chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đèn phòng phẫu thuật dường như cảm thấy đã dằn vặt đủ tất cả mọi người nên sau hàng giờ đồng hồ sáng đã tắt

mọi người không hẹn mà cùng đứng dậy

1 lát sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ vừa đi ra ngoài liền bị vây quanh

-"bác sĩ à, con tôi?" mẹ kim gấp gáp lên tiếng

-"ca phẫu thuật rất thành công, vấn đề bây giờ là đợi chờ và cầu nguyện cho giác mạc tương thích cùng với mắt cậu ấy" bác sĩ hoà ái cười cười, gật đầu sau đó rời đi

mẹ kim lặng lẽ lau nước mắt

mà soni lại không dấu vết nhìn qua y/n

y/n mừng rỡ đến bật khóc, cô gắt gao che miệng mình để tránh thốt ra tiếng

soni châm chọc nhếch môi cười. cô xoay người, thay đổi một gương mặt vui mừng tiến đến an ủi mẹ kim

——————————————————————————————————-

taehyung còn ngấm lượng thuốc mê còn dư nên tạm thời chưa tỉnh lại

mọi người tâm thần không yên cũng tạm lắng xuống

cửa lần nữa mở ra, giường taehyung được mang ra ngoài

hệt như lần trước, mắt anh được bao bọc kỹ bởi gạc y tế

chỉ là lần này, mở ra sẽ không còn một đôi mắt thất sắc không ánh sáng mà là một đôi mắt tinh anh sáng ngời

y/n nhìn theo giường của anh lăn bánh mãi đến khi anh được đưa vào phòng, cho đến khi cánh cửa khép lại trước mặt cô, y/n mới ngây ngốc nở nụ cười

thật tốt

mừng cho anh

yoongi trở lại bệnh viện liền thấy y/n đứng ngây ra nhìn chằm chằm về phía phòng bệnh của taehyung không nhúc nhích

cô gái ngốc này

anh bước nhanh tới gần cô, nắm lấy tay cô kéo ra ngoài

vỗ vào mặt cô, anh giận dữ.

-"cậu tỉnh lại cho tớ"

y/n hoàn hồn ngẩn đầu nhìn yoongi

cô hít một hơi thật sâu, sau đó thu hồi mọi biểu tình, cười cười

-"cậu về rồi à? kết quả thế nào?" y/n gạt nước mắt hỏi

-"cậu về chuẩn bị hành lý đi du học đi." yoongi bất đắc dĩ véo hai má cô nói

y/n hơi ngừng một chút, sau đó xả ra nột nụ cười tươi

-"ừ"

đã đến 12 giờ đêm, cinderella cần tỉnh mộng, phải không?

cô bình tĩnh đi theo chân yoongi rời khỏi bệnh viện

———

min gia

-"con đã về" y/n cởi giày, xoa xoa hai bàn tay vào nhau xua đi cái rét lạnh trên tay

-"soni con đã về" mẹ min từ phòng bếp đi ra ôn nhu nhìn y/n vui vẻ mở miệng

-"mẹ, con là y/n" y/n lạnh nhạt nhìn mẹ min sau đó quay người đi lên lầu

mẹ min nụ cười đông cứng trên gương mặt

bà thu hồi biểu tình đi vào phòng

nếu là y/n, bà không tất phải nói chuyện

ba min ngồi trong phòng bếp bất đắc dĩ mở miệng

-"y/n là vô tội, chuyện đó đã trôi qua gần hai mươi năm, bà vì cái gì cứ nhớ mãi không quên đâu?"

mẹ min muỗng canh trên tay hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục khuấy nồi súp trong tay im lặng, không trả lời

ba min thở dài, cũng không lại nói điều gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro