Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ niệm là để thời gian lưu giữ, hình bóng của em là để tôi ghi nhớ.

Nhưng

Kỷ niệm cũng là do thời gian xóa mờ, hình bóng của em cũng là do tôi làm hoen úa.

--------------

Chợ hải sản, Bờ biển phía nam

"Junghwa à! em xem con cá này ngon không! Mình có thể làm cả món cá nướng và món canh với nó đấy!"

"ừm! lấy nó đi!" Junghwa không màn nhìn cô càng không màn nhìn con cá, em thơ thẫn nhìn ra ngoài đại dương xanh, nơi những con sóng nhấp nhô đưa mạn thuyền chuyển động.

"Em mệt sao? Hay là có tâm sự? Đừng như vậy mà, sẽ mau già lắm đó, cười lên nè" Heeyeon nghiên đầu chiếm lấy ánh nhìn của em, cố tình diễn tả khuôn mặt nhăn nhúm 20 năm sau của em khiến em bật cười, em vẫn là không thể điều khiển con người bên trong, ở bên cạnh cô thật sự là em chỉ còn cảm nhận được hạnh phúc, thật sự là em đã bỏ quên vỏ bọc lạnh lùng ở sở cảnh sát.

"A... Chị đừng có như vậy, người ta nhìn chị cười kìa" Junghwa đánh nhẹ lên vai cô, rồi hơi liếc mắt về phía mấy chị bán cá đang che miệng để không bật ra thành tiếng.

"Chỉ cần em vui, chị làm trò cười cho cả thiên hạ cũng được!" Cô xoa xoa bên má em, cũng ôn nhu hôn lên đó một cái, việc này nhanh chóng có tác dụng, mặt em đỏ lên, em liền quay lưng rời khỏi ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái xung quanh.

Heeyeon trả tiền xong cũng lập tức đuổi theo, lúc đến ngang mặt em liền quay lại đi thụt lùi, vừa đi vừa trò chuyện

"Những lúc thế này em thật đáng yêu đó nha! May là appa bảo chị đi chơi với em, chị mới phát hiện Park Madam thật sự dễ dễ dễ~ thương lắm á"

"Bình thường em vẫn vậy, chỉ là do chị lo đi quán bar ngắm mấy cô chân dài nên không biết thôi!"

"Em ghen sao?"

"Không có rảnh đâu để đi ghen với tên sắc lang gặp ai cũng muốn động thủ như chị"

"Chị không có!"

Em lắc đầu "em không tin!"

 "Không tin sao? vậy thì chị ở đây xin thề ĐỜI NÀY KIẾP NÀY CHỈ CÓ MỘT MÌNH PARK JUNGHWA LÀ NGƯỜI CHUNG CHĂN GỐI, ĐỜI NÀY KIẾP NÀY CHỈ YÊU MỘT MÌNH PARK JUNGHWA, NẾU CHỊ NÓI DỐI NỬA LỜI SẼ BỊ EM GIAM GIỮ, MÃI MÃI CŨNG KHÔNG THOÁT RA ĐƯỢC" Cô la rất to làm xung quanh ai cũng dồn ánh mắt đến, Junghwa hốt hoảng muốn bụm miệng cô cũng không kịp, chỉ biết quay qua quay lại cười cười đáp lại tiếng vỗ tay của mọi người, rồi cúi đầu lao nhanh như bay ra khỏi chợ. 'Chị thật là! muốn em độn thổ chết ở đây chị mới vừa lòng sao?'

------------------------------------

Sở cảnh sát Seoul

LE: "Jackson, cậu nhìn xem" Le mở hình chụp hai đầu đạn đưa cho Jackson xem

Jackson: "Cùng một loại sao?"

Le: "Đúng vậy! hơn nữa bên pháp y cũng cho biết, kỹ thuật bắn... cũng là cùng một người gây ra"

Jackson: "Junsu và Sunmi thật ra là có liên quan gì đến nhau?"

Le: "Tôi nghĩ hai người họ điều có liên quan đến Hắc bang, liên quan đến...."

Jackson: "Heeyeon"

Le: "đúng vậy!"

---------------------------------

Resort tại bờ biển phía nam

"Junghwa à! em nghĩ sao nếu mình có một tiểu bảo bối?"

"hả?... khụ khụ" Junghwa đặt chén canh xuống bàn, rút vội mấy tờ khăn giấy đưa lên miệng lau.

"Sao em tỏ ra ngạc nhiên vậy? chuyện này sớm muộn gì cũng..."

Junghwa cắt ngang "Em chưa sẵn sàng"

"có phải em không tin chị! không sao, khi nào em sẵn sàng hãy nói với chị, lát nữa chị sẽ gọi bác sĩ lưu mẫu mà chị đã gửi vào bệnh viện lại" Cô ôn nhu gấp miếng cá khác cho em, không quên lấy đi chút bụi đen dính bên má em, từng cử chỉ hành động đều là hết mực cưng chiều.

'Tôi biết đối với tôi, em có bao nhiêu sợ hãi bao nhiêu lo lắng, rồi một ngày tôi trở về cương vị của mình để đường đường chính chính ở bên cạnh em'

--------------------------

Bờ biển

Sau khi ăn xong, cô dắt tay em đi dọc trên bãi cát. Ông mặt trời đang sai người hầu đi cài then cửa, tên người hầu lười biếng uể oải đóng một cánh cửa, để mặc nhiên một nửa mặt trời rọi mình xuống đại dương, rọi xuống nơi có cô và em.

"Chị rất thích thời khắc này! Junghwa! em có thích hoàng hôn không?"

"Không!"

Tiếng trả lời có vẻ như lạnh nhạt của em làm cô dừng lại, cô ôn nhu ôm từ phía sau hỏi tiếp

"sao lại không thích?" 

"Sau hoàng hôn sẽ là đêm đen, chỉ đơn giản vì vậy mà em không thích"

"Nhưng đêm sẽ có chị ở bên cạnh em, ôm em vào lòng, như vậy không phải rất tốt sao?" Junghwa xoay người lại, hai khuôn mặt đối diện rất gần nhau, em hôn lên môi cô, một nụ hôn sâu do em chủ động. Cả hai luyến tiếc nó không nỡ rời, đến khi cô cảm thấy hô hấp của em có phần bất ổn liền chủ động rút lui ra khỏi cái hôn.

"Junghwa, về phòng thôi" Không cho phép em khước từ, cô lập tức kéo em về.

 Tiếng những tàu lá đung đưa trong gió hòa cùng tiếng sóng tựa như tiếng lòng em, vừa ào ạt thúc giục vừa ngượng ngùng níu lại.

Màn đêm ở một nơi xa lạ không ai biết họ là ai, không có những tra khảo của cuộc đời, họ quyết định thuộc về nhau, sau bao nhiêu nghi hoặc, bao nhiêu cứng rắn, em ở đây mới chính thức thuộc về cô, mới không cần nhờ xuân dược mà ép mình khuất phục dưới thân cô. Em ở đây, Yêu cô bằng lý trí lẫn con tim, bằng thể sát lẫn tâm hồn!

'Heeyeon, nếu ngày mai em có cầm súng hướng về chị, cũng là giết chị trước, rồi sẽ tự mang bản thân đến trước mặt mạnh bà để cùng chị uống chung một chén canh!'

https://www.youtube.com/watch?v=kUFmGmaNhjc

---------------------------------

bíp bíp

        "Ngày mai cô có thể biết mặt tôi, Heeyeon!"

         "Rất vinh hạnh thưa ngài!"

        "Ta hy vọng cô sẽ bất ngờ"

        "Bất kể người là ai, tôi cũng sẵn lòng tiếp tục phụng sự"      

-------------->

end chap!

Hãy thử thưởng thức những bài nhạc pháp, mọi bài hát đều đưa đến bạn một thông điệp! Nó không sôi nổi cuồng nhiệt như những bài hát US UK, càng không tươi mới như những bài nhạc Hàn! Nó nhẹ nhàng nhưng lắng đọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro