SỰ TÍCH CHỊ HẰNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xưa người TÀY HẠY chỉ biết phát rẫy (nên họ gọi là TÀY HẠY) không biết làm ruộng. Bao nhiêu rừng núi gần bản bị chúa đất chiếm hết. Người Tày Hạy chỉ biết làm thân con trâu cho chúa đất. Nhưng chúa đất chỉ cho người Tày Hạy ăn củ sắn, củ nâu, mặc vỏ cây lá cọ.
Phiêng Còn là người Tày Hạy. Phiêng Còn không biết cha, biết mẹ, chỉ biết chỉ biết chúa đất có chiếc gậy hèo vừa to vừa dài, đánh gãy xương chảy máu được, có con ngựa nâu đá chết người, có một đàn trâu miệng không đếm hết. Phiêng Còn trăn trâu cho chúa đất.
Một hôm, có con hổ ba chân vồ mất của Phiêng Còn một con trâu. Lệ của chúa đất : mất trâu phải tội chết treo. Sợ bị chết treo, Phiêng Còn ngồi khóc, con chim đa đa làm tổ trong bụi muồng nghe Phiêng Còn khóc ,liền bảo :
-Đừng khóc chúa đất cũng chẳng tha đâu. Bỏ mà đi đi thôi, đi phát rẫy gieo hạt lúa mà ăn.
Phiêng Còn nói :
-Nhưng đâu cũng là đất của chúa cả?
Đa đa bảo :
-Đi cho xa vào rừng sâu, bao giờ không nghe tiếng ta gáy nữa thì dừng lại.
Phiêng Còn nghe lời đa đa đi mãi,đi mãi tới lúc không nghe tiếng đa đa gáy thì dừng lại phát rẫy.
Lúc phát xong rẫy mới nhớ rằng không có lúa giống để gieo, Phiêng Còn ngồi khóc. Con gấu mẹ đi tìm mật ong, nghe tiếng liền bảo :
-Nhà ta nghèo chỉ có mấy hạt thôi. Đem gieo đến mùa lúa chín thì tuốt về. Đừng ăn hạt nào đem gieo cả.
Ba năm PHIÊNG CÒN gieo lúa nhưng chỉ ăn củ nâu. Đến năm thứ tư thì lúa PHIÊNG CÒN nhiều bằng lúa của chúa đất.
PHIÊNG CÒN tuốt không kịp, lại ngồi khóc. Lúc ấy có bầy chim mỏ vàng lông xanh tới tuốt giúp. Để khỏi hỏng bộ lông đẹp, chúng bèn cởi cánh xếp lại một chỗ. PHIÊNG CÒN bèn dấu đi một đôi cánh. Tuốt lúa xong, sáu con chim có sáu đôi cánh bay đi ,một con không có cánh, đành ở lại với PHIÊNG CÒN.
Chim thở dài nói :
-Thấy PHIÊNG CÒN khổ tôi thương lắm. Nhưng tôi là người trời. Người trời không được ở với người trần đâu!
PHIÊNG CÒN nói :
- VẬY ta làm cơm cúng trời
Chim bằng lòng
Cúng trời xong, chim rũ mình 3 cái, biến thành một cô gái rất đẹp. PHIÊNG CÒN vui quá. Hai vợ chồng từ đó sống với nhau, có hạt lúa ăn, không phải làm thân con trâu cho chúa đất nữa.
Ngày qua tháng lại, hai vợ chồng PHIÊNG CÒN đã có được một đứa con gái. Ôm con vào lòng, vợ PHIÊNG CÒN lại nhớ cha mẹ. Một hôm chồng đi vắng người vợ lấy lúa ra giã và tim thấy đôi cánh cửa mình giấu trong bồ lúa. Vợ PHIÊNG CÒN nghĩ :"Ta hãy về thăm cha mẹ vài hôm ".Thế là chị mang cánh bay về trời.
PHIÊNG CÒN trở về nhà không thấy vợ, vào bồ lúa tìm thì thấy đôi cánh đã mất. PHIÊNG CÒN bế con lên một đỉnh núi cao, lần lên trời. Nhưng mới đi được nửa đường, PHIÊNG CÒN không còn đủ sức leo lên nữa. PHIÊNG CÒN rơi từ lưng chừng trời xuống núi chết.
Ở trên trời nhìn xuống ,thấy chồng con chết, người vợ khóc thảm thiết.
Từ đấy,người TÀY HẠY thường ở núi cao, rừng sâu. Hằng năm vào đầu xuân, lũ quạ khoang họp nhau ở núi làm giỗ cha con PHIÊNG CÒN. Mùa xuân hay mưa phùn, ấy là nước mắt người vợ PHIÊNG CÒN rơi xuống mặt đất, ấy chính là người vợ TÀY HẠY nhìn xuống trần gian để tìm chồng con .
                            Hết

               

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro