4. thỏa thuận hôn nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Mẫn sửng sốt nhìn Uyển Dư, lại nhìn khổ giấy in đầy chữ trên bàn, vẻ khó tin.

Không phải cô ta vì mê nhan sắc và tiền tài Phác gia mới muốn gả cho anh sao. Như thế nào, cô ta lại dám nói không thích anh?

Từ xưa tới giờ, anh đi đâu cũng có khối gái bám theo, tìm đủ mọi cách để leo lên giường anh, chưa từng có cô gái nào nói không thích anh.

Còn dám đặt điều kiện với anh. Đây chính là cô gái đầu tiên dám đặt điều kiện với anh.

Phác Chí Mẫn bỗng cảm thấy lòng kiêu ngạo của mình bị xúc phạm. Anh có thể không thích vợ mình, nhưng chuyện vợ của mình lại không thích mình thì khó có thể chấp nhận được.

Hay là cô ta thấy anh không thích mình, sang chiêu "lạt mềm buộc chặt?"

Hừ! Mấy cái thủ đoạn này anh còn lạ gì. Nếu cô ta muốn chơi, vậy anh bồi.

"Rất tốt. Cứ quyết định vậy đi. Hy vọng cô sẽ không hối hận."

Anh đi tới, giật lấy một bản thoả thuận.

"Yên tâm, tôi sẽ không hối hận!"

Uyển Duq cười, nụ cười mà Phác Chí Mẫn cho là càn rỡ, chói mắt, đáng ghét nhất chưa từng thấy.

Hắn nhịn xuống ý nghĩ muốn đánh người, mắt đào hoa lướt qua những dòng chữ trên giấy.

"Tôi cần bổ sung thêm. Tôi có thể chấp nhận những yêu cầu này nhưng không cho phép cô yêu đương bên ngoài."

Tuy rằng giữa hai người không có tình cảm, nhưng vẫn là vợ chồng hợp pháp. Cho nên, anh không cho phép hôn nhân của mình có vết nhơ nào.

"Yên tâm, tôi sẽ không ngoại tình khi còn là vợ anh."

Uyển Dư vai, cam đoan, trong lòng thầm mỉa mai. Hắn nghĩ nhiều quá rồi. Cô chỉ muốn trả thù, không thích yêu đương. Cái điều kiện này đối với cô mà nói, không khó chút nào.

Phác Chí Mẫn không nghĩ cô lại thoải mái chấp nhận như vậy, có chút bất ngờ. Anh nói:

"Còn nữa, tôi không chấp nhận quy định thứ tư."

Không nói cho người thứ ba thì được chứ không được sai bảo làm bất cứ việc gì là cái moé gì, anh cưới cô ta về làm vợ chứ không phải làm mẹ.

Uyển Dư nghịch nghịch móng tay, điệu bộ không sao cả:

"Anh không ký vậy thì tôi sẽ chăm chỉ tới thăm cô tình nhân bí mật của anh thường xuyên."

"Cô theo dõi tôi?"

Chí Mẫn sửng sốt, chau mày. Còn dám uy hiếp cả anh nữa.

"Thông minh!"

Uyển Dư búng tay, tặng cho anh một ánh mắt tán thưởng, không hề cảm thấy xấu hổ về hành vi theo dõi không được đứng đẳn của mình.

Nhưng hành động của cô chẳng khác nào đang khiêu khích Phác Chí Mẫn.

"Cô..."

"Tôi làm sao? Làm chuyện xấu còn sợ người khác biết sao?"

Uyển Dư đây không sợ chết, vênh mặt thách thức, chặn họng anh.

Phác Chí Mẫn tức muốn bốc hoả nhưng không thể làm gì, chả lẽ lại đi đánh phụ nữ.

Anh tức quá hoá cười khẩy:

"Tôi việc gì phải sợ. Trước khi lấy cô, tôi và Hạ An vốn là một đôi. Nếu không có cô, Hạ An sẽ không phải thiệt thòi như vậy."

Uyển Dư bĩu môi, đi tới ngồi xuống ghế.

"Xì, anh đừng có nói buồn nôn như thế được không. Cho dù không có tôi, anh dám khẳng định Phác gia sẽ không tìm cô khác, anh dám khẳng định Phác gia sẽ chấp nhận Diệp Hạ An?

Đừng tự lừa mình dối người, đổ thừa cho người khác nữa, với thân thế hết sức bình thường của cô Diệp đây, đời này đã xác định không thể làm dâu Phác gia."

Phác Chí Mẫn cứng người, anh không thể phủ nhận những gì Uyển Dư nói. Đúng là nếu không có cô, ông bà già sẽ tìm người khác tương xứng kết hôn với anh, không bao giờ chấp nhận Hạ An.

"Hừ, cô thì biết cái gì."

Phác Chí Mẫn chống chế, lần đầu tiên anh biết cảm giác đuối lý là gì. Anh cầm bút kí xuống hai tờ giấy, đặt mạnh bút xuống bàn trút giận.

"Hài lòng cô chưa!"

Tuy chỉ tiếp xúc chưa tròn một ngày, nhưng anh có thể nhìn ra, Trần Uyển Dư không phải loại phụ nữ đơn giản, còn có Trần gia chống lưng, Hạ An chắc chắn không phải đối thủ của Trần Uyển Dư. Anh không thể để Hạ An gặp nguy hiểm được.

Dù gì cái điều kiện kia đối với anh cũng chẳng khó thực hiện gì, kí một cái đổi lấy an toàn cho Hạ An là quá hời.

"Vậy được rồi."

Uyển Dư không để ý, hờ hững đưa tay cầm một bản lên, gian manh cười, đắc ý. Bộ dạng y hệt nữ yêu tinh vừa bắt được con mồi ngon.

"Nhớ đấy, tôi mà biết cô đi tìm Hạ An, đừng trách tôi ác. Đến lúc đấy, đừng nói là một Trần gia, cả mười Trần gia cũng không cứu được cô đâu."

Phác Chí Mẫn cảnh cáo, anh không hề nói đùa đâu.

Cảm giác bị uy hiếp khiến anh không tài nào thấy dễ chịu được.

"Yên tâm, nếu tình nhân của anh không đụng vào tôi, tôi tuyệt đối không làm gì cô ta."

Uyển Dư hào sảng nói, đứng dậy, ung dung đi tới tủ đồ của mình cất tờ giấy. Phác Chí Mẫn nhìn thái độ này của cô, không khỏi nghi ngờ phán đoán trước đó của mình, lẽ nào cô ta nói không thích anh là thật, không hề có trò "lạt mềm buộc chặt" như anh nghĩ?

Phác Chí Mẫn hừ lạnh, xoay người, tiêu sái ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, anh bỗng dừng lại.

" Hạ An là người yêu của tôi, không phải tình nhân. Cô ăn nói cho cẩn thận. Còn nữa, nếu để tôi phát hiện cô ở bên ngoài lăng nhăng, đừng trách tôi không nể tình."

Nói xong, anh dứt khoát rời đi.

Để anh xem xem, Trần Uyển Dư có thể diễn trong bao lâu. Khéo được vài bữa lại quỳ xuống cầu xin anh ấy mà. Nhìn cửa phòng bị đóng sầm lại một cách thô bạo. Uyển Dư nâng đôi mắt to tròn linh động âm trầm, sắc bén. Cô sao lại không nhìn ra ánh mắt trào phúng, không tin tưởng Phác Chí Mẫn chứ.

Nhưng không sao, rồi cô sẽ từ từ khiến hắn tin cô, yêu cô, yêu đến tận xương tủy.

Chờ tới ngày con tim kia yêu cô. Cũng là khi bi kịch đến với hắn.

Bởi bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù của cô chính là:

Khiến Phác Chí Mẫn... yêu cô!

Nửa đêm, Phác Chí Mẫn mới rời khỏi căn hộ của tình nhân bé nhỏ, trở về Phác gia.

Căn phòng quen thuộc hôm nay có chút khác lạ. Mọi khi trở về, căn phòng trống không, còn bây giờ có thêm một cô gái đang quấn chăn nằm ngủ say trên giường. Còn có, một chiếc gối ôm dài ngoằng được đặt ngay ngắn giữa giường.

Này là cô ta muốn phân chia giường với anh? Nhìn chiếc giường của mình bỗng dưng bị chia đôi, Phác Chí Mẫn vừa tức vừa buồn cười. Anh đường đường là cậu cả nhà họ Phác kiêm tổng giám đốc tập đoàn Song Thành, oai phong lẫy lừng, vậy mà giờ đây lại phải chia giường với cô vợ mình mới cưới. Này mà đồn ra ngoài, chẳng phải sẽ bị thiên hạ cười thối mũi ra sao.

Trần Uyển Dư lấy tư cách gì mà tự ý biến giường của anh thành như thế. Giường của anh, không phải ai cũng được phép ngủ!

Trần Uyển Dư là người phụ nữ không có tư cách nhất. Vì cô ta mà anh không được lấy Hạ An làm vợ. Anh đi tới, toan ném chiếc gối ôm lẫn người đi, nhưng chợt nghĩ ra gì đó, lại thu tay về.

Chắc chắn đây là chiêu trò muốn gây sự chú ý của Trần Uyển Dư. Nếu cô ta muốn, thì cứ để vậy đi, để anh xem, cô ta duy trì được bao lâu.

Nhếch môi cười lạnh, Phác Chí Mẫn đi tới mở cửa tủ, thay đồ ngủ, rồi thả mình xuống phần giường còn lại, bắt đầu ngủ.

Vấn đề là, Phác Chí Mẫn nhắm mắt hồi lâu vẫn không vào giấc được. Anh trở mình, quay mặt về phía Uyển Dư, cùng lúc, Uyển Dư cũng trở mình, nghiêng người qua bên này. Phác Chí Mẫn mở mắt ra, chính là nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của cô.

Nói ra thì từ lúc cưới tới giờ, anh vẫn chưa nhìn kỹ mặt vợ mình lần nào.

Không thể phủ nhận, ông trời đúng là quá ưu ái Trần Uyển Dư. Anh chưa từng thấy cô gái nào sở hữu gương mặt hoàn hảo từng milimet như vậy.

Khuôn mặt này, thon gọn chuẩn kiểu V-line, không góc chết, rất cân đối.

Da mặt trắng hồng mịn màng, độ đàn hồi tốt, tràn đầy sức sống, còn đẹp hơn cả mặt Hạ An. Anh có thể nhìn ra, da mặt cô trắng tự nhiên, không phải do dưỡng mỹ phẩm giống Hạ An.

Sống mũi này cũng thanh tú, đẹp quá mức rồi. Cặp lông mày lá liễu này tựa như được hoạ sĩ thiên tài cẩn thận vẽ ra, mềm mại, không quá dày cũng không quá mỏng. Cứ như là nhờ phẫu thuật thẩm mỹ vậy. Còn cặp lông mi nữa, dày đen cong vút như chuốt mascara. Chả lẽ ngủ rồi còn bấm lông mi, chuốt mascara?

Phác Chí Mẫn càng đánh giá càng thấy khó thuyết

phục. Anh đưa tay ra sờ thử, trong lòng tự nhủ, đây là anh chỉ muốn kiểm chứng thôi, không có ý gì khác. Ngón tay khẽ chạm vào hàng lông mi kia, rất mềm mại, không giống chuốt mascara. Là tự nhiên thật à? Anh nhớ lông mi của Hạ An lúc chuốt mascara cũng không được dày và cong như thế. Đôi môi còn hình trái tim này, sao lại hồng đỏ hơn những cô gái khác vậy? Lẽ nào khi ngủ cô ta vẫn tô son?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro