đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




tôi muốn về nhà. nơi ấy có một đồng cỏ non, xanh rờn và thấm đượm vị tình yêu. của nắng mới còn đọng trên những ngọn lá tí hon khẽ đưa đẩy, tôi bật cười.

"xinh đẹp thật." ấm.

ngã mình, đôi ba gai, chúng sượt qua bả vai và vừa kịp mơn trớn lên gáy và lưng, tôi nhổm dậy.

"chịu được không?" ai đó hỏi.

tôi đáp "có" dè chừng, nhẹ nhõm lăn mình trên một thảm mận gai rực rỡ.

ta luôn cố gắng mặc một chiếc áo đến độ mong ngóng cởi ra mà không thể. không dám, không đủ nghị lực, chẳng một can đảm. nó đau đớn, cả mình mẩy ta run lên trong những xúc cảm vỡ vụn của trái tim, một độ nào đó, lại trống rỗng, không còn khóe máu. tôi có đau không, khi lăn mình trên thảm nhọn hoắt kia, ấy mà lại trưng ra cái vẻ mặt nhàn hạ đến thế.

đau.

tôi òa khóc, chảy siết, chúng cứa vào những vết xước, làm nó đau lên gấp bội. nhưng tôi chẳng thể dừng. ta tự huyễn hoặc về giá trị của hạnh phúc, những thứ mà họ-vui-thì-ta-sẽ-vui. chẳng đúng, ta sợ đau hơn, một vết đâm nhanh nhẹn, mau chóng, nên ta cố gắng rũ mình chịu những vết châm li ti, có mệt không em?


nó sẽ vui hơn khi ta mất tất cả, trắng.


mệt mỏi, thú nhận trên thảm cỏ đậm sắc kia, tôi cô độc, đến độ chẳng thở, "ai đến đây và kéo giúp tôi gượng dậy, tôi sẽ cho họ ngàn cái ơn thấm thía", không thể nói vậy.


tôi nhớ mình của độ vài tháng trước, chẳng vụn vỡ, ngã uỵch rồi đứng lên phủi phủi. khổ thân, ai lại đau đớn đến thế bao giờ? có tôi, tôi đây, tôi 17 sâu đậm vì điều chẳng tỏ, lòng chưa lặng.

em ơi hãy cứu lấy tôi, tôi lại ngã rồi, từ khi nào mà từ ngữ chẳng thể kể với em, chỉ bày biện một chiếc áo thật đẹp, và hình như, tôi đã thấy em ngắm nhìn nó. em có tự hào về tôi, cố gắng giữ nó mịn và thơm. phù, mệt nhỉ, có nhiều khi tôi tự hỏi, tại sao khóc rồi vẫn không hết những cơn đau dai dẳng này, vặn lớn ga, ước một bên tay áo, chúng vẫn bám riết, không rơi xuống nền đất sạn.

tôi nhớ, nụ cười mình từng đẹp đẽ đến như nào, đôi mắt sáng bừng những dự định và tương lai, tình yêu đẹp căng tràn trong trái tim nhiệt huyết, rồi thôi, trí nhớ chẳng còn lại gì, vài góc tối, đại não tôi liền đau căng.






em có tin vào cuộc sống của tôi không? một ngày nào kia mỏng manh trước gió, chúng cuốn bay thân tôi lao xuống một thảm cỏ, nơi ấy chẳng một tấm gai, một điều phiền lòng, những bức bối và đau đớn, em có theo cùng tôi? em và tôi sẽ hạnh phúc, em nhỉ.


tạm biệt em, tôi sẽ hết đau, và ta hãy cùng mỉm cười, em nhé, vì tình yêu tôi úa tàn, vì một em xinh đẹp đến nhường nào, khi ấy, tôi sẽ yêu em. có lẽ là em, thì tôi hạnh phúc.


wint. 2342019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bts#damn