Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trụ sở cảnh sát

"Madam! hôm nay không phải ngày cử hành hôn lễ của cô sao? sao lại đến đây.." 'không lẽ em ấy yêu mình, không lẽ không lẽ... ~ thình thịch ~ Jackson bình tĩnh nào!'

"ai bảo anh là ngày đám cưới không được đi làm? mau đến hiện trường!"

"yes! yes ma.. ừm Junghwa"

-------------------------------------

Hiện trường vụ án

Biệt thự Choi gia
Choi tiểu thư và hai người bạn được phát hiện tử vong trong phòng ngủ, trên người có nhiều vết thương do cào cấu

"3 người chết! giả thuyết ban đầu có thể do dùng ma túy quá liều! Nhưng để kết luận tôi cần khám nghiệm kỹ hơn!" Solji sau khi quan sát kỹ thì đi đến trao đổi với em

"cảm ơn chị!" Junghwa thở dài nhìn ba cái xác, 'bọn nhỏ như đang ngủ một giấc ngon lành, bọn chúng còn quá trẻ'. Ánh mắt em hướng ra cửa sổ, nơi đó thân ảnh của Heeyeon hiện lên một cách mơ hồ, em đang nghĩ về cô, cười mặn đắng. 'Heeyeon! chính tay tôi sẽ bắt cô!'

-------------------------------------

Trên xe lamborghini

"ngoáp.... em muốn đày đọa Heeyeon này hả!" cô liếc nhìn đồng hồ "8.00pm"

Cô đã chơi mấy trận game, lướt trang cá nhân của em không biết bao nhiêu lần nhưng bà Ahn vẫn biệt vô âm tính

8.30pm, cốc cốc      

"heeyeon! Heeyeon!... mở cửa ra..."
"Ahn Heeyeon "

"ưm... " Heeyeon lười cọ nguậy, hí mắt nhìn người đang tức tối bên ngoài

"cô là heo sao, ngủ say như chết? mở cửa xe! nhanh!"

Heeyeon từ từ vươn vai, nghiêng cổ vài lần đến khi không còn nghe tiếng lách tách, mới chề môi nhấn nút mở cửa

"Junghwa! em đã xong việc rồi sao? đói không? chồng chở đi ăn"

"xong rồi! đói! tôi không thích xưng hô như vậy! chở tôi về nhà, tôi muốn ăn cơm với appa"

Heeyeon lải nhải vài câu trong miệng rồi làm bộ như không có gì, nhấn ga chạy đi

Bíp Bíp "Heeyeon! Trông cậy ở cô"

               "Yes"

----------------------------------

Phòng khách, Park gia

"chủ tịch Park! tại sao lại... Tại sao lại để em ấy lấy Heeyeon?" Seung Ho trầm mặt chấp vấn

Ông liếc nhìn rồi bình thản nói "tại sao không? con gái ta yêu ai ta đâu quản được!"

"không! Rõ ràng Junghwa yêu tôi... tôi...

"Người cũng đừng lo lắng quá! dù không làm con rể ta nhưng ta sẽ không bạc đãi người! tiếp tục giúp ta cũng đủ tiền cho người ăn cả đời"

"Nhưng.. tôi...  Yêu Junghwa..  "

Ông lắc đầu nhìn cậu ta
"hừm... Không cần phải nói những lời ngu ngốc đó, ta đâu phải là đứa trẻ lên ba"

Seungho che dấu sự tức tối, tiếc nuối sau cái cười nhạt

"thuộc hạ biết rồi!"

"người về đi! để con gái ta bắt gặp sẽ không tốt"

"vâng! chào ngài"

'So với người thì ta tin Heeyeon sẽ không làm ta thất vọng! Park Hang Seo như ta mà cũng có lúc sợ! ta sợ những tên ngu ngốc như Junsu, xém chút giết chết chủ tử của hắn"

Ông vẫn ngồi đó mấp máp điếu thuốc mỉm cười tự mãn, thì cảm nhận được có một vòng tay choàng qua cổ

"appa! appa đang nghĩ gì vậy?"

Ông quay lại, cười tươi xoa đầu đứa con gái cưng "Ta là đang nghĩ hai đứa đi đâu mà để ta đói đến rã rời chờ được ăn cơm"

"xin lỗi appa! chúng ta đi ăn thôi" nói rồi cô nắm tay ông đi đến cái bàn cỡ lớn

Heeyeon nhìn theo bóng lưng của hai người ngưỡng mộ, 'cảm giác ấm áp này, tôi chưa từng được cảm nhận, tôi chưa từng biết mùi vị của nó lại ngon lành như vậy, thể như một ly cà phê sữa nóng có chút ngọt, chút đắng, chút béo phảng phất trong khoang miệng rồi sọc lên mũi, nuốt một ít thật ấm ở cổ họng' 

suốt bữa ăn Heeyeon chăm chú ngắm nhìn em 'em rất đẹp', nhìn cách em cười với appa mình 'nụ cười của em là đóa hướng dương' , cách em liếc cô mỗi khi bắt gặp ánh nhìn

"Đồ ăn ở trên mặt tôi hả?"

"tôi tôi!.." Heeyeon cúi đầu ăn để né tránh

"con đừng ăn hiếp chồng con nữa" ông cú lên trán em một cái để em đảo mắt đến ông

"cảm ơn appa" Heeyeon nghe thấy liền đỏ mặt gật đầu tạ ơn ông Park, vì mắt Jungwha như hai khẩu súng liên tục nhả đạn nếu tiếp tục nhìn thì có lẽ Heeyeon sẽ tử nạn mất

---------------------------------------

 Phòng ngủ Hajung, biệt thự Park gia

Hương oải hương lan tỏa khắp nơi, mang đến sự yên bình
Heeyeon sau khi tắm xong, cô mặc cái quần sọt ngắn, kèm áo thun trắng cổ rộng để lộ hai hõm rộng trên xương đòn, cô ngả lưng lên giường hưởng thụ cảm giác êm ái 'mùi hương của em, thật thơm'
Như nhớ ra điều gì đó, cô ngồi dậy lấy tập hồ sơ, tập trung làm việc mà đâu biết rằng tiếng nước rốc rách trong nhà tắm đã dừng lại

"em...em...  Làm gì vậy? "
Junghwa chính là đang ngồi phía sau ôm lấy eo cô, mùi sữa tắm xộc lên mũi cô, bàn tay em luồng qua áo chạm lên bụng khiến cô cảm thấy mình đang ở trong hầm xông hơi, mồ hôi cũng tự nhiên đổ ra.

"Heeyeon cô có cơ bụng này! Một...  Hai...  Ba... Bốn..... " cánh tay em không yên mà di chuyển đến từng múi cơ.

"năm... "

"Jung...  Cô... " 'hành động câu dẫn này! Không được Heeyeon, không được quay lại '

"Không phải cô thích hôn và ôm tôi sao? Sao ngay người ra vậy! Đứng đầu Hắc bang, trùm ma túy Ahn Heeyeon
" Junghwa hôn lên vai khiến Heeyeon run lên

"Em đang câu dẫn tôi sao? À mà tôi không phải là trùm ma túy! Đừng nói kiểu đó, tôi không thích "

Junghwa nhếch môi, li khai khỏi người cô.
"Tiền kiếm được ở công ty không đủ sao? Lại kiếm tiền trên sinh mạng người khác"

Heeyeon cười gượng
"Tiền là không có khái niệm đủ"

"cô có yêu tôi không? "

"Em không cho phép tôi yêu em thì em không có quyền hỏi câu này! "

"được thôi! Tôi ngủ trước! Nè không được qua khỏi cái gối ôm này, bên đây là của tôi"

Heeyeon thở phào cười ha hả
"lúc thì đáng sợ lúc lại như đứa con nít, vợ à...  Em thật là đáng yêu"

"xin nhắc lại, tôi không phải là vợ cô! "
Heeyeon nhanh chóng dọn dẹp, phóng lên giường, sao khi quan sát kĩ càng
"bụp" chiếc gối bị quăng xuống đất, cô ôm Junghwa vào lòng

"Ahn Heeyeon cô làm gì vậy? Tôi đã bảo... "

"em đã bảo không được qua khỏi cái gối, tôi làm đúng rồi"

"ngang ngược! Buông tôi ra" em vùng vẫy, rõ ràng em hoàn toàn biết cách để thoát ra khỏi vòng tay ấy nhưng cơ thể không muốn sử dụng nó lúc này

"Nằm yên coi! Ôm em ngủ thôi mà, tôi nghe appa em nói, em thích người khác ôm mình ngủ!"

Junghwa cọ nguậy càng lúc càng ít, Heeyeon cười đắc ý
"Nằm im! Vợ yêu ngủ ngon! "

'cảm giác được ôm cũng không tệ, xem như là tay ba mình' Junghwa không màn chống cự mà nhắm mắt cảm nhận

Giấc mơ khiến khóe miệng em cong lên hoàn hảo, Em nhìn thấy một gương mặt thanh tú, người em nhìn thấy có lẽ là Seungho, anh ấy đang ôm em

"em có sao không! Cô gái, tỉnh lại đi.... "
'vòng tay này của ai, không được, ai đó làm ơn thả tôi ra để tôi tiếp tục luyện tập, tôi sẽ trở thành một cảnh sát giỏi, nhất định trở thành một cánh sát giỏi! '

"đến phòng y tế rồi! Em sẽ không đâu cô gái"

-------------
End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro