Chương 2 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Lâm Sư Tử tỉnh dậy, phát hiện mình nằm ở trên giường to. Màu sắc trong phòng là màu đỏ thẫm làm chủ đạo. Cô cũng không có bị trói tay chân, quần áo trên người vẫn như cũ. Kéo ra rèm cửa sổ sát đất, bên ngoài ánh nắng tươi sáng. Đây là một biệt thự độc lập, bây giờ cô đang ở trên tầng hai. Toàn bộ bên ngoài phòng ốc ở các góc đều là camera. Về phần trong phòng, không thể nào không có.

Sau đó cô vào phòng rửa tay, bên trong chỉ có đồ dùng rửa mặt của nam nhân. Lâm Sư Tử tra xét một cái nhãn hiệu, trong lòng đã khẳng định trước khi hôn mê. Anh vẫn thường dùng nhãn hiệu này, nơi này chắc là phòng của anh.

Lâm Sư Tử ngồi ở trên bồn cầu, chậm rãi quan sát, nơi này giống như tràn đầy dấu vết hơi thở quen thuộc. Nhiều năm như vậy, cô còn nhớ rõ Cố Thiên Yết lần đầu tiên ôm lấy cô, vội vã trượt từ trên trận băng chạy ra bãi đậu xe lúc ấy Lâm Sư Tử dựa sát vào ngực anh, cảm giác bắp thịt của anh thực cứng, tim của anh đập rất nhanh.

Cô nhắm mắt lại, chuyện cũ rõ mồn một ngày trước mắt. Đột nhiên nghe có người gõ cửa vào phòng, xem ra cũng không có muốn tránh mặt cô, cho nên làm ra tiếng vang rất rõ ràng.

Lâm Sư Tử chỉ rửa mặt qua, nhìn người trong gương , chẳng qua là so năm năm trước sắc mặt hơi tái nhợt, không chút phấn son. Hít một hơi, Lâm Sư Tử muốn đẩy cửa ra, lại cảm thấy cửa này trong nháy mắt có chút nặng.

Quá mức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của hai người trước cửa và sau cửa. Rốt cuộc cô vẫn phải đi ra ngoài, đã thấy Thiên Yết ngồi ở trên giường cô mới vừa ngủ. Áo đen quần đen, năm tháng không có ở trên mặt anh lưu lại dấu vết, nhưng là ánh mắt, cặp mắt hờ hững như vậy,  giống như cô ở trong mắt anh chỉ là một người xa lạ. Tay phải của anh mang cái bao tay da màu đen, Lâm Sư Tử biết là bởi vì năm đó cô bắn phát súng kia trúng anh. Phát súng kia độ chính xác cùng khoảng cách, tay phải của anh từ đó tàn phế, cũng là bình thường. Nhưng là cô không có lựa chọn, cho dù tất cả có quay lại một lần nữa, cô vẫn sẽ làm như vậy. Cô thà làm anh  bị thương, cũng không thể nhìn anh chết ở trước mặt mình.

Lâm Sư Tử bình tĩnh đi tới, Cố Thiên Yết nhìn cô mấy giây không nhúc nhích. Đợi cô đứng lại rồi, anh chợt đứng dậy, nói: "Muốn ăn ít đồ sao?"

Cô gật đầu một cái, Cố Thiên Yết lại liếc nhìn cô một cái, xoay người đi ra ngoài trước.

Phòng khách rất lớn, màu chủ đạo là vàng nhạt. Ăn cơm chỉ có cháo trắng, dưa muối và bánh bao. Nếu Anh đã làm chủ nhà tốt thì cô liền phối hợp làm người khách tốt. Thấy anh hết thảy đều chỉ dùng tay trái, cô cũng không có nói chuyện muốn giúp đỡ.

Hai người lẳng lặng, cho đến ăn cơm xong cũng không nói một câu. Lâm Sư Tử ăn được rất ít, vẫn không che dấu chút nào suy nghĩ nhìn anh. Hai thái dương mơ hồ có tóc bạc rồi, trước ăn cháo còn có thể theo thói quen thoáng một cái ánh mắt mị hoặc . . . .

Cuối cùng hai người đều dừng lại, đầu anh ngước nhìn lên hỏi: "Nhìn chưa đủ? Nhất định phải đem năm năm nay một chút xíu thay đổi cũng phải thấy rõ ràng?"

Cố Thiên Yết đột nhiên mắt sáng như đuốc, nhìn cô. Trong nháy mắt hờ hững kia giống như biến mất, nhưng là chẳng qua chỉ là chốc lát, trong mắt anh cô vẫn là người xa lạ.

Anh nói: "Luật cũ, cô rửa bát."

Vì vậy Lâm Sư Tử đứng lên đi rửa bát. Xong ánh mắt anh có thể đem sau lưng của cô từ đầu đến chân đả thương.

Rửa xong hai bát, Lâm Sư Tử đang muốn đặt ở trên kệ thì anh đột nhiên đứng lên, từ hông ôm lấy cô, vội vàng không kịp chuẩn bị, hết sức thô lỗ, một đống chén cùng cái mâm còn có dao rơi xuống mặt đất, vỡ nát.

Anh hôn qua cô, hai người thở hồng hộc nhìn đối phương. Sau đó anh cắn lên môi của cô, rất nhanh liền có máu tươi. Tay anh ôm chặt ở hông của cô, giống như là muốn bẻ gảy nó, nhưng là cô có thể cảm giác được tay phải của anh không thể dùng được lực.

Sau đó Cố Thiên Yết đem cô đặt ở bên cạnh bồn rửa, dùng tay trái cỡi ra đai lưng. Anh tiến vào vừa mãnh liệt vừa thô lỗ, Lâm Sư Tử đau đến rên rỉ.

Cô nhìn ánh mắt của anh, giờ khắc này anh mới không có còn cặp mắt hờ hững kia. Ánh mắt của anh rất đen, đầy tưởng niệm cùng đau đớn. Lâm Sư Tử chợt không dám nhìn thẳng vào mắt đó nữa, quay đầu đi, đẩy ra tay phải đang ôm cô, kéo cái bao tay, lộ ra bàn tay gầy gò tái nhợt, lòng bàn tay có một vết sẹo thật lớn. Anh cũng quay đầu, vung tay lên tát vào má trái cô, nơi đấy lập tức sưng lên .

Chờ anh qua trận, lập tức rút người ra rời đi, bởi vì đột ngột mà khiến cô ngã xuống, nằm ở trên sàn nhà nhiều mảnh vỡ.

Một cái chớp mắt, Cố Thiên Yết cũng nhớ lại bọn họ lần đầu tiên gặp mặt. Đương nhiên là bị người sắp đặt. Ngày đó bên trong trường trượt băng, một nhóm tám người tụ lại. Lâm Sư Tử giống như con bướm nhẹ nhàng nhảy múa tại chỗ. Anh mặc dù mùa đông thường đi Thụy Sĩ cùng nước Pháp trượt tuyết, nhưng là trượt băng cũng không am hiểu. Cùng ngày đó bạn gái tay trong tay ra sân, Lâm Sư Tử đang làm chim yến nhảy múa. Hai người bọn họ vòng vo đến gần, anh thấy điều gì đó không đúng, có một kẻ cầm dao đả thương người, thấy thế Lâm Sư Tử lập tức xoay tròn lực cứng rắn khiến cô bị đẩy ra xa ngã ở trên mặt băng.

Có người tới mang Lâm Sư Tử lập tức đi lên kiểm tra, Cố Thiên Yết lập tức tháo giầy trượt băng, Lâm Sư Tử bị đau đến chảy mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, mắt cá chân đã sưng lên. Cố Thiên Yết vội vàng tách mọi người ra, giúp cô cởi xuống giầy trượt băng, ôm lấy cô vừa chạy ra ngoài. Một đôi chân chỉ mặc tất. Cứ như vậy anh lái xe đến bệnh viện, chẩn đoán chính xác là bị nứt xương. Anh liền đem sai lầm đổ cho người giám sát gánh chịu trách nhiệm. Vết thương của Lâm Sư Tử không có nặng, từ đó bọn họ đã là người yêu.

Dừng lại suy nghĩ, Cố Thiên Yết nhìn Lâm Sư Tử cả người chảy máu đã đứng lên. Đột nhiên trong lồng ngực bên trái lại đau. Anh đi đến, lần nữa ôm lấy cô, đặt ở ghế sa lon màu trắng bằng da thật. Giống như lần đó, cô chịu đựng không phát ra một chút thanh âm. Máu rất nhanh nhuộm đỏ làn da màu trắng của cô.

Anh rất nhanh tìm được hộp y tế, giúp cô bôi vết thương. Rồi sau đó, anh níu lấy tóc của cô, trợn mắt như sắp rách, hỏi: "Đau đi? Cô có nghĩ tới hay không, cô dẫn dụ tôi dẫn trở về nước, để cho cha tôi ở bên trong sau khi biết sự việc, bệnh tim phát tác mà qua đời, tôi cũng chịu nhiều đau khổ? Tay của tôi bị cô phế bỏ, tôi có bao nhiêu đau đây? Chết tiệt, cô vừa nói yêu tôi, muốn sinh hạ con tôi, vừa hại tôi nhà tan cửa nát, tôi có bao nhiêu đau đây?"

Lâm Sư Tử không nói gì, cô không có lời nào để nói. Từ trong trường đại học bị bồi dưỡng, cô đã biết rõ đây là một phần công việc. Nhưng cô cho là những thứ kia nếu nói tham ô hại người, đều là tội ác tày trời. Cô không biết chuyện sẽ là như vậy, anh đối với cô, chỉ là có sự quyến rũ của một người đàn ông đang yêu hướng về phía một người phụ nữ.

Ba biết anh bị bắt, kịch liệt kích động trong bệnh viện, không nói một lời. Phía trên truyền mệnh lệnh xuống , nhất định phải đem anh dẫn dụ trở về nước.

Vì vậy cô nói cho anh biết, cô vô luận như thế nào cũng vì anh mà mang thai.

..................

Ngày đó, anh cứ như vậy thả cô đi.

Cô trở lại Bắc Kinh, đón Tiểu Hằng. Bắc Kinh đã rất lạnh, cô mặc quần áo cuối mùa thu, không ai nhìn thấy vết thương trên người cô , cũng không có người nhìn thấy vết thương trong lòng cô.

Bọn họ về nhà một ngày, Bắc Kinh bắt đầu có tuyết rơi. Màu trắng đầy trời, Tiểu Hằng ở trong nhà, hết sức tò mò nằm ở trên cửa sổ nhìn.

Lâm Sư Tử vì vậy dẫn nó đi ra bên ngoài, Tiểu Hằng ở trong tuyết sôi nổi, lấy tay đi đón bông tuyết. Cô xa xa nhìn theo, mỉm cười.

Đột nhiên, có người từ từ đến gần Tiểu Hằng, người nọ thân hình cao lớn, trên tay phải mang bao tay da màu đen. Người nọ ngồi xổm xuống, cùng đứa bé không biết nói những gì. Lâm Sư Tử lấy tay che miệng, không dám khóc thành tiếng, cũng không dám động. Tiểu Hằng nhào vào trong ngực anh, sau đó anh ôm con, từ từ hướng phía cô đi tới.

Từ khi gặp nhau cho đến chia xa rồi gặp lại, dù có hận nhưng cũng không cách nào buông tay nhau....

         __________________Hết__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro