thời đóng ở hành tinh Quang Hoa của bộ lạc Hy Phượng cung kính trả lời. Từ sự kiện năm đó của Lược đồng giả, bộ lạc Hy Phượng gần như rút tất cả lực lượng khỏi hành tinh Quang Hoa. Mấy năm nay, bọn họ chỉ thầm phái lực lượng cực kỳ có hạn ẩn tàng ở hành tinh Quang Hoa. Lần này vì tìm kiếm Phượng Túc, không chỉ điều động tất cả lực lượng ở hành tinh Quang Hoa của bộ lạc Hy Phượng, thậm chí còn điều thêm lượng lớn lực lượng chiến đấu từ các hành tinh phụ cận khác.

- Ừm, hành động tìm kiếm đại nhân Phượng Túc không được ngừng lại. Hoàng Cực Minh trầm ngâm nói. Thanh danh của Phượng Túc ở bộ lạc Hy Phượng tuy còn xa mới có thể so sánh với Hoàng Cực Minh, nhưng sự yêu thích đối với nàng lại cực kỳ cao. Bản thân Phượng Túc không hề xuất thân từ dòng chính của bộ lạc Hy Phượng, nhưng lại có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân mà đột phá cảnh giới giới giả, do chính tộc trưởng ban cho quang giáp cấp Thanh Hoàng, vinh dự thế này trước giờ chưa từng có. Một điểm này Hoàng Cực Minh cũng cực kỳ khâm phục. Đương nhiên, một nguyện nhân quan trọng khác chính là sự xinh đẹp phảng phất như không nên xuất hiện trên đời này của nàng. Sư sĩ có ý ái mộ nàng trong bộ lạc nhiều không kể xiết, Hoàng Cực Minh đối với một kỳ nữ thế này cũng cực kỳ tò mò.

Đã tìm không thấy cái quang giáp cấp Quy tắc đó, Hoàng Cực Minh cũng không khỏi có chút mất hứng, lập tức mở miệng: “Ừm, tinh khu tự do này có chỗ nào vui không?” Hắn là lần đầu tiên tới tinh khu tự do, nơi này nghe nói là nơi bắt nguồn của bộ lạc, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng hắn vẫn luôn muốn tới.

- Nếu như đại nhân muốn đi chơi, hành tinh Rees De có lẽ là một lựa chọn không tồi. Tông hội bốn năm một lần ở đó sắp sửa bắt đầu rồi. Đại nhân Cực Minh nếu như rãnh rỗi, chi bằng đi xem xem. Nơi đó cao thủ tập trung như mây, trừ không có sư sĩ, thứ khác vô luận là võ thuật gia hay là thuật thừa sư, điều bồi sư đều không phải là thứ mà trong bộ lạc có thể so sánh được.

- Ừm, Tông hội? Hoàng Cực Minh lập tức có vài phần hứng thú.

Phi thuyền an toàn đáp xuống.

Nhà có tàu vũ trụ của Rees De là Ngôn gia và Hoàng gia. Hai nhà này cũng là hai đầu sỏ lớn của cả tinh khu tự do, bọn họ có lẽ là hai bộ lac có lịch sử lâu đời nhất của cả tinh khu tự do, có danh vọng cao quý tại tinh khu tự do. Cao thủ trong hai bộ lạc xuất hiện đông đảo., Cao thủ dự Tông hội của hành tinh Rees De, hai nhà bọn họ chiếm gần như là một nửa.

Bên tiếp đãi Tông hội lần này là Ngôn gia.

Sau khi đoàn người Diệp Trùng từ đi ra từ tàu vũ trụ thì mới phát hiện nơi này đã đáp rất nhiều tàu vũ trụ. Xem dáng vẻ, đã có cao thủ Tông hội của rất nhiều hành tinh đã tới rồi. Bãi đáp tàu vũ trụ của Ngôn gia và Hoàng gia cũng là chỗ có diện tích lớn nhất của cả tinh khu tự do.

Đoàn người Diệp Trùng không hề coi là quá làm người ta chú ý. Hành tinh Quang Hoa tuy là trung tâm điều bồi, nhưng nói tới trình độ võ thuật, ở trong cả tinh khu tự do lại chỉ có thể coi như trình độ trung bình thấp.

Vừa xuống tàu thì có nhân viên chuyên môn phụ trách tiếp đãi. Mấy người Tarkan không phải là gà mờ tham gia lần đầu, đối với mỗi quá trình đều như xe nhẹ đường quen.

Đoàn người Diệp Trùng được dẫn vào Ngôn gia, đối với cao thủ Tông hội của mỗi hành tinh, Ngôn gia đều sẽ cung cấp một khu nhà chuyên biệt.

- Nơi này sẽ là chỗ ở khoảng thời gian này của các vị, đồ ăn thức uống, tệ gia sẽ có người chuyên môn đưa tới. Các vị nếu như còn có yêu cầu gì khác, xin cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ cung cấp sự hỗ trợ lớn nhất trong phạm vi khả năng có thể của chúng tôi. Người con em Ngôn gia phụ trách dẫn đường không cao không thấp cong người hành lễ với mọi người. Chỉ là hắn vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Phượng Túc trong đám người này vài lần, nữ giới giả trong võ thuật gia cực kỳ hiếm có, mà nữ giới giả có thể tham gia Tông hội càng ít tới mức đáng thương.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, cao thủ Tông hội xinh đẹp dường này đang ở trước mắt tuyệt đối có thể xếp vào mấy hạng đầu trên bảng nữ cao thủ Tông hội xinh đẹp nhất trong lịch sử.

- Ừm, được rồi. Người nói là Lưu Thắng, hắn rất lịch sự trả lời. Cho dù tính khí bọn họ có nóng nảy hơn cũng không dám ngang ngược trong Ngôn gia.

Người con em Ngôn gia này biểu hiện ra một tố chất mà con cháu gia tộc lớn phải có, rất mau liền thu hồi ánh mắt trên người Phượng Túc, thần thái khôi phục bình thường, thong thả nói: “Hy vọng tệ gia có thể mang lại cho các vị cảm giác về nhà. Chiều ngày mai, nhóm cao thủ Tông hội cuối cùng sẽ tới, gia chủ và lão phu nhân sẽ mở tiệc tẩy trần cho các vị, vẫn xin các vị nể mặt tới dự!”

- Được! Tới lúc đó chúng tôi tất sẽ tới đúng giờ. Lưu Thắng trả lời rất dứt khoát.

Thái độ của Lưu Thắng rõ ràng làm đối phương rất có hảo cảm, người con em Ngôn gia này cười mỉm nói: “Đi đường mệt mỏi, nghĩ chắc các vị cũng mệt rồi, tôi không làm phiền nữa.” Nói xong hắn liền rời khỏi khu nhà.

- Mọi người tốt nhất ít ra ngoài, muốn dạo chơi chỗ này tốt nhất đợi sau khi Tông hội kết thúc. Nếu như quả thật muốn ra cửa, nhất định phải nhớ mang theo vũ khí. Lưu Thắng vẻ mặt ngưng trọng cảnh giác, nhưng câu nói này rõ ràng nói với Diệp Trùng và Phượng Túc, chỉ có bọn họ mới là người mới, mấy người khác ngay cả mí mắt cũng không hạ xuống.

- Nơi này rất loạn sao? Phượng Túc vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

- Loạn? Lưu Thắng cười lạnh hai tiếng: “Nơi này không phải loạn thì có thể hình dung. Mỗi năm cao thủ chết ở chỗ này không thể đếm hết, có biết không? Hành tinh Rees De còn có một tên gọi, gọi là nghĩa địa của cao thủ. Đừng cho rằng là giới giả thì có thể hoành hành ở chỗ này, giới giả của nơi này, hì hì, các người tới lúc thì biết là tới mức độ nào.”

Diệp Trùng không để ý tới, con người hắn vốn dĩ không muốn đi ra. Hắn không có thú vui đi dạo này. Hơn nữa hắn cũng càng không muốn gây chuyện, tuy tướng mạo của hắn hiện giờ lại đã thay đổi, không dễ gì làm người ta nhận ra, nhưng thấp giọng một chút thường là có chỗ tốt, một điểm này Diệp Trùng có thể hội sâu sắc.

Phượng Túc suy nghĩ, cũng trở về phòng mình.

Tông hội, thịnh hội vô số người khát khao, mơ ước trong lòng này lại không gây nên được chút sóng gợn nào với Diệp Trùng. Ý ban đầu của hắn, một mặt là từng đáp ứng mấy người Tarkan, một khác cũng có chút tò mò đối với Tông hội có cao thủ đông đảo trong truyền thuyết này. Nhưng điều hắn càng có nhiều hơn là một loại tâm thái của kẻ bàng quang đối mặt Tông hội. Chỉ mở mang kiến thức mà thôi, Đối với việc mình ở trong thịnh hội này đóng vai gì, hắn chưa từng nghĩ qua.

Chính là dưới loại tâm thái này, Diệp Trùng cực kỳ thoải mái, hoàn toàn không giống mấy người Lưu Thắng như lâm đại địch.

Cơm tối là do người Ngôn gia mang tới, mùi vị cực kỳ không tệ, Diệp Trùng ăn hơi vừa ý.

Sau khi ăn xong, Diệp Trùng đang chuẩn bị về phòng, đột nhiên nghe thấy Phượng Túc nói: “Ta muốn ra ngoài đi dạo a, có ai cùng ta đi không?” Trong giọng nói ngọt ngào mang theo sự mê hoặc vô hạn.

Mấy người Lưu Thắng không khỏi nhíu mày, bọn họ không ngờ Phượng Túc lại thật sự muốn ra ngoài.

Ngay lúc mọi người không biết làm thế nào mới tốt, đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng bọn họ: “Không cho đi.”

Người nói chính là Diệp Trùng, hắn nhoáng người một cái, đã tới chắn trước cửa. Để Phượng Túc ra ngoài? Hắn biết thân phận thật sự của Phượng Túc là gì. Bộ lạc Hy Phượng ở một nơi quan trọng thế này mà không bố trí lực lượng, đánh chết hắn cũng không tin. Bây giờ thả Phượng Túc ra ngoài, chỉ e chẳng bao lâu sau, nàng ta dẫn một đám quang giáp trở về, vậy chỉ sợ là tới lúc đó mình khóc cũng không kịp.

- Anh cản ta? Tại sao? Phượng Túc vẻ mặt bình tĩnh hỏi, giống như Diệp Trùng ngăn cản không hề ra ngoài ý liệu của nàng ta.

Ánh mắt của người khác đều rơi trên người Diệp Trùng. Quan hệ của hai người, mọi người vẫn luôn cảm thấy khá kỳ quái. Lúc mới bắt đầu, Diệp Trùng không trả lại cái túi cho Phượng Túc đã làm bọn họ cảm thấy hơi kỳ quái rồi. Bây giờ lại không cho nàng ta ra ngoài, càng làm mọi người cảm thấy buồn bực. Hắn quan tâm sự an toàn của Phượng Túc? Nhìn rồi lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Diệp Trùng, bọn họ lập tức quẳng loại suy nghĩ có khả năng bằng không này ra sau đầu.

- Không tại sao hết. Diệp Trùng không chút dao động.

- Anh biết tôi là ai, đúng không? Ánh mắt Phượng Túc nhìn dán vào Diệp Trùng, đột nhiên hỏi vấn đề rất kỳ quái này.

Chương 420 Quần anh sắp sửa tụ hội

- Đúng. Diệp Trùng gật đầu, không phủ nhận.

Đáp án này tuy trong ý liệu của nàng, nhưng Diệp Trùng chính miệng nói ra, trong lòng nàng vẫn cực kỳ chấn kinh: “Anh rốt cuộc là ai?”

Nhưng vấn đề này, Diệp Trùng không định nói với nàng: “Không thể phụng cáo.”

- Anh thật sự cho rằng anh có thể thắng được ta sao? Hàn ý trong ngữ khí của Phượng Túc dần nồng thêm. Đối phương đã biết căn nguyên của mình, vậy sự an toàn của mình sẽ cực kỳ đáng để lo lắng.

Phượng Túc vừa thốt lời này, không khí trong phòng đột nhiên trở nên trầm trọng. Mấy người Tarkan nhao nhao đứng dậy, nhưng bọn họ không hề dễ dàng tỏ thái độ, bọn họ không biết ân oán cụ thể giữa hai người, chỉ là chú ý cẩn thận sự phát triển của sự việc. Trong niềm tin của bọn họ, thực lực lớn hơn hết thảy, Phượng Túc đã có thực lực nói chuyện bình đẳng với bọn họ, tức là có địa vị đồng đẳng với bọn họ.

Không đợi Diệp Trùng trả lời, Phượng Túc tiếp tục nói: “Nếu như ta liều chết chiến đấu, anh có thể rút lui nguyên vẹn không?” Nếu như nói vừa rồi bầu không khí chỉ là nồng nặc, vậy thì hiện giờ vô luận ai cũng biết sự việc nghiêm trọng rồi. Mấy người Tarkan không khỏi đều nhíu mày, Tông hội vẫn chưa bắt đầu thì đã lục đục nội bộ, hơn nữa hai bên còn cực có khả năng tạo thành quyết đấu sinh tử. Bọn họ ai nấy đều lo lắng nhìn hai người, nhưng bọn họ vẫn không nhúng tay vào, không tùy ý nhúng tay việc riêng của đối phương, đây cũng là một loại tôn trọng đối với thực lực của cường giả.

Liếc nhìn Phượng Túc, lời Diệp Trùng nhẹ nhàng giống như gió lạnh thấu xương bỗng nhiên làm cho trái tim của Phượng Túc rơi xuống điểm đóng băng: “Tinh thần dự đoán của cô tuy không tệ, nhưng cô vẫn không cách nào tạo được uy hiếp với ta. Hiệp điều độ (độ hài hòa) của cô quá thấp.”

Hiệp điều độ? Mấy người Tarkan nghe như chui vào sương mù, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy danh từ này.

Nhìn thấy bóng dáng không hề cao lớn mà còn hơi gầy yếu ở cửa, trái tim Phượng Túc lại không ngừng chìm xuống. Hiệp điều độ, mấy người Tarkan nghe không hiểu, nhưng Phượng Túc đối với nó lại quen thuộc vô cùng. Hiệp điều độ là một danh từ chuyên môn trong thuật thừa, chỉ hệ số hài hòa lẫn nhau của thân thể và tinh thần.

Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể hiểu hiệp điều độ? Đây là một danh từ cực kỳ chuyên nghiệp, hơn nữa còn là một danh từ tương đối ít được chú ý. Phượng Túc không hề ngốc, ngược lại, chỉ số thông minh của nàng cực kỳ cao. Gần như ngay sau khi Diệp Trùng vừa nói ra cái từ hiệp điều độ này thì nàng đã biết nhược điểm của kỹ xảo đặc biệt của mình.

Tinh thần dự đoán của nàng tuy kỳ diệu vô bì, nhưng thân thể nàng lại không cách nào theo kịp tiết tấu của tinh thần dự đoán. Như vậy sẽ dẫn tới giữa hai bên có một kẽ hở cực kỳ nhỏ bé. Khe hở này cực kỳ nhỏ bé nhưng cũng trí mạng giống như vậy!

Mặt Phượng Túc soạt cái trắng tới mức không còn chút máu. Nhược điểm mà ngay cả mình cũng không phát hiện lại bị đối phương tìm thấy dễ như không. Trong khoảnh khắc, lòng nàng như đã chết. Quá đáng sợ! Tên này thực sự quá đáng sợ rồi! Ánh mắt nàng nhìn về phía thiếu niên trước mắt này giống như nhìn một tên ma quỷ vậy, đầy hoảng sợ.

Khi biết chỗ dựa dẫm lớn nhất của mình đã sớm bị kẻ địch nhìn thấu đáo, thấu đáo hơn cả mình, nàng thế nào mà không hoảng sợ?

Sự hoảng sợ lộ ra trong mắt Phượng Túc bị Diệp Trùng bắt được rõ ràng, hắn vẻ mặt bình tĩnh, làm người ta càng khó mà nhìn ra nông sâu. Nhược điểm của tinh thần dự đoán của Phượng Túc là kết quả toàn lực suy nghĩ mấy ngày nay của Diệp Trùng. Vô luận là hiểu biết đối với thuật thừa hay là kinh nghiệm thực chiến, Diệp Trùng đều cao hơn Phượng Túc rất nhiều. Cũng chính là bởi vì như vậy mà hắn mới có thể càng hiểu rõ nhược điểm của tinh thần dự đoán hơn Phượng Túc.

Một câu nói nhẹ nhàng này của Diệp Trùng, trong khoảnh khắc liền đánh tan tất cả chiến ý của Phượng Túc thành bột phấn.

Phượng Túc nhìn chằm chằm vào Diệp Trùng, quang mang của cặp mắt giống như mê hoặc ảm đạm, lộ ra sự tuyệt vọng làm người ta nát lòng.

Phượng Túc cứ như vậy mà nhìn chăm chăm Diệp Trùng cả mười phút. Ngay cả mấy người Tarkan cũng lộ ra vài phần không nỡ, nhưng Diệp Trùng giống như đá tảng vậy, vẫn không chút dao động. Trong lòng mấy người lập tức nâng cao tính nguy hiểm của Diệp Trùng lên vài phần, trong lòng liều mạng cảnh cáo mình, tên này ngàn vạn lần không thể trêu vào a!

Phượng Túc không nói tiếng nào, xoay người trở về phòng mình.

Diệp Nhân ngồi ở bên cạnh Diệp La.

- Ngươi không phải nói hắn có khả năng sẽ tới Tông hội sao? Diệp Nhân lạnh lùng hỏi.

Diệp La nhún vai không chút trách nhiệm: “Ta chỉ nói có khả năng! Không nói hắn nhất định sẽ tới.”

Diệp Nhân nhướng mày, mang theo vài phần tức giận: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Diệp La lại không chút dao động lười biếng nói: “Được rồi, được rồi, ta nói này, đừng ở trước mặt ta giở bài cao thủ đệ nhất gì đó.” Sau đó bộ dáng rất ra vẻ: “Ta từng nói bao nhiêu lần rồi, thấp giọng! Thấp giọng! Nhất định phải thấp giọng! Ngươi xem, người khác đều đang nhìn chúng ta kìa.”

Diệp Nhân đè nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Đưa hắn trở về là mệnh lệnh của tộc trưởng! Chẳng lẽ ngươi muốn kháng lệnh?”

Diệp La vẻ mặt khoa trương: “Trời ạ! Ta vậy mà vẫn không phối hợp sao? Ngươi xem, vì dẫn người lên tàu, ta đã đả thông bao nhiêu quan hệ a! Ngươi nói phải tới Tông hội, ta đã cực kỳ phối hợp dẫn đường cho ngươi a. Người đừng vu hãm người tốt a.”

Nhìn Diệp La trước mặt, cao thủ đệ nhất Diệp gia, Diệp Nhân đau đầu tột độ. Từ nhỏ tới lớn, hai người đã hợp. Diệp Nhân là sư sĩ đệ nhất trong tộc, Diệp La lại là đệ nhất võ thuật trong tộc, thêm vào Diệp La là con của tộc trưởng, tự nhiên sẽ không sợ gì Diệp Nhân. Mục tiêu nhiệm vụ lần này là Diệp Trùng tìm không thấy, nhưng vô tình lại tìm thấy Diệp La. Báo cáo của Diệp Trùng chính là Diệp La chuyển về nhà, hắn nhất định biết hướng đi của Diệp Trùng.

Nhưng hai người trước giờ không hợp, Diệp La hoàn toàn không bán đứng Diệp Trùng. Diệp Nhân lại không có cách nào dùng sức với hắn, tên này hoàn toàn là heo chết không sợ nước sôi, dáng vẻ vô lại đó làm Diệp Nhân thống hận tột độ. Cuối cùng vẫn là Diệp Nhân đưa ra mệnh lệnh của tộc trưởng mới ép tên này miễn cưỡng đồng ý giúp đỡ tìm kiếm Diệp Trùng.

Chính là Diệp La nói Diệp Trùng có khả năng tham gia Tông hội, Diệp Nhân mới cùng với Diệp La tới hành tinh Rees De. Điều kiện của Diệp La là chỉ có thể một mình Diệp Nhân ở bên cạnh hắn, đắn đo một phen, Diệp Nhân tin tưởng chỉ dựa một mình hắn cũng hoàn toàn có thể đủ để chế phục Diệp Trùng. Là một trong ba đại cao thủ của thiên hà Hà Việt, hắn ở điểm này vẫn có tự tin a.

Diệp Nhân có lẽ làm sao cũng không ngờ Diệp La căn bản là mở miệng nói dóc. Diệp La sở dĩ nói Diệp Trùng có khả năng đi tham gia Tông hội chỉ vì hắn muốn đi tham gia. Là cao thủ Tông hội lần trước của hành tinh Thoát Mộc, hắn có tư cách này. Đối với những thứ đại loại như mệnh lệnh tộc trưởn gì đó, trong lòng hắn hoàn toàn không coi nó ra gì. Nhưng hắn cũng biết, nếu như không lừa Diệp Nhân tới hành tinh Rees De, mình đừng mơ tham gia Tông hội.

Đối với loại người cuồng võ thuật như hắn thế này, nếu như kêu hắn không tham gia Tông hội, đó rõ ràng không khác gì lấy mạng hắn.

Diệp La liền lấy việc mang anh em của mình đi kiến thức một chút làm cái cớ, mặt dày mày dạn mang Diệp Nhân lên tàu. Ánh mắt coi thường của mấy thuyền viên đó cao thủ đệ nhất của Diệp gia là Diệp Nhân này tức suýt nữa thì bỏ đi.

- Chúng ta đi tìm ai gây chuyện đây? Đứa trẻ cầm một danh sách trên tay, sờ cằm, hai mắt lấp lánh vẻ gian trá. Cao thủ của Ngôn già và Hoàng gia tự nhiên bị gạt ra ngoài đầu tiên. Hai nhà này là mông cọp, sờ không được.

Đắn đo cả nửa ngày, đứa trẻ cuối cùng thò ra một ngón tay múp míp: “Là hắn đi!”

Chính ngay ngày tất cả cao thủ Tông hội tới này, một việc đột nhiên xảy ra làm Tông hội vẫn chưa bắt đầu lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cao thủ Tông hội Dordaniel của hành tinh Rees De ở chỗ ở nhận được khiêu chiến đích danh của một cô gái đồ trắng.

Toàn bộ tất cả cao thủ Tông hội phụ cận bị kinh động, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, Dordaniel đồng ý ứng chiến.

Kết quả lại ra ngoài ý liệu của mọi người, Dordaniel thảm bại!

Dordaniel tâm phục khẩu phục, lập tức liền mang tư cách tham gia Tông hội của mình chuyển nhượng cho thiếu nữ đồ trắng này. Mà tất cả cao thủ tại đó, không có ai có dị nghị gì.

Nhưng đối với người bình thường mà nói, điều bọn họ thảo luận nhiều nhất lại không phải là thực lực của thiếu nữ đồ trắng này, mà là dung mạo của nàng, khí chất hơi lạnh của nàng. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thiếu nữ đồ trắng hoành không xuất thế tên gọi Nhuế Băng này vào lúc Tông hội vẫn chưa bắt đầu thì đã trở thành đề tài nóng nhất của cả Tông hội, đã trở thành cao thủ Tông hội làm người ta yêu thích nhất đến giờ của lần Tông hội này.

- Nhuế Băng… Chẳng lẽ phụ nữ bây giờ đều lợi hại như vậy sao? Hoàng Cực Minh ở trong góc đại sảnh khách sạn nhẹ giọng tự nói. Tông hội quả nhiên thú vị a, việc thú vị giống thế này, trong bộ lạc làm gì có. Ừm, mình có nên cũng đi thử không, ý nghĩ này sau khi đột nhiên nhảy ra thì không sao xóa khỏi đầu hắn.

Võ thuật hắn tự nhiên sẽ không tham gia, hắn biết mình có bao nhiêu cân lượng. Điều bồi à, hắn cũng không biết tí gì. Thứ duy nhất hắn có thể tham gia chính là thuật thừa sư. Bộ lạc Hy Phượng chính là dân bản địa bẩm sinh của tinh khu tự do, cũng là đại tộc thuật thừa số một số hai của tinh khu tự do. Bây giờ tuy càng có nhiều người phát triển theo phương diện sư sĩ, nhưng lạc đà chết gầy cũng lớn hơn ngựa, hắn đối với thực lực của mình ở phương diện thuật thừa vẫn khá có tự tin.

Tuy tìm không thấy tên đó, nhưng dường như cái này cũng chơi rất vui. Trên mặt Hoàng Cực Minh lộ ra vẻ tươi cười như ánh mặt trời, biểu tình anh tuấn, đẹp trai này lập tức làm cho nữ phục vụ của khách sạn vẫn luôn dòm ngó hắn nhìn ngây cả người.

Chiều hôm đó, một thuật thừa sư cực kỳ anh tuấn cũng khiêu chiến thành công, tin tức này lập tức nhận được sự chú ý của hầu hết phụ nữ thành phố Phi Nguyệt.

Lần Tông hội này vẫn chưa bắt đầu thì đã làm mọi người trở nên hưng phấn, điều này phảng phất như cũng tỏ rõ lần Tông hội này chắc sẽ không giống Tông hội lúc trước, mọi người không khỏi đều trở nên mong đợi trước giờ chưa từng có đối với lần Tông hội này.

- Thời gian đã tới, chúng ta phải đi tham gia yến tiệc rồi. Lưu Thắng nhướng mí mắt mệt mỏi muốn ngủ, nhắc nhở mọi người.

Nhuế Băng nhìn thiệp mời trên tay, dùng biểu tình dò hỏi nhìn đứa trẻ. Nàng không hề vào ở trong Ngôn gia giống mấy cao thủ Tông hội khác, tấm thiệp mời này vừa đưa tới tay nàng.

- Đi! Tại sao không đi chứ? Đứa trẻ cười hì hì nói, hắn hiện giờ dường như trở thành người quản lý của Nhuế Băng, mà nó đối với loại công việc có tính chất này cũng cảm thấy hứng thú vô cùng. Nhưng nó lập tức thò đôi tay nhỏ múp míp ra: “Nhưng Băng tỷ tỷ phải dẫn ta cùng đi!”

Hoàng Cực Minh và Nhuế Băng gần như đồng thời nhận được thiệp mời, Ngôn gia lúc đầu không hề liệu được loại tình huống này của hai người sẽ xảy ra, cho nên thiệp mời đưa tới có chút trễ. Hoàng Cực Minh rất hứng thú nhìn thiệp mời trên tay, máu huyết lại không khỏi bắt đầu sôi trào lên, tối nay sẽ nhìn thấy được nhiều cường giả thế này, làm sao kêu hắn không hứng thú?

Trong phòng Diệp La truyền tới giọng nói khoa trương của hắn.

- Cái gì? Ngươi cũng muốn đi? Này này này, người người ta mời là ta, lại không mời ngươi, ngươi đi làm gì? Theo bên cạnh ta? Bất cứ giờ phút nào? Ta rất nghiêm túc cho người biết nè, ta không cảm thấy hứng thú với đàn ông! Nhờ vả, người ta sẽ cho rằng ngươi ăn lén uống trộm đó, ngươi tốt xấu gì cũng là một cao thủ a, cái này mà truyền ra thì mất mặt biết dường nào? Ý? Ngươi không để ý? Được rồi, được rồi, ta đầu hàng, ta đầu hàng, ngươi đi, ngươi đi, vậy được rồi chứ! Diệp La vẻ mặt hết cách nhìn Diệp Nhân, giống như Diệp Nhân không có biện pháp nào với hắn, hắn cũng không có biện pháp nào với Diệp Nhân.

Chương 421: Mười bước xa cách

Bên tiếp đãi Tông hội lần này là Ngôn gia, yến tiệc lần này tự nhiên cũng là Ngôn gia tổ chức. Trước mỗi lần Tông hội đều sẽ có yến tiệc thế này, ở chỗ này ngươi có thể nhìn thấy mỗi cao thủ Tông hội, kết giao người bạn ngươi ngưỡng mộ.

Tất cả cao thủ Tông hội đều tham gia lần yến tiệc này, cơ hội cao thủ tụ tập giống thế này cực kỳ hiếm có. Đây chính là yến tiệc cấp bậc cao nhất của cả tinh khu tự do, hơn nữa lần này gia chủ đương đại và còn có lão phu nhân của Ngôn gia đều sẽ xuất hiện tại hiện trường bữa tiệc. Gia chủ Ngôn gia tự nhiên là tiếng tăm hiển hách, nhưng chính vị lão phu nhân này cũng cực kỳ không đơn giản.

Hành tinh Rees De bởi vì nguyên nhân cử hành Tông hội, mật độ thiên tài thiếu niên ở chỗ này vượt xa những nơi khác. Điều này cũng hấp dẫn sự coi trọng của tổ chức Lược đồng giả, trong khoảng thời gian khá dài, hành tinh Rees De tràn lan Lược đồng giả.

Chính là vị lão phu nhân này, liên hợp mấy thế lực lớn của hành tinh Rees De như là Hoàng gia, dùng thế sấm sét, quét ngang tất cả cứ điểm của Lược đồng giả trên hành tinh Rees De lúc đó. Cũng chính là từ sau lần này, Lược đồng giả ở hành tinh Rees De mai danh ẩn tánh. Nếu như nói, người ta đối với gia chủ Ngôn gia là sợ hãi, vậy thì đối với lão phu nhân lại là sự tôn kính thật sự phát từ nội tâm.

Lão phu nhân trước kia chưa từng xuất hiện ở yến tiệc, năm nay không biết tại sao, lại tự mình tham dự yến hội.

Diệp Trùng theo sát bên cạnh Phượng Túc, tên này, nếu như không trông kỹ chút, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Vừa nghĩ tới tình cảnh một đám đông quang giáp của bộ lạc Hy Phượng đuổi theo sát đít mình, cho dù với thần kinh mạnh mẽ của hắn, chỉ nghĩ thôi cũng không khỏi không lạnh mà run. Loại tình huống này tuyệt không thể để nó xảy ra. Vì bảo đảm một điểm này, Diệp Trùng gần như nửa bước không rời, theo sát bên cạnh Phượng Túc.

Diệp Trùng rất mau liền phát hiện loại hành vi này của mình hoàn toàn là tự mình chuốc khổ.

Phượng Túc hôm này không hề mang mạng che mặt, dung nhan tuyệt thế của nàng phơi bày hoàn chỉnh trước mặt mọi người.

Vì tham gia bữa tiệc này, nàng hôm nay đặc ý trang điểm một phen. Bộ đầm màu tím này là do nàng đặc biệt yêu cầu Ngôn gia đặt làm, phối hợp khí chất có không bất định của nàng, giống như một đóa Tử La Lan nở rộ. Eo buộc chặt, mang thân thể hoàn mỹ của nàng phác họa tinh tế cùng cực. Cổ áo khoét sâu, xương quai xanh đầy gợi cảm lộ ra trong không khí, làn da trơn bóng giống như mỡ đông dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng dụ người.

Phượng Túc xuất hiện ở hiện trường bữa tiệc, liền giống như nam châm hấp dẫn ánh mắt mọi người. Mấy võ thuật gia, thuật thừa sư, điều bồi sư này, hầu hết đều là người không chú ý chi tiết cuộc sống, nào tốn thời gian trang điểm. Nữ cao thủ Tông hội khác ở trước mặt nàng giống như gà đối mặt phượng hoàng, hào quang ảm đạm.

Giờ phút này, Phượng Túc dùng vẻ đẹp của mình chinh phục mọi người.

Còn cảm giác của Diệp Trùng ở bên cạnh nàng lại không tốt như thế. Hắn lúc này, trong mắt mọi người giống như phân bò dưới đóa hoa tươi.

Sát khí! Tuyệt đối là sát khí! Khi ánh mắt mỗi người lưu luyến không nỡ rời khỏi người Phượng Túc, thường sẽ rơi trên người mình. Mỗi lúc thế này, Diệp Trùng thường có thể cảm thấy từng luồng sát khí mạnh mẽ vô bì giống như sóng lớn ngất trời lao về phía mình. Hắn luôn cực kỳ mẫn cảm đối với thay đổi của hoàn cảnh xung quanh, giống như một người thử rượu có vị giác cực kỳ mẫn cảm luôn không thể không ăn ớt, sự đau khổ trong đó, quả thật là rất giày vò người ta.

Tuy bề ngoài Diệp Trùng vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, bình thường, nhưng trên thực tế, cả cái lưng của Diệp Trùng đều đã ướt đẫm. Mỗi một cao thủ Tông hội đều là có cảnh giới giới giả trở lên a, đối mặt cái nhìn chòng chọc của đông đảo cường giả thế này, người có năng lực chịu đựng tâm lý hơi yếu chút thì đã sớm sụp đổ rồi. Cho dù là Diệp Trùng cũng có chút cảm thấy ăn không tiêu.

Phượng Túc nhẹ nhàng liếc nhìn Diệp Trùng ở bên cạnh, trong lòng lại vui vẻ vô cùng. Mấy ngày này, nàng vẫn luôn bị thiếu niên này đè nén, vô luận nàng dùng thủ đoạn gì, đều không có bất cứ tác dụng nào, bây giờ có thể có cơ hội chơi hắn một vố, trong lòng Phượng Túc vui vẻ nói không ra lời.

Trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm cực kỳ mê người, Phượng Túc xáp tới cạnh Diệp Trùng, nhẹ nhàng khoác tay hắn.

Đột nhiên, cường độ ánh mắt có thể giết người hướng về phía Diệp Trùng tăng lên mấy lần. Trong khoảnh khắc, Diệp Trùng đã lưng đẫm mồ hôi. Đương nhiên, từ bên ngoài mà xét, Diệp Trùng của chúng ta vẫn thong thả, trấn định, ngươi thậm chí không cách nào phát hiện tay hắn có chút dao động nào.

Tiếng hừ lạnh không ngừng vang bên tai, hoặc xa hoặc gần, mấy cao thủ Tông hội này, người nào không phải mắt cao tới đỉnh, không có phát tác tại chỗ vẫn là nể mặt Ngôn gia. Nếu như đây là trên đường, Diệp Trùng dám khẳng định, mấy người này nhất định sẽ lao bổ tới, xé mình nát thành vạn đoạn.

- Cô tốt nhất đừng chơi với lửa. Diệp Trùng dùng giọng nói nhẹ không nghe nổi cảnh cáo Phượng Túc.

Tiếu ý trên mặt Phượng Túc càng thêm nở rộ, sức lực nàng khoát tay Diệp Trùng càng nặng thêm vài phần, thân hình gần như ngã lên người Diệp Trùng.

- Chẳng lẽ anh không thích sao? Phượng Túc mang theo vài phần dụ dỗ, vài phần khiêu khích thổi nhè nhẹ bên tai Diệp Trùng.

- Hừ! Cổ họng rung nhẹ không thể nhận ra, Diệp Trùng thốt ra một tiếng hừ lạnh.

Phượng Túc run rẩy, sắc mặt biến đổi mạnh.

Bị người khống chế căn bản không phải phong cách của Diệp Trùng. Vừa rồi hắn đã sử dụng Yết ba hống, chỉ là Yết ba hống lần này bị hắn khống chế trong phạm vị cực nhỏ, cường độ cũng rất thấp. Nhưng bởi vì do Phượng Túc ở quá gần hắn, một cú này cũng đủ cho nàng chịu rồi.

Diệp Trùng tuy đã cố sức khống chế Yết ba hống trong một phạm vi cực nhỏ, nhưng nơi này đều là người biết xem hàng, ánh mắt mấy người đó nhìn về phía hắn lập tức thay đổi, địch ý biến mất hơn nửa.

Đã có lần giáo huấn này, Phượng Túc lập tức thành thật hơn nhiều.

Sảnh tiệc lớn phi thường, nhưng cũng giống như thế, người cùng nhiều phi thường. Trong đại sảnh liên tục vang lên tiếng cười sảng khoái khi người quen cũ gặp mặt. Mà trong mấy võ thuật gia này, hạng có giọng nói như chuông không phải chỉ có một, hai người, mà dùng mười người làm đơn vị, điều này cũng trực tiếp làm cho trong đại sảnh ồn ào, huyên náo.

- Đây là yến hội? Biểu tình Phượng Túc có chút ngơ ngẩn, nàng ở năm thiên hà lớn chính là minh tinh vang bóng một thời, tham gia yến hội cấp cao nhiều không kể hết, nào từng thấy qua yến hội lộn xộn thế này?

Mấy người Tarkan đã rất sáng suốt cách xa hai người Diệp Trùng và Phượng Túc một chút, loại sát khí cường độ đó không phải người nào cũng có thể chịu được.

Nhìn nhiều người thế này, vì tránh phiền phức không cần thiết, Diệp Trùng không chút thương tiếc lôi Phượng Túc, đi tới một góc, yên lặng ngồi đó.

Diệp Trùng không chú ý thấy, ở chỗ không xa, một người đẹp trai anh tuấn, ôn hòa đang thú vị đánh giá hai người.

Nếu như nói Phượng Túc tới là cao trào đầu tiên của yến hội, cao trào thứ hai tới là Nhuế Băng. Khi Nhuế Băng với bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết dẫn theo một đứa bé đáng yêu bảy, tám tuổi xuất hiện ở yến hội, ánh mắt tất cả mọi người lại cũng không dời đi được.

Khí chất lạnh lùng, sự kiên nghị nhàn nhạt, còn có loại khí chất mà võ thuật gia chân chính mới có đó, dung mạo không hề coi như là tuyệt thế của Nhuế Băng lại làm người ta không sao bỏ qua sự tồn tại của nàng.

Bộ đồ luyện công trắng như tuyết, ánh mắt băng lạnh, sự lưu loát trong giơ tay, nhấc chân lại làm nàng càng mạnh mẽ và tự nhiên thêm vài phần.

Nếu như nói Phượng Túc đại biểu cho quyến rũ, vậy Nhuế Băng ở mức độ nào đó, đại biểu cho mộng tưởng.

Nhuế Băng thần sắc như thường, không thấy chút dao động nào, dắt đứa trẻ đi vào trong đại sảnh yến hội. Đứa trẻ mặt cười xấu hổ nhìn mấy cao thủ Tông hội xung quanh này, không sợ hãi chút nào. Mấy nữ cao thủ xung quanh đó nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu như vậy, lập tức hai mắt phát sáng.

Trước mặt đột nhiên yên tĩnh, Diệp Trùng không khỏi hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, biết sao được, hắn vốn dĩ ở trong góc, người cản trước mặt hắn quả thật quá nhiều. Diệp Trùng rất mau liền cúi đầu, tính tò mò của hắn vốn không nặng, càng huống chi ở chỗ phức tạp thế này, hắn rất thấp giọng.

Hắn không biết, ở xa chẳng qua chỉ mười mấy bước phía trước hắn, chính là người hắn vẫn luôn tìm kiếm!

Nhuế Băng dắt đứa trẻ, đi tới một góc khác. Nhuế Băng cũng là một người không thích ló mặt, ở một điểm này, nàng và Diệp Trùng có sự đồng nhất đến bất ngờ. Hai người cùng thấp giọng nhưng cũng không sợ lôi thôi, từ mức độ nào đó, hai người có vài chỗ khá giống nhau. Có lẽ cũng chính vì mấy chỗ tương tự hoặc ít hoặc nhiều này, Diệp Trùng mới có thể tiếp nhận Nhuế Băng tự nhiên như vậy.

- Ngươi có thể đừng theo ta sát vậy không? Trời ạ, thế này người khác khẳng định sẽ cho rằng quan hệ của chúng ta không bình thường. Còn nữa, đừng cứng đơ mặt ra, ngươi không mệt sao? Nhìn thấy người khác, mặc kệ quen hay là không đều phải chào hỏi, Diệp gia chúng ta chính là gia tộc lễ nghi… Diệp La thấp giọng không ngừng lải nhải bên tai Diệp Nhân.

Gân xanh trên trán Diệp Nhân giật một cái.

Vừa đúng lúc này có người đi tới trước mặt, Diệp La lập tức thay đổi bộ mặt, nho nhã lễ độ, hào hoa phong nhã, mỉm cười ôn hòa làm người ta không khỏi vô cùng hảo cảm.

Người đó vừa đi qua, Diệp La lập tức lại khôi phục gương mặt vừa rồi: “Còn nữa, lát nữa người đừng rời ta quá xa. Thân thủ ngươi quá tệ, cái thân da mỏng thịt mềm, đụng một cái ngươi liền ăn không tiêu. Nói ra, võ thuật mới là vương đạo a…”

Gân xanh trên trán Diệp Nhân lại giật một cái!

Chính ngay lúc này, trước mặt đi tới một người hầu.

- Xin hỏi có phải là La Thập tiên sinh không? Người hầu cung kính nói.

Diệp La lập tức trưng ra một gương mặt quân tử tiêu chuẩn, cực kỳ phong độ, cười: “Chính là ta, xin hỏi ngươi tìm ta có việc gì không?”

Người hầu lập tức làm ra một động tác tay dẫn đường: “Lão phu nhân nghe nói các hạ lại tham gia Tông hội lần nữa, rất là cao hứng, muốn mời La Thập tiên sinh tới nói chuyện.”

- Lão phu nhân? Diệp La không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, lão phu nhân Ngôn gia tại sao lại biết mình? Tuy rất có tự tin đối với thân thủ của mình, cũng cho rằng mình rất đẹp trai, nhưng hắn vẫn không tự kỷ tới mức cho rằng mình có sức hấp dẫn tới mức có thể làm cho lão phu nhân Ngôn gia đã bảy tám mươi tuổi thành người hâm mộ của mình.

- Đúng vậy. Lão phu nhân chính miệng dặn dò tại hạ. Còn mời đi từ bên này. Nếu như các hạ có nghi vấn gì, tôi tin rằng đợi ngài nhìn thấy lão phu nhân thì sẽ hiểu rõ. Tư thế của người hầu không đổi, làm một tư thế tay mời.

Chương 422: Tương phùng

Diệp Trùng yên lặng ngồi trong góc, Phượng Túc ở bên cạnh hắn, ôn thuận giống như con mèo. Nàng coi như đã hiểu, nếu như ở bên cạnh thiếu niên này không thành thật một chút, kẻ chịu khổ cuối cùng nhất định là mình.

Ánh mắt Phượng Túc lơ đãng, trong lòng gấp vô cùng, nếu như Diệp Trùng vẫn luôn trông chặt thế này, vậy mình thật sự không biết làm sao. Trong lòng sốt ruột vô cùng, nhưng trên mặt Phượng Túc xem ra lại thần sắc như thường. Sự xinh đẹp của Phượng Túc làm người ta không cách nào bỏ qua, cho dù Diệp Trùng đã lôi nàng tới trong góc, nhưng nàng vẫn hấp dẫn lượng lớn ánh mắt.

Một người đẹp trai trẻ tuổi mang theo gương mặt tươi cười ôn hòa, đi về phía hai người.

Mà chính ngay lúc này, đám đông trở nên rối loạn, cũng cắt ngang bước chân của người đẹp trai này.

Thì ra là gia chủ và và lão phu nhân Ngôn gia xuất hiện ở nơi đãi tiệc. Dõi theo ánh mắt mọi người, Diệp Trùng lập tức có chút ngây ngốc. Gia chủ Ngôn gia hắn tự nhiên không biết, nhưng lão phu nhân lại là người quen cũ!

Lão phu nhân này lại là lão phu nhân được Hàn gia hộ tống mà Diệp Trùng gặp được khi ở hành tinh Thoát Mộc đó.

Chẳng trách Lược đồng giả của hành tinh Thoát Mộc lại không tiếc bất cứ giá nào muốn cướp bóc bà ta. Liên tưởng tới truyền thuyết của lão phu nhân này, Diệp Trùng lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Nếu như nói ở chỗ này gặp được lão phu nhân đã làm hắn rất kinh ngạc, vậy một người khác bên cạnh lão phu nhân lại làm hắn càng thêm câm lặng. Diệp La theo bên trái lão phu nhân, trên mặt giống như hoa tươi nở rộ, xán lạn vô cùng.

Tên này vậy mà cũng đến rồi! Nhưng Diệp Trùng rất mau liền thoải mái, Diệp La là cao thủ Tông hội lần trước, tham gia Tông hội lần này cũng là việc bình thường vô cùng. Chỉ là vốn cho rằng hai người lần này cách biệt sẽ rất lâu, nhưng không ngờ lại gặp lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đời người thật là kỳ diệu a!

Ánh mắt Diệp La cực độc, vậy mà lại nhìn thấy Diệp Trùng ở trong đám đông. Diệp Trùng thay hình đổi dạng chỉ có hắn chính mắt nhìn thấy. Nhưng khi ánh mắt của hắn rơi trên người Phượng Túc bên cạnh Diệp Trùng, biểu tình trên mặt lập tức ngơ ngác. Cũng may hắn biết mình đang dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, thần tình trên mặt lập tức khôi phục bình thường, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Trùng mang theo vài phần ám muội.

Sắc mặt Diệp Nhân bên cạnh Diệp La cũng thoáng cái biến đổi. Hắn vẻ mặt lạnh lẽo nhìn vào trong đám đông, cùng một ánh mắt khác giao nhau trong không trung.

Dõi theo ánh mắt đó, một người đàn ông đẹp trai, ôn hòa cười mím chi nhìn Diệp Nhân. Chỉ là quang mang lấp lánh trong mắt thì giống như ánh sắc lạnh hiện ra trong khoảnh khắc đao kiếm ra khỏi vỏ.

Dị trạng trong trường lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Nơi này toàn bộ đều là cao thủ, mức độ mẫn cảm đối với không khí của bọn họ cực kỳ tinh vi.

Phượng Túc cũng đã cảm thấy dị dạng, ánh mắt của nàng không khỏi hướng về phía hai người này, đợi khi nhìn rõ người đàn ông cách mình rất gần đó, nàng không khỏi toàn thân chấn động!

Mà gần như đồng thời, thiếu niên lạnh lùng bên cạnh nàng cũng run rẩy!

Thiếu niên này từ sau khi nàng gặp được, nàng chưa từng nhìn thấy hắn để tâm đối với cái gì, cái gì có thể làm hắn thất thố thế này? Trong lòng Phượng Túc không khỏi vô cùng tò mò.

Diệp Trùng ngơ ngác đứng ở đó, ánh mắt hướng về phía bóng dáng màu trắng đối diện đó.

Đứa trẻ muốn nhìn lão phu nhân và gia chủ Ngôn gia, Nhuế Băng liền dắt tay nó đi tới trước.

Khi ánh mắt của nàng vô tình quét qua đám đông, nàng bỗng nhiên cứng đờ. Đứa trẻ phát hiện Băng tỷ tỷ đột nhiên không đi nữa, không khỏi kỳ quái dừng bước lắc lắc tay của Nhuế Băng. Nhưng Nhuế Băng vẫn như tượng băng, không có bất cứ phản ứng nào.

Đứa trẻ vô cùng kỳ quái, ngẩng gương mặt nhỏ lên, đợi khi nhìn thấy mặt của Băng tỷ tỷ, nó lập tức hốt hoảng.

Hai dòng nước mắt yên lặng men theo gò má gầy gò của Nhuế Băng rơi xuống. Nàng ngây ngốc nhìn về phía đám người phía trước.

Đứa trẻ vừa muốn nói gì, mặt dây chuyền treo trước ngực hắn chấn động ông ông.

Sát cơ trong không khí càng lúc càng dữ dội.

Mấy cao thủ Tông hội này cảm giác thấy điều không ổn trong này, rất nhanh, xung quanh mấy người liền không còn một ai. Lão phu nhân cũng bị gia chủ Ngôn gia dìu sang một bên.

Sau khi mảnh sân được dọn sạch, người ta mới kinh ngạc phát hiện, sự tình đơn giản không hề giống như bọn họ tưởng tượng!

Diệp Nhân và Hoàng Cực Minh đối đầu, một người mặt như băng lạnh, một người mặt đầy nụ cười. Nhưng hai người không ai ngoại lệ, mắt lộ sát cơ.

Hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng lại ngơ ngác nhìn đối phương. Nhìn Nhuế Băng nước mắt đầy mặt, Diệp Trùng đột nhiên phát hiện mình không biết nói gì, chỉ cảm thấy trái tim trước giờ đều cứng rắn vô cùng, trong giờ phút này, lại mềm yếu tới mức kinh người!

Phượng Túc yên lặng từ bên người Diệp Trùng rời đi.

Diệp Trùng vẫn luôn cảnh giác lúc này lại chậm chạp đến bất ngờ, hắn đã quên tất cả mọi thứ xung quanh. Trong mắt hắn, chỉ có thiếu nữ mặc đồ trắng nước mắt đầy mặt ngơ ngác nhìn mình ở đối diện này!

Phượng Túc im hơi lặng tiếng dời tới bên cạnh Hoàng Cực Minh, trái tim đang treo của nàng cuối cùng đã đặt xuống rồi.

Mọi người kinh ngạc nhìn bảy người trong sân, dáng vẻ bọn họ hoàn toàn là xem vở kịch hay. Bảy người này vừa nhìn liền biết là có nội tình, người có mắt sắc bén hơn nhận ra trong số này hai người Nhuế Băng và Hoàng Cực Minh này là cao thủ khiêu chiến thành công, thêm vào Phượng Túc, nữ cao thủ gần như có thể nói là xinh đẹp nhất Tông hội này, Diệp La, người có thể làm cho lão phu nhân tự mình đi cùng, còn có vài cao thủ chưa biết thần bí, còn có gì có thể khơi dậy sự tò mò của mọi người hơn nữa không?

- Ý, tên nhóc đó ta tại sao trong có vài phần quen mắt? Lão phu nhân hơi buồn bực, chỉ về phía Diệp Trùng đã thay hình đổi dạng ở trong sân. Gia chủ Ngôn gia lập tức quay người dặn dò: “Phái người đi tra tư liệu của mấy người này, nhanh!”

Thủ hạ mau chóng rời khỏi.

- Không ngờ tới nơi này lại có thể đụng phải ngươi! Thật là làm người ta hưng phấn a! Người mở miệng đầu tiên là Hoàng Cực Minh, điều hình thành hoàn toàn trái ngược với tiếu ý rực rỡ giống như ánh mặt trời trên mặt là giọng nói giống như lưỡi đao sắc lạnh trong trời đông giá rét của hắn.

Hàn ý trong mắt Diệp Nhân càng mạnh thêm vài phần, gương mặt vốn dĩ cứng đơ không biểu tình lúc này càng giống như tượng điêu khắc bằng gỗ đá, từ từ mở miệng: “Đúng vậy, cách lần gặp trước của chúng ta đã có ba năm rồi nhỉ.”

Diệp La vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người, ngơ ngác thò tay chọc chọc Diệp Nhân, hỏi: “Hắn là ai vậy? Kẻ thù của ngươi? Nói đi, ta cũng chưa từng nghe nói ngươi có kẻ thù nào a?” Với trình độ sư sĩ tệ hại thế này của Diệp La, tự nhiên không có cơ hội gặp được cao thủ như Hoàng Cực Minh thế này, thêm vào đó bản thân hắn không chút quan tâm tới phương diện sư sĩ, hắn không hề biết gã ở trước mắt này chính là Hoàng Cực Minh trong ba đại cao thủ.

- Không phải kẻ thù, là đối thủ! Diệp Nhân nghiêm túc đính chính sai sót trong lời nói của Diệp La.

Hoàng Cực Minh ở đối diện nghe thế, cười nhẹ: “Đối thủ! Ta thích cách nói này.”

Diệp La khinh thường bĩu môi, trong lòng thầm lầm bầm: “Ở trước mặt ta chơi trò thâm trầm?” Ánh mắt của hắn lập tức rơi trên người Diệp Trùng, nhìn Phượng Túc giờ đã ở bên cạnh Hoàng Cực Minh, rồi lại nhìn Nhuế Băng đối diện Diệp Trùng.

Hắn không khỏi vô cùng ngưỡng mộ, chạy tới bên cạnh Diệp Trùng, trào phúng nói: “Ta nói này, diễm phúc của ngươi không tệ a! Chậc chậc, hai người đều là cực phẩm a! Ta tại sao lại không có may mắn tốt như vậy chứ? Ừ, đúng rồi, người nào mới là bà xã của ngươi?”

Diệp Trùng rất trực tiếp thò ngón tay chỉ Nhuế Băng: “Nàng ta!”

Động tác trực tiếp vô cùng này của Diệp Trùng quả thật có lực sát thương quá lớn, mọi người xung quanh đều không khỏi có chút ngây ra. Mà Nhuế Băng vừa rồi hãy còn nước mắt đầy mặt, nghe thấy câu này của Diệp Trùng, mặt soạt cái đỏ lên giống như quả hồng chín. Mặc dù trong mắt người khác, nàng là một giới giả cường đại, tâm chí kiên định, sẽ không động lòng vì vật phàm. Nhưng trước mặt Diệp Trùng, nàng lại thường xuyên lộ ra vẻ mặt e thẹn chỉ phụ nữ mới có.

Nhưng một câu nói tiếp theo của Diệp La lại làm nàng đột ngột ngẩng đầu lên, trong lòng lần đầu tiên nảy sinh xung động muốn giết người!

- Choáng! Ta nói này huynh đệ, con ngươi cũng đã lớn thế này, ngươi còn ra ngoài làm bậy a? Diệp La chỉ đứa trẻ mà tay Nhuế Băng nắm, vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Trùng.

- Ba năm rồi nhỉ, không biết trình độ của Diệp huynh có lùi bước không? Thật là làm người ta kỳ vọng a! Hoàng Cực Minh thong thả nói.

Diệp Nhân cứng rắn trả lại một câu: “Ngươi thử thì biết.”

- Đang có ý này. Hoàng Cực Minh cười nhẹ.

Diệp Nhân không nói một lời, liền đi ra phía cửa, Hoàng Cực Minh mang theo tiếu ý và chiến ý, đi theo ra ngoài. Phượng Túc vội vàng theo sau lưng Hoàng Cực Minh. Bản thân Diệp La tuy rất không thích Diệp Nhân, nhưng rốt cuộc cũng là người một nhà, cũng sợ hắn xảy ra chuyện, cũng vội theo ra ngoài.

Mặt dây chuyền trước ngực đứa trẻ chấn động càng thêm dữ dội. Tiếng ông ông ngay cả Diệp Trùng cũng nghe thấy.

Khi ánh mắt của Diệp Trùng rơi trên mặt dây chuyền của đứa trẻ, sắc mặt hắn kịch biến lần thứ hai trong hôm nay, nhịn không được thất thanh kêu lên: “Mục Thương!” Công tắc không gian của Mục Thương, hắn quả thật quá quen thuộc, cho dù nhắm mắt, hắn dùng tay sờ cũng có thể biết.

Nhưng khi hắn kích động lao tới trước mặt đứa trẻ nhìn kỹ thì mới phát hiện không hề là công tắc không gian của Mục Thương, hoa văn trên bề mặt mặt dây chuyền không giống. Nhưng cái mặt dây chuyền này và công tắc không gian của Mục Thương quả thật quá giống, vô luận là tạo hình hay là chất liệu đều gần như giống như đúc, khác biệt duy nhất là hoa văn trên bề mặt mặt dây chuyền.

Đứa trẻ kỳ quái nhìn Diệp Trùng, hỏi: “Diệp tử ca ca chẳng lẽ biết tiểu Phạn Phạn? Mục Thương? Nó là ai vậy?”

Chính ngay lúc này, mặt dây chuyền càng chấn động điên cuồng.

Đứa trẻ kêu ré lên: “Băng tỷ tỷ, Diệp tử ca ca, chúng ta mau đi ra ngoài đi. Tiểu Phạn Phạn rất muốn đi đó!”

Diệp Trùng không nói gì, tóm lấy cổ áo của đứa trẻ, xách nó lên, tay còn lại nắm chặt tay của Nhuế Băng.

Nhuế Băng ấm áp trong lòng, mặc kệ xấu hổ, lật tay tóm chặt lấy cánh tay đầy sức lực này, giống như nắm lấy thứ quý giá nhất vậy, sự lại mất đi lần nữa.

Liếc nhìn Nhuế Băng, chân Diệp Trùng phát lực, ba người liền cứ như thế mà chạy ra ngoài. Chỉ có đứa trẻ tay chân vùng vẫy, lớn tiếng kháng nghị: “Ta muốn Băng tỷ tỷ, anh… anh ngược đãi con nít!” Mặt dây chuyền chấn động ông ông, cũng giống như đang giúp đứa trẻ kháng nghị.

Tiếng kháng nghị của đứa trẻ trực tiếp bị Diệp Trùng coi như không thấy, tâm thần hắn đều đặt trên trận chiến lập tức triển khai ở bên ngoài.

Phượng Túc theo sau lưng người đàn ông xán lạn đó làm Diệp Trùng lập tức phán đoán ra thân phận bộ lạc Hy Phượng của người đàn ông xán lạn này. Mà quan hệ của Diệp La và gã đàn ông mặt lạnh bên cạnh đó cũng không nhạt, gã đàn ông mặt lạnh đó có tám, chín phần là người của Diệp gia rồi.

Mà xét từ đối thoại của hai bên, hai bên tích oán đã lâu, một trận đại chiến không thể tránh khỏi!

Diệp gia đấu bộ lạc Hy Phượng, chiến đấu cấp bậc nặng ký thế này làm sao không kêu Diệp Trùng máu huyết sôi trào chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro