Chương 7. Lưu Quang chiến hoa đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Phong dẫn ba người Mộ Dung Yên Nhiên tới ngoài Thạch thôn, địa phương lúc trước giao còn chưa kịp thu dọn, thây khô đầy đất, kinh khủng như nhân gian luyện ngục.

Đừng nói Mộ Dung Yên Nhiên thấy cảnh tượng thê thảm suýt nữa nôn ra, liền Diệp Cát cùng áo bào trắng thanh niên cũng chau mày, cảm thấy buồn nôn.

Cây đào già ở cửa thôn, thân cây cháy đen khô héo, cùng với hoa đào xinh tươi, mạnh mẽ tương phản như thế rơi vào trong mắt làm sinh ra từng đợt cảm giác không thoải mái.

Hoa đào dạt dào sinh cơ, ở trong hoàn cảnh địa ngục nhân gian này, càng lộ ra quỷ dị.

Lâm Phong đang muốn nói, trong Thạch thôn đột nhiên nổi lên rối loạn, tiếng quát mắng của người lớn cùng tiếng khóc của hài tử huyên náo một mảnh, mọi người từ phương hướng khác nhau, đều chạy ra ngoài thôn, đối cây đào già ở cửa thôn tránh mà không kịp.

Lâm Phong vận lên thị lực nhìn lại, chỉ thấy thôn xóm lúc này, đỏ tươi cánh hoa hoa đào giữa không trung bay lượn, đuổi ở phía sau thôn dân.

Người bị cánh hoa dán lên, lập tức bị hút sạch sinh mệnh tinh hoa, biến thành thây khô.

Thấy Tiểu bất điểm trong đám người đang ra sức yểm hộ những người khác cùng nhau chạy trốn, Lâm Phong thở phào một cái, trong lòng thầm kêu may mắn.

May mà gặp Mộ Dung Yên Nhiên đám người, bằng không cây đào già nhanh như vậy liền động thủ, hắn thật đúng là không một biện pháp gì đối phó với lão yêu này.

Đối mặt với cánh hoa đào đuổi theo ra ngoài thôn, Lâm Phong thét to một tiếng, ôm đầu chạy trốn, tựa hồ bị sợ hãi rất lớn.

Mộ Dung Yên Nhiên cùng áo bào trắng thanh niên nhìn bóng lưng Lâm Phong đã chạy xa, không hẹn mà cùng hừ lạnh một tiếng: "Quỷ nhát gan."

Lâm Phong không biết mình hành vi chính mình bị người khinh bỉ, dù có biết hắn cũng không quan tâm.

Đương nhiên là muốn bỏ chạy, nếu để cho Tiểu bất điểm cùng Lão thôn trưởng thấy bộ dáng này của hắn, hắn còn như thế nào giả thế ngoại cao nhân?

Về phương diện khác, Lâm Phong cũng cần mau chóng thoát ly tầm mắt của ba người Lưu Quang Kiếm tông, vì chính mình chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.

Mặc kệ song phương ai thắng ai thua, Lâm Phong đều sẽ ra tay.

Cây đào già thắng, Lâm Phong tự nhiên không vui, hiện tại không chỉ là Tiểu bất điểm an toàn, hắn còn phải bảo đảm Mộ Dung Yên Nhiên ba người bại mà không chết, khả năng thoát được mạng sống, chí ít tiểu nương Mộ Dung Yên Nhiên này tuyệt đối không thể chết được.

Bằng không ai đi Tiêu gia từ hôn?

Nếu ba người Diệp Cát thắng được dễ dàng, vậy đối với Lâm Phong mà nói cũng không phải tốt sự tình, có trời mới biết bọn họ có thể hay không nhìn trúng tiềm lực của Tiểu bất điểm, rồi thu vào môn hạ của Lưu Quang Kiếm tông?

Vậy Lâm Phong coi như mất cả chì lẫn chài.

Kết quả lưỡng bại câu thương mới là Lâm Phong bằng lòng thấy nhất.

Vì vậy, thận trọng tìm một chỗ núp, Lâm Phong lấy ra Bắc Cực Thiên Từ Kiếm, mật thiết quan tâm chiến cuộc.

Áo bào trắng thanh niên đã rút kiếm ra khỏi vỏ, cùng cây đào già giao thủ trước tiên.

Chỉ là tuy rằng Luyện Khí thập trọng tu vi bất phàm, chém rụng vài đóa hoa đào, nhưng xa xa không phải cây đào già đối thủ.

Kiếm quang của áo bào trắng thanh niên đang gần muốn chém ở trên cây khô thì, cây đào già đột nhiên nổi lên biến hóa, hoa đào trên nhánh cây đồng thời bốc lên màu hồng vân vụ (mây mù), đem nguyên cây đào già bao lại.

Kiếm quang của áo bào trắng thanh niên chém ở trên hồng vụ, liền giống như rơi vào cát trôi vậy, khó tiến nửa bước.


- Nghiệp chướng ngươi dám?

Áo bào trắng thanh niên biến sắc, muốn triệu hồi phi kiếm, lại bị hồng vụ (màu hồng mây mù) giữ lại, mặc cho hắn cố gắng như thế nào cũng không thu trở lại được.

Không chỉ có như vậy, hồng vụ còn theo Pháp lực của áo bào trắng thanh niên một đường chiếm đoạt, phản công bản thân hắn, sắc mặt áo bào trắng thanh niên nhất thời đỏ bừng, phảng phất như say rượu, chỉ có thể đau khổ chống đỡ.

Thế cuộc chuyển biến đột ngột, Diệp Cát cùng Mộ Dung Yên Nhiên kinh hãi, Mộ Dung Yên Nhiên muốn xuất thủ tương trợ, lại bị Diệp Cát ngăn lại:


- Thụ yêu này có cổ quái, ngươi đừng nhúng tay.

Diệp Cát đưa tay rạch một cái ở giữa không trung, sinh ra một đạo vô hình kiếm khí, cắt đứt liên hệ giữa áo bào trắng thanh niên cùng cây đào già, đem áo bào trắng thanh niên cứu, giao cho Mộ Dung Yên Nhiên:


- Các ngươi lui ra, ta đi đối phó thụ yêu này.

Vừa dứt lời hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng về phía trước chém, phát ra một đạo kim sắc kiếm quang.

Kiếm quang của Diệp Cát so với áo bào trắng thanh niên kém uy mãnh hơn, như cầu vồng ngang trời, kiếm quang chói mắt chém thẳng về cây đào già.

Cây đào già lại giở trò cũ, hồng vụ phát ra càng nồng nặc, ngăn trở kiếm quang của Diệp Cát, trên hồng vụ nổi lên từng vòng gợn sóng, đem lực lượng một kiếm đầy khí thế hung hãn của Diệp Cát hóa giải.

Lâm Phong thầm kêu một tiếng: "Thật may mắn." Đón đỡ một kiếm của Trúc Cơ kỳ tu sĩ Diệp Cát, cây đào già này quả nhiên cũng có thực lực Trúc Cơ kỳ.

May mà lúc trước không có lỗ mãng, bằng không cho dù có Bắc Cực Thiên Từ Kiếm, một mình chạy đi đấu với cây đào già, cũng là lấy bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại a.

Diệp Cát hừ lạnh một tiếng, sáng rực kiếm quang hóa thành vân vụ, "ầm ầm" bành trướng, kiếm khí lên như diều gặp gió, hình thành một đạo khí thế kinh người vân trụ.

Vân trụ mở rộng đến cực hạn, vân vụ trực tiếp nổ tung, hóa thành kiếm khí nhiều như mưa, trăm ngàn kiếm khí bốn phương tám hướng cùng bay tới.

Cây đào già không chút hoang mang, hoa đào trên nhánh cây toàn bộ bay xuống, hóa thành hoa vũ (mưa hoa) khắp trời, hướng về Diệp Cát bắn nhanh đến.

Nhìn không giống như lúc trước nhẹ nhàng, không lực, lần này cánh hoa, tựa như lợi tiễn, cao vút lên mây.

Hoa vũ khắp trời cùng vô tận kiếm khí trên không trung gặp nhau, bộc phát ra kinh người va chạm.

Cánh hoa nghiền nát, kiếm khí tiêu tan, song phương đan vào một chỗ, trong thiên địa một mảnh mịt mù.

Lâm Phong núp trong bóng tối, mặt cười tươi như hoa:


- Đây là thực lực Trúc Cơ kỳ tu sĩ, quả nhiên có chút tài năng.

Một bên nhìn, một bên suy tư, nếu như là chính mình đụng Trúc Cơ kỳ tu sĩ, nên làm sao ứng đối?

Có thể không giao thủ tự nhiên là hay nhất, nhưng nếu như nhất định phải động thủ, trước hết bố trí Cửu Thiên Động Lôi Dẫn phục kích, sau đó thừa dịp đối phương ứng đối thiên lôi oanh kích, thì lập tức dùng Bắc Cực Thiên Từ Kiếm đánh lén.

Thành bại ở trong hai chiêu, nếu công kích như vậy đều không làm gì được địch nhân, vậy thì lập tức chạy trốn, nhanh được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Tổng thể mà nói, dưới tiền đề không có gì ngoài ý muốn, phục kích đánh lén, không phải là không thể đánh, nhưng phần thắng vẫn không lớn.

Bên này Lâm Phong suy nghĩ, bên kia chiến cuộc đã dần gay cấn.

Kiếm khí hoa vũ va chạm, tựa hồ Diệp Cát hơn một bậc, kiếm khí sau khi nghiền nát trên trăm hoa đào, dư thế (khí thế còn dư lại) không ngừng, mà tiếp tục hướng cây đào già đánh tới.

Dày đặc kiếm khí rơi vào trên cây đào già, toàn thân cây đào già lay động một tầng yêu quang màu xích hồng (đỏ thẫm), rực rỡ chói mắt, chính diện thừa nhận mưa kiếm đánh tới.

Dường như mưa xối xả rơi trên mặt nước, xích hồng yêu quang tạo nên một vòng lại một vòng gợn sóng, một đạo kiếm khí có thể không phá nổi phòng ngự của cây đào già, nhưng lần này công kích đâu chỉ hơn một nghìn đạo kiếm khí, bị dày đặc kiếm khí liên tục không ngừng công kích, cây đào già thật có một loại bấp bênh cảm giác.

Mộ Dung Yên Nhiên cùng áo bào trắng thanh niên đều ở đây vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Các thôn dân Thạch thôn đã chạy thật xa cũng dừng bước lại, chú ý chiến cuộc, thấy Diệp Cát chiếm thượng phong (ưu thế), cũng reo hò lên.

Chỉ có Lâm Phong ánh mắt ngưng lại, trong lòng có chút căng lên: "Không thích hợp a."

Hắn tự nhiên không vì cây đào già lo lắng, mà là cảm thấy cây đào già tựa hồ có ý giữ lại.

Thấy cây đào già chỉ có phòng thủ mà không công, không có sức đánh trả, trời sinh cẩn thận như Diệp Cát cũng hăng hái, kiếm quyết trong tay biến đổi, nhân kiếm hợp nhất, cùng nhau xông tới.

Vân vụ kiếm khí vào giờ khắc này cũng nháy mắt biến thành huy hoàng kiếm quang, nhân kiếm hợp nhất, thẳng hướng cây đào già chém rụng.

Một kích này bỏ qua đặc điểm của vân vụ biến đổi vô cùng, mà là tất cả lực lượng đều tập trung vào lực sát thương cùng phá hoại, một thân Pháp lực của Diệp Cát khuấy động, hóa thành một đạo hung hồn kiếm quang rộng cỡ tấm ván cửa dài mấy chục thước, uy mãnh không đúc (?), đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nhưng vào lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai Lâm Phong.

Đúng là cái âm thanh khàn khàn trầm thấp của cô gái kia, trong tiếng cười tràn ngập khinh bỉ.

Con mắt Lâm Phong bỗng nhiên trừng lớn, chỉ thấy xích hồng yêu quang quanh thân cây đào già đột nhiên co rút lại thành một quang cầu chỉ lớn chừng quả đấm.

Quang cầu thoạt nhìn tầm thường, nhưng Lâm Phong nhìn quang cầu, lại cảm thấy linh hồn mình hơi run rẩy.

Đó là lực lượng áp súc đến mức tận cùng, lực phá hoại cũng đạt đến mức tận cùng, Lâm Phong thậm chí thấy không khí xung quanh quang cầu đều đã vặn vẹo, không gian có xu thế hướng về nội bộ quang cầu sụp đổ.

Sắc mặt Diệp Cát đại biến:


- Thật là yêu nghiệt giảo hoạt!

Chiêu thức của hắn đã sử dụng, cũng không kịp biến đổi nữa, chỉ có thể bất chấp tấn công đi tới.

Kiếm quang của Diệp Cát cùng quang cầu của cây đào già đụng vào nhau, bộc phát ra ánh sáng chói mắt, đâm ra làm tất cả mọi người đều không mở mắt được.

Song phương tiếp xúc trong nháy mắt, không lớn động tĩnh, nhưng sau đó một khắc, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Một làn sóng xung kích to lớn hướng bốn phía khuếch tán, Thạch thôn thôn dân ở xa bị kình phong thổi ngã trái ngã phải như rơm rạ.

Lâm Phong cách đó thật xa, đối mặt với sóng xung kích, cũng là một trận buồn bực, nguyên bản muốn thở ra một hơi, lại bị cứng rắn ngăn chặn phun ra.

Trung tâm vụ nổ, một bóng người bay ngược ra, tầng tầng ngã trên mặt đất, chính là Diệp Cát.

Diệp Cát lúc này không còn tiên phong đạo cốt giống như lúc mới gặp, trên người áo bào trắng đã bị máu nhuộm đỏ.

Mộ Dung Yên Nhiên cùng áo bào trắng thanh niên đều quá sợ hãi, liền vội vàng tiến lên đỡ Diệp Cát dậy, còn chưa kịp nói đã bị Diệp Cát cắt đứt, lão nhân cấp rống lên:


- Đi, đi mau!

Lời còn chưa dứt, hoa của cây đào già đón gió phấp phới, đã đang chuẩn bị một vòng tấn công mới.

Ba người Lưu Quang Kiếm tông không dám chần chờ, nâng đở lẫn nhau chật vật chạy trốn, lúc này trong đầu bọn họ không còn có gì trảm yêu trừ ma, ý nghĩ duy nhất liền một chữ: Chạy!

Mà Lâm Phong lúc này lại tế lên Bắc Cực Thiên Từ Kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào cây đào già.


- Là hiện tại!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#huyền