Chương 01: Thánh Quốc công chúa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Giữ đầu nó ấy; đúng rồi chàng trai!”

Con ngựa cái đảo tròn mắt, bộ lông thường ngày có màu trắng của nó giờ đã sẫm đi vì mồ hôi. Công chúa Remilia Scarlet Tepes, con gái lớn nhất của Vua Vlad Tepes II, người một ngày nào đó sẽ trị vì thánh quốc Crimsons, vừa sà xuống thế chỗ cho chàng trai vừa bị hất văng kia và thì thầm an ủi nhẹ nhàng.

“Bình tĩnh nào cô gái“, Remilia nói: “mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Không có gì phải lo lắng cả.”

Jorum Balner lẩm bẩm đầy thích thú. “không biết cô có bình tĩnh nổi không nếu như có gì đó to cỡ con ngựa con này đang chui ra khỏi người cô đấy, cô bé, nào Jarim, mau giúp công chúa đi! Nào, cố lên!”

Con trai ông là Jarim vội vàng tới bên cạnh cha mình và công chúa. Remilia bĩu môi kể cả khi dòng nước bọt nóng hổi từ miệng Bờm Trắng rớt xuống đôi giày vải trắng thêu nơ đỏ.

“Rặn một cái nữa đi nào cô bé,” Balnir nói, ông di chuyển từ từ dọc cơ thể con ngựa tới chỗ con ngựa con lúc này đang được bọc trong một lớp màng sáng màu, nó đã đi được một nửa chặng đường tới thế giới này.

Vốn ban đầu Remilia không hề định tới đây. Nhưng khi cô không muốn học bài, cô thường trốn đến trang trại Balnir để chiêm ngưỡng bầy ngựa nhà Balnir vốn dùng làm ngựa giống và để chơi với bạn mình là Jarim. Cả hai người đều biết rõ rằng con trai của một chuyên phối giống cho ngựa, cho dù là những con thú thường được mua làm vật cưỡi cho gia đình hoàng gia, không phải là một người bạn “phù hợp” cho một công chúa cao quý. Nhưng cả hai không để tâm gì đến chuyện đó, và trước giờ không có người lớn nào ngăn cản mối quan hệ này cả. Và vậy là cô cứ tới đây, xây dựng pháo đài, chơi ném tuyết, và chơi trò Vệ Binh Và Kẻ Cướp với Jarim, và rồi Jorum gọi hai người tới chứng kiến phép màu của sự sinh nở này.

Remilia đã nghĩ: “Phép màu của sự sinh nở” thực sự rất ghê tởm. Cô vốn không ngờ rằng sẽ có nhiều… chất nhờn đến vậy. Bờm Trắng cứ khẽ rít và thở hổn hển, chân nó duỗi thẳng đơ, và rồi với một âm thanh của thứ chất nhầy nhớp nháp con của nó đã bước vào thế giới này.

Cái đầu nặng nề của nó dúi vào đùi Remilia, và nó chợp mắt một lúc. Hai bên sườn nó phập phồng khi nó thở. Jarim mỉm cười, cậu vuốt ve cái cổ ẩm ướt, bộ bờm dày rối bù, và nhìn về phía cha cậu đang chăm sóc cho con ngựa con. Vào khoảng thời gian này trong năm trong chuồng ngựa rất là lạnh, hơi nước đang bốc lên từ cơ thể nóng và ướt nhẹm của nó. Bằng khăn và cỏ khô, Jorum lau sạch lớp màng bọc quanh cơ thể con ngựa con, và Remilia mỉm cười.

Ẩm ướt, sẫm màu, bốn chân dài ngoằng và bằng đôi mắt to, con ngựa con nhìn ra xung quanh, nó nháy mắt trước ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn lồng. Cặp mắt nâu lớn đó nhìn thẳng vào mắt Remilia. "Thật đẹp." Remilia nghĩ, cô như ngừng thở, và nhận ra rằng “phép màu của sự sinh nở” này thực sự rất kỳ diệu.

Bờm Trắng bắt đầu gượng đứng dậy. Remilia cũng nhảy dựng lên và lùi lại phía bức tường gỗ của chuồng ngựa để con thú lớn có thể quay vòng mà không va vào người cô. Mẹ và đứa con mới sinh hít ngửi lẫn nhau, rồi Bờm Trắng khịt mũi và bắt đầu liếm láp con trai nó.

"Hừm, tôi nghĩ cô cần tắm rửa và giặt giũ đấy, thưa công chúa.” Jorum nói.

Quả vậy, Remilia nhìn xuống người mình và trái tim cô chùng xuống. Bộ váy màu hồng phấn thắt nơ đỏ giờ đang dính đầy rơm và nước dãi ngựa, mẫu hậu mà biết thì...

Đột nhiên.

Có tiếng gà kêu quang quác và giọng nói lớn của một người đàn ông, và mặt Remilia chùng xuống. Cô cố chỉnh lại quần áo ngay ngắn nhưng không thành công, thở dài một tiếng, Remilia bước ra khỏi chuồng ngựa.

“Ngài Allain,” cô cố nói theo giọng điệu nghiêm trang nhưng thực tế nó khá là trẻ con và buồn cười. “Những người này rất tử tế với ta. Ta xin ngài đừng quấy rối lũ gà của họ nữa.”

Và cả bụi hoa hồng ta yêu thích nữa, cô nghĩ khi nhìn những đụn đất phủ đầy tuyết nơi những bông hoa đẹp đẽ vốn là niềm vui và sự tự hào của Vara Balnir sẽ nhú lên chỉ trong vài tháng nữa. Remilia nghe thấy tiếng Jorum và Jarim đi theo mình ra khỏi chuồng ngựa mà không cần quay lại nhìn, thay vì đó cô nhìn vị kỵ sĩ đang ngồi trên lưng ngựa, toàn thân mặc kín-

“Giáp ư!” Remilia mở to mắt ngạc nhiên. “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Thần sẽ giải thích trên đường đi,” Allain nói dứt khoát. “Thần sẽ cử người quay lại tìm ngựa cho người thưa công chúa. Kiên Định vẫn có thể chạy nhanh kể cả khi phải chở hai người.” Ông cúi xuống, bàn tay to lớn của ông nắm lấy cánh tay của Remilia, và kéo cô bé lên ngồi phía trước mình như không vậy. Vara cũng đã ra khỏi nhà khi nghe thấy tiếng ngựa phi nước đại. Bà đang lau tay bằng một cái khăn, và trên mũi bà có dính vết bột mì. Đôi mắt màu xanh dương của bà nở lớn, và bà nhìn chồng mình đầy lo lắng. Allain lịch sự gật đầu với bà.

“Chúng tôi sẽ giải thích chuyện này sau,” Allain nói. “Thưa bà.”

Ông lịch sự đưa bàn tay đeo găng sắt ra trước trán chào rồi thúc con ngựa Kiên Định của ông – nó cũng được trang bị kín giáp như ngài kỵ sĩ – và rồi con thú phi thẳng tới trước.

Cánh tay của Allain như một thanh nẹp bằng sắt bó quanh người Remilia. Nỗi sợ hãi dấy lên trong cô nhưng Remilia cố nén nó xuống kể cả khi tựa vào tay Allain.

“Ta biết cách cưỡi ngựa mà,” cô nói “Kể cho ta nghe xem có chuyện gì xảy ra đi.”

“Một kỵ sĩ từ Bờ Nam đã đến. Anh ta mang theo tin xấu. Vài ngày trước, hàng trăm con tàu nhỏ chứa đầy dân tị nạn tới từ Swain đã đổ bộ vào bờ biển của chúng ta,” Allain nói. Ông không hề bỏ tay mình ra. Remilia từ bỏ cố gắng đó, cô ngửa cổ lên chú ý lắng nghe, đôi mắt có màu đỏ sậm của ruby nở lớn và chăm chú nhìn vào khuôn mặt kiên định của Allain. “Nha Đỉnh thành đã thất thủ.”

“Sao cơ? Nha Đỉnh thành ư? Bằng cách nào? Do ai? Cái gì-”

“Chúng ta sẽ sớm biết thôi. Những người sống sót, bao gồm cả Hoàng Tử Arian, được dẫn đầu bởi cựu Dũng Sĩ của công quốc là Lãnh Chúa Leonidas. Ông ấy cùng Hoàng Tử Arian và những người khác sẽ tới Thành Đô trong vài ngày nữa. Leonidas đã cảnh báo chúng ta rằng ông ấy mang theo tin tức đáng báo động – hiển nhiên là vậy với một thứ đã phá hủy cả Nha Đỉnh thành. Thần được cử tới tìm người và đem người về. Người không nên chơi với những người dân thường như vậy vào lúc này.”

Remilia sửng sốt quay đi và nhìn về phía trước, tay cậu nắm chặt bờm Kiên Định. Swain công quốc. Cô chưa từng đến đấy, nhưng đã từng nghe kể những câu chuyện về nó. Đó là một vùng đất hùng mạnh, với những bức tường thành bằng đá vĩ đại và những tòa nhà đẹp đẽ. Nó đã được xây dựng bằng sự kiên quyết chống lại những kẻ thù hùng mạnh và dữ đội đã tạo nên danh tiếng cho nó. Không thể ngờ nổi nó lại có thể thất thủ – ai hay cái gì đủ mạnh mẽ để có thể đánh bại một đất nước như vậy chứ?

“Có bao nhiêu người đi cùng họ?” cô hỏi với giọng lớn hơn hẳn so với dự tính để người kia có thể nghe được với tiếng vó ngựa rầm rập khi họ quay về thành phố.

“Không rõ. Nhưng chắc chắn không phải là ít. Người đưa tin báo rằng đó là tất cả những người còn sống sót.”

Sống sót sau cái gì chứ?

“Và Hoàng Tử Arian?” Dĩ nhiên từ bé đến giờ cô đã nghe nhiều về Arian, và cô cũng biết tên của những vị vua, hoàng hậu, hoàng tử, công chúa các nước láng giềng. Đột nhiên mắt cậu mở lớn. Allain đã nhắc tới Varian – nhưng không nhắc tới cha của vị hoàng tử là Vua Ronys-

“Sẽ sớm trở thành Vua Arian. Vua Ronys đã ngã xuống cùng với Nha Đỉnh thành rồi.”

Tin tức tồi tệ này khiến Remilia choáng váng hơn cả việc hàng ngàn người đột nhiên mất nhà cửa. Gia đình của Remilia rất gắn bó với nhau – Remilia, em gái mới sinh là Flandare, mẹ Remilia là Hoàng Hậu Lianne, và dĩ nhiên là cả Vua Vlad. Cô cũng từng thấy cách một số nhà lãnh đạo cư xử với gia đình mình, và biết rằng gia đình mình khăng khít hơn tất thảy. Nghĩ đến chuyện mất đi thành phố của mình, cuộc sống vốn có, và cha mình-

“Tội nghiệp Arian,” cô nói đầy thông cảm

Allain gật đầu. “Đúng vậy,” ông nói. “Đó quả là một ngày đen tối cho cậu ấy."

Remilia chợt rùng mình, không phải do cái lạnh trong một ngày mùa đông sáng sủa như thế này. Buổi chiều đẹp đẽ, với bầu trời xanh và khung cảnh phủ đầy tuyết quanh co, chợt trở nên đen tối hơn bao giờ hết.

Vài ngày sau, Remilia đang đứng trên tường thành của lâu đài, cô tới trò chuyện với Falric là một vệ binh và đưa cho anh ta một ca trà nóng bốc khói. Những cuộc viếng thăm như vậy, như những khi Remilia tới thăm gia đình Balnir, thăm những đầy tớ hầu gái phục vụ bếp lâu đài, thăm thợ rèn, và thực ra là thăm tất cả những người đầy tớ phục vụ cho hoàng gia, đều rất đỗi quen thuộc. Vlad lúc nào cũng thở dài, nhưng Remilia biết rằng chẳng ai bị trừng phạt vì tội nói chuyện với cô cả, Vlad là một vị vua hiền từ, ông thường chiều theo sở thích của Remilia, kể cả khi nó không phù hợp với một cô công chúa như học cách chiến đấu hoặc cưỡi ngựa chẳng hạn.

Falric mỉm cười biết ơn và cúi mình đầy kính trọng, rồi anh tháo găng tay ra để cái ca có thể làm ấm những ngón tay lạnh cóng của mình. Tuyết sắp rơi, và bầu trời toàn một màu xám xịt, nhưng thời tiết vẫn còn sáng sủa. Remilia tựa vào tường và tựa cằm vào hai tay đang gấp. Cô nhìn ra dãy đồi trắng xóa xứ Tirisfal, dọc con đường xuyên qua Rừng Thông Bạc tới Bờ Nam. Con đường mà Lenonidas, pháp sư Khadga, và Hoàng Tử Arian sẽ tới.

“Có thấy dấu hiệu gì của họ không?”

“Không thưa Điện Hạ,” Falric trả lời và nhấp món đồ uống nóng. “Có thể là hôm nay, ngày mai, hoặc ngày kia. Nếu người muốn nhìn thấy, thưa Điện Hạ, người có thể phải đợi ít lâu đấy.”

Remilia cười với anh ta, mắt nheo lại đầy vui vẻ. “Vẫn vui hơn là học bài, mấy bài giảng của thái phó chỉ làm ta thêm buồn ngủ.” cô nói.

“Chà, thưa Điện Hạ, người phải biết rõ điều đó hơn tôi mà,” Falric lịch thiệp nói, rõ ràng đang cố cưỡng lại một điệu cười toe toét để đáp lại.

Trong khi người lính canh đang nhấp nháp món trà, Remilia thở dài và lại nhìn xuống con đường như cô vẫn nhìn hàng tá lần trước. Điều này ban đầu có vẻ rất thú vị, nhưn giờ đây cô đang dần trở nên buồn chán. Cô muốn trở lại thăm con ngựa con của Bờm Trắng, và bắt đầu thắc mắc việc lẻn đi trong vài tiếng mà không bị phát hiện sẽ khó khăn đến thế nào. Falric nói đúng. Leonidas và Arian có thể phải mất đến vài ngày nữa mới đến nếu-

Remilia đột nhiên nháy mắt. Cô từ từ nhấc cằm lên khỏi bàn tay và nheo mắt lại.

“Họ tới rồi!” Remilia hô lên vào chỉ tay.

Falric ngay lập tức tới bên cô, bỏ quên cả cái ca. Anh gật đầu.

“Người có con mắt sắc bén đấy thưa công chúa! Marwyn!” anh gọi. Một binh sĩ khác chuyển sang tư thế đứng nghiêm. “Đi báo tin cho nhà vua rằng Leonidas và Arian sắp tới rồi. Họ sẽ tới đây trong vòng một giờ nữa.”

“Vâng thưa đại úy,” anh chàng nói và chào.

“Để ta làm! Ta sẽ đi!” Remilia vừa nói vừa đi. Marwyn ngập ngừng và ngoái lại nhìn cấp trên của mình, nhưng Remilia quyết vượt anh ta. Cô lao xuống cầu thang, trượt trên băng và nhảy bước băng qua nốt quãng đường còn lại, rồi chạy ngang qua sân, trượt chân dừng lại ngay khi tới ngai phòng và trấn tĩnh mình lại. Hôm nay là ngày Terenas gặp mặt đại biểu của dân chúng để lắng nghe thỉnh cầu của họ và làm những gì có thể để giúp họ.

Remilia dừng lại trước ngã rẽ vào phòng ngai vàng, chỉnh trang lại y phục. Cô hít một hơi, thở ra làn khói trắng, và gật đầu khi tiến về phía hai vệ binh, họ nghiêm nghị chào và quay sang đẩy mở cánh cửa cho cô.

Ngai phòng rõ ràng là ấm áp hơn hẳn khu sân bên ngoài, dù cho đó là một căn phòng lớn làm bởi đá cảm thạch với trần làm bằng vòm cao. Kể cả là một ngày u ám như thế này, khung cửa sổ bát giác trên đỉnh mái vòm cũng rọi sáng bởi ánh sáng tự nhiên. Những ngọn đuốc đặt trên đế ven tường cháy đều đều, tăng thêm hơi ấm và sắc cam cho căn phòng. Một hình tròn phức tạp bao quanh biểu tượng Crimsons nằm trên sàn, giờ đang bị che kín bởi một nhóm người đang kính cẩn chờ đến lượt mình hầu.

Ngồi trên ngai vàng khảm ngọc đặt trên bệ cao là Vua Vlad Tepes II. Mái tóc ông mới chỉ điểm chút tóc bạc ở thái dương, khuôn mặt chỉ mới có đôi vết nhăn, với nhiều nét vui tươi hơn hẳn với vẻ cau mày hiện trên khuôn mặt lẫn tâm hồn ông. Ông quàng một tấm áo choàng đẹp đẽ có màu lam và tím được thêu những đường vàng lấp lánh trong ánh đuốc và làm nổi bật vương miện của mình. Vlad hơi nghiêng người về phía trước, chăm chú nghe người đàn ông đang đứng trước mặt ông nói – một tiểu quý tộc mà lúc đó Remilia không thể nhớ ra tên là gì. Đôi mắt ông, với màu xanh lục lam, tập trung nghe người đàn ông nói.

Trong chốc lát, dù biết rõ ai là người cậu sắp phải thông báo, Remilia vẫn chỉ đứng đó ngắm nhìn cha mình. Cô cũng giống như Arian, là con của một đức vua, là một người sẽ kế thừa ngai vàng. Nhưng giờ Arian không còn cha nữa, và Remilia cảm thấy hơi nghẹn họng trước suy nghĩ phải nhìn thấy ngai vàng đó trống trơn, hay phải nghe những bài ca cổ xưa tại lễ đăng quang của mình.

Khẩn cầu Ánh Sáng, xin hãy để cho ngày đó tới càng muộn càng tốt.

Có lẽ cũng cảm thấy cái nhìn của con gái yêu dấu, Vlad nhìn ra phía cửa. Mắt ông nheo lại cười trong chốc lát, rồi ông lại hướng sự chú ý tới người đang thỉnh kiến.

Remilia đằng hắng và bước tới trước. “Xin thứ lỗi vì đã xen ngang. Thưa Phụ Vương, họ đã tới rồi. Con đã nhìn thấy họ! Họ sẽ tới đây trong vòng một giờ nữa.”

Vlad trở nên nghiêm nghị. Ông biết “họ” là ai. Ông gật đầu. “Cảm ơn con gái.”

Đám đông nọ quay sang nhìn nhau; hầu hết bọn họ cũng đều biết về “họ” là ai và họ bắt đầu di chuyển như thể cuộc gặp mặt đã kết thúc. Vlad giơ một tay lên. “Không. Thời tiết vẫn ổn và con đường vẫn thoáng đãng. Họ sẽ sớm tới đây, nhưng chưa tới ngay đâu. Cho tới lúc đó, chúng ta vẫn tiếp tục.” Ông cười buồn. “Ta có cảm giác rằng một khi họ tới, những cuộc diện kiến như thế này có thể sẽ phải hoãn lại. Hãy cứ làm xong việc này trước khi tới chuyện đó.”

Remilia nhìn cha mình với đầy vẻ ngưỡng mộ và tự hào. Đó là lý do tại sao người dân lại yêu quý Vlad đến vậy – và lý do tại sao nhà vua luôn lờ đi những “chuyến phiêu lưu” của con gái mình tới gặp những người dân thường hay những trò mà mẫu hậu sẽ tức giận khi bắt gặp Remilia làm. Vlad rất quan tâm tới những người dân mà ông cai trị, và đang truyền tình cảm đó cho cô con gái sẽ kế vị mình trong tương lai.

“Con có cần ra đón họ không thưa Phụ Vương?”

Vlad nhìn con gái một chốc, rồi lắc đầu. “Không. Ta nghĩ tốt nhất con không nên tham dự cuộc họp này.”

Arthas cảm thấy sửng sốt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, phải rồi, Remilia chỉ mới hơn 5 tuổi, vẫn còn quá nhỏ để có thể tham gia vào công việc chính thức của hoàng gia. Nén lại cảm giác thất lạc, Remilia hít một hơi, cúi chào, rồi lui ra.

Một tiếng sau, Remilia Scarlet đã ẩn náu an toàn trên một trong những ban công nhìn xuống ngai phòng. Cô tự cười với chính mình; cô vẫn còn đủ nhỏ con để nấp dưới ghế nếu có ai đó thò mũi vào kiểm tra. Remilia hơi bồn chồn một chút; thêm một hai năm nữa thì cô sẽ không thể làm được điều này nữa.

Nhưng trong một hai năm nữa, chắc hẳn Phụ Vương sẽ hiểu rằng mình đã xứng đáng được có mặt tại một sự kiện như vậy, và mình sẽ không phải trốn nữa.

Ý nghĩ đó làm cô thấy vui. Remilia cuộn áo choàng lại và dùng nó làm gối trong khi chờ đợi. Căn phòng được giữ ấm nhờ những lò sưởi, đuốc, và thân nhiệt của nhiều người tập trung trong một không gian nhỏ. Hơi ấm và tiếng nói lầm rầm dễ chịu trong những cuộc tranh luận thông thường ru ngủ, và cô đã suýt ngủ quên.

“Tâu Bệ Hạ.”

Giọng nói mạnh mẽ vang dội kéo Arthas tỉnh dậy.

“Thần là Leonidas Vargas, một kỵ sĩ của công quốc Swain.”

Họ đây rồi! Lãnh Chúa Leonidas, cựu Dũng Sĩ của Nha Đỉnh thành… Remilia nhoài ra dưới ghế và cẩn thận nhỏm dậy, cố nấp sau bức màn xanh lam che quanh lô ban công, và hé mắt nhìn ra.

Leonidas quả đúng là một chiến binh, Remilia nghĩ khi nhìn người đàn ông đó. Dáng người cao ráo mạnh mẽ, ông mặc bộ áo giáp nặng nề với vẻ thoải mái chứng tỏ ông đã quá quen với trọng lượng của nó. Mặc dù môi trên và cằm ông vẫn có một bộ ria dày và một chỏm râu ngắn, đầu ông lại gần như hói trọc; chút tóc ít ỏi còn lại được buộc lại thành một đuôi ngựa nhỏ. Bên cạnh ông là một ông già mặc một bộ áo choàng tím.

Ánh mắt của Remilia hướng tới cậu bé chỉ có thể là Hoàng Tử Arian Wrynn. Cao gầy nhưng lại có bờ vai rộng hứa hẹn một ngày nào đó cơ thể mảnh dẻ này sẽ phổng phao to lớn, trông cậu tái nhợt và kiệt quệ. Remilia co rúm lại khi nhìn cậu bé kia dù cậu ta chỉ hơn cô vài tuổi nhưng lại trông cô độc và sợ hãi. Khi được nhắc đến, Arian bình tĩnh lại và trả lời một cách lịch sự. Vlad rất biết cách làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Ông nhanh chóng giải tán đám đông chỉ để lại vài cận thần cùng các lính gác và đứng lên khỏi ngai vàng để chào đón những vị khách.

“Xin mời ngồi,” ông nói, quyết định không ngồi trên ngai vàng vinh quang của mình, thay vì đó ông ngồi trên bậc trên cùng của bệ. Ông kéo Arian xuống ngồi cạnh mình bằng một cử chỉ hiền hậu. Remilia mỉm cười.

Vẫn còn ẩn nấp, công chúa của thánh quốc Crimsons ngắm nhìn và lắng nghe cẩn thận, và âm thanh vọng tới phía cô nghe rất kỳ cục. Nhưng khi nhìn người chiến binh vĩ đại xứ Bạo Phong – và hơn thế nữa, khi cô nhận thấy đường nét xanh xao của vị vua tương lai của một vùng đất đẹp đẽ như vậy – bằng một cảm giác đáng sợ Remilia nhận ra tất cả những chuyện này không phải là điều tưởng tượng; tất cả những chuyện đó thực tế đến chết chóc, và thật đáng sợ.

Người đàn ông đó nói về loài sinh vật gọi là Dã Nhân mà bằng cách nào đó đã tràn vào được công quốc. To lớn, nước da màu lục, răng to như ngà và khát máu, chúng tạo thành một “ đội quân đông đảo” tràn tới như một cơn thủy triều gần như không thể ngăn chặn nổi – “Đủ để phủ kín mặt đất từ bờ biển này tới bờ biển kia,” Leonidas nói một cách kinh hoàng. Chính những con quái vật đó đã tấn công Nha Đỉnh thành và khiến cho cư dân trở thành những dân tị nạn – hoặc những cái xác, Remilia đã nhận ra điều đó. Mọi thứ trở nên sôi nổi hơn khi có cận thần nào đó rõ ràng không tin Leonidas làm ông  nổi giận, nhưng Vlad đã xoa dịu tình hình và kết thúc cuộc gặp mặt đó. “Ta sẽ triệu hồi các vị vua láng giềng,” ông nói. “Những sự kiện này khiến tất cả chúng ta đều phải lo lắng. Thưa Bệ Hạ, ngài có thể ở lại nhà ta và ta sẽ bảo vệ ngài cho tới khi nào ngài không cần nữa.”

Remilia mỉm cười. Arian sẽ ở lại đây, trong cung điện này, cùng với cô. Sẽ thật vui khi có được một cậu bé quý tộc khác chơi cùng. Flandare vẫn còn nhỏ, dù cô rất quý Jarim, cậu cũng biết rằng cơ hội cho họ chơi cùng nhau là rất giới hạn. Nhưng Arian lại là một hoàng tử và là người của hoàng tộc như Remilia và họ có thể chơi đùa với nhau, cưỡi ngựa cùng nhau, và cùng đi phiêu lưu-

“Ngài đang bảo chúng ta phải chuẩn bị cho chiến tranh ư.” Giọng của cha cậu cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, và Remilia bỗng lại thấy ảm đạm.

“Vâng,” Leonidas trả lời. “Một cuộc chiến cho sự tồn vong của chủng tộc chúng ta.”

Remilia nuốt nước bọt, rồi rời khỏi lô ban công một cách im lặng như lúc cô tới.

Đúng như Remilia dự đoán, một lát sau Hoàng Tử Arian bước vào phòng khách. Chính Vlad hộ tống cậu bé đi, vừa đi vừa nhẹ nhàng đặt một bàn tay trên vai cậu. Nếu ông có ngạc nhiên khi thấy con mình đang chờ tại phòng khách thì ông cũng đã không thể hiện ra.

“Remilia. Đây là Hoàng Tử Arian Wrynn, nhà vua tương lai của Swain công quốc.”

Remilia cúi chào hoàng tử kia một cách thanh lịch. “Chào Hoàng Tử,” cô trang trọng nói, “Ta chào mừng ngài đến với Crimsons. Ta chỉ mong được ở trong một hoàn cảnh vui vẻ hơn.”

Arian cúi chào lại một cách trang nhã. “Như ta đã nói với Vua Vlad, ta rất cảm kích vì tình hữu nghị và sự trợ giúp của các ngài trong thời khắc khó khăn này.”

Giọng cậu mệt mỏi và có vẻ gượng ép. Vlad cởi giúp cậu tấm áo choàng, áo chẽn, quần túm, tất cả làm từ vải lụa được thêu dệt một cách cầu kỳ đẹp đẽ. Nó bẩn tới nỗi trông như Arian đã mặc chúng cả nửa đời mình rồi. Mặt cậu rõ ràng đã được lau sạch, nhưng vẫn còn vết bẩn trên thái dương và đất dính trong móng tay.

“Ta sẽ cử vài người hầu tới phục vụ ít thức ăn, khăn sạch, nước nóng, và một bồn nước nóng để ngài có thể thư giãn, thưa Hoàng Tử Arian.” Vlad tiếp tục gọi cậu bé bằng danh hiệu; có thể dần dần việc này sẽ giảm bớt, nhưng Remilia hiểu tại sao giờ đây nhà vua lại nhấn mạnh điều đó đến vậy. Arian cần phải biết rằng mình vẫn được tôn trọng, vẫn là vua chúa trong khi cậu gần như đã mất tất cả mọi thứ trừ mạng sống của mình. Arian ngậm môi lại và gật đầu.

“Cảm ơn ngài,” cậu nói.

“Remilia, con trò chuyện với ngài ấy nhé.” Vlad siết nhẹ vai Arian một cách ấm áp, rồi ông đi ra và đóng cửa lại.

Hai đứa bé cứ nhìn nhau. Tâm trí Remilia hoàn toàn trống rỗng. Sự im lặng cứ kéo dài mãi một cách không thoải mái. Cuối cùng cô nói, “Tớ rất tiếc về cha của cậu.”

Arian co rúm lại và quay đi, cậu bước về phía khung cửa sổ cỡ lớn nhìn ra Hồ Lordamere. Cơn mưa tuyết vẫn đe dọa sẽ rơi suốt cả sáng cuối cùng đã đến, nó nhẹ nhàng buông tấm mền êm ái xuống bao phủ khắp vùng đất. Thật là tệ – trong một ngày sáng đẹp, người ta có thể nhìn tới tận Thành Fenris. “Cảm ơn cậu.”

“Tớ chắc rằng ông ấy đã chiến đấu và hi sinh rất dũng mãnh.”

“Ông ấy bị ám sát.” Giọng Varian lờ đờ vô cảm. Remilia quay sang nhìn cậu đầy sửng sốt. Gương mặt cậu khi nhìn ngang từ phía Remilia và được chiếu sáng bởi ánh sáng lạnh lẽo của một ngày mùa đông trông thật bình tĩnh đến bất thường. Chỉ đôi mắt cậu, đôi mắt màu nâu đỏ ngầu chứa đầy nỗi đau là còn có vẻ nhanh nhẹn. “Một người bạn đáng tin cậy đã nói chuyện riêng với ông ấy. Rồi hắn ta giết ông ấy. Đâm ngay vào tim."
Remilia cứ nhìn chòng chọc. Cái chết trong một trận chiến vẻ vang đã là rất khó để chịu đựng được rồi, nhưng mà-

Remilia hấp tấp đặt tay lên cánh tay của vị hoàng tử kia. “Tớ đã tận mắt thấy một con ngựa con được sinh ra vào hôm qua,” cô nói. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đây là điều đầu tiên nảy ra trong trí óc Remilia và rồi cô nói một cách nghiêm túc. “Khi thời tiết dịu đi, tớ sẽ đưa cậu tới gặp nó. Nó là thứ đáng ngạc nhiên nhất trên đời này.”

Varian quay sang nhìn cô một lúc lâu. Trên mặt cậu trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau – tội lỗi, không tin tưởng, biết ơn, khát khao, hiểu biết. Đột nhiên cặp mắt nâu đó tràn đầy nước mắt và Varian quay đi chỗ khác. Cậu gập hai tay và co mình lại, hai vai run lên trong tiếng khóc cậu đang cố gắng chặn lại. Nhưng nước mắt vẫn tuôn ra, tiếng khóc bi ai đau khổ cho một người cha, một vương quốc, một cách sống mà hẳn là cậu không được tỏ ra đau buồn được cho tới tận giây phút này.

“Tớ ghét mùa đông,” Varian thổn thức, và chỉ bằng ba từ đơn giản đó sự đau đớn của cậu đã được truyền tải đầy đủ tới Remilia. Không thể đứng nhìn nỗi đau đớn đến như vậy, nhưng lại bất lực chẳng thể làm được gì, cậu thả tay xuống và quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài kia, tuyết vẫn tiếp tục rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro