Ác mộng 1(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Gưưưưư... Gàooooo...
   Rầm
    Kyaaaaa.... Cứu tôi với Làm ơn aaaa...( 1 người phụ nữ hét lên chạy về phía kháng đài quỳ xuống ôm lấy hàng rào đưa tay ra cầu xin những con người dưới kháng đài.
     Ngày từ đầu đây là 1 nơi đáng sợ! Và đúng như thế bọn họ đột nhiên cười lớn như 1cachs khinh bỉ. Người đàn trên kia lấy ra từ trg bộ vets ra 1 cây súng lục được làm bằng vàng ra. Họ tiết yển cây súng vô cùng cầu kì và phức tạp nhưng vô cùng đẹp. Ông ta đưa cây súng chỉa vào người phụ nữ kia và "bằng". Máu nhiểu rơi xuống sàn 1 xát chết nhưng ko p của người p nữ kia. 1bes gái tầm 4 tuổi nằm bất động đầu đầy máu. Ko chỉ dừng lại ở đó ông ta vẫn liên tục bắn vào cô bé mà cười lớn đầy thích thú. Cả kháng đài ai cũng cười và nói:
"Đáng đời là do nó tự ý tới can "
   Người phụ nữ nhìn đứa bé rồi ôm lấy tiếp tục hết lên và làm loạn.
"Aaaaaa... Con của tôi..... Đồ khốn tại sao ông dám.... Nó chỉ là 1 đứa trẻ mà thôi đồ khốn... Aaaa..
    Sau đó đột nhên bà ta dừng lại chỉ tay về tấm rèn châu và nói" còn điếm mù lòa kia ngươi cũng như bọn ta thôi liệu ngươi cao quý hơn bọn ta chăng. Chính vì thế thằng bé..... "bổng có tiêng súng phát lên sau tấm rèn bắn xuyên đầu mụ ta. Còn wai vật kia vì nghe mùi mấu mà điên cuồng đẫm đập cắn xé nhũng người còn lại trên sàn tất bỏ chạy riêng cậu  dwungs yên tất cả điển ra quá nhanh nhũng con người ở bên ngoài thì ko ngùng hò hét cổ vũ cho con wai vật kia. Nó đuổi theo những người đã ng chạy trên sàn đấu khá rông và có hình tròn nên  chỉ có thể chạy lòng vòng. Với tốc độ của một con báo thì Việt chạy nhanh hơn nó là đều bất khả thi. Cậu nhỉnh những con người đang chậy trong tuyệt vòng kia ko hề thấy mẹ cậu nhưng bất ngờ rằng cha cậu cũng ở đây. Cảm  súc dâng trào định thốt lên thì cậu thấy con wai vật kia đang đến chổ chả cậu. Ko nghĩ nhiều cạu liền chạy 1 mạch đến cứu lấy ng chả của mình. Ông nói trg phúc chốc ông thấy cậu con trai của mình còn sống và nó đang đến đây. Có lẽ thăng bé xẽ đế và đập cho ông 1 trận, ko ngờ nó lại cứu ông xúc đồng ông ôm lấy cậu và cậu cũng ôm lấy ông khóc. Hội ngộ chưa lâu thì đôt nhiên ông way cậu lại núp ở sau và... 'Phập' 'hộc '. Máu từ chảy xuông từ bờ vai chảy xuống tay. Mắt kính của cậu rơi xuống đất gãy đôi, tròng kính nức. Toàn thân đâu đón đến tê dại từ vai truyền xuống. Cậu liết nhìn ông  1 bộ dạng chật vật đến thảm hại đang run rẩy sợ hải miệng  ấp a ấp úng. Cậu kô hiểu nhìn ông hỏi "tại... sao..?". Ông bàn hoàng miệng lẩm nhẩm "ta... Ta Xin lỗi ta... Ta... Xin lỗi.. Taaaa.." sau khi bạo loạn chơi đùa mệt mỏi thì nó dừng lại ở cậu và mang cậu vào trong máu cậu nhiểu giọt rải đầy trên mặt đất tạo thành thứ dẫn lối đến chuồng của nó. Người đàn ông kia nói "trò chơi đã kết thúc vị vẩu củ chúng ta đã chọn được bữa tối. Những dũng sĩ còn lại vì đã thua cuộc nên sẽ đc đêm bà đấu giá! Chúc quý vị một bữa tối vui vẻ". Cánh cửa sắt đuọc kéo lên trải đường cho vụ vừa mang chiến lợi phẩm trở về hang trú ngụ để nghĩ ngơi và thưởng thức bữa ăn. Sau khi đã vào cánh cửa từ từ hạ xuống tách biệt cậu khỏi ánh sáng vĩnh viễn. Thà như vậy còn hơn nhìn tên đàn ông khốn nạn kia đang sống sờ sờ  kia!
   Két... két... két... RẦM!
_____________________________
        Hỏi ý tí nha! Mọi ng muốn viết dài hay ngắn a?
Mk có nên chèn hình ảnh vào ko nhỉ! Để nó dài ra! :))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nobita