Chương 85 - Nam U quỷ dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn người đi trước Mạc Thành Kiêu mà xuôi nam, ở Đại Tề Nam U nằm ở biên giới, rừng núi rậm rạp, thậm chí nhiều năm chưa có ai dám tiến vào khu rừng quá mức nguyên thủy này.

Đại Tề không quản chế Nam U giống những nơi khác, vì mảnh địa vựa này quá rộng lớn, người dân lại thưa thớt phân tán. Kinh tế Nam U không phát triển bằng các thành trì khác, nhưng nói phong cảnh luận dân phong, chắc chắn thắng một cách tuyệt đối.

Tốc độ xe ngựa rất nhanh, nhưng khi gần tới Nam U, ngựa cũng phải bất bình, mặt đường gập ghềnh, rất nhiều đường vòng, cho dù muốn đi nhanh hơn, điều kiện đường xá kém vậy cũng chỉ có thể đi chậm.

Rèm cửa sổ xe ngựa được vén cao lên, có thể thấy rõ phong cảnh bên ngoài, non xanh nước biếc muôn vẻ quyến rũ, non nước Nam U này, cho dù xem ở góc nào cũng là phong cảnh nhất tuyệt.

Trong xe ngựa, bốn người phân ra ngồi hai bên, trong đó có hai người quan hệ không tầm thường ngồi một bên, thế nên, Ninh Chiêu Nhiên bị ép ngồi một bên với Vân Liệt Triệu. Vân Liệt Triệu ngủ trong xe ngựa vô cùng vui vẻ, khi ngủ tiếng ngáy vang trời, Ninh Chiêu Nhiên ngồi cạnh hắn bị làm phiền đến không chịu được, nhiều lần cảnh cáo hắn thu liễm lại chút, nhưng Vân Liệt Triệu chẳng hề để ý, đến khi nhắm mắt, tiếng ngại lại như sét đánh bên tai.

Nhiều năm quen biết Vân Liệt Triệu, đương nhiên Sở Lương Âm biết tật xấu này của hắn, nhưng đã thấy quen rồi, hoàn toàn xem nhẹ tiếng ngáy này, chẳng ầm ĩ nổi đến nàng. Nguyệt Ly Phong thực ra hơi không chịu đựng được, chẳng qua bên người có ai đó làm bạn nên tiếng ngáy như tự động nhỏ đi.

Lúc này bên ngoài đã sắp tới chiều, chạy liên tục hai ngay đường, từ khi khởi hành sáng hôm trước, Vân Liệt Triệu đã chống đao dựa một góc mà ngáy, Ninh Chiêu Nhiên ngồi cạnh luôn cố tránh xa hắn một chút, những vẫn vẫn bị tiếng ngáy vang trời của hắn khiến cho tâm phiền ý loạn.

Thật sự chịu không nổi, Ninh Chiêu Nhiên đạp hắn một cái, đùi bị đạp nhưng hắn chẳng có phản ứng gì, giật giật người, tiếng ngáy hơi dừng lại rồi tiếp túc vang to.

Sở Lương Âm nhìn bộ dáng Ninh Chiêu Nhiên, không khỏi vui sướng khi thấy người gặp hoạ, "Đáng nhẽ cô không nên đi theo, đâu ai ép cô đâu."

Ninh Chiêu Nhiên hừ lạnh, "Ai biết cô có một vị sư huynh cực phẩm như vậy." Ầm ĩ muốn chết.

"Đó chính là điểm đặc sắc, điểm đặc sắc này sao cô hiểu được?" Sở Lương Âm nháy mắt mấy cái, tựa vào thành xe vô cùng thoải mái.

"Hừ, cũng không biết ai thấy sắc quên bạn, cách nhau có một thước, thịt cả người đều đau." Tuy hai người không có động tác gì đặc biệt, nhưng dù sao cũng ngồi chung một chỗ, thật khiến nàng ta nhìn không vừa mắt.

"Bọn ta bằng lòng nha." Sở Lương Âm hơi hơi nghiêng đầu, tựa đầu lên vai Nguyệt Ly Phong, hơi thở hắn quẩn quanh chóp mũi, rất dễ chịu.

"Buồn nôn." Nhìn bộ dáng hai người này, Ninh Chiêu Nhiên liếc trắng mắt, thật không chịu nổi mà.

Sở Lương Âm nhíu mày, không để tâm lời khiển trách của Ninh Chiêu Nhiên.

''Hay là nàng cũng ngủ một lát đi." Nguyệt Ly Phong hơi cúi đầu nhìn Sở Lương Âm đang tựa trên vai hắn, thanh âm mềm nhẹ, khiến Ninh Chiêu Nhiên ngồi đối diện rùng mình, cả người nổi da gà.

"Không ngủ, ngủ không được. Dân ở Nam U rất thưa, từ lúc tiến vào địa giới Nam U đã không thấy thôn trang trấn thành nào, cứ tiếp tục, muốn hỏi thăm bộ lạc trong núi kia cũng không biết hỏi ai." Sở Lương Âm thở dài, bắt lấy tay đang để trên đùi của Nguyệt Ly Phong, sờ ngón tay hắn, vân tay rõ ràng, ngón tay trắng như ngọc, mặc cho Sở Lương Âm sờ đi sờ lại.

"Không cần quá vội, địa vực Nam U rộng lớn, nhiều thế hệ bộ tộc ở sâu trong núi Tề Vân, dù muốn tìm cũng không dễ như vậy." Hắn nhìn Sở Lương Âm đang nắm tay mình, thản nhiên nói.

"Ồ? Huynh biết bộ tộc đó ở đâu?" Sở Lương Âm giương mắt nhìn hắn, người này cứ thần thần bí bí, điều tra được tin tức cũng chẳng nói cho nàng.

Nguyệt Ly Phong mỉm cười, "Chỉ biết bọn họ sống sâu trong núi Tề Vân thôi, cụ thể vị trí thế nào cũng không rõ." Núi Tề Vân rộng lớn hiểm trở, hầu như không ai tiến vào, địa hình cụ thế người ngoài không thể biết rõ ràng. Nghe nói trong rừng rậm rất nhiều dã thú, vô số kỳ hoa dị thảo, đến rắn độc trùng độc cũng như mây tụ hội.

"Hừ, cứ đi, vậy từ bây giờ huynh làm lãnh đạo, ta nghe lời huynh." Móng tay hắn cắt sửa thật gọn gàng, sạch sẽ.

"Lãnh đạo? Nàng chịu nghe ta sao?" Nguyệt ly Phong dùng hai ngón tay ngoắc lấy một ngón tay nàng hơi dùng sức, cảm nhận ngón tay mềm mịn không xương.

"Nếu huynh nói có lý, tại sao ta không nghe?" Sở Lương Âm nâng mi, nàng chuyên quền độc đoán như vậy à?

"Nàng nói vậy? Đừng hối hận đấy." Hắn và nàng mười ngón tay đan xen, Ninh Chiêu Nhiên ngồi đối diện mắt trợn trắng liên tục, đám người ghê tởm ôi quá ghê tởm.

Vân Liệt Triệu vẫn luôn không nhúc nhích đột nhiên phát ra tiếng hừ hừ, sau đó người hơi giật, chỉnh lại tư thế ngồi rồi mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là ba người đang trợn tròn mắt nhìn, hắn xoay cổ, "Nhìn ta làm gì?" Thâm âm trầm thấp hơi khàn, tràn ngập hương vị nam nhân.

"Ôi, Vân lục hiệp, ngài đã tỉnh rồi sao? Cả ngày hôm nay, tiếng ngáy động trời của ngày không ngừng khắc nào, xin hỏi có sảng khoái không?" Ninh Chiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, vô cùng châm chọc khiêu khích.

Vân Liệt Triệu nhíu mày, quay đầu nhìn Ninh Chiêu Nhiên, theo động tác cổ hắn răng rắn một tiếng, "Làm phiền đến cô à?"

"Ngươi nói xem?" Ninh Chiêu Nhiên nhìn thẳng, không sợ chút nào.

"Nữ nhân các người thật nhiều chuyện." Vân Liệt Triệu hừ một tiếng, nói cũng ê răng.

Quả nhiên Ninh Chiêu Nhiên tức giận, "Vân Liệt Triệu, ngươi đừng tưởng ngươi là sư huynh Sở Lương Âm nên bổn tiểu thư sẽ bỏ qua. Nếu còn vô lễ như vậy, bà cô đẫ không khác khí đâu."

"Ôi ôi, các ngươi muốn ồn ào thì cứ ồn ào, đừng lôi ta vào." Sở Lương Âm không thích nghe, phẩy sạch quan hệ của mình với bọn họ.

"Hừ, nếu đã không khách khí thì cô muốn thế nào?" Vân Liệt Triệu nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

"Cho ngươi nếm thử trường tiên của bà cô." Ninh Chiêu Nhiên một tay đặt bên hông, trường tiên đỏ rực như máu, nhìn là biết lợi hại thế nào.

"Hừ!" Vân Liệt Triệu khinh thường vạn phần hừ một tiếng, lười biếng dựa ra sau, cả người như toàn núi nhỏ.

Vân Liệt Triệu không thèm ồn ào với nàng ta, Ninh Chiêu Nhiên cũng bực mình không đứng dậy, chỉ có thể trừng mắt trút giận.

Sở Lương Âm đang nhìn Vân Liệt Triệu, bỗng dưng mở miệng, " Vân Liệt Triệu, hôm rời Giang Ba thành huynh nói chuyện gì với Trâu Ngọc thế?" Nàng đã muốn hỏi từ lâu nhưng Vân Liệt Triệu mấy ngày nay trừ ngủ ra cũng vẫn là ngủ, không loại trừ khả năng hắn cố ý tránh sự hoài nghi.

Cơ mặt cứng rắn của Vân Liệt Triệu có vài phần thay đổi, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Sở Lương Âm, rồi lại quay ra nhìn Nguyệt Ly Phong, thấy hắn khoé môi cười nhẹ nhìn mình, như đang chờ mình nói.

"Còn nói gì được nữa, nói hai người các ngươi! Có quan hệ mẹ gì với ông đây? Sau này hai người các ngươi đừng làm phiền ông, ông không có hứng thú quản chuyện các ngươi đâu." Vân Liệt Triệu hùng hùng hổ hổ, Trâu Ngọc bảo hắn chú ý Sở Lương Âm với Nguyệt Ly Phong nhiều một chút, hắn ta đã nhìn ra quan hệ không bình thường của hai người.

"Nói cho cùng, thật ra chẳng liên quan đến ai hết." Sở Lương Âm không để ý lời nói thô tục của hắn, người lại gật đầu cười.

"Hừ, chuyện của các ngươi cũng chẳng kinh thiên động đại gì, xứng đáng khiến ông chú ý chắc?" Tính cách Vân Liệt Triệu này hiện thật thú vị, khiến Ninh Chiêu Nhiên khẽ cười, " Vân lục hiệp ngươi thật bất phàm, sư muội với sư điệt mình dây dưa không rõ, ngươi còn bình tĩnh được như vậy, lại còn bảo chẳng liên quan gì tới mình, thật không hiểu sư phụ các ngươi nghĩ gì mà nhận ngươi làm đồ đệ."

"Nữ nhân ngươi nói nhiều quá đấy." Vân Liệt Triệu không thèm để ý lời chế giễu của nàng ta, đáp trả rất khó nghe.

"Ta chính là nữ nhân như thế đấy thì sao? Chẳng lẽ Vân lục hiệp chịu có gánh nặng tâm lý? Đời này không cưới vợ?" Ninh Chiêu Nhiên nhướn mày thật cao, mắt phượng hẹp dài lộ sự sắc bén.

"Hừ." Vân Liệt Triệu hừ một tiếng không trả lời, rốt cuộc im lặng.

Sở Lương Âm lạnh nhạt nhìn hai người đối chọi gay gắt, từ từ mở miệng kiến nghị, "Hay là hai người các ngươi ra ngoài đánh một trận? So chiêu một chút hoặc là ngươi chết ta sống cũng được, đỡ phải nhìn đối phương chướng mắt."

"Sở Lương Âm, cô đang chê bọn ta ngồi đây quấy rầy chuyện của cô đấy à? Khiến các người không làm mấy chuyện buồn nôn được?" Ninh Chiêu Nhiên bực mình nhắm ngay Sở Lương Âm, lại oán giận nàng thấy sắc quên bạn.

Sở Lương Âm hơi nheo mắt lại, càng dựa sát vào Nguyệt Ly Phong như con mèo, " Cô ghen tị?"

"Vớ vẩn, bổn tiểu thư ghen tị với hai người các ngươi?" Ninh Chiêu Nhiên nhe răng trợn mắt, cằm như muốn rơi xuống.

"Vậy đừng suốt ngày nói bọn ta buồn nôn này buồn nôn nọ, bọn ta buồn nôn cũng liên quan gì đến các người?" Thật ra hai người họ chỉ mới nắm tay hay dựa người một chút thôi, buồn nôn cái gì.

"Vậy cô câm miệng đi, bây giờ sư huynh cô bắt nạt ta, cô cũng bắt nạt ta, Tùng Vụ môn các người còn để bà cô ta vào trong mắt không hả?" Trong một cái xe ngựa, bốn người thì ba người là Tùng Vụ môn, nếu tính đầu người, nàng ta ở thế yếu.

"Thối lắm thối lắm thối lắm, Ninh tiểu thư cô thiên chân vô tà, vô tội đáng yêu, ta sao dám bắt nạt?" Sở Lương Âm không nói gì nữa, vẫy tay không muốn cùng nàng ta tốn nước bọt, cứ để Vân Liệt Triệu đối phó nàng ta đi. Chỉ có khuôn mặt liệt vạn năm này mới khiến nàng ta cầm miệng được.

"Lục sư thúc, Thất sư thúc, công tử. Đối diện đường núi phía trước có con sông, giờ mặt trời sắp xuống núi, hay là đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đó nhé?" Tiếng Nhĩ Tương từ ngoài truyền vào, rồi thấy đầu cậu cũng ngó vào theo, không nhìn sắc mặt ai, chỉ dựa vào không khí lạnh lẽo trong xe ngựa, cậu đã biết nơi này đầy mùi thuốc súng.

Sở Lương Âm nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đúng là mặt trời sắp lặn, "Được, đêm nay cứ ở đây đi." Núi Tề Vân? Không biết còn xa lắm không, vốn muốn vừa đi vừa hỏi thăm, không ngờ một thôn trang cũng không có, giờ chỉ có thể vừa đi vừa quan sát.

Xe ngựa dừng cạnh núi, Nhĩ Tương nhảy xuống xe ngựa, đợi đến khi người đều ra khỏi xe, cậu đưa ngựa đến bãi cỏ cạnh bờ sông, để ngựa vừa ăn vừa nghỉ.

Chỗ này bốn phía đều là núi, người ở chân núi vừa hay được cản gió lại, đối diện là một con sông, bờ sông cũng là núi, nhìn như chưa từng có người đặt chân, cỏ dại cao ngất, như muốn che khuất cả bờ bên kia.

"Nghe nói Nam U nhiều dã thú, không biết đêm nay có thể bình yên không." Ninh Chiêu Nhiên than thở, nhiều năm nay hối hả ngược xuôi, đương nhiên từng gặp dã thú, những bây giờ không dễ đối phó như vậy, dù sao cũng là dã thú, lại còn trong hoàn cảnh kinh dị như hiện tại.

"Cô thử lên đỉnh núi một mình xem, kiểu gì cũng thấy được dã thú." Vân Liệt Triệu đã khoác đại đao lên lưng, đứng bên người nàng ta, thoạt nhìn đã như dã thú.

Ninh Chiêu Nhiên nâng mi, quay đầu liếc mắt nhìn hắn, " Muốn nói gì thì ngẩng đầu mà nói, đừng có cúi b'ddaauf nhìn bà cô ta."

"Nữ nhân quả nhiên tầm nhìn hạn hẹp." Vân Liệt Triệu không làm theo, nổ pháo không nể nang.

"Ngươi là nam nhân mà tầm nhìn cũng đâu có lớn." Ninh Chiêu Nhiên đáp lại một câu, hai người này giống hệt que diêm, chỉ cần một bên cháy, bên còn lại chắc chắn là nước dập.

"Uống nước không?" Bên kia thì khắc khẩu, bên này chỗ Nguyệt Ly Phong với Sở Lương Âm lại hoà thuận vui vẻ.

Sở Lương Âm lắc đầu, cầm kiếm dựa vào thân cây, nhìn hai người đang khắc khẩu bên đường, mắt hơi nheo lại, "Huynh không thấy bọn họ rất giống chúng ta trước kia sao?"

"Ồ? Nàng có tâm tình quan sát bọn họ như vậy, tại sao không nhìn ta xem?" Nguyệt Ly Phong đứng trước mặt nàng, cản trở ánh mắt đang nhìn Ninh Chiêu Nhiên với Vân liệt Triệu, động tác có vài phần ngây thơ.

Sở Lương Âm nâng tay đánh vào bụng hắn, "Không nghe người ta đang oán giận sự buồn nôn của chúng ta sao?"

"Chúng ta đâu làm sai gì, buồn nôn chỗ nào được?" Hắn không động đậy, cứ đứng chắn trước mặt nàng.

"Bà đây cũng không thấy buồn nôn, là bọn họ ghen tị, bà càng ngày càng thích được ghen tị." Sở Lương Âm đảo mắt vui vẻ, miệng cười đắc ý.

Nguyệt Ly Phong cười thanh thiển động lòng người, nâng tay nhéo cằm nàng, "Ta cũng rất thích việc nàng cố ý khiến người khác ghen tị." Đáy mắt có ý tứ sâu xa.

"Vớ vẩn!" Sở Lương Âm hất tay hắn ra, không nói gì mím môi cười khẽ, bốn chữ 'lời ngon tiếng ngọt' này tuy nghe có chút ghê tởm, nhưng nghe rồi lại thấy rất êm tai.

"Ối." Bờ sông vang tiếng hét to của Nhĩ Tương, sau đó con ngựa tiện đà tránh ra, nhìn như trúng tà không ngừng giãy dụa muốn chạy, vì động tác của con ngựa nên xe ngựa rung lắc mạnh mẽ rồi đổ xuống đất, Nhĩ Tương vẫn đang kéo cương muốn kìm ngựa lại, mắt thấy xe sắp đổ vào người nhưng không thể chạy được.

Bỗng dưng, Vân Liệt Triệu vọt người tới đá Nhĩ Tương đang ngơ ngác văng ra, sau đó một chưởng đánh vào xe ngựa đang đổ. Xe ngựa bay ra, nháy mắt vỡ nát, con ngựa lúc trước vẫn giãy dụa giờ ngỡ cạnh bờ sông, Vân Liệt Triệu đánh một quyền vào cổ ngựa, thân ngựa run rẩy rất mạnh, rồi sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Nhĩ Tương bị đá xa năm sáu thước, vẫn chưa hoàn hồn, cậu chẳng hiểu tại sao lại như vậy, khắc trước con ngựa còn ngoan ngoãn uống nước, ngay sau đó đã run rẩy đứng lên phát cuồng.

"Sao lại thế này chứ?" Ninh Chiêu Nhiên tiến đến xem, thấy con ngựa bị Vân Liệt Triệu một quyền đánh chết, bên miệng không ngừng sủi bọt mép, như bị trúng độc.

"Nhĩ Tương, con ngựa ăn gì thế?" Sở Lương Âm thoáng nhìn con ngựa đã chết, tiện đà quan sát bãi cỏ con ngựa vừa ăn, đều là cỏ bình thường, chưa thấy có gì bất thường.

"Ơ... Chính là cỏ này mà. Con ngựa rất để ý cỏ, nó chỉ ăn cái mình thích ăn. Phải rồi, nó còn uống nước nữa." Nhĩ Tương đứng lên, bị Vân liệt Triệu đá vai vô cùng đau, Vân Liệt Triệu dùng lực quá lớn, chỉ là nghĩ lại, hắn có thể một quyền đánh chết ngựa, chút lực này có là gì.

"Nước?" Sở Lương Âm cùng Ninh Chiêu Nhiên liếc nhau, sau đó hai người cùng tới bên bờ sông, nước sông trong suốt thấy được cả đáy, nhưng không thấy cá hay con vật khác nào.

"Con ngựa kia có vẻ bị trúng độc, nhưng trúng độc rồi nổi điên? Là loại độc gì đây?" Nguyệt Ly Phong đứng một bên, không tới gần con ngựa sủi bọt mép, nhưng cũng thấy được tình huống, từ từ nói.

"Ai mà biết." Sở Lương Âm thở dài, ngồi xổm cạnh sông nhìn nước chảy, nước này đúng là kỳ lạ, không có sinh vật nào trong này cả.

"Vân lục hiệp, hay là ngươi nếm thử xem?" Ninh Chiêu Nhiên nảy ra ý kiến hay, muốn Vân Liệt Triệu nếm thử nước sông này, xem hắn có giống con ngựa mạnh mẽ kia không, miệng sùi bọt mép toàn thân run rẩy phát cuồng điên loạn.

"Hừ, bụng dạ nữ nhân như cô đen tối, cô đã đề nghị, sao không tự nếm thử trước?" Vân Liệt Triệu đến bờ sông, nhìn thoáng nước sông, mặt không thay đổi.

Ninh Chiêu Nhiên vui vẻ cười khẽ, "Ai bảo vừa rồi Vân lục hiệp ngươi biểu hiện dũng mãnh như vậy, đúng là doạ cô gái nhỏ là ta mà." Tuy nàng khiêu khích châm chọc, nhưng không thể không thừa nhận, lúc Vân Liệt Triệu một quyền đánh chết ngựa quả thật rất tuấn tú, nam nhân mà, càng mạnh càng hấp dẫn.

"Được rồi, hai người đừng nhường nhau nữa, hay là cùng thử đi." Sở Lương Âm đứng lên thở dài, vốn định ngủ bên bờ sông một đêm, ở gần nguồn nước rất tiện, ai ngờ tự nhiên lại thế, không chỉ mất ngựa, từ giờ họ càng phải cẩn thận.

"Các ngươi không thấy kỳ quái sai, quanh đây không một tiếng chim hót nào." Nguyệt Ly Phong đi qua nhìn quanh một vòng, sắc trời u ám, cho dù chim không về tổ, cũng không thể không có cả tiếng chim hót.

"Đúng thật." Ninh Chiêu Nhiên từ chỗ bờ sông đi lại, không chỉ trong nước mà trong rừng cũng không có sinh vật nào.

"Xem ra, từ giờ trở đi chúng ta phải chịu đói rồi." Tình hình như vậy, muốn ăn vài món dân dã cũng không dám.

"Tiếc con ngựa thật." Sở Lương Âm đến cạnh con ngựa đã không còn tiếng động, bên mép càng lúc càng nhiều bọt, tuy đã chết nhưng bọt mép vẫn tự động trào ra.

"Cũng may có con ngựa, bằng không chúng ta đã chết rồi." Ninh Chiêu Nhiên liếc nhìn Nhĩ Tương vẫn đang hoảng sợ, từ sau khi rời Giang Ba thành, mọi việc đều do Nhĩ Tương chuẩn bị, đêm nay muốn qua đêm ở đây, Nhĩ Tương còn định dùng nước này nấu cơm. May mà Nhĩ Tương thương con ngựa nên cho nó ăn cỏ uống nước, nếu không thật khó nói trước điều gì.

Bóng đêm dần bao phủ, không giống một buổi đêm bình thường có tiếng ếch kêu, chỗ này im lặng đến quỷ dị.

Năm người tiến vào núi châm lửa trại trong rừng, ánh lửa toát ra, hắt lên mặt mọi người.

May mà trong xe ngựa còn chút nước, mọi người uống mấy ngụm là xong cơm chiều.

Sở Lương Âm dựa vào Nguyệt Ly Phong, Nguyệt Ly Phong dựa vào thân cây. Hai người lúc này không cần che dấu, mặc kệ Ninh Chiêu Nhiên một bên không ngừng oán giận hai con người đáng ghê tởm này, thờ ơ như không nghe thấy.

"Huynh biết núi Tề Vân hướng nào không?" Sở Lương Âm dịch chân, mắt nhìn ngọn lửa. Nghĩ đến đám người Mạc Thành Kiêu, Sở Lương Âm thấy nên để lại ký hiệu cho hắn, tránh cho việc tiến vào Nam U hành sự bất cẩn, nếu uống nước kia, thì toàn quân bị diệt.

"Phía tây nam Nam U, địa điểm cụ thể, chờ Thập Tam thiếu tiếp ứng thôi." Nguyệt Ly Phong sờ ngón tay Sở Lương Âm, nhẹ nhàng ôn nhu.

"Huynh phái Thập Tam thiếu đến Nam U?" Sở Lương Âm nhíu mày nhìn hắn, người này khiến nàng không thể không bội phục, tâm tư đúng là kín đáo, hắn không rõ nơi này nên phái người tìm hiểu trước, lại còn bí mật mà làm, hắn mà không nói, Sở Lương Âm không thể biết hắn lại phái người đến đây.

"Hắn không bảo huynh nước sông có vấn đề sao?" Sở Lương Âm lo lắng cho bọn người Thật Tam thiếu, nếu lỗ mãng mà uống nước ở đây, chẳng phải đi đời.

Nguyệt Ly Phong nghe xong khẽ cười, "Họ đi ngày đêm không nghỉ, sao có thời gian dừng lại uống nước?" Hơn nữa, đó đều là cao thủ giang hồ, đến đâu cũng chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn không xảy ra mấy chuyện như vậy.

"Nguyệt công tử huynh thật khiến người ta khó mà tin được, thời gian này chúng ta luôn ở cạnh nhau, ngươi chưa từng ra khỏi tầm mắt ta, thế mà đã an bài hết rồi." Ninh Chiêu Nhiên lười biếng dựa vào thân cây, mặc dù nàng ta nói thế, đáy lòng lại biết không thể đến quá gần Nguyệt ly Phong này. Chỉ cần có chút không lưu ý, mắc bây hắn lúc nào cũng không hay. Bảo sao trước kia Sở Lương Âm kiêng kị hắn như vậy, chỉ là giờ quan hệ hai người thay đổi, dù biết hắn nguy hiểm, nói không chừng còn đang thưởng thức ấy chứ.

"Ninh tiểu thư quá khen rồi, Ly Phong cũng chỉ là người nhát gan, sinh mạng đáng quý, đương nhiên muốn đối xử tử tế với bản thân." Nguyệt Ly Phong lạnh nhạt đáp lời.

"Nếu vậy kế tiếp chúng ta mới không đi loạn." Sở Lương Âm thở dài, phải nắm chắc thế trận mới an toàn, nếu không sẽ thấy trong lòng bất an.

"Đừng lo lắng, có ta đây." Nguyệt Ly Phong cúi mắt nhìn Sở Lương Âm, mặt mày thản nhiên ôn nhu, ánh lửa lấp lánh, xua đi vẻ lạnh bạc trên khuôn mặt hắn, ánh sáng nhu hoà nhộn nhạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro