chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm lạnh ngắt bao chùm lấy ngôi trường, thấp thoáng đâu đó bên bờ hồ có ánh sáng đèn pin, là ông bảo vệ, ông đi tuần tra quanh hồ bơi, do hồ bơi khá rộng và dài nên ông phải mất thời gian lâu mới có thể tuần tra xong. Khi đã xác định không có điều gì bất thường xảy ra ông mới lóc cóc định trở về. Bỗng dưng có tiếng động phát ra từ hồ bơi phía sau ông làm ông dựng đứng người.nghe nói cách đây 1 năm tại nơi đây đã có một cô gái tự tử và giờ đây cô ta quay trở lại để trả thù. Tự nhiên nhớ lại truyện này làm chân tay ông ta bủn rủn. Ông quay đầu lại, soi đèn về phía hồ bơi thì thấy cái gì đó đen đen nổi lên, tiếp đó là thân hình một cô gái nổi lên, cô gái ấy có khuôn mặt hốc hác, trắng bệnh, đôi mắt đang mở trừng lên nhìn về phía ông bảo vệ. Sợ quá ông ta hết toáng lên và bỏ chạy.

18h39' ngày 13/4/14 Hoàng Ngọc Anh đã tử vong.

Tiểu Vũ lật đật đi lên lớp, khuôn mặt phờ phạc vì tối qua đọc tiểu thutết thái quá nên giờ mặt mũi bơ phờ. Đi từ đằng xa đã nghe thấy những tiếng đồn thổi phát ra từ lớp, nghe nói hôm qua người ta vớt được xác của Ngọc Anh trong hồ bơi của trường, hình như là Ngọc Anh tự tử thì phải.

Đang thở dài ngán ngẩm thì Thiên Thiên từ xa đi tới. Cậu ta lúc nào cũng vậy, cũng khoác lên mình bộ áo choàng màu đen, mũ của cái áo choàng được đội lên, che gần hết khuôn mặt, xung quanh cậu ta toả ra rất nhiều ám khí. Cậu ta đi ngang qua và buông 1 câu bên tai Tiểu Vũ "cậu sẽ là người cuối cùng" lúc đó Tiểu Vũ không quan tâm lời Thiên Thiên cho lắm, cứ thế dửng dưng đi vào lớp.

Hôm nay có tiết thầy phong dạy văn, từ trước đến giờ thầy nổi tiếng là đẹp trai nên giờ thầy dạy luôn luôn trật tự đặt biệt là bọn con gái, lắng nghe thầy giảng không thiếu một tiếng, chép bài k sót một chữ. Thế nhưng Linh Linh thì không như vậy, cô thu gọn thân mình đag run bần bật vào chiếc ghế, miệng không ngừng lẩm bẩm "cô ta đã quay trở về và trả thù. Báo ứng, đây quả là báo ứng mà" thầy Phong đang giảng bài cũng phải chăm ngừng lại vào hỏi thăm Linh Linh.

- Linh, em có sao không? Nếu mệt em có thể xuống phòng y tế mà. Linh, hình như em không được khoẻ?

Thế nhưng đáp trả lại thầy Phong chỉ là sự yên lặng, không thèm đếm xỉa tới lời thầy một chút. Thấy thế thầy Phong mới đi tới gần chỗ Linh Linh, đẩy vai Linh.

- Linh à.

Có vẻ lúc này Linh Linh hơi thấm thía lời thầy phong. Linh ngẩng mặt lên nhìn thầy, đôi mắt đã sưng lên vì khóc, đôi môi nhợt nhạt, cơ thể run lên vì sợ hãi. Cô bé nhìn thầy một lúc rồi bước xuống phòng y tế. Thầy Phong cũng không qtâm lắm, chỉ nghĩ Linh Linh mệt nên Linh Linh xuống phòng y tế thôi, ngoài ra không nghĩ gì thêm.

*********

Trong phòng y tế, Linh Linh ngồi im như tượng trên giường, đôi mắt trân trân nhìn về hướng phía cửa sổ. Và phía dưới cửa sổ của phòng y tế là hồ bơi của trường.

*****

Tiểu vũ đang cuộn mình trong chăn, ngủ một giấc li bi, mẹ Vũ Vũ lên gọi mấy lần nhưng vẫn cuộn trong chăn trông chẳng khác gì chả thịt.

Điện thoại reo lên, tin nhắn gửi tới. Từ trong cục thịt nhồi, bàn tay Tiểu Vũ thò ra với với lấy cái điện thoại, tin nhắn từ Tiểu Tuyết "Tiểu Vũ à, tớ lạnh" ngay lập tức đọc xong tin nhắn, nó lại quăng cái điện thoại về chỗ cũ rồi càm ràm "không biết đứa nào lại lấy điện thoại của Tiểu Tuyết mà nhắn tin thế này. Hôm qua 1 cái hôm nay thêm cái nữa, đúng là rảnh rỗi" lải nhải xong nó lại thụt đầu vào cái miếng chả của nó. Nhưng lúc đó nó không để ý rằng. Tiểu Tuyết, bạn thân của nó đã chết vào năm ngoái. Vật dụng cá nhân bao gồm cả điện thoại cũng bị chôn theo. Vậy lôi đâu ra điện thoại mà nhắn tin trêu nó chứ, thật kì lạ. Thế nhưng, lúc đó nó không qtâm gì ngoài việc ngủ nước cả.

******

Màn đêm buông xuống ngôi trường một màu đen u ám, đàn quạ nối đuôi nhau bay trên bầu trời thỉnh thoảng kêu lên những tiếng kêu rợn người.

Linh Linh tỉnh dậy trong phòng y tế, hôm nay nó ngủ quên mất, cô y tế bỏ quên nó rồi. Nó nhìn đồng hồ. 6h34' chiều, nó loạng choạng đi ra ngoài, ánh sáng yếu ớt của hành lang hắt vào làm nó phải mò mẫm tìm đường ra ngoài, bỗng một cái bóng trắng lướt qua làmnó giật mình. Cơn gió lạnh thổi qua làm nó sởn gai ốc. Tiếng sấm chớp kèm theo cơn mưa lớn đổ ào xuxuống, gió giật mạnh làm cánh cửa sổ mở toang ra giống như ai đó đang tức giận mở mạnh cánh cửa, mưa cứ theo đó hắt vào căn phòng lạnh buốt. Không hiểu sao nó cứ nhìn chăm chăm vào cánh cửa sổ không thôi. Bất chợt ngoài cánh cửa sổ xuất hiện 1 cái đầu đang treo lơ lửng ngoài cửa sổ, mặt mũi hốc hác, ướt sũng, mắt trợn ngược lên nhìn về phía Linh Linh. Sợ hãi nó hét lên, rồi chạy mãi, chạy mãi, màrõ ràng sau nó chẳng có ai cả, người nó tự nhiên ướt sũng như vừa bị nhúng nước. Nó quẹo ra ban công sau đó thở dài khi không thấy ai đuổi theo nó. Nó nhìn xuống ban công, đây là tầng 5, nếu nhảy từ đây xuống kia sẽ khó sống, tuy bên dước là bể bơi, nhưng bể bơi rất nông, rơi xuống khó mà bảo toàn tính mạng. Có tiếng bước chân từ xa đi tới, nó nhìn chằm chằm về hướng bước chân, vô tình nó bị trượt chân ngã nhào xuống dưới. Tiếng mưa và tiếng sấm chớp cũng phần nào áp được tiếng la hét của Linh Linh.

18h39'ngày 14/4/14 Phạm Thuỳ Linh đã tử vong.

*********

- Tiểu Vũ, cậu có biết bơi không?

- tớ bơi rất giỏi, còn cậu?

- tớ bơi tệ lắm, tớ mắc chứng sợ nước.

- vậy những lúc cần uốn nước thì cậu uống kiểu gì?

- trời, *bật cười* tớ chỉ không chịu nổi khi ở những vùng có nhiều nước thôi.

- à, hèn gì từ trước dến giờ tớ chưa thấy tiểu Tuyết nhà mình đăng kí học bơi thậm chí là đến gần hồ bơi.

Tiểu Vũ choàng tỉnh dậy, người nó ướt đẫm mồ hôi. Nó không biết đây là lần thứ bao nhiêu nó mơ về Tiểu Tuyết, người bạn thân từ hồi bé của nó. Nó và Tiểu Tuyết vốn là bạn rất thân, lúc nào cũng dính lấy nhau. Tiểu Tuyết là một đứa yếu ớt, hay bệnh tật nên bạn bề thường hay xa lánh tuyết. Bọn con gái trong lớp còn thường xuyên bắt nạt tuyết. Chỉ có mình Vũ là quan tâm, chăm sóc cho Tuyết.

Cho tới hồi năm ngoái, người ta phát hiện xác của Tiểu Tuyết ở hồ bơi của trường vào lúc chập tối. Kể tủ ngày đó đến giờ cứ một năm ròng rã trôi qua, cứ thỉnh thoảng tiểu Vũ lại mơ thấy Tiểu Tuyết vào những ngày mưa lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro