Chương 1_ Mùa đông ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sáu giờ sáng ngày chủ nhật,trong một căn phòng ở tầng hai một căn nhà trọ cho thuê, Hồng Vân thức dạy sớn hơn mọi ngày , chuẩn bị bữa sáng và đánh thức người bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ nướng.Cô gái nằm trong chăn, chân tay vung sang bên cạnh chiếm luôn chỗ của Vân.Tóc mái che mất nửa khuôn mặt trái đào chín của cô. Vân ngồi tĩnh tâm tập Yoga nhưng lại bị cô bạn phá đám.Phòng của cô nhỏ nên chỉ nhột chút tiếng động cô cũng nghe thấy.  Cô liếc đồng hồ đã hơn sáu giờ.Đáng lý ra giờ này người trên giường đã phải dậy chuẩn bị đi làm nhưng hôm nay lại ngủ chưa dậy lại còn nói mơ thật ồn ào. Vân trèo lên giường, tiến lại gần, nghe thấy cô bạn nói lẩm bẩm trong cơn mơ: "Tiêu Nại , Anh đợi em thật sao?"

Tiêu Nại là ai vậy?, Vân đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi nhưng không nhớ ra, hay đây là người Vy Tiên thích, ngay cả trong mơ còn nhớ.Cô lên tiếng đánh thức cô bạn:

"Tiên , dậy đi đến giờ đi làm rồi, cậu định ngủ đến bao giờ nữa dậy mau"

Cô gái vẫn chưa có ý muốn dậy, đôi mắt nhắm nghiền miệng vẵn còn lẩm bẩm:"Em hạnh phúc quá".Vân nghĩ đúng thật là quá hạnh phúc, ngủ giờ này chưa dậy chỉ sợ rằng đi làm muộn xem cô ấy có cười hạnh phúc được nữa không..Vân cúi xuống tiếp tục gọi, mái tóc dài của cô tuột xuống che trước mặt Vy Tiên. Bất ngờ , Vy Tiên vươn tay lên ôm lấy mái tóc của Vân, kéo xuống khiến cô đau đớn kêu lên :"A!Đau quá, Vy Tiên bỏ tay ra".

Vy Tiên vẫn ra sức ôm lấy khiến Vân cúi gập xuống chống đỡ, tay giữ mái tóc không để cô nàng  kéo thêm.Vân vừa đau vừa bực, giận giữ thét lên':"Vy Tiên , chết tiệt bỏ tay ra."

Sức công phá của âm thanh ngang với bộc phá xem ra có tác dụng,Tiên vội mở mắt.Trước mặt cô là khuôn mặt ửng đỏ vì giận dữ của Vân, cô chợt nghĩ mới sáng ra ai đã làm đại tỷ giận tung khói hét ầm ĩ phá giấc mộng của  cô.Bộ não mơ ngủ của cô bắt đầu hoạt động,đôi mắt mở to nhìn vung quanh, Tiên nhìn xuống tay mình và nhanh chóng  hiểu ra vấn đề.Lập tức,mái tóc được lới lỏng ra, Vân tiếp tục đe dọa kẻ gây họa :

:"Còn không mau bỏ tay ra sao"

Vy Tiên vội vàng bỏ tay ra khỏi đám tóc, cô nào dám không tuân lệnh.Vân vội đứng thẳng người tiến đến chiếc gương ,chỉnh lại nhan sắc.Cô có lòng tốt dậy sớm gọi  bạn dậy cùng ăn sáng mà nó không biết mơ gì mà  nói lẩm bẩm lại còn kéo tóc cô rất đau   .Một lúc sau,cô liếc mắt sang chiếc giường, Tiên vẫn còn đang ngẩn ngơ chưa muốn dậy, cũng khó trách vừa vỡ mộng xong làm sao tỉnh nổi. Vân  lên tiếng hỏi chỉ có ý đanh thức Vy Tiên :

" Cậu mơ gì mà nói lẩm bẩm vậy"

Vy Tiên như được trải lòng liền bò ra khỏi chăn tiến về phía cuối giương bắt đầu kể cho Vân nghe.Hóa ra, cô nàng mộng xuân  thấy Tiêu Nại đứng dưới gốc cây liễu,ánh nắng ban chiều phủ lên mái tóc của anh càng tôn thêm vẻ đẹp trai.Vy Tiên bước tới thì nghe thấy anh nói là  đợi cô vì thế Vy Tiên hạnh phúc quá vội nhảy tới ôm lấy cánh tay Tiêu Nại, nhưng chưa kịp động tới thì anh biến mất.Mở mắt ra thì ,Vân đã ở trước mặt.

    Vân ngao ngán nhìn cô bạn, tiến lại gần cốc cho cô một cái cho tỉnh người.

"A"Vy Tiên kêu lên tay xoa xoa đầu nhưng đã tỉnh.Vân bắt đầu chỉ giáo:

"Cô nương tối đừng có ham đọc truyện ngôn tình , chỉ tổ hành hạ bạn bè thôi, có thời gian thì đi cua trai đi"

Vy Tiên nhăn mặt,"Đồ bạn bè lang sói, lại bảo bạn đi cua trai bao giờ "Câu này  tuyệt nhiên không thể nói ra, không thì ngay đến cả cơm cô cũng không có mà ăn.

Thấy cô vẫn còn trần chừ, Vân giục:"Cậu không dậy đi làm sao, 6h15 rồi"

Đúng là sức mạnh của đồng tiền,Vy Tiên vội chạy như bay vào trong nhà tắm đánh rửa mặt , thay đồ. Vân  tiếp tục trải tóc ,thương cô bạn sao lại chọn nghề hướng dẫn du lịch để mới sáng đã phải chạy cuống cuồng.

 Chỉ năm phút sau , Tiên bước ra ngoài, cô mặc một chiêc áo khoác đơn giản với quần jean , đây là trang phục mà hướng dẫn viên du lịch thường lựa chọn, gọn nhẹ, thoải mái.Cô tô chút son dưỡng ẩm bảo vệ đôi môi trước cái lạnh mùa đông rồi lấy túi đồ đạc , chào tạm biệt Vân đi làm.

Vy Tiên chạy xuống mấy tầng lầu, rồi chạy ra trạm  chờ xe buýt.Rất may cho cô, nó vừa kịp đến, cô vội trèo lên xe, xe buýt khá đông nên cô chỉ có thể đứng.Khi đã yên vị trên xe ,Vy Tiên thở phào nhẹ nhõm , hôm nay dẫn trường ở gần không lo lỡ giờ xuất phát chỉ có điều đến hơi muộn so với quy định.

Cô ngắm nhìn đường phố qua lớp kính mờ của xe buýt.Mặc dù được cọ mỗi ngày nhưng đường phố luôn đông đúc và bụi bặm nên kính xe buýt luôn mờ. Nhớ đến chuyện hồi sáng, Vy Tiên khẽ mỉm cười dù sao ở trên xe buýt cười to người ta sẽ nghĩ cô bị thần kinh mất.Mới sáng cô đã mộng xuân, nhưng được ôm thần tượng quả là hạnh phúc, lẩm bẩm trong miệng:"Tiêu Nại anh suýt hại em rồi" Cô chăm chú ngắm đường phố lướt qua trước mặt.Hôm nay là một ngày có nắng , giữa mùa đông rét mướt ánh nắng quả thật rất ấm áp,mọi người ra đường sớm hơn, đường phố nhanh chóng trở lên đông đúc như nêm.

Vy Tiên là nhân viên du lịch của công ty "Làn sóng xanh", cô mới được nhận vào làm nhân viên chính thức được nửa năm,đối với sinh viên mới ra trường như cô tìm được một công việc ngay quả thật là may mắn.Vy Tiên không phải là người Hà Nội, cô là người  thành phố X, nhà rất gần biển, chỉ đi năm trăm mét là ra tới bờ biển.Mùa lạnh khách du lịch không tới bãi biển nên quê cô thực sự rất yên tĩnh.Cô lên Hà Nội theo học và làm việc , hàng  tháng mới về quê một lần.

Xe buýt đi qua đoạn đường xóc khiến Vy Tiên bị đập đầu. cô xoa xoa chỗ đau không ngừng than thở.Xe buýt làm cô phát ngán vừa đông vừa chậm nhưng hiện tại cô vẫn phải đi. 

Đến điểm dừng, một đám khách lên xe.Việc lên xuống của xe buýt như cơm bữa , Vy Tiên chẳng mấy quan tâm nhưng khi cô lướt qua đám người tháy một bóng dáng rất quen thuộc.Một người con trai trong đám khách  vừa mới lên đeo một chiếc bao lô đen, mặc một chiếc áo khoác trắng và mầu đỏ ở  tay áo , đội mũ có logo của công ty cô.Khuôn mặt của anh cô không nhìn rõ, nhưng dáng người tầm thước và làn da màu hổ phách khỏe mạnh vô cùng quen thuộc.Vy Tiên cố gắng len qua đám người tiến lên phía người con trai.Cô chỉ còn cách một cánh tay, cô vươn tay tới định gọi người con trai đúng lúc chiếc xe vào đoạn cua.Vy Tiên mất trọng tâm, đổ về phía trước,một tay cô tóm vào thanh trụ, tay còn lại túm chặt vào chiếc ba lô.Anh quay người lại, tỏ ra ngạc nhiên với hành động của cô gái.Nhưng Vy Tiên không nhầm, cô quen người đó, anh làm cùng công ty với cô, là cấp trên.Anh cũng nhận ra cô ,đưa tay kéo cô dậy.Vy Tiên đứng vững liền lên tiếng chào đàn anh:"Anh Phong! Đã lâu không gặp anh"

Anh lên tiếng:"Vy Tiên lâu không gặp, em càng ngày càng manh động"

Vy Tiên cảm thấy thật may vì người đó là anh, nếu không chắc cô không càn chỗ nào để chui mất.Các cụ thường bỏ trâu đi tìm cọc chứ có cọc đi tìm trâu đâu, cô lại thấy trai mà tiến đến.Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô đứng rất gần anh , gần đến nỗi cô cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể người bên cạnh.

 Trần Hải Phong là tên của anh, mọi người trong nhóm đều gọi thân mật là anh Phong.Anh và Vy Tiên là người đồng hương, có lẽ họ cùng học cấp ba nhưng khác khóa nên mãi đến khi xin vào công ty cô mới được chị họ giới thiệu với anh.Lúc mới vào công ty, Vy Tiên được phân về nhóm của anh,cô  bỡ ngỡ được anh giúp đỡ nhiều.Sau này được nhận vào làm chính thức cô được phân về khu vực Đông Bắc,còn anh là nhóm Tây Bắc lên cũng ít gặp.Vy Tiên cất tiếng hỏi:

"Tại sao hôm nay anh dẫn cùng nhóm em  vậy, có phải anh chuyển qua nhóm em luôn không?"

Phong:"Nhóm thiếu người lên chị Thương bảo anh sang dẫn cùng"

Vy Tiên:"Thật tốt quá, không mấy khi chúng ta gặp nhau.Anh dẫn đoàn chúng em đỡ vất vả hơn rồi

Chỉ tiếc anh không thể quản lý nhóm em"

Anh mỉm cười với cô thể hiện việc chuyển nhóm không phải muốn mà anh hay hay cô có thể tự ý quyết định.Vy Tiên biết anh không thể thay đổi lên chỉ tự mình trách tại sao lại lắm lời.


Anh Phong là điển hình của soái ca ngôn tình ngoài đời thực.Anh tốt nghiệp loại giỏi, lại còn đi làm dẫn đoàn từ lúc còn ở trong trường đại học nên khi tốt nghiệp anh được nhận luôn vào công ty, sau hai năm thì trở thành nhóm trưởng khu vực Tây Bắc.Diện mạo rung động người xem.Anh đứng đầu trong danh sách người chồng hoàn hảo của phái nữ trong công ty . Dĩ nhiên cô là một trong số đó, con gái luôn thích cái đẹp, nếu không đúng thì xem lại mệnh đề trước.


Xe buýt đi đến một đoạn đường đông, đến ngã tư, một chiếc xe máy vượt đèn đỏ, vụt  qua khiến xe buýt thắng gấp.Vy Tiên bị đập đầu vào thanh cột:"A, đau quá ".Vy Tiên lần thứ hai bị cộc đầu trong xe buýt, tỏ vẻ không vui, lấy tay xoa đầu nói:  "Em không thích sống ở thành phố chút nào vừa đông vừa bụi,  ồn ào,may ra chỉ có mấy khu di tích trong thành  phố, không gian mới yên tĩnh, lại còn có mùi hương trầm dễ chịu, thật khó  một con đường  thật sự yên tĩnh"

Anh  chăm chú nghe cô nói, đây là điểm Vy Tiên thích nhất ở anh rất biết lắng nghe người khác nói chuyện.Câu nói của Vy Tiên khiến anh mỉm cười vì cô thật sự trẻ con, anh lên tiếng:"Anh không giống em, anh thích sự nhộn nhịp của thành phố, Vì thế mà anh có thể sống thoải mái ở đây, mỗi nơi đều có cái tốt và cái xấu, không thể nhìn mỗi một phía mà nhận định.Hơn nữa, mỗi giây phút bị cuốn vào vòng xoáy của công việc , anh thấy mình đang sống thật sự, cả thành phố cũng đang sống , mỗi chuyển động của con người đều là vận động của thành phố, ngay cả ban đêm nó vẫn hít thở theo cách của nó.Anh thích những khu mua sắm sầm uất đông người qua lại, với những quán bar rực rỡ về đêm.Và chỉ ở thành phố anh mới được nghe hát rock."

Vy Tiên vui vẻ đáp:'Nhạc rock  ư?Em cũng thích nhạc rock"

Anh nhìn cô với đôi mắt nghi hoặc :"Thật sao".Với những cô gái thích đọc truyện ngôn tình thì nhạc rock đúng là một thảm họa.

Vy Tiên bao biện:"Anh không cần nhìn em với đôi mắt như vậy em thích rock vì sự sôi động của nó, không có chút điên loạn không phải con người"

Anh nói có ý  trêu trọc cô:"Chắc là vì vậy đến bây giờ em chưa có người yêu"

"Em thật sự giận rồi không thèm nói chuyện với anh nữa"

Anh lên tiếng:"Em giận thật sao , không nói nữa sao?"

"......"

Cô im lặng quay đi hướng khác, không nói chuyện với anh.Anh thật quá đáng, dám động vào nỗi khổ tâm lớn nhất của cô.Phong lên tiếng giảng hòa nhưng cô vẫn không chịụ nhúc nhính.

       Xe vẫn tiếp tục chạy, nó qua dòng sông Tô Lịch, uốn lượn theo con đường trồng toàn hoa bằng lăng .Mùa này bằng lăng đang rụng lá, có những cây lá chuyển sang màu đỏ như đồng thau, có cây trụi lá chỉ còn xơ xác cành cây.Chợt anh hỏi cô, phá đi bầu không khí yên lặng giữa hai người:"Em có thích hoa bằng lăng không? Người ấy thích loài hoa này"

Mặc dù câu sau anh nói nhỏ đi rất nhiều nhưng Vy Tiên vẫn nghe thấy.Câu hỏi của anh làm cô sững người.Người ấy của anh là ai? Có phải là người anh yêu, liệu cô có biết người đó không?.Cô thấy trái tim mình nhói lên một chút, anh vẫn nhìn những tán bằng lăng nở nụ cười ấm áp như nắng mai.Cô thực sự muốn biết người có thể làm cho anh lưu luyến nhìn cây nhớ người .Vy Tiên lên tiếng trả lời mặc dù cô biết câu trả lời của cô hiện tại chẳng là  gì với anh:

"Em thích hoa bằng lăng"

Anh nở nụ cười trìu mến với cô rồi lại tiếp tục ngắm bằng lăng.Bằng lăng mùa  khẳng thiu cành lá vẫn có thể khiến anh cười ngây dại.Vy Tiên không thực sự thích hoa bằng lăng, cô chỉ thích ngắm hoa đó vào mùa hè chỉ đơn giản vì màu tím rược rỡ của hoa làm cây giống hệt một que kem khoai môn mát lạnh giữa mùa hè nắng gắt.Còn mùa đông , cô quên hẳn sự tồn tại của nó.Cô không nói dối anh, cô thực sự muốn người con gái ấy là cô.Anh thích hoa bằng lăng thì cô cũng thích.

Xe buýt dừng lại, cô và anh xuống xe, đi bộ qua cầu, đi tới trường trung học phổ thông Yên Hòa, hôm nay cô dẫn đoàn tại trường này.Đã tới trước cổng trường,cô đứng trước cổng , trần chừ định quay người sang chào tạm biệt anh thì một bàn tay đã nhanh hơn kéo cô một phía.

Duật Nam đã đến từ sớm, giúp Vy Tiên tập hợp lớp nhưng hôm nay cô đến muộn hơn, anh bắt đầu lo lắng.Khi thấy cô đững trước cổng anh liền chạy tới kéo tay cô, định hỏi thì thấy Phong đi cùng liền lên tiếng chào:"Anh Phong chào anh!"

Anh quay sang nói Vy Tiên:"Vy Tiên , sao em tới muộn vậy mau vào tập trung lớp đi"

Vy Tiên chào tạm biệt Phong rồi chạy theo Duật Nam len qua đám học sinh trong sân trường.

Duật Nam hơn Vy Tiên hai tuối, là trưởng nhóm của cô, bình thường anh  là người hay mắng nhưng cũng kaf người giúp đã cô nhiều nhất

Duật Nam dừng lại tại một lớp, đưa cho Tiên bản danh sách và nói:"Đây là lớp 12a4, em điểm danh đi"

Vy Tiên bắt đầu công việc, sau đó cô cho cả lớp ngồi nghỉ chờ xe.Cô lại gần chỗ anh đứng, anh vẫn đang chăm chú đọc danh sách.Bụng Vy Tiên bắt đầu kêu , cô lấy tay xoa bụng nhưng có vẻ Duật Nam đã nge thấy, anh gập tài liệu lại, quay sang nói với Vy Tiên.:'Bụng của em quả thật biết ý"

Vy Tiên ngại ngùng trả lời:"Sáng nay em dậy muộn chưa kịp ăn gì"Anh không đợi cô nói hết đưa mắt nhì đồng hồ rồi nói với Vy Tiên:"Xe hôm nay đến muộn tầm mười lăm phút vì thế em đủ thời gian ăn sáng đấy"

Anh đứng dậy kéo cô ra căng tin mua bánh mì.Vy Tiên đang đói ngửi thấy mùi bánh mì nóng thật sự rất cuốn hút, nhận lấy bánh mì từ tay anh , cảm ơn và từ từ gặm ngon lành.

Ánh nắng mặt trời phủ nên mặt đất tấm chăn ấm.Những tia nắng len lỏi qua vòm lá chiếu xuống khoảng sân hai người đang đứng đậu lại trên mái tóc.Cô vừa ăn bánh mì vừa nở nụ cười hồn nhiên nhìn anh.Cô không biết rằng nụ cười ấm áp của cô  đã lấy đi trái tim của người bên cạnh.Khi yêu , một ánh mắt hay một nụ cười của người đó cũng làm ta xao xuyến.

, Trong chuyến đi này cả đoàn hướng dẫn viên du lịch có 35 người, gộp thành viên của nhóm Đông Bắc và phân nửa nhóm Tây Bắc. Vì nhiều lần dẫn chung nên mỗi người trong cả hai nhóm đều quen biết nhau.Nhóm của  Vy Tiên có 30 người:Gồm anh Vũ nhóm trưởng, Hiểu Linh, Thiên Thanh, Tùng, Thương và các anh chị hướng dẫn viên du lịch khác.   Cô đi xe  28, Phong đi xe 24,còn Duật Nam đi cuối cùng.

Vy Tiên lên khi học sinh đã ngồi yên vị.Cô lại bắt đầu công việc điểm danh lần hai.Hướng dấn viên du lịch phải luôn đảm bảo sĩ số của đoàn nên việc điểm danh là luôn cần thiết.Những năm trước đây hướng dẫn viên du lịch đều được tang bị bộ đàm để liên lạc nhưng do trình độ phủ sóng của các nhà mạng ngày càng rộng mở lên bây giờ họ sử dụng điện thoại di động. Lớp 12a4 mà cô dẫn có 45 học sinh và một giáo viên chủ nhiệm đi kèm là cô Loan.Cô Loan là người đã bước qua tuổi bốn mươi của cuộc đời lên cử chỉ luôn có vẻ nghiêm nghị nhưng khuôn mặt luôn hiện lên sự phúc hậu của người mẹ.Vy Tiên thích những giáo viên cấp ba vì chí ít họ tận tâm hơn rất nhiều so với những giảng viên đại học của cô.

Đúng bảy giờ ,đoàn xe bắt đầu xuất phát.Vy Tiên bắt đầu làm quen với lớp:

"Xin chào cô Loan và các em học sinh lớp 12a4, chị là Vy Tiên , hướng dẫn viên du lịch của công ty Làn Sóng Xanh, chị rất vui được dẫn đoàn thăm quan Thiền viện Trúc Lâm Tây Thiên.Hôm nay chúng ta đi xe 28 và lái xe là chú  Phương , người nhiều kinh nghiệm đường trường nên rất an tâm, các em nhớ xe của lớp để không nên nhầm xe."

Tiếng vỗ tay vang lên rất ít, cô cũng chẳng mong đợi  bọn chúng vỗ tay nhiệt tình vì học sinh bây giờ rất tự  cao.Nhưng tiếng vỗ tay cũng thể hiện sự đồng tình của chúng không cao, không biết những lời cô nói chúng có chịu nhớ không.Cô chỉ cầu mong chúng tuân thủ lịch trình và bảo đảm an toàn cho bản thân.

"Sáng chúng ta sẽ lên thiền viên,  nghỉ trưa, rỗi xuống suối dưới chân núi, đến 4h chúng ta tập chung ở bãi xe để ra về,đừng về muộn nhé"

"Bây giờ chúng ta giới thiệu bản thân chút nhé.Chị là Nguyễn Vy Tiên, hai mươi ba tuổi,điện thoại là 09xxxxx , các em ghi và để liên lạc.Tên  facebook là Tiểu Mạn Lâu, tình trạng hiện tại đang trong quá trình tìm kiếm.Bây giờ đến lượt các em"

Lớp trưởng bắt đầu mở màn:"Em là Linh, lớp trưởng, face: Linh tiểu chủ"

Một loạt sau bắt đầu lên tiếng:"Em là Hoàng gấu bự, Tùng tiếu, Long công tử....".Vy Tiên không thể nào nhớ hết nổi bốn mươi lăm cái tên nhưng cô có thể nhớ mặt của bọn chúng.Nghe xong một màn giớ thiệu của học sinh trong lớp, cô chỉ có thể cảm thán trong lòng"Người ra sao tên chiêm bao là vậy",Linh lớp trưởng lại là người khá nhỏ bé nhưng lại có âm vực khá lớn nên chắc nếu có đấu khẩu thì không ai lại.Hoàng  gấu bự thích ăn uống , thân hình to lớn chiếm mất luôn hai ghế ngồi.Long công tử có vẻ người r thư sinh nhưng tầm kín như băng, hầu như cậu ta rất ít nói, chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại...  Ngoài  mặt Vy Tiên vẫn luôn nở nụ cười thân ái.Hướng dẫn viên lúc nào cũng phải đem lại sự thoải mái , vui vẻ cho hành khách vì thế nụ cười phải luôn thường trực.

Linh lớp trưởng lên tiếng hỏi:"Chị ơi sao nick face của chị lại có tên là Tiểu Mạn Lâu, cái tên này không có chút liên quan gì đến chị?:

Vy Tiên cũng bị mọi người hỏi nhiều về cái tên Tiểu Mạn lâu, nhưng kỳ thực cái tên đó là do bạn cô đặt:"Bạn chị lập hộ chị nick và nói với chị rằng Tiên à, cậu thích truyện của Cố Mạn vậy thì lấy tên Tiểu Mạn đi , cậu và Cố mạn có một điểm chung là lâu la , chậm chạp trong tình yêu vậy sẽ là"Tiểu mạn lâu"".

Một cô học trò lên tiếng:

"Cố Mạn , ba mươi tuổi chưa kết hôn , chị thích cố Mạn thì còn phải đợi dài"

Mấy đứa nhóc này toàn thích xoáy vào nỗi đau của người khác, không phải cô không tiến mà tại họ không tới.Trước đây, cô thích một cậu con trai gần nhà chưa kịp thổ lộ thì người đó chuyển nhà mất, không gặp lại, khiến cô đến giờ còn thấy tiếc.Sau đó cô cũng thích một vài người nhưng chưa ai khiến cô thực sự yêu như chàng trai đầu tiên.Vy Tiên lên tiếng giữ hình tượng:

"Chị và Cố mạn  là hai người khác nhau , số phận khác nhau nên không đến lỗi phải thành hàng tồn đâu"

Một học sinh nữa góp lời:"Em quen một anh rất đẹp trai, giới thiệu cho chị nhé"

Vy Tiên nghĩ:"Đẹp trai mà không làm ta rung động cũng chỉ để ngắm thôi hơn nữa đẹp trai có mài ra ăn được không"

Cô nói với cô bé đó:" Chỉ sợ anh em không thích chị thôi"

"Anh em nhìn thấy đảm bảo si tâm tuyệt đối"

"Tiêu chuẩn của chị là gì"

Vy Tiên nhớ một câu trọng chuyện ngôn tình mà mình từng đọc:"Diện mạo thật xin lỗi người xem

Nhân cách thực xin lỗi Tổ Quốc –Phẩm chất thực sự xin lỗ nhân dân"

"Chị, người như vậy không có thực"

Cô thực sự phải cảm ơn Diệp Lạc Vô Tâm đã nghĩ ra ba câu này, nghe thấy chúng mấy đàn em không còn có hứng nói nữa.Cô quyết định không tiếp tục nói về vấn đề tình cảm nữa vì càng nói cô càng dễ bị hạ đò.Vy Tiên rủ cả lớp thi hát, chúng cũng tham gia cốt để kiếm tiềm ăn kem.

Xe đi cũng sắp tới địa điểm, đương đi trở lên hẹp và quanh co hơn, rừng cây nối tiếp hiện ra ngoài cửa sổ.Xe đã đến khu vực Tam Đảo , học sinh trên đi đường xa, hơi mệt nên cũng yên lặng nghỉ ngơi.

Xe đỗ tại bến xe dưới chân thiền viện, Vy Tiên xuống xe thì nghe thấy tiếng Hiểu Linh vẫy tay ra hiệu, gọi:

"Vy Tiên ở chỗ này, qua đây"

Vy Tiên tiến đến chỗ Hiểu Linh.Hiểu Linh , Thiên Thanh là hai đồng nghiệp thân nhất của cô tại công ty. Hai người thường thích bông đùa , trêu chọc mọi người.Hiểu Linh vui tính nhí nhảnh còn Thiên Thanh hay bị gọi là gay nhưng vì cậu ta yêu con gái nên có thể tạm chất nhận là con trai. Duật Nam và Thiên Thanh đứng cạnh Hiểu Linh.Thiên Thanh chau mặt, khoanh cúi xuống dò xét Vy Tiên làm bộ như mẹ chồng gặp con dâu tương lai.

Vy Tiên không chịu được nữa,:"Nhìn gì thế, anh không thấy con gái bao giờ sao"

Thiên Thanh lên tiếng"Không phải, chỉ là không biết em có phải con gái hay không"

"Anh.."Vy Tiên nuốt cảm xúc vào trong không , không thèm so đo với cậu ta.Nhưng Thiên Thanh một khi đã trêu thì không thể chỉ có một câu.

Thiê Thanh:"Bây giờ mới để ý, trên trán của em có một vết bầm đỏ , đêm qua em hoạt động mạnh quá nhỉ"

Vy Tiên:"Hoạt động là ý gì đây?''

Thiên Thanh "Đương nhiên buổi tối chỉ có thể đi ngủ và.."

Vy Tiên nhanh chóng cắt lời:"Đêm qua mơ ngủ nên thần sắc không được tốt lắm.Cảm ơn đã quan tâm"

Hiểu Linh chen vào:"Anh nói hơi quá Vy Tiên hiền lành , dịu dàng sao có thể quậy đêm chứ"

 Thiên Thanh "Đêm mơ không  ngủ được nên Vy Tiên hôm nay  hình rong chải chuốt, áo khăn dịu dàng hơn bình thường"

Hiểu Linh nghe được câu cuối thì bật cười thành tiếng

Vy Tiên không thể để yên nữa, tiến lên cho Thiên Thanh một trận::Anh bảo ai là Sở Khanh, anh  tưởng ai cũng thích cả nam và nữ như anh à, đồ biến thái"

Thấy Vy Tiên tiến lên cho cậu ta một trận ,Thiên Thanh núp sau lưng Duật Nam lên tiếng:"Đấy là em nói không phải anh".Thanh làm ra vẻ yểu điệu thục nữ bấu vai Nam nói:"Anh Nam, cứu em".Duật Nam gỡ tay cậu ta ra,làm bộ xin lỗi:"Chú tha cho anh, anh còn trẻ, chú làm thế mất hết cả trong sạch của anh".Sau đó Thiên Thanh bị đẩy  tách ra khỏi chỗ của Duật Nam.

Vy Tiên được thế tiến lên, cho cậu ta một bài học.Thiên Thanh bị Vy Tiên kéo cổ chỉ có thể vẫy vùng kêu lên trong sự thất vọng của kẻ bị bỏ rơi:"Duật Nam, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc....hặc ăc"

Duật Nam vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt.Thiên Thanh không biết thoát được khỏi cậu là một điều vô cùng hạnh phúc.Với một người tạm  coi là nam thì không chắc cậu ta không nảy sinh tình ngược vì thế tránh là tốt nhất.


"Hình rong chải chuốt, áo khăn dịu dàng":Câu thơ miêu tả Sở Khanh trong truyện Kiều

Lớp  của Vy Tiên và của anh Phong đi cùng với nhau nên hai người lại có thể đi cùng.Cô không chủ động chọn mà ngẫu nhiên vì thế cô tin đó là duyên phận, chắc vì cô luôn ăn ở có đức lên mới được như vậy.Cô và anh đi cuối đoàn, họ bước đi trong im lặng. Vy Tiên rất muốn nói nhưng không thể nghĩ ra chuyện  để nói.Cô chầm chậm bước nghe bên anh, nghe trái tim mình đập loạn nhịp và luôn trấn an nó không được quá khích. Dưới ánh nắng nhẹ của mùa đông,đôi má cô ửng hồng như trái hồng ngâm chín nổi bật trên làn da trắng mịn  .Cái lạnh của mùa đông không thể dập tắt nụ cười trên đôi môi cô  chỉ có thể hút đi chút hơi ẩm của nó.Mùa đông , Vy Tiên rất chăm sóc đôi môi , trước khi ra ngoài cô tô một lớp son dưỡng ẩm nên gió lạnh mùa đông không thể tổn hại.

   Càng lên cao bước chân càng chậm lại vì chịu lực  lớn hơn, đối với một hướng dẫn viên du lịch thì việc leo núi không khó khăn, họ luôn có đủ sức khỏe và sự dẻo dai để chinh phục chuyến đi.Qua nhiều lần dẫn đoàn, Vy Tiên đã quen với cường độ hoạt động nhiều và liên tục vì thế leo núi chỉ là chuyện nhỏ.

Đi một lúc, cơ thể được vận động đã thấy ấm lên không còn cảm thấy cái lạnh của mùa đông .Anh vẫn sải bước bên cô không một chút khó nhọc,mấy giọt mồ hôi thoát ra trên vầng trán thấm vội vào  mấy cọn tóc làm chúng dính sát vào khuôn mặt càng làm Vy Tiên bị cuốn hút.Mặc dù rất kiềm chế bản thân nhưng cô không tránh khỏi vô thức nhìn sang ngắm anh một chút.Việc này cũng khó thể trách cô không thể kiềm chế, chỉ tại người bên cạnh quá hấp dẫn.

       Đến khúc cua ,một chiếc xe máy đi từ trên núi xuống đi quá sang lề đường đoàn du lịch đi bộ, Vy Tiên đang cùng đoàn leo lên khúc cua thì gặp chiếc xe đang lao xuống lấn sang phần đường của cô .Người lái xe cố gắng bẻ ngặt tay lái sang một bên, nhấn phanh hết cỡ.Chiếc xe  lao  gần sát tới người Vy Tiên  trong gang tấc, Phong kéo mạnh cô lùi vào sâu bên đường. Người lái xe phanh gấp, bẻ tay lái sang phía bên kia khiến chiếc xe nghiêng về một bên, may cho anh ta là xe dừng lại trước khi đâm vào sườn núi cũng không đâm trúng ai.Chiếc xe làm mấy em học sinh đi sau hoảng sợ , chạy vào sát bờ cây tránh..Do kéo quá bất ngờ Vy Tiên vẫn chưa kịp hoàn hồn, khi nhận thức được mọi việc cô thấy mình đang ở trong vòng tay của anh.Sự ấm áp của cơ thể anh làm cho  trái tim  đập nhanh liên hồi,đôi  má  cô rực đỏ nhuộm sang cả đôi tai .Vy Tiên  cố gắng điều hòa hô hấp, hít lấy không khí lạnh xung quanh làm hạ nhiệt độ  xuống.Anh kéo Vy Tiên ra xa một chút, giúp cô đứng vững rồi  buông tay ra khỏi người cô .Hơi ấm đột nhiên biến mất làm Vy Tiên có phần hụt hững và xao xuyến.Đôi mắt cô nhìn vào khuôn mặt anh , Vy Tiên không nói, cô như thể đang ở trên mây, không có chút biểu cảm. Phong lo lắng hỏi cô:"Vy Tiên , em có sao không?"Vy Tiên vẫn còn mơ màng ,cô vô thức trả lời theo anh :"Em không sao".Vy Tiên  tiếp tục miên man  suy nghĩ. Khi  chắc chắn Vy Tiên không bị thương, Phong đi đến chỗ người lái xe,  xem ra hôm nay anh ta được một phen hú hồn.

Duật Nam  đã chạy từ phía cuối lên cỗ Vy Tiên, anh lo lắng hỏi Vy Tiên đồng thời nhìn từ trên xuống dưới người Vy Tiên:''Em không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"Vy Tiên vẫn nói mình không sao , cô không để ý vết thương trên bàn tay đã bắt đầu chảy máu. Đôi mắt dừng lại ở bàn tay phải đang chảy máu của cô.Mi mắt anh trùng xuống, khuôn mặt tỏ vẻ không vui.Anh nắm lấy bàn tay đang chảy máu của Vy Tiên nâng lên cho cô nhìn thấy.Khi nìn thấy máu trên tay, Vy Tiên mới nhận ra là mình bị thương,  cảm giác đau sót ở miệng vết thương kéo cô về thực tại.  Khi bị kéo lùi lại , tay cô vung ra đập mạnh vào thân cây bên đường làm da bị xước, máu từ miệng vết xước chảy ra lan tràn trên mu bàn tay .Anh kéo cô lại gần một gốc cây bên đường.Vy Tiên nhăn mặt vì vết thương bắt đầu khiến cô bị đau.Anh tháo ba lô xuống lấy bông băng trong hộp cứu thương, tẩm một chút cồn rồi chấm vào vết  thương lau đi những đường máu chảy. Vết thương bị động vào  đau sót khiến Vy Tiên nhăn mặt nhưng cô cố gắng không lên tiếng.Biểu cảm vừa rồi của cô thu trọn trong mắt anh,  sợ cô đau anh nắm lấy tay cô,nhẹ nhàng thấm máu ở vết thương nhẹ nhàng và từ tốn như nắm một viên băng trong tay sợ nó tan chảy mất.

Duật Nam chú tâm vào vết thương nhưng  Vy Tiên không còn để tâm vào nó nữa,đôi mắt đang hướng vế phía Phong.Anh đang nói chuyện với người lái xe .Khuôn mặt nghiêm nghị của anh dưới ánh nắng có sức hút lạ kì khiến cô không thể rời mắt.Giọng nói của anh mềm mỏng nhưng đầy răn đe khiến cho người lái xe không thể nói thêm lời nào.Với một hướng dẫn viên nhiều kinh nghiệm như anh, việc gặp tai nạn trong chuyến đi cũng nhiều nên anh giải quyết khá nhanh gọn.Bây giờ Vy Tiên mới thực sự được trải nghiệm câu đàn ông đẹp nhất khi tập trung làm việc.Vy Tiên bị cuốn hút mải mê ngắm đến khi tiếng xé gạt làm cô sực tỉnh.Duật Nam  đang dán miếng gạt vào vết thương .Bàn tay cô nằm gọn trong tay anh, hơi ấm truyền qua làn da mỏng manh, xóa đi giá lạnh của mùa đông, khiến nó trở nên ấm áp.Lần đầu tiên, Vy Tiên biết tay của con trai thực sự rất ấm.

Vì không có ai bị thương nặng nên người lái xe chỉ cần xin lỗi rồi nhanh chóng đi mất.Đoàn tiếp tục leo lên thiền viện.

Thiền viện Trúc Lâm Tây Thiên là một Thiền Viện thuộc dòng Thiền Trúc Lâm Yên Tử, nằm trên xã Đại Đình , huyện Tam Đảo.Thiền Viện Trúc Lâm Tây Thiên là một trong ba thiền viện lớn nhất Việt Nam.Thiềm viện được xây dựng ngay bên cạnh khu di tích Tây Thiên cổ tự bao gồm chùa Tây Thiên, đền Quốc Mẫu Tây Thiên Lăng Thị Cô, đền Còng ,đền Thác Bạc.Vì thế, sau khi thăm quan thiền viện, đoàn sẽ tiếp tục thăm khu di tích Tây Thiên Cổ tự.

Thiền viện Trúc Lâm Tây Thiên được khởi công xây dựng vào ngày 4/4/2004(tức ngày 15 /2 âm lịch).Nằm trên quả đồi với diện tích rộng khoảng 4,5 ha, rừng phạm vi khoảng 50 ha nằm trên độ cao 300 m so với mực nước biển.

    Cổng Tam Quan đã hiện ra trước mặt với dòng chữ Thiền Viện Trúc Lâm Tây Thiên và câu đối.Cổng có một cửa lớn ở chính giữa, và hai cửa phụ ở bên cạnh.Bốn trụ cổng được ốp đá, hai trụ ở giữa được khắc câu đối.Mái ngói hai tầng uốn cong mang đậm phong cách chùa Việt .Qua cổng Tam quan leo thêm mấy bậc đá nữa là tới Chính Điện.  Chính điện hay có tên khác là Đại hùng bửu điện nằm chính giữa Thiền viện , diện tích 675 m2, có 4 trụ đỡ được làm từ bốn cây gỗ lớn , đường kính mỗi trụ gần 1m, có thể đủ sức chứa 600 người ngồi thiền hoặc nghe giảng Phật Pháp.Thường đây là nơi để ác vị sư ngồi thiền nhưng mỗ khi có đoàn du lịch tham quan,các vị sư lại lánh đi tìm nơi khác ngồi thiền.Các vụi sư trong chùa ít khi tiếp xúc với  khách du lịch, chỉ một số ít người làm nhiệm vụ tiếp đón khách còn lạ họ chú tâm vaò nghiên cứu Phật pháp và tu hành.Trong chính điện thờ Phật Tổ và đôi câu đối." Phước đức sâu dầy do gieo nhân đạt quả, Tuệ giác tròn đầy bởi bát nhã gội nhuần vàPhật giáo chỉ đường lìa mê về bến giác, Thiền tông không lối trực ngộ đến chân như."Bên trái là tòa chính điện là Lầu Chuông , bên phải là lầu Trống. Trống được làm từ gỗ mít rừng Gia Lai, có đường kính lên đến 1,5m, dài 2m; Chuông có trọng lượng 2 tấn.

.Phía sau chính điện là nhà Tổ thờ Trúc Lâm Tam tổ. Ngoài ra còn ba tòa nhà khác là tăng đường, thiền đường và trai đường .

 Khuôn viên của thiền viện quả thực rất đẹp, nó được thiết kế  giống như một công viên thu nhỏ.Vy Tiên rất thích nghỉ chân trong khuôn viên chùa. Mỗi lần lên Tây Thiên, cô đều ngồi nghỉ trong khuôn viên.Thông được trồng ven đường đi xen lẫn với bãi cỏ xanh luôn được cắt tỉa , chăm sóc bởi những nhà sư.Trên đường lên núi, xen giữa rừng thông là những lầu nhỏ để du khách dừng chân.Đứng trong khuôn viên có thể ngắm cảnh núi rừng phía dưới.Núi Tây Thiên vào mùa đông nhiều sương mù lên ánh sáng mặt trời bị che lấp mất.Không khí mát mẻ nhưng rất yên tĩnh vì vậy nếu là người năng động, thích nhảy múa vui vẻ thì Tây Thiên lựa chọn sai lầm.Ở đây mọi ngọn cây , nhành cỏ đều toát lên sự thanh tịnh và trầm mặc.

     Vy Tiên dẫn lớp tham quan chính điện trước, rồi ra nhà tổ, rồi đến lầu Chuông và cuối cùng là lầu Trống.Ở mỗi nơi , cô đều dừng lại một lúc thuyết minh về lịch sử  các  các công trình: thời gian xây dựng, quy mô trước đây và bây giờ, mục đích xây dựng công trình trong tổng thể cả khu di tích.Để lời nói của mình cuốn hút, cô kể thêm một số sự tích về các vị thiền sư của Thiền phái Trúc Lâm và giải đáp những thắc mắc của đoàn về di tích.Hướng dẫn viên du lịch bát buộc phải hiểu biết địa điểm dẫn đoàn để giới thiệu với du  khách , đồng thời giúp họ lắm bắt được sơ đồ khu tham quan .

  Đến trưa, đoàn đã tham thú xong các công trình, mội người tản ra nghỉ ngơi và ăn trưa trong khuôn viên thiền viên.Công việc bắt buộc khiến Vy Tiên phải nói nhiều, liên tục khiến cổ họng của cô cảm thấy hơi khó chịu.Cô cùng với các hướng dẫn viên du lịch khác nghỉ trên một lầu nhỏ trên đường lên núi.Ngôi lầu nhỏ nằm sát đường lên núi, xung quanh là rừng thông xanh, ngồi ở đây có thể ngắm bốn phía, ngắm rừng thông xan sát và những núi mây che kín đỉnh bên cạnh.

Vy Tiên đang ngắm cảnh rừng phía dưới thì Hiểu Linh đã lên tới nơi.Hiểu Linh buông thõng cả  người và chiếc ba lô to xuống ghế như chút được gánh nặng, thả lỏng tay chân.

"Thoải mái quá!Sáng nay leo nhiều hai chân mỏi muốn chết luôn".Hiểu Linh vừa nói tay vừa nắn bóp chân.

Vy Tiên tỏ vẻ thông cảm, an ủi Hiểu Linh:"Trong đoàn có mỗi cô mang nhiều đồ nhất quả là mệt, âu cũng chỉ tại cái bụng làm khổ cái thân thôi"

Hiểu Linh vui vẻ mở ba lô lấy đồ ăn ra mời mọi người, có ba chai nước ép hoa quả to và mấy gói khoai tây chiên, quả thật mấy thứ đồ đều không thể mua được ở đây.

"Đồ ăn ở đây vừa đắt lại không ngon, mang đi rẻ hơn nhiều"Hiểu Linh rót một cốc nước đầy đưa cho Vy Tiên:"Nào bạn tốt, có mỗi cô hiểu tôi thôi, kính cô một cốc"

Vy Tiên vui vẻ đón lấy uống, tấm tát khen ngon khiến Hiểu Linh cười híp cả mắt.Thiên Thanh mở long nước ngọt , đưa lên miệng uống ,Nước ngọt làm cậu tỉnh táo hơn, bấy giờ Thiên Thanh mới hỏi Hiểu Linh

"Có việc gì mà em lại chiêu đãi mọi người"

Vy Tiên hào hứng góp lời:"Đúng vậy, phải có việc lớn thì Hiểu Linh mới hào phóng mời chúng ta"

"Thật ra không có chuyện gì to tát lắm, em thi TOEFL 500 điểm , vì thế bây giờ có thể dẫn đoàn khách nước ngoài"

Vy Tiên vỗ tay hoan hỉ:"Chúc mừng Hiểu Linh, kể từ bây giờ cô có thể dẫn khách quốc tế cùng mọi người rồi"

Hướng dẫn viên du lịch được phân ra làm hai hạng:Hướng dẫn viên quốc tế và hướng dẫn viên nội địa.Để dẫn khách nội địa bạn chỉ cần thẻ hường dẫn viên du lịch là được .Nhưng nếu muốn trở thành hướng dẫn viên quốc tế phải có chứng chỉ TOEFL 500 điểm trở lên.Hơn nữa, hướng dẫ viên du lịch thường thông thạo hai ngoại ngữ trở lên.Trở thành hướng dẫn viên quốc tế, mức lương sẽ cao hơn, nhiều tiền thưởng hơn.

Mọi người thi nhau chúc tụng Hiểu Linh.Linh vô cùng sung sướng, hạnh phúc đáp lời:"CẢm ơn mọi người, chẳng qua ông trời thương em thi ba lần mới qua, không thể sánh được với thành tích của mọi người"

Duật Nam khởi xướng:"Nào mọi người nâng cốc lấy nước ngọt thay rượu chúc mừng Hiểu Linh"

"Chúc mừng tân hướng dẫn viên du lịch quốc tế Hiểu Linh, chúc cô thuận buồm xuôi gió, kiếm được nhiều tiề, sớm được thăng chức.."

Hiểu Linh nhiệt liệt cảm ơn những lời chúc của mọi người.Đoàn hướng dẫn viên du lịch nghỉ thêm một lú, rồi tiếp tục dẫn khách xuống núi tham quan Chùa Tây Thiên.

Buổi chiều Vy Tiên không phải thuyết minh nhiều cho khách vì thế cô có thời gian tản bộ ngắm cảnh.Duật Nam dẫn cô, Hiểu Linh và Thiên Thanh vào một dãy bán hàng ở gần bờ suối.Vy Tiên  và Hiểu Linh dừng lại ở một quầy thảo dược, nhưng rất tiếc cửa hàng đã hết loại thảo dược mà Vy Tiên cần.Cô rời khỏi quầy hàng thì thấy Duật Nam  vừa mua xong một món đồ.Đồ bán ở dãy này chủ yếu là đồ lưu niệm , không có gì đặc sắc lắm nên họ vào xem một vòng rồi đi ra.Thiên Thanh và Hiểu Linh muốn lên đền Quốc mẫu Tây Thiên Lăng Thị Cô lên rẽ sang hướng khác.Còn VY Tiên và Duật Nam leo lên chùa Tây Thiên theo một nhóm học sinh . Đi được một lúc, Duật Nam lấy từ trong túi ra một chiếc vòng đeo tay.Hóa ra đó là món đồ anh mua lúc ở mấy quầy hàng.Anh đưa nó về phía cô và nói:"Chiếc vòng này tặng em"

Vy Tiên nhận lấy chiếc vòng:"Cảm ơn anh nhưng sao anh lại tặng nó cho em"

"Em đeo nó rất hợp vì thế anh tặng em"

Cô đeo chiếc vòng vào tay,nó được làm bằng những hạt gỗ mầu nâu được xâu lại với nhau.Chiếc vòng được làm bằng gỗ thông tỏa mùi hương thơm mát của nhựa thông.Vy Tiên đưa nó lại gần mũi, mùi hương dịu nhẹ của nó rất dễ chịu

"Chiếc vòng rất thơm .Em rất thích"

Anh nói thêm:"Nó được làm bằng gỗ thông trên,là vật  bảo vệ sức khỏe rất tốt"

Cô thích thú xoay chiếc vòng , ngắm nghía nó thật kĩ.Chiếc vòng bản to màu gỗ nâu  với những bông hoa cúc trắng nổi bật ở giữa."Hoa cúc có ý nghĩa gì ạ"

Anh mỉm cười nhìn cô rồi nói:"Không phải chuyện gì cũng cần phải hỏi để biết câu trả lời, không biết thì về tra Google"

"Được, để em về tra sau"Vy Tiên vui vẻ trả lời nhưng kì thực cô cũng chẳng nhớ mà tra, thôi có đồ tốt thì cứ dùng  không cần suy nghĩ nhiều. Họ tiếp tục leo lên núi  theo nhóm học sinh.

Vy Tiên nhìn đồng hồ đã là 3 giờ 30 phút.Cô bắt đầu gọi điện thoại liên lạc với lớp trưởng, tổ trưởng thông báo giờ ra về, gọi các nhóm học sinh nhanh chóng về bãi xe.Nghe lớp trưởng nói có vẻ cô bạn đang ở trên đỉnh núi, chắc sớm nhất là nửa tiếng nữa, cô ấy mới có thể xuống đến bãi xe.Vy Tiên và một tốp học sinh khác di chuyển xuống trước.

Cô đến bãi trước và chờ các nhóm khác.Nửa tiếng sau nhóm của lớp trưởng Linh và các nhóm khác cũng trở về.Vy Tiên bắt đầu điểm danh nhưng có một vấn đề, Hoàng mập không có trong đoàn.Cô lấy số điện thoại từ lớp trưởng và gọi cho cậu ta.Điện thoại có tín hiệu, Vy Tiên cảm thấy hạnh phúc vì có thể liên lạc được.Nhưng gọi một lúc lâu, không có người nhấc máy.Cô vẫn tiếp tục gọi nhưng tình hình vẫn vậy.Vy Tiên bắt đầu lo lắng  cậu ta gặp chuyện xấu.Cô nhờ cả lớp tản ra toàn bộ bãi xe tìm kiếm Hoàng mập.Mười lăm phút sau, cả lớp tập hợp nhưng vẫn không thể tìm được cậu ta., liên lạc cũng không được.Cậu ta có thể ở đâu chứ.Cô càng thấy lo lắng hơn.

Vy Tiên báo thiếu một thành viên với Phong.Anh lập tức lệnh cho Thiên Thanh và Hiểu Linh tập hợp học sinh các lớp vào xe, giữ an toàn và chờ khi họ đoàn tìm kiếm trở về mới xuất phát.

"Vy Tiên trông cậu ta như thế nào"

"Cậu ta tên là Hoàng, người to cao, mập mạp, da trắng, tóc ngắn không nhuộm, đeo một cặp kính cận cọng đen"

Anh suy đoán "Tìm ở bãi xe không có chắc cậu ta vẫn còn ở trên núi"

Anh nói với Vy Tiên:"Em đi cùng với nhóm giáo viên , anh và Duật Nam đo cùng lên núi tìm, phải thường xuyên liên lạc, giữ thông tin, khi tìm được phải lập tức báo ngay "

"Vâng"

Vy Tiên và mấy  giáo viên tìm một sườn núi, Phong và một số người khác tìm sườn núi còn lại.Sau nửa giờ tìm kiếm vẫn không có kết quả,Vy Tiên gọi rất nhiều lần vào số máy nhưng vẫn không có người trả lời.Cô lo lắng cậu ta gặp nạn và làm rơi mất điện thoại.Nếu cậu ta thực sự xảy ra chuyện xấu thì sự nghiệp hướng dẫn viên du lịch của cô sẽ tan thành mây khói.Cô sẽ mất việc làm,rồi phải tất tả đi xin việc mới mà công việc thì khó xin vì lý lịch:"Không làm tròn nhiệm vụ", khó tìm được công việc mới,không có việc làm, không thể trả tiền phòng, cũng chưa chắc có đủ tiền sống qua ngày, bắt buộc phải làm việc khác để mưu sinh hoặc xách ba lô hồi hương..Nghĩ đến thế, Vy Tiên đã thấy rùng mình , cô tiếp tục cất tiếng gọi tên Hoàng mập.Cô liên thanh gọi nên cổ họng bắt đầu đau rát nhưng không thể dừng lại, vì bát cơm manh áo cô không thể bỏ cuộc.Cô leo lên núi không biết mệt mỏi, mặc kệ cổ chân mỏi nhừ, tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Hoàng mập.Cô khấn thần phật tứ phương bảo vệ cho cậu ta và  cho cô mau chóng tìm được .  

Bất ngờ, điện thoại đổ chuông, là số của Phong, cô cảm thấy phấn chấn hơn, vội vàng bắt máy:"Alo"

Giọng nói của anh vang lên trong điện thoại làm cô vững tâm hơn:"Tìm được Hoàng mập rồi, em mau trở về bãi xe"

Vy Tiên thở  phào nhẹ nhõm, cậu ta không sao rồi, vậy là cô vẫn còn kiếm được cơm ăn.Cô vui sướng nhảy lên, cô nhanh chóng  tập hợp mọi người  xuống núi, trở về bãi xe.

Khi xuống đến bãi xe, cô lao như bay tới chỗ Hoàng mập hỏi tới tấp:

"Hoàng, em có bị thương không? Em có bị đánh hay bị trấn lột gì không?Sao lại không nghe máy ?Em mất điện thoại phải không?"

Cậu ta nhìn Vy Tiên ái ngại tả lời:"Em xin lỗi, em leo theo các bạn nhưng không đuổi kịp lại mệt quá, nghỉ tạm ở một chỗ, gió ở đấy mát quá nên em ngủ quên mất, không biết các bạn đã xuống núi"

"Sao không chịu nghe điện thoại, em làm mọi người rất lo lắng"

"Em lỡ để chế độ im lặng nên không nghe được"

Cậu ta đưa màn hình điện thoại ở chế độ yên lặng lên, trên đấy còn hiển thị hơn 200 cuộc gọi nhỡ để minh chứng.

Vy Tiên thật sự sốc,cô có cảm giác mình bị một võ sĩ hạ đo ván,đầu đau quya cuồng ,cậu ta vô ý đến quá thể sao lại trùng hợp để chuông im lặng, đúng là ông trời không thương cô mà, nhưng cũng may là cậu không làm sao, trở về an toàn.Vy Tiên tự an ủi mình chín bỏ làm mười bỏ qua cho cậu ta.Phong đứng ở đằng sau lên tiếng:

"Thôi, không có việc xấu xảy ra, bây giờ chúng ta lên xe trở về thủ đô, đã quá giờ rồi"

Vậy là  5 giờ ba mươi xe mới trở về, chậm 1 tiếng so với dự kiến.Trời mùa đông nhanh tối, chưa đi được một nửa đoạn đường thì trời đã tối mịt.Xe trở về trường lúc 8 h 30 phút và 9 giờ mới có thể trở về bãi xe của công ty.Vy Tiên báo cáo lại công việc, trả đồ đạc rồi mới bắt xe buýt trở về.Cô mua một ổ bánh mì ăn trên xe buýt coi như bữa tối.Cô trở về nhà đã hơn chín rưỡi.

Hồng Vân mở cửa,đón cô bằng khuôn mặt tươi cười dạng rỡ hỏi han:"Vy Tiên hôm nay đi thiền viện vui chứ, cậu có cầu gì không?"

Cô chán nản trả lời:"Tớ mệt lắm, gặp toàn chuyện xấu thôi, không muốn nói nữa"

Cô mặc kệ Vân đứng đó thất vọng, cởi bỏ ba lô đi tắm thật nhanh.Cô mặc bộ pijama trèo lên giường ngọt ngào nói với Vân:"Tớ mệt quá đi ngủ trước đây, cậu nhớ đóng của cận thận nhé"

"Cậu không đặt đồng hồ đi làm sáng ngày mai sao?"Vân lên tiếng.

Vy Tiên mắt nhắm nghiềm, trả lời:"Mai tớ nghỉ tour, không phải đi làm".Cô đã có một ngày quá mệt nên chỉ muốn ngủ một giấc say đến tận sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro