Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Bình ngẩn ngơ say mê nhìn theo Sư Tử, thân hình cao to, khuôn mặt đẹp trai, rồi lại còn là tổng giám đốc của một công ty danh tiếng mà bao nhiêu phụ nữ phải chết mê chết mệt nữa chứ...

Vậy mà giờ đây lại đứng bếp...

Haizzzz kiếp này của anh chắc sẽ làm thê nô cho tôi thôi.

Thiên Bình nghĩ đến đây bỗng cười tủm tỉm.

Sư Tử nghe thấy liền quay lại nhìn, nhìn điệu cười xấu xa của Thiên Bình, là Sư Tử biết ngay Thiên Bình đang nghĩ xấu về hắn rồi.

- Em đang nghĩ gì mà cười tủm tỉm thế?

Thiên Bình thấy Sư Tử nóng lòng muốn biết liền giở giọng trêu đùa.

- Tôi đang nghĩ là nếu...anh nằm phía dưới tôi...thì thế nào...

Sư Tử nghe được bất giác đỏ mặt, dục vọng trong người lại nổi dậy.

Thiên Bình hôm nay lại dám trêu hắn.

- Được, không cần nghĩ, tôi sẽ biến nó thành sự thật luôn.

Sư Tử tiến lại gần Thiên Bình, giở nụ cười của sói.

- Anh...anh...tôi đùa thôi...

Sư Tử ghé sát tai cảnh cáo Thiên Bình.

- Anh tưởng em muốn.... Anh sẽ không phản đối đâu...

Thiên Bình bất giác đỏ mặt, tên này...thật nguy hiểm...

Không nên đụng vào Sư Tử, chỉ làm Thiên Bình bị thương thôi...

Hửm...

Có mùi gì đó khét khét.... Thiên Bình liếc nhìn phía bếp...

Cái chảo...

- Á... trứng sắp cháy rồi kìa...

Thiên Bình hét lên, Sư Tử luống cuống chạy lại xử lí....

Trời ơi....tưởng chuyên nghiệp lắm chứ....

-----

Một đĩa trứng khét được bày biện trước mặt Thiên Bình .

Thiên Bình đổ mồ hôi hột. Đôi môi hơi rung rung.

- Cái này...liệu...ăn vào có chết không?
Cô ngập ngừng từng chữ, đĩa trứng cháy khét, còn bốc mùi nữa chứ...

- Hay là để tôi đổ đi...

Sư Tử thấy vậy liền cầm đĩa trứng tính đem đi đổ, nhưng lại bị Thiên Bình giựt lại.

- Ai nói tôi không ăn, đưa đây, đổ thức ăn là mang tội đó.

Thiên Bình giựt lại, cầm thìa lên, dùng hết can đảm, múc một ít đưa vào miệng.

Sư Tử chăm chăm nhìn Thiên Bình.

Thật sự...

- Oẹ...mặn quá....

Rất khó nuốt.

Sư Tử hấp tấp rót nước cho Thiên Bình.

Thiên Bình cầm lấy nhanh chóng uống sạch.

Trán vẫn còn đẫm mồ hôi.

- Tôi nghĩ...lâu lâu phá luật một bữa chắc cũng không mang tội đâu. Ha ha... Phải không???

Vừa nãy thì hùng hồn tuyên bố, giờ đây thật mất mặt quá đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro