Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc cốc.

- Thưa tổng giám đốc, tôi xin phép vào nha.

Thiên Bình tức giận nhưng vẫn phải tươi cười, bảo nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cô. Cái tên chết tiệt vào phòng Sư Tử, mình phải xin phép sao?

- Vào đi.

Một giọng nói lạnh lùng như băng vang ra.

Thiên Bình nhếch mép cười.

" Hứ! Lại còn "vào đi"! Sao mà bất lịch sự thế không biết.

Thiên Bình đẩy cửa bước vào, đóng rầm cửa lại, khuôn mặt tươi cười đã biến mất.

- Tìm tôi có việc gì, nói mau đi, tôi đang bận lắm...
Sư Tử đang xem tài liệu, bỗng dừng lại. Ánh mắt chim ưng nhìn Thiên Bình.

- Em đợi xíu, để tôi coi hết đống văn kiện này rồi sẽ chứng minh, tôi thích nằm dưới hay trên.

Câu nói đầy ma mị của Sư Tử khiến Thiên Bình đỏ bừng mặt.

- Cái đó... Tôi chỉ đùa thôi...

Sư Tử nheo mắt lại, vừa nãy Sư Tử còn tưởng Thiên Bình sẽ không tin bắt hắn phải chứng minh chứ 😳 😳 😳!!!
Sư Tử đứng dậy, tiến lại gần Thiên Bình.

- Anh...anh...lại muốn làm gì? Đây là công ty đó!

Thiên Bình hét lên, Sư Tử thấy vậy thì bịt miệng Thiên Bình lại.

- Im lặng, anh...chỉ muốn ôm em một lát thôi!

Thiên Bình sững sờ, bàn tay to lớn của Sư Tử vòng qua chiếc eo nhỏ của Thiên Bình, cả thân hình to lớn của người đàn ông bao trùm thân hình bé nhỏ của người phụ nữ.

Một khung cảnh hết sức đẹp, tựa bức tranh thủy mặc của cặp đôi tình nhân đang yêu nhau sâu đậm vậy.

Hắn ta bị làm sao vậy?

Thiên Bình nhìn Sư Tử bằng ánh mắt khó hiểu.

Tự dưng lại biến thành đứa trẻ 3 tuổi rồi, thích được ôm, được nũng nịu.Sư Tử trông có vẻ rất mệt mỏi, chắc là tại đống văn kiện kia, đúng là đứng đầu một công ty đâu phải dễ...

Thiên Bình có chút cảm thương

...

Bàn tay bé nhỏ của Thiên Bình vươn lên xoa xoa đầu Sư Tử.

Tim cô sao lại đập mạnh thế này.

Sư Tử nhìn Thiên Bình,lại là ánh mắt đó, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của Sư Tử, hắn đang nghĩ gì??? Cô thực sự rất muốn biết!!!

Làm gì mà nhìn chằm chằm vào mình thế? Muốn đấu hả!

- Anh...

Chưa kịp nói,Thiên Bình  đã bị bịt miệng bằng nụ hôn của Sư Tử.

Vẫn rất ngọt ngào, ngọt hơn kẹo, đã ăn rồi thì khó mà cưỡng lại, chỉ có cách... hoà theo nó... mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro