chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trụ sở

Jackson và Junghwa đang trao đổi tài liệu được gửi từ Le
"Kết quả từ đội pháp chứng cho thấy cây kim cấm trên chiếc tủ có chứa Cyanua! Cảm ơn cô madam xém chút tôi đã mất mạng!"

"Không có gì! Cứ gọi em là Junghwa, gọi là madam em cảm thấy mình rất già "

"Haha... ừm...  Cảm ơn em "

"Phiền anh điều tra giúp em mối quan hệ giữa bác sĩ Choi Daniel và bạn gái Shi-yoon, đặc biệt là vụ tai nạn của vợ anh ta"

"Yes... Madam...À ừ...  Yes... Junghwa "

----------
Phòng lấy khẩu cung số 1

"Anh Choi Daniel! phiền anh thuật lại vụ án một cách rõ ràng nhất"

"Tôi đã nhận tội! Tại sao cứ lấy lời khai, đây là lần thứ ba rồi madam? "

Junghwa đứng lên đi một vòng, chợt dừng lại vỗ vai anh ta một cái

"Vì chúng tôi muốn bảo vệ người thân nhất của anh"

"Cô..."

Junghwa bước đến trước mặt, kéo ghế ngồi xuống
"Anh nghĩ con người khát máu đó sẽ không làm hại người anh yêu thương hay sao? "

Choi Daniel hốt hoảng, mở to mắt
"Anh ta đã làm gì?"

"Kể tôi nghe đầu đuôi sự việc, tôi sẽ cho anh biết"

Anh ta lại đan tay vào nhau, cuối gầm mặt
"Tôi không có chuyện gì để kể! Tất cả những gì tôi biết tôi đã khai rồi "

"Anh nói dối! "
Junghwa quăng sấp hình lên bàn, làm anh ta run rẩy cầm chúng lên.

Junghwa chiếm thế thượng phong trong nước cờ này, tiếp tục đi thêm một đòn chiếu bí

"Người yêu của hắn là vợ anh! Cô ta chưa chết! Cô ta mất trí nhớ! Tôi nói có sai không bác sĩ Choi Daniel"

Anh ta ôm đầu, thở ra một hơi dài, cười mặn đắng
"Đúng! Là vợ tôi! Jung eum!"

"Hắn ta ép anh giết vợ của hắn? "

"Không có! Là cô ta đã cướp mất đi mạng sống của con tôi, làm vợ tôi không nhận ra tôi, vì vậy tôi giết cô ấy"

Junghwa lắc lư cây bút, nhếch mép
"Anh nghĩ mình gạt được tôi không?"

Các ngón tay dừng lại, Junghwa đứng dậy đập mạnh lên bàn khiến hai người đang xem camera quay lại quá trình lấy lời khai giật mình, nuốt cái cổ khô "Jackson! Em ấy dữ quá" - "Ừm, thật đáng sợ "

"Một người bác sĩ sẵn sàng điều trị cho cô ta 5 năm để chống lại căn bệnh ung thư, một người bác sĩ sẵn sàng có mặt để chữa trị khi cô ấy yêu cầu, anh choi Daniel, anh đợi đến 5 năm, anh kiên nhẫn như vậy sao? "

Anh ta im lặng, tay đan vào nhau chặt hơn

"Cô ta tin tưởng để anh tiêm thuốc độc vào người! Vậy cho thấy anh không hề oán giận cô ấy, mà trái lại còn đối xử rất tốt"

Junghwa thở dài một cái, cầm trên tay một tờ giấy, đặt nó lên bàn
"Liệu vợ của anh! Cô ta có xứng đáng không?"

Kết quả
Cô Jung Eum bị va chạm ở bụng, sải thai và không có bất cứ vết thương nào khác

"Anh thấy kết quả này có bất thường không? Tại sao cô ta bị mất trí nhớ khi không có bất cứ chấn thương nào ở đầu, anh là bác sĩ chắc sẽ rõ hơn tôi?"

"Cô ấy bị tổn thương về mặt tinh thần"

"Vậy tại sao cô ta vẫn nhớ ra ba mẹ cô ấy, bạn bè cô ấy, trừ anh?"

"Tôi! "

"Anh rõ ràng là biết chứng mất trí nhớ tạm thời không kéo dài quá lâu! Hay thực chất cô ta hoàn toàn không mất trí nhớ "

"Không! Em ấy không gạt tôi,.... Nhưng dù em ấy không mất trí nhớ thì sao? Tôi chỉ cần Jung Eum được hạnh phúc! "

"Cô ấy yêu Shi-yoon! Ngay từ đầu!"
Junghwa chau mày
"Nhưng Shi-yoon chỉ xem cô ta là một món đồ chơi! Anh nghĩ cô ấy có hạnh phúc không?"

"Hơn nữa, hiện giờ chúng tôi không tìm được Jung Eum! Nếu anh không nói sự thật tôi e là! "

Junghwa ngồi đó nhìn anh ta bất động suy nghĩ, 'nếu tình yêu là con dao, sao người ta không dùng nó để cắt thái những nguyên liệu ngọt ngào, mà cứ tự cắt vào tay để rồi tự làm mình đau'

Cuối cùng anh ta cũng hít một hơi thật sâu, nuốt xuống
"Đúng như cô nói madam! Anh ta đe doạ tôi, anh ấy nói sẽ làm hại Jung Eum. Đêm hôm đó.......

"Bác sĩ choi! Anh có nghe thấy gì không? "

"Đừng đánh em mà! Xin anh Shi-yoon, em đang...."

"Shi yoon! Anh làm gì Jung Eum? "

"Tôi sẽ không làm gì nếu như anh giúp tôi một việc!"

"Được! Việc gì tôi cũng làm!"

"Giết vợ tôi ngay lập tức, và gửi cho tôi cảnh vợ tôi đau đớn"

"Anh nói gì? Nhưng tại sao? "

"Con khốn đó, nó định giết tôi,... Mà khoan anh không cần biết lý do! Cứ làm theo những gì tôi nói.. Tuốt "

"alô...alô "

Tôi thất thần ngồi đó, Lương tâm không cho phép tôi làm chuyện này, thì một hình ảnh được gửi đến, những vết cắt trên cánh tay của vợ tôi. Tôi nhìn nó, đầu như sắp nổ tung. Nhưng đúng là thượng đế đang nhạo nhễ tôi, ông cho tôi nhận được cuộc gọi của shekyung

"Tôi đau quá, tôi đã uống hai viên thuốc! Nhưng không thể ngăn cái bụng của mình "

"ừm... tôi đến giúp cô"

Như thường lệ mỗi khi bệnh nhân của tôi khó chịu, tôi sẽ có mặt để tiêm thuốc, nhưng lần này tôi đã tiêm thuốc độc, là thuốc độc!

Anh ta ôm đầu khóc nức nở
Junghwa vỗ vai
"Cảm ơn anh đã hợp tác"

"Madam! Bảo vệ Jung Eum và ... và con của cô ấy "

Junghwa quay lại nở một nụ cười không thể nhạt hơn được, có chút đắng ở cổ họng nhìn anh, gật đầu
------------
Phòng hỏi cung số 2

"Madam à! Không phải tên bác sĩ chết tiệt đó đã nhận tội sao? Lại mời tôi đến đây, cô có nhớ tôi thì cũng không cần dùng cách này "

Junghwa mím môi một cái, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn
"Anh có thể nói điều này ở đây sao? Cho tôi mượn điện thoại được không, Chúng ta sẽ nói chuyện này khi chỉ có hai người "

Hắn ngoan ngoãn đưa cho Junghwa điện thoại

"Trả anh! Gọi cho tôi khi anh muốn, nhưng tôi không chắc anh còn có thể không ?"

"Cô nói vậy là ý gì madam?" hắn lại đẩy chân lui chiếc ghế áp sát vào tường

Junghwa xoay cây bút trên tay, ngước lên nhìn hắn
"Anh có thói quen hay nhỉ Shi yoon?"

Ở phòng quan sát: "Jackson, cậu có nghĩ giống tôi?" "có! Tôi chuẩn bị tâm lý rồi "

G rầm...
Phong cách của cô, đập mạnh lên bàn, nhìn vào mắt tội phạm

"Chính thói quen này xuýt nữa giết chết anh! Nhưng may mắn anh còn sống sót trước cây kim tẩm cyanua! Vậy nên anh muốn giết nạn nhân! Tôi nói đúng không Shi yoon"

Mắt hắn bắt đầu dao động, bậm môi một cái, rồi cố chấp tỏ ra vô tư lự
"Đúng! cô ta có ý định giết tôi, nhưng không có nghĩa là tôi muốn giết cô ấy! Tôi có thể kiện cô tội vu khống! "

"Vậy sao? Đồng nghiệp của tôi sẽ cho anh thấy một thứ "

" "
------->
end chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro