Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp đến tháng chín, mấy ngày nay Cố Niệm đang tìm nhà trẻ khắp nơi, hầu như là mấy nhà trẻ ở gần đây cô đều tìm qua một lượt. Nhà trẻ công lập căn bản là không được, mà nhà trẻ tư nhân cũng không thể trông mong, đều từ chối. 

Hôm nay Cố Niệm đưa con đi hơn một tiếng mới đến được nhà trẻ. 

Tại đây, Cố Niệm đề cập bất mãn với hiệu trưởng, cô thử suy nghĩ lại, tuy là hơi xa một chút nhưng chỉ cần có chỗ học là tốt rồi. Người phụ trách mang theo tư liệu cười yếu ớt nhìn Cố Niệm, lại tự nhiên trò chuyện với đức bé: “Bạn nhỏ, xin chào, năm nay cháu mấy tuổi rồi?” 

Cố Phán nắm chặt tay của Cố Niệm, chớp chớp mắt, không nói lời nào. 

Cố Niệm ngồi xổm người xuống, “Phán Phán, nói cho cô giáo biết con bao nhiêu tuổi rồi?” 

Phán Phán chép miệng, giơ bốn ngón tay. 

Cô giáo sờ đầu Phán Phán, “Thực sự là một đứa trẻ thông minh”. Sau đó đưa mắt nhìn Cố Niệm, thở dài, “Nói thật với cô, tình huống của đứa trẻ như vậy, chúng tôi không thể nhận được. Những đứa trẻ này cần được giáo viên quan tâm chăm sóc đặc biệt, mà trong một lớp hơn ba mươi đứa trẻ chúng tôi chỉ có ba giáo viên, sức lực của giáo thực có hạn. Phụ trách con bé là vượt quá khả năng của chúng tôi. Thật xin lỗi.” 

Cố Niệm thở ra một hơi, “Tôi đã hiểu, làm phiền cô rồi.” 

Nhưng Phán Phán không thể không đi nhà trẻ. Cố Niệm đột nhiên oán hận bản thân đã đến đây. 

Cô dắt Phán Phán đến một sân chơi gần đó. Đây là lần đầu tiên Phán Phán tới đây, khuôn mặt của cô bé tràn đầy hứng thú. 

Cố Niệm ôm Phán Phán đặt vào trong quả cầu nước. Bên trong có rất nhiều trẻ con đang chơi đùa, trong sân tràn ngập tiếng la hét của bọn trẻ. Bọn nhỏ đang truy đuổi lẫn nhau. 

Cố Phán vẫn luôn chỉ chơi một mình, có người đến tìm, cô bé cũng sẽ không đi. 

Cuối cùng có một đứa bé nói, “Nó là người câm, không thể nói chuyện, chúng ta đừng chơi với nó.” 

Cố Niệm chỉ cảm thấy trước ngực của cô như bị người ta tàn nhẫn đâm một nhát dao, cô đứng nơi đó, mọi thứ ở bên tai đều trở nên im ắng trống trải, đôi mắt to của Cố Phán nhìn chằm chằm đám trẻ, chỉ là hiện tại cô bé không hiểu, Phán Phán tiếp tục dời mắt nhìn đồ chơi trong tay. 

Cố Niệm xoay người, lặng lẽ sờ lên khóe mắt, trong lòng chua xót vô cùng. 

Trở lại phòng tranh vào buổi tối, Phương Hủ Hủ đã biết rõ chuyện ngày hôm nay, cô cau mày, “Đến một cái nhà trẻ mà cũng không có điều kiện, Phán Phán vốn không thể ở cùng những đứa trẻ đó. Nhưng không đi nhà trẻ thì không được.” 

Cố Niệm đau đầu, “Mình đã đi khắp các trường mẫu giáo, nhưng không có nhà nào chịu nhận.” 

“Để mình đi hỏi thử, có người quen biết chắc chắn sẽ có cách.” 

“Hủ Hủ, cám ơn cậu.” 

“Nói mấy lời ngốc đấy làm gì, mình và cậu còn cần phải cám ơn sao. Đúng rồi, anh Lục đã trở về.” Phương Hủ Hủ nháy mắt. “Thật tốt, cậu mau tranh thủ nhờ anh ấy tìm người giúp đỡ Phán Phán.” 

Cố Niệm đồng ý, hi vọng có thể điều trị được bệnh tâm lý của Phán Phán. 

Hai tháng trước Lục Diệp Thanh đến thành phố N để học, vừa mới trở về ngày hôm kia. 

Đã một năm rưỡi anh và Cố Niệm không có gặp mặt. Tuy nhiên anh luôn hiểu rõ tình trạng của cô. 

Tối nay, Lục Diệp Thanh mời họ ăn cơm, nhưng vì Phương Hủ Hủ đột nhiên bị người khác gọi đi, nên chỉ có mỗi mình Cố Niệm đến đây. 

Lục Diệp Thanh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, phía dưới là một cái quần đơn giản màu cà phê, kiểu tóc đúng là tốn không ít tâm tư, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng toát ra nét trầm ổn chững chạc của người đàn ông. 

“Bác sĩ Lục, đã lâu không gặp.” Cố Niệm thân thiết chào hỏi. 

Lục Diệp Thanh gật đầu, “Quả thật đã lâu không gặp. Nếu như Hủ Hủ không nói, tôi cũng không biết em đã trở về.” 

Cố Niệm có chút ngượng ngùng, “Ừm, công việc có chút bận rộn.” 

Lục Diệp Thanh cũng không tra hỏi cô, “Sao không dẫn Phán Phán đến đây?” 

“Phán Phán không muốn đi cùng tôi, Hủ Hủ đã dắt con bé đến bữa tiệc rồi.” Cố Niệm có chút mất mát. 

Lục Diệp Thanh chu đáo rót cho cô một ly nước, “Trường học của Phán Phán định thế nào?” 

Cố Niệm bưng lấy ly nước, lắc đầu. 

“Vì sao không tìm tôi?” Lục Diệp Thanh nhíu nhíu mày. 

Cố Niệm không trả lời, cô hơi cúi đầu, nhìn ly nước ở trên bàn. “Bác sĩ Lục, thành phố N rất thú vị sao?” 

“Không thể nói thú vị hay không thú vị, bởi vì có rất ít cơ hội để chơi.” Giọng nói của Lục Diệp Thanh rất êm tai. Anh kể cho Cố Niệm nghe về hai tháng đi công tác của mình. 

Cố Niệm không khỏi nảy sinh lòng ngưỡng mộ, “Bác sĩ Lục, thật ra có thể làm được những công việc mà mình yêu thích thì thật sự quá hạnh phúc rồi.” 

Lục Diệp Thanh cười cười, khi nhìn thấy cô cầm đũa bằng tay trái, liền nói “Đưa tay phải cho tôi xem.” 

Cố Niệm duỗi tay phải ra. 

Vết thương lớn như vậy, lại còn kéo dài đến tĩnh mạch cổ tay. Thiếu chút nữa, cánh tay này của cô đã tàn phế luôn rồi. 

Lục Diệp Thanh nhíu chặt lông mày, sắc mặt thâm trầm, “Hiện tại như thế nào rồi?” 

Cố Niệm không để ý lắm, “Hiện tại cầm bút vẫn còn chút run rẩy, nhưng tôi đang luyện tập, bây giờ đã có thể vẽ tranh.” 

“Không nên miễn cưỡng.” Lục Diệp Thanh ấn nhẹ lên mấy huyệt vị trên tay cô. 

“Hơi đau một chút.” Cố Niệm nói thật. 

“Tất nhiên rồi, có phải mấy ngày nay em đã làm rất nhiều công việc?” 

Cố Niệm không trả lời. 

Lục Diệp Thanh biết anh đang nói cái gì, nhưng Cố Niệm lại cố tình không nghe. “Nếu em còn liều lĩnh vẽ tranh như vậy, cánh tay này sẽ thực sự tàn phế.” 

Cố Niệm thu tay lại, xoa nhẹ, “Tôi biết rồi.” 

Hôm nay Chu Hảo Hảo cùng bạn cũng tới nhà hàng này ăn cơm, cô vừa bước vào đã thấy được Cố Niệm. 

“Hảo Hảo!!!” Bạn cô đưa tay quơ quơ trước mặt, “Nhìn cái gì đấy?” 

Chu Hảo Hảo mím môi cười cười, “Mình cảm thấy cảnh vật xung quanh nhà hàng này không tệ, muốn chụp mấy tấm hình.”

“Trở về cho Tống Hoài Thừa xem sao?” Bạn cô trêu ghẹo nói. 

Chu Hảo Hảo lấy điện thoại di động ra hướng về phía Cố Niệm chụp vài hình, góc độ rất tốt, Lục Diệp Thanh đang nắm tay Cố Niệm, cùng với nét mặt của anh cũng nhìn thấy rõ ràng. 

Chu Hảo Hảo nhếch miệng cười, “Đúng vậy, lần sau sẽ dẫn anh ấy tới nơi này.” 

“Thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người thật làm cho người ta ghen tị.” Vẻ mặt của bạn cô đặc biệt hâm mộ. 

Chu Hảo Hảo cười có chút mất tự nhiên. 

Một vài ngày sau đó, vấn đề trường học của Phán Phán đã được giải quyết. 

Phương Hủ Hủ ôm Phán Phán, “Vẫn là chú Lục của con lợi hại, Phán Phán có thể đi nhà trẻ chơi rồi.” 

Nhà trẻ Lục Diệp Thanh tìm là một nhà trẻ tư nhân song ngữ, tất cả điều kiện đều rất tốt, chẳng qua giá tiền tự nhiên cũng là dành cho những người giàu có. 

Một tháng 3000. 

Cố Niệm đau lòng. 

“Chuyện học phí cậu đừng suy nghĩ nhiều, mấy ngày hôm trước mình có đem mấy bức tranh đến nhờ bạn mang đi triển lãm, sẽ bán được thôi, yên tâm đi.” 

Cố Niệm giật giật khóe miệng, bọn họ cũng không phải là người nổi tiếng, tranh vẽ có thể đáng bao nhiêu tiền đây? 

Tuy vậy nghĩ lại, giáo viên ở nhà trẻ đó rất có năng lực, Phán Phán có thể lớn lên trong một môi trường tốt đó là hy vọng của cô, cùng lắm thì nhận công việc nhiều hơn một chút mà thôi. 

Cô gật đầu, “Mình cũng không phải là lo lắng chuyện học phí. Phán Phán quá hướng nội, mình lo lắng con bé sẽ không thích ứng được với sinh hoạt ở nhà trẻ.” 

Đây thực sự là một vấn đề. Đứa nhỏ này nói cho cùng vẫn là người hướng nội. Cũng không biết có phải là lúc Cố Niệm mang thai bị kích động tạo thành hay không, nếu là như vậy, Tống Hoài Thừa thật sự là nghiệp chướng rồi. 

Lúc Cố Niệm nhận được điện thoại, cô đang quẩn quanh ở văn phòng phẩm để mua sách. 

“Cố tiểu thư, tôi là trợ lý của Tống tiên sinh, về sự việc lần trước, nếu như cô muốn hủy bỏ hợp đồng, chúng ta sẽ theo hợp đồng giải quyết.” 

Trợ lý đưa điện thoại cho Tống Thừa Hoài. 

“Tống Thừa Hoài, anh thiếu tiền đến vậy sao?” 

“Tôi chỉ là làm việc theo hợp đồng.” 

“Được thôi. Anh chờ đi, tôi sẽ vẽ tranh.” Hiện tại cô sẽ không gây khó dễ về vấn đề tiền nữa 

“Mấy ngày nay tôi có thời gian.” 

Cúp điện thoại, Cố Niệm cụp mắt. Sau một lát thất thần, cô mua một cái ba lô chuột Mickey màu hồng nhạt, bút chì, bút sáp màu và màu nước, Phán Phán đều chưa chuẩn bị gì. 

Cố Niệm đang cùng Phán Phán thảo luận về việc đến trường đi học. Con bé có chút mất hứng, cảm thấy không vui. 

Chiều hôm nọ, Cố Niệm muốn đi đến chỗ Tống Thừa Hoài, Phán Phán liên tục ầm ĩ muốn đi cùng cô, Cố Niệm sao có thể đưa con bé đi được. Náo loạn cả buổi chiều không được, cuối cùng phải đóng cửa lại, cô không đành lòng vẫn phải đi. 

Cô đến nhà Tống Hoài Thừa vừa vặn lúc hai giờ chiều, lúc nóng nhất, lúc cô đến nơi, khuôn mặt phơi nắng đã đỏ bừng. 

Tống Thừa Hoài mở cửa, sắc mặt anh lạnh nhạt, không nói lên cảm xúc gì. 

Cố Niệm cũng không nói gì với anh, chỉ là cởi giầy ra, phòng khách được lát loại gạch tốt, bước vào có cảm giác mát lạnh. 

Cô nhìn mấy lần, “Tống tiên sinh, phòng khách của anh muốn vẽ theo phong cách gì?” 

Tống Hoài Thừa híp mắt, “Cô có đề nghị gì?” 

Cố Niệm không có nhìn anh, “Ở đây tôi có vài bức tranh, anh có thể nhìn thử xem.” 

Tống Thừa Hoài mở ra, “Vậy bức này đi.” 

Cố Niệm nhớ kỹ. 

Hai người đi đến phòng ngủ, mặt sàn của phòng ngủ bằng gỗ thô, đồ dùng trong phòng đơn giản tất cả đều là màu trắng và đen. 

Cố Niệm nhíu mày, “Phòng ngủ anh cũng muốn vẽ?” 

Tống Hoài Thừa liếc qua. 

“Thật ra phòng ngủ nên treo ảnh kết hôn…” Cố Niệm chìm vào lời vừa nói, nói xong có chút hối hận, cái miệng nhiều lời của cô… 

Sắc mặt Tống Hoài Thừa lạnh lẽo, “Cố Niệm, cầm tiền của tôi còn muốn vụng trộm sao?” 

Cố Niệm im lặng cười cười, tùy anh. 

Cô lấy sổ ra, ghi ghi chép chép. 

Tống Hoài Thừa nhìn thấy cô dùng tay trái viết chữ, “Từ lúc nào mà cô đã dùng tay trái viết chữ rồi hả?” Anh đột nhiên nghĩ đến vết sẹo trên cánh tay phải của cô. “Tay phải của cô làm sao vậy?” 

Cố Niệm viết xong thì cất đồ đạc, “Tống tiên sinh, một tuần nữa sẽ có bản sơ thảo, đến lúc đó sẽ gửi cho anh, nếu anh hài lòng thì một tháng sau sẽ giao bản phác họa. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.” 

Lúc cô xoay người lại, Tống Hoài Thừa đột nhiên kéo tay cô, “Tôi hỏi cô, tay phải của cô làm sao vậy?” Nét mặt của anh tràn đầy vẻ lo lắng. 

Cố Niệm không hiểu, anh bị làm sao vậy? Tay của cô thì liên quan gì đến anh. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hung ác và ánh mắt nguy hiểm của anh, tốt nhất là nên nói cho anh biết, khóe miệng chát chát, “Tay phải của tôi bị thương chứ sao.” 

Giọng điệu ung dung của cô làm cho Tống Thừa Hoài trong lòng chấn động. “Xảy ra chuyện gì?” 

Cố Niệm cười khẽ, “Bị người đòi nợ đánh.” Cô nhìn qua đôi mắt màu đen của anh, bình tĩnh nói. 

Tay Tống Hoài Thừa dần trở nên vô lực, cổ họng của anh giống như bị thứ gì đó chặn lại. Bị đòi nợ đánh! 

Nghĩ lại thì vì sao cô phải nợ tiền thì anh cũng có trách nhiệm. 

“Cố Niệm…” Giọng của anh khàn khàn. 

“Tống tiên sinh, xin anh buông tay.” 

“Tống tiên sinh?” Tống Thừa Hoài chế nhạo, “Cố Niệm, cô vì sao lại lừa gạt tôi? Tôi đã hỏi qua rồi, căn bản thuốc năm đó không có vấn đề. Vì sao cô lừa gạt tôi? Là muốn tôi áy náy sao?” 

Hai người tựa sát vào nhau, cô cảm nhận được hơi thở của anh, quen thuộc, ấm áp. 

“Anh sẽ áy náy sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi lại. 

Tống Thừa Hoài trầm mặc. Anh cho rằng khi đó cô rời đi, tất cả đã kết thúc. Bốn năm qua, anh mới phát hiện là không phải như vậy. 

Chẳng biết từ lúc nào, cô đã sớm tiến vào trái tim anh. Anh dốc sức trả thù Cố gia, nhưng càng về sau, anh không hề vui sướng chút nào. 

Tay của anh lưu luyến trên cổ tay cô. Hối hận sao? Tự trách sao? 

Ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ, phá vỡ giằng co giữa hai người. “Hoài Thừa, mở cửa.”
Tống Hoài Thừa cau mày một lúc rồi quay ngừoi đi ra cửa, Cố Niệm yên lặng thu dọn đồ đạc.  

" Hoài Thừa, em đã mua vài bức tranh." Chu Hảo Hảo nhẹ nhàng đi tới, phía sau là một chàng trai trẻ tuổi.  

Cố Niệm đứng ở đó, khoảng cách vài mét liền chạm mặt cô ta.  

Chu Hảo Hảo quay sang, giống như đối mặt với cô là một người xa lạ, thản nhiên: " Tranh đặt ở chỗ này đi."  

" Được. Tống phu nhân, phiền bà kí vào tờ đơn này."  

Chu Hảo Hảo rất nhanh kí tên mình vào.  

Cố Niệm cảm thấy như bị người ta tát mạnh.  

Tống phu nhân!  

Nét mặt thay đổi không để lại dấu vết, cô mỉm cười.  

Chàng trai rời đi, để lại ba người bọn họ.  

Lúc này Chu Hảo Hảo mới quay người lại, cuối cùng cũng nhìn thấy cô rồi: " Hoài Thừa, sao Cố Niệm lại ở đây?" Trong mắt cô ta tràn đầy khó hiểu.  

Tống Hoài Thừa nhìn lướt qua bức tranh bên cạnh: " Cố Niệm đến đây vẽ tranh."  

Chu Hảo Hảo bừng tỉnh: " Cố Niệm, bây giờ cô còn vẽ tranh à? Trước kia tôi rất thích tranh cô vẽ, rất có hồn. Không gian nhà tôi quá rộng lớn, cô nhất định giúp chúng tôi vẽ thật đẹp đó."  

Cố Niệm nghiêm mặt, khuôn mặt mộc mạc của cô hoàn toàn không trang điểm: " Tống phu nhân, tôi đã đưa bản thiết kế cho Tống tiên sinh rồi. Tôi còn có việc, xin phép đi trước."  

Chu Hảo Hảo đi lấy chai nước khoáng: " Bên ngoài rất nóng, uống nước nhé."  

Cố Niệm cầm chai nước cô ta đưa tới: " Cảm ơn." Thực sự là người tốt.  

Ra khỏi cửa, sống lưng cô từ từ thả lỏng, cô không ngừng tự nói với mình: Được rồi, đều là quá khứ. Dù sao cô tới đây để kiếm tiền.  

Lỗ hỏng trong trái tim sau này cô sẽ vá lại, nhưng cô cũng không biết bao giờ mới hoàn toàn vá hết được đây. Chỉ sợ là cần thời gian cả đời..  

Vặn mở nắp chai, hơi ngẩng đầu lên uống nửa chai nước, cô thật là khát, không ngờ Chu Hảo Hảo nhìn ra được, hơn nữa lại hiểu lòng người cho cô chai nước.  

Thật ra kiểu phụ nữ như Chu Hảo Hảo, đa số đàn ông đều thích.  

Tính cách tốt lại có bề ngoài vượt trội, mà không phải là bình hoa, bây giờ vị trí là một người dẫn chương trình truyền hình, tại thành phố D cũng có chút danh tiếng.  

Với thân phận của Tống Hoài Thừa lấy người vợ như vậy cũng là chuyện hay, khó trách anh ta lại đưa cô ấy tới tham dự các hoạt động.  

Cố Niệm vừa đi, Chu Hảo Hảo liền thay đổi sắc mặt: " Hoài Thừa, anh nhìn xem mấy bức tranh này để chỗ nào cho phù hợp?"  

Tống Hoài Thừa càng trở nên trầm mặc: " Tuỳ em muốn xử lí thế nào cũng được, nhưng không thể treo ở đây."  

Chu Hảo Hảo nhíu mày: " Vâng, vậy khi nào anh có thời gian chúng ta cùng nhau treo ở phòng cưới."  

Tống Hoài Thừa không lên tiếng.  

Chu Hảo Hảo tức giận đến đau cả dạ dày, nhưng cô ta lại không tiện bộc phát, trong lòng lại càng hận Cố Niệm.  

Mấy ngày nay sau khi tan việc, Lục Diệp Thanh đều đến phòng tranh, nữ sinh học thấy anh còn tưởng lại có thêm giáo viên mới, không khỏi hiếu kì. Biết anh không phải là giáo viên, không khỏi mất mát.  

Cố Niệm cười: " Bác sĩ Lục, anh quấy nhiễu học trò của tôi."  

Lục Diệp Thanh sờ mũi: " Lỗi của tôi, sau này tốt nhất tôi không nên đến đây, doạ người rồi." Anh nói đùa. 

Lục Diệp Thanh lại mang đến cho Phán Phán rất nhiều đồ chơi. Phán Phán cực kì vui mừng, cao hứng hôn thẳng vào mặt anh.  

Phương Hủ Hủ nhìn thấy tất cả, bắt đầu ăn giấm chua: " Aizzz, vẫn là người khác phái hấp dẫn nhau, tôi mua cho con bé nhiều đồ chơi vậy, con bé vẫn không hôn tôi cái nào."  

Lục Diệp Thanh ôm con bé vào trong ngực: " Phán Phán, con sẽ chơi sao?"  

Cố Niệm nhìn mấy món đồ chơi kia, lại chua xót. Không biết vì sao hiện tại đồ chơi đắt như vậy, món đồ chơi cao cấp tận mấy trăm. Cô nhớ tới khi còn bé, điều kiện trong nhà không tốt, toàn chơi lò cò, chơi bùn bẩn.  

Phán Phán mở đồ chơi ra, trước tiên nhìn vào bức tranh, xong lại bắt đầu láp ráp.  

Lục Diệp Thanh dạy cho Phán Phán chơi, Cố Niệm và Phương Hủ Hủ một người đi học, một người vẽ tranh.  

Hơn 6 giờ, các cô mới bận rộn xong công việc. Mấy người họ đến quán trà gần đó ăn cơm.  

Phương Hủ Hủ giới thiệu cuộc thi nghệ thuật hội hoạ: " Cố Niệm, bức tranh kia mấy lão hoạ sĩ đều rất thích."  

Cố Niệm lau đũa: " Hiện tại mình chỉ có thể vẽ thuê, vẽ tranh trang trí gì đó thôi."  

Lục Diệp Thanh nhìn tay cô, trầm mặc không nói.  

Phán Phán ngồi một lúc, tự mình trèo xuống, cô bé khoa tay múa chân: " Mẹ, con muốn đến đó."  

Cố Niệm gật đầu, vốn định nói mẹ đi cùng con, nhưng lại nhịn xuống.  

Phán Phán tự mình đến khu tặng phẩm, chỗ đó rất nhiều búp bê, có thể dùng điểm tích luỹ để đổi lấy.  

" Bạn nhỏ, nếu thích có thể để cha mẹ đến đổi lấy đó."  

Phán Phán gật đầu, cô bé chỉ vào con búp bê đầu tiên.  

" Bé con xinh đẹp, ánh mắt tốt đấy, đây là con đắt tiền nhất đó."  

Phán Phán ngắm nhìn, khoé miệng khẽ giật, nhìn thêm vài lần, lại đi chỗ khác.  

Cửa hàng bên này và bên cạnh chỉ cách nhau một cánh cửa, Phán Phán hiếu kì, vô tình đi đến cửa hàng bên cạnh, cửa hàng bên cạnh là nhà hàng Trương gia. Phán Phán đi đến liền hắt hơi cái lớn, thu hút không ít sự chú ý.  

Một cô bé xinh đẹp như thiên sứ khiến cho mọi người nhìn không rời mắt.  

Tống Hoài Thừa cũng chú ý tới đứa bé này... 

Lại là đứa bé này, anh nhíu mày, cha mẹ của đứa bé thật sự không có trách nhiệm, lại để cho con bé chạy loạn.  

" Ông chủ Tống, ông biết đứa bé kia à?"  

Bọn họ ngồi trong phòng bao riêng, lúc này không đóng cửa, Tống Hoài Thừa vừa vặn nhìn thấy toàn bộ bên ngoài.  

Anh nhàn nhạt trả lời: " Trẻ con ở khu phố tôi."  

" Ồ, vậy à. Cô gái này lớn lên sẽ rất xinh đẹp, so với các ngôi sao nhỏ tuổi quảng cáo trên tivi còn đẹp hơn."  

Tống Hoài Thừa im lặng, nhẹ nhàng cười.  

Chỉ lát sau, thấy người tới, đôi mắt anh lập tức đông cứng lại.  

Phương Hủ Hủ cùng một ngươi đàn ông đi tới, Phương Hủ Hủ ngồi xổm xuống, xem tình hình này như muốn dạy dỗ đứa bé.  

Mà đứa bé kia cũng không nói chuyện.  

Người đàn ông kia ẵm đứa bé, bọn họ nghiêng người về phía anh.  

Tống Hoài Thừa bưng ly nước lên, nhấp một hơi thật sâu, anh nhìn thấy đứa bé kia tay chân múa loạn. Trái tim anh bỗng trật một nhịp.  

Người bên cạnh thương tiếc nói: " Thật sự đáng tiếc, thì ra không thể nói chuyện."  

Người đàn ông ôm đứa bé đi rồi, anh rơi vào trầm tư, anh đột nhiên nghĩ trước kia Cố Niệm rất thích trẻ con.  

Nếu như anh và cô có thể có con...  

" Ông chủ Tống."  

Tống Hoài Thừa bị kéo về hiện thực, tại sao anh lại nhớ cô, anh âm thầm nhíu mày.  

Sau khi trở về Phán Phán nói muốn món đồ chơi ở cửa hàng kia.  

Lục Diệp Thanh cười: " Ok, lát nữa sẽ mua cho con."  

Cố Niệm nhíu mày: " Không được, bác sĩ Lục, anh không thể nuông chiều con bé như vậy được."  

" Hiếm khi con bé yêu thích, một món đồ chơi thôi mà. Với lại, con gái là để chiều chuộng."  

Cố Niệm bị câu nói kia làm cho cảm động. Lúc nhỏ Cố Chu Đạo cũng nói với cô như vậy, hơn nữa ông còn một mực cố gắng cho cô một cuộc sống sung túc.  

Cho nên lỗi của ba, cô cũng có trách nhiệm.  

Cố Niệm nhìn Lục Diệp Thanh, nở nụ cười cảm kích.  

Chu Hảo Hảo ngồi một mình ở nhà, khoảng thơi gian này cô và Tống Hoài Thừa ở bên nhau ngày càng ít, không phải bọn họ sắp kết hôn sao? 

Có thể khoảng cách giữa bọn họ ngày càng xa rồi.  

Cô ta nhìn ảnh chụp trong máy vi tính, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình khoá, Cố Niệm, tại sao cô lại trở về? Vì cái gì?  

Cuối cùng cũng nhấn gửi đi.  

Màn đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, Chu Hảo Hảo mặc áo ngủ tơ tằm đứng trước cửa sổ, cửa sổ mở rộng, cơn gió thổi tới, khuôn mặt cô ta lạnh lẽo đến cực điểm.  

Mấy ngày sau, Tống Hoài Thừa mới thấy bưu kiện đóng gói này. Ảnh chụp vô cùng tốt, trong mắt người ngoài giống như cặp vợ chồng đang yêu nhau, người đàn ông thâm tình nắm tay cô gái.  

Tống Hoài Thừa ngồi ở bàn làm việc, chậm rãi kéo con chuột.  

Lê Hạ ngồi ở bên: " Sao lại im lặng thế?"  

Tống Hoài Thừa giương mắt, trong mắt nhìn Lê Hạ không có cảm xúc, chỉ thấy anh nhíu mày: " Cậu đối với cô gái kia không phải có hứng thú sao? Tôi cho cậu biết, cô gái đó là vợ của tôi."  

Lệ Hạ lập tức giật mình.  

" Cô ấy là Cố Niệm."  

" Mẹ kiếp." Lê Hạ thầm mắng một tiếng: " Làm sao có thể? Cậu kết hôn khi nào?"  

Tống Hoài Thừa và Cố Niệm kết hôn chỉ ít người biết. Lê Hạ ở nước ngoài nhiều năm làm sao biết được chuyện này.  

" Cho nên, không được có bất kì quan hệ gì với cô ấy, cô ấy không thích hợp với cậu."  

Lê Hạ bất mãn: " Chẳng phải đã li hôn sao, tư tưởng tôi không cổ hủ như vậy." Quả thật hắn cũn chỉ nhanh miệng khoe khoang: " Các người làm sao mà li hôn vậy?"  

Tống Hoài Thừa nhếch môi.  

" Tình cảm bất hoà? Cô ấy không yêu anh? Hay anh ở bên ngoài... rồi hả?" 

Tống Hoài Thừa đứng dậy: " Cậu có thể chết đi sống lại không?"  

Lê Hạ sờ mũi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Nhưng nhìn nét mặt của Tống Hoài Thừa, anh quyết đinh không nói.  

Mấy ngày nay, Cố Niẹm bận rộn trong phòng tranh, sau khi vẽ xong bức tranh cho Tống Hoài Thừa thì cô gọi cho hắn.  

Tống Hoài Thừa nhìn cuộc gọi đến, đã nhiều năm như vậy. Tên của cô rốt cuộc cũng vang lên lần nữa. Cho đến khi chuông báo sắp hết, anh mới bắt đầu nhận điện thoại. Anh ra hiệu, hội nghị tạm dừng.  

" Tống tiên sinh, bản phác thảo của anh đã làm xong rồi, tôi gửi đến công ty anh, anh xem có chổ nào sửa chữa không?"  

Tống Hoài Thừa dừng lại trước cổng thuỷ tinh, nhìn xa xăm là bầu trời xanh thẳm: " Cùng thành phố không cần chuyển phát nhanh, cô mang đến cho tôi."  

Cố Niệm cắn khoé môi, chẳng lẽ anh không biết cô đã xoá tất cả liên hệ với anh sao?: " Tôi sẽ mang đến."  

" Tôi đang ở công ty." Tống Hoài Thừa dặn dò.  

Cố Niệm đành phải đến công ty anh, cô nhớ trươc khi ly hôn, cô đã đến một lần. 4 năm qua, công ty đã đổi tên, một phong cách mới, chỉ có công ty không khí vẫn đơn giản như cũ.  

Cố Niệm nói tên, so với trước kia không giống.  

Cố Niệm rất may mắn vì lúc trước kết hôn với Tống Hoài Thừa không nhiều người biết, hiện tại tránh được rất nhiều xấu hổ.  

Khi đến phòng làm việc của anh, cô được cô gái xinh đẹp rót cho ly nước: " Cố tiểu thư, cô chờ một chút, Tống tổng đang họp."  

Cố Niệm gật đầu, cô thoải mái ngồi trên ghế sofa, nhìn phòng làm việc của anh.  

Cô và anh có sở thích giống nhau, phòng làm việc trang trí đơn giản thanh lịch, mặt tường có kê tủ sách thật cao.  

Tống Hoài Thừa là người rất ham học, thường xuyên đọc sách. Anh là người luôn đoạt học bổng của trường.  

Cố Niệm nhìn lướt qua, đột nhiên thấy khung hình. Cô vô thức đưa tay lên, ngược lại, đôi mắt của cô dần mở to, một loạt cảm xúc chậm rãi xông lên đầu.  

Đạt lại khung hình, cô ngồi lại tren ghế. Mãi chưa thấy Tống Hoài Thừa đến, cô dựa vào ghế, mắt dần híp lại.  

Tống Hoài Thừa bước vào, nhìn thấy cô nằm trên ghế, bước chân của anh vô thức nhẹ nhàng hơn.  

Độ ấm của phòng làm việc thấp, Cố Niệm cuộn trong ôm hai cánh tay lại, tóc che hơn phân nửa khuôn mặt. Cô gầy hơn trước rất nhiều, xương quai xanh xinh đẹp càng thêm nổi bật rồi.  

Tổng Hoài Thừa thơ một hơi, cầm điều khiển điều hoà chỉnh ấm hơn vài độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro