2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Cậu ngồi từ trên cao quan sát. Đôi mắt xinh đẹp huyền bí được che đi bởi lớp khăn trắng mềm mại. Chẳng ai biết đằng sau chiếc khăn trắng ấy, đôi mặt xinh đẹp ấy đang bày tỏ cảm xúc gì cả, chỉ đơn giản là thấy mái tóc rối mù như tổ quạ trông như vừa ngủ dậy rũ rượi khắp khuôn mặt ấy và vẻ mặt bất biến dưới dòng đời vạn biến lấp ló sau mái tóc trắng mà thôi.

Mọi người nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ, ở đại hội thu nhận đồ đệ, mọi người đi kiểm tra thiên phú. Thiên phú mạnh mẽ cũng có, thiên phú bình thường cũng có , thiên phú vô dụng cũng có.

Lễ hội thu nhận đồ đệ, tất cả mọi người đều mong muốn được thu nhận bởi những người ngồi trên cao quan sát chỉ trừ người thiếu niên được cho là bình hoa kia.

Rất nhiều người tới tham gia buổi khảo hạch ngày hôm nay. Nhật có chút ngạc nhiên vì y vốn chẳng biết gì về điều này, y chỉ đi làm nhiệm vụ và đôi khi là tu luyện vào giữa giờ thìn đến khoảng giữa giờ dậu nên cũng không quan tâm là bao.

Cảm nhận dòng người đông nghịt khiên y có chút chóng mặt. Khi nào cái lễ này mới kêt thúc đây trời ơi. Y ngồi không ở đó, chẳng làm gì, đôi khi nhận xét vài câu vu vơ vì nếu ngồi đây mà không nói gì thì chắc cậu sẽ bị tổng sỉ vả mất.

Y quan sát mọi thứ xung quanh bằng cách toả chân khí ra khắp nơi để cảm nhận mọi thứ xung quanh.

Thiên phú của những người đến để tuyển sinh cũng cao đó chứ, toàn từ linh căn trung phẩm trở lên nhưng vẫn có những kẻ thấp kém. Nhưng cho dù họ có thấp kém, có cao quý đi chăng nữa thì họ đều có 1 điểm chung là đều nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ. Y không ghét bỏ những ánh mắt ấy, chỉ đơn giản là không quan tâm. Nhật vốn là như vậy, luôn không quan tâm đến những kẻ thấp kém hơn mình nghĩ gì, bởi trong mắt y, chỉ có những kẻ đem lại cho y 1 giá trị nào đó thì mới xứng đáng để y đặt vào mắt, à mà y đang bị mù thì làm gì có mắt đâu để mà đặt...

Mặc kệ lời bàn tán, y vẫn là 1 đệ tử thân truyền khiến cả đại trưởng lão cũng phải nể trọng.

Nhưng y không hề nhận ra rằng, ở nơi tấp nập người qua lại ấy lại ai cũng nhìn y với đôi mắt kinh tởm ấy lại có 1 con người nhìn y với đôi mắt không hề giống vậy, nó không phải là sự kinh tởm, nó lại mang cả sự hận thù như tích lại rất nhiều năm vậy.

4..

"Sư huynh, huynh có thấy ai thú vị không?" Hạ Mộc cười tươi và chạy đến ôm Nhật khiến y có chút không ngờ tới. Cô nàng ngây thơ ôm lấy cổ của Nhật... Các trưởng lão tủm tỉm cười vì chỉ có nàng mới dám ôm cổ đại đệ tử thân truyền trẻ này thôi.

"bỏ cái tay ra trước đi, anh đau đó, Hạ Mộc."- Nhật với chút ít chán nản mà thốt lên

"Ơ Sư huynh, huynh đừng lạnh lùng vậy mà, muội là người dễ tổn thương đó"- Hạ Mộc ôm chặt hơn khiến Nhật cảm thấy chút khó thở, móa, cuộc đời đang yên lành sao con dở hơi này nó lại ra tóm cổ mình trời

"Thôi nào, đừng nghịch nữa, vậy muội có thích thú với tiểu tử nào không? "

"Hong, Hạ mộc muốn chơi với sư huynh cơ, nhưngh sư huynh hêt thương muội rồi à?"- Hạ Mộc giận dỗi lên tiếng, Nhật cũng bất lực mà xoa đầu cô nhóc kia...

"ta thương muội nhất, ngoan nào,"- Y nhàm chán xoa đầu cô nhóc ấy, cô nhóc ấy cũng có vẻ rất vui vì được y xoa đầu. nhưng còn y trong lòng thì chỉ muốn nhanh nhanh còn về phủ ngủ nữa: :)

Hạ Mộc như đọc được suy nghĩ của y mà lui ra 1 xíu. mà quay về vị trí  khuất ở nơi này để ngồi. Nhật cũng chẳng bất ngờ gì với thái độ này mà để tay về chỗ cũ mà tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, chẳng có gì thú vị cả.

Nói thật thì nếu không phải bị ép thì y cũng chẳng ngồi ở đây đâu, có lẽ y đang ở căn phủ nhỏ và làm nhẹ 1 giấc ngủ rồi.

"Mà sư huynh, huynh trả lời câu hỏi đầu tiên của muội đi!"- Cô nhóc Hạ Mộc như nhớ ra điều gì đó quan trọng mà thốt lên...

"Ừ thì, ai biết được? chưa đến cuối nên ta cũng không thể nói trước được gì, lỡ đâu đến phút chót ta lại có hứng thú với 1 tiểu tử nào đó thì sao?"- Nhật cười nhạt nhoà và những ngón tay thon dài của y vẫn đang lười biếng trượt dài trên cái đầu nhỏ của Hạ Mộc và nó vô ý trượt xuống vai cô nàng, y lười biếng buông ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1x1#bl