Chương 1: Nhất sinh tương kiến, tam thế vấn vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"cô nương, cô nương" giọng nam nhân trầm ấm như rót mật nhưng khiến nữ tử không vui, tiếp tục vùi đầu ngủ.

Hình như có gì sai sai. Đệ nhất, nàng sống một mình; đệ nhị, nàng không có nam hữu, càng không mang nam nhân hồi gia. Vậy tại sao...không lẽ có tiểu thâu? Theo bản năng, Qúy Ngô lập tức cho đối phương ăn hành no nhưng lý trí kịp trở về nhắc nàng không được kinh suất nên lựa chọn thăm dò.

"cô nương, tỉnh dậy nên rời giường" nam nhân ôn hòa nói.

Nếu bị phát hiện mà vẫn giả bộ thì không phải hành động khôn ngoan. Nàng đành ngoan ngoãn ngồi dậy.

Đối phương chỉ vận trung y cổ đại, dung mạo tuấn mỹ vô song, hắc trường phát suôn mượt khiến nữ nhân cũng phải đố kỵ , thân hình cân đối thon dài so với minh tinh điện ảnh còn cao hơn. Đặc biệt nhất là huyền mâu tựa hồ băng kết tinh ngàn năm, tĩnh lặng lại ẩn chứa lực lượng cường đại huyền bí, sâu không thấy đáy.

Quý Ngô tỉnh ngủ hẳn, ngẩn người nhìn nam nhân trước mắt, mọi ngôn từ chất vấn sắp ra khỏi miệng lại bay biến sạch sẽ.

"cô nương?" Nam nhân gọi nàng.

"ân ?" nhận ra bản thân thất lễ, Qúy Ngô ừ hử một tiếng.

"Ngươi không sao chứ?"

" ta không sao. Tiên sinh, ta có thể biết đây là nơi nào không hay vì sao ta lại ở đây?"

" Nơi này là Đồng Lô, Ô Dung cố quốc. còn vì sao ngươi ở đây, ta cũng thật muốn biết."

Đồng Lô? Ô Dung? Đây là địa danh trong Thiên Quan Tứ Phúc sao? Trung Quốc hiện đại nào có nơi nào mang tên này,ít nhất theo nàng biết. Không phải ta xuyên vào chứ? Ta đâu có mắng tác giả dở hơi, tác phẩm dở hơi. Ta thậm chí còn hâm mộ Mặc Hương đại thần, phải biết tác phẩm của nàng là một phần triết lý nhân sinh bảo điển của Qúy Ngô trong suốt quá trình chật vật học trưởng thành.

Nam nhân đối diện nàng, dù không mặc bạch giáp nhưng có nhiều điểm giống Thần Võ đế quân - Thái tử điện hạ Ô Dung quốc - Quân Ngô. Xuyên một phát liền gặp ngay thần tượng trong lòng, hơn nữa còn gặp ngay trên giường hắn, đây tính là trúng độc đắc không?

" Tiên sinh, ta thật xin lỗi nếu mạo phạm ngài, nhưng ta thật sự không biết vì sao ta đến, cũng không biết đến bằng cách nào?" Qúy Ngô vừa nói vừa nhìn sắc mặt nam nhân, dù căng não căng mắt thì cùng lắm cũng chỉ thấy nét ôn hòa, nhã nhặn trước sau như một, nhìn không ra hỉ nộ ái ố. Không hổ là boss cuối, thật sự khó đối phó. " Cho nên, tiên sinh, ta có thể ở lại không?"

Nam nhân vẫn ôn hòa nhìn Qúy Ngô, ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng nhìn trúng con mồi khiến nàng cảm thấy vô cùng áp lực. Nàng cũng nhìn hắn, mồ hôi trên thái dương thi nhau chảy xuống, tim đập như thể nhảy khỏi lồng ngực, từng cơ thịt căng lên cảnh giác. Hiện tại thật sự không xong, mọi thế võ nàng từng học trước kia đủ giúp nàng phòng vệ trước nhân loại cao tám thước nhưng đối với vị đệ nhất võ thần của tam giới thì vô dụng. Nếu hắn thực sự ra đòn, nàng không dám mong trốn thoát, chỉ hy vọng giảm thương tổn xuống mức thấp nhất có thể.

" tại sao cô nương muốn ở lại?" Nam nhân thu hồi sát khí, ngồi xuống trường kỉ đối diện Qúy Ngô.

"ta tự dưng đến nơi này, không có chỗ đi, cũng không quen thuộc địa hình, khẳng định vô cùng chật vật. Ngài đại ân đại lượng thu nhận ta, tích chút công đức cũng hảo a." Nàng bày ra bộ dạng thảo mai, còn định bay đến ôm chân hắn nhưng nghĩ lại cảnh giác của hắn phi thường cao, lỡ hắn tiện chân đá một cước, nàng liền xong đời.

" hảo" Nam nhân bị phong ấn mấy trăm năm, có một con chuột ở lại bên người xem như bớt nhàm chán.

" biết ngài không nỡ bỏ rơi thiếu nữ thân cô thế cô mà." Qúy Ngô hoan hỉ đốt pháo trong lòng " phải rồi, ta tên Qúy Ngô, ' Ngô' trong ' Chấp Kim Ngô'*, tên ngài là?"

'* nghĩa là cầm binh khí làm việc phi thường.

" Quân Ngô, cùng một danh tự với ngươi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro