[Suchun fic/DBSK] Cat Or Lover!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Junsu có một con mèo. Cũng bình thường thôi mà, đối với một họa sĩ độc thân như anh thì việc nuôi một con vật trong nhà đâu gì lạ. Oh, nhưng với Kim Junsu, một người ghét động vật, đặc biệt là mèo thì lại là vấn đề khác.

Những người quen đến nhà thấy con mèo tam thể đang ngồi liếm lông một cách kiêu kì trước cửa, sững sốt đến nỗi tưởng mình đi lộn nhà. Rồi thấy nó quấn quýt bên chân Junsu mà không bị anh đá hất ra thì đúng là chuyện lạ. Bất ngờ nhất là anh lại cho nó ăn, tận tay tắm táp cho nó. Ngạc nhiên không kịp chớp mắt thì ngay lập tức anh bế nó lên, nói rằng:

_Nó là mèo nhà tớ, tên nó là Micky!!! – ngón tay anh lắc tấm huy hiệu trên cổ con mèo “I’m Micky’, dây buộc bằng màu tím than.

Jaejoong thì ngồi đực mặt, vỗ tai lộp bộp, coi thử mình có nghe nhầm, mèo à? Cái tên hình như có vấn đề. Yunho thì lẩm bẩm coi thử ngày hôm nay có phải thứ sáu ngày mười ba không. May mà không phải, thở phào. Kibum thì cười phới lới đầy ngốc nghếch, bắn ra khỏi nhà ngay lập tức, vì sợ nhà ‘sập’ bất tử. Changmin thì mắc nghẹn cái bánh ngay cổ, đầu đang nghĩ con mèo kia có phải là ‘đồ ăn dự phòng’ của Junsu không? Nhưng có lẽ không đúng, Junsu đủ giàu để không phải lao động cực nhọc, nên mới chọn cái nghề không bị tiền bạc, danh lợi trói buộc. Và càng ngày càng giàu lên nhờ bán được quá nhiều bức tranh đẹp (….). Không phải vì kiếm tiền mà vì chẳng có niềm vui gì khác. Junsu đã từng tuyên bố sẽ giải nghệ khi nào anh tìm thấy ‘vùng đất’ đích thực giành cho mình.

Junsu hiểu được những điều quái đản đang bay trong đầu lũ bạn. Biết ngay thể nào chúng cũng phản ứng như anh là người ngoài hành tinh mà. Cũng không mong là bọn chúng sẽ thể hiện điều khác hơn. Tống tiễn họ ra về, anh tất bật lao vào dọn dẹp đống chén sữa, bột mì mà con mèo ‘bày’ ra ở dưới bếp. Lũ mèo là chúa quậy phá, hèn gì anh không tài nào ưa nỗi chúng. Ôi chao, Micky lại bị lấm bẩn. Mắt anh trừng trừng nhìn nó. Long lanh, long lanh. Nó có thật là mèo không? Sao giống đứa nhỏ đang mít ướt quá. Và anh lại phải xắn tay áo mà bế nó vào bể, mà tắm nó lại. Động vật, hơn nữa là mèo. Anh ghét chúng. Rắc rối và chuyên phá hoại. Nhưng giờ anh phát hiện ra rằng, mắt mèo thật đẹp. Hơn nữa thân mèo thật nhỏ nhắn, lông lại rất mịn nữa. Cả tiếng kêu nho nhỏ thỏ thẻ như tiếng rên rỉ…Aishhhhh, anh đang nghĩ gì vậy?

Anh gặp Micky cũng thật tình cờ. Sau một buổi triển lãm tranh vô cùng nhạt nhẽo. Trời lại đổ mưa to. Nổi hứng thế nào, anh lại không vào trong xe đi thẳng về nhà. Mà lại xách dù đi tản bộ, rồi về nhà luôn thể. Lúc đi ngang qua khu phố vắng, thì tai anh nghe thấy tiếng động lạ. Hòa lẫn với tiếng mưa xào xạt. ‘Meo….meo~ ~’

Tiếng mèo kêu. Với bản tính hờ hững sẵn có, anh định bỏ đi. Nhưng không rõ có cái gì vô hình níu kéo anh lại. Cơn mưa cứ nặng hạt dần. Mà thứ tiếng kêu ấy cứ vang lên không ngừng, hoang dã nhưng yếu ớt và cô độc. Giai điệu kì lạ được tạo ra trong đêm mưa. Làm Junsu dấn bước chân vào trong ngõ vắng. Bỗng tiếng kêu dừng lại.

Trong con đường cụt, dưới cái đống thùng gỗ, con đường xập xệ nghèo nàn, với thứ ánh sáng mờ nhạt tệ hại. Mắt anh dõi nhìn sinh vật nhỏ bé nằm bệt dưới con mưa dầm. Nó run lên từng hồi. Nhìn nó như sắp chết đến nơi. Tội nghiệp. Không hiểu lòng thương cảm từ đâu trỗi dậy trong Junsu để anh bế nó lên. Cảm nhận hơi thở yếu mềm, thoi thóp trong vòng tay rộng và ấm áp của anh. Đôi mắt nó khẽ mở, chớp nhẹ rồi nhắm lại. Quay gót, thật lặng lẽ anh mang nó về nhà, chăm sóc. Dù nó là một con mèo.

Con mèo này thật kì lạ. Người ta thường nói mèo ăn rất ít. Và giờ Junsu không còn tin lời người ta nói. Thật tế, Micky ăn rất nhiều, mấy hộp sữa cũng không đủ, có khi lại phải cho nó ăn thêm mấy món lặt vặt mà theo cảm nghĩ của Junsu thì chẳng có con mèo bình thường nào ăn cả. Lạc, chocolate, snack, trái cây…và cả yaout. Ăn uống điều độ các chất dinh dưỡng như một con người.

Ngay cả ngủ nghỉ cũng rất đúng giờ. Chỉ ngủ khi chương trình ‘chúc bé ngủ ngon’ kết thúc. Sáng dậy và tự động bật TV để đón chào ngày mới bằng bài nhạc thể dục bữa sáng. Nó thông minh hơn một con mèo bình thường. Nhún nhảy tưng tưng khắp phòng. Meo meo ầm ĩ, nhưng vui vui. Chú nhóc có lẽ rất có hứng với TV và công việc vận động. Mèo thì rất thích tắm nắng nhưng Micky thì tuyệt đối không, ngược lại nó thích…tắm với nước ấm và xà phòng. Một con mèo sạch sẽ, có lẽ vì thế mà Junsu chứa chấp nó, cho phép nó được đi lòng vòng trong nhà, được nằm ngủ trên ghế sô-pha. Anh cũng thích công việc tắm táp cho nó. Nó sống rất quý phái nên nhiều lúc Junsu không biết Micky từ đâu đến. Mà ngay cả ngoại hình bên ngoài cũng đã gợi nên một con mèo rất có ‘cá tính’. Không hề giống một con mèo hoang.

Nhưng Junsu không cần một ‘quý hoàng tử mèo’ mà cần nó biết bắt chuột. Thế mới quan trọng. Vậy mà nào ngờ, Micky vừa mới nhìn thấy có mỗi con chuột nhắt mà đã…lăn ra bất tỉnh. Sau lần đó, Junsu biết mình đã lỡ vác về cục nợ. Định ném nó ra ngoài thì anh sựng lại. Dáng vẻ buồn bả ấy là sao chứ? Lủi thủi đi ra ngoài, lâu lâu ngoái lại nhìn Junsu, đôi mắt long lanh như muốn khóc, đi nhanh chút được không, mươi phút mới được một bước. Nó là diễn viên mèo sao? Nhờ thế mà Junsu vẫn phải chịu đựng cục nợ mà không vứt nó đi được.

Nhà Junsu nuôi một con mèo. Cuộc sống của Junsu đã thay đổi nhiều từ khi xuất hiện một con mèo tên Micky. Gần một tháng sống chung với Micky, và Junsu thấy rằng mèo cũng không đến nỗi đáng ghét. Ngược lại cũng có phần đáng yêu. Đặc biệt là với Micky. Giờ nó như một phần không thể thiếu trong ngôi nhà luôn vắng người. Nhờ có nó mà sau những giờ rảnh rỗi, Junsu không còn la cà các quán bar với bọn Jaejoong, Kibum để rồi đêm về bị bọn Yunho, Changmin gọi điện tra khảo, hỏi chồng chúng đang ở đâu. Anh dậy đúng giờ hơn, thưởng thức những buổi sáng tinh mơ, vì tiếng ồn Micky gây ra. Ăn những món Micky thương lôi ra từ tủ lạnh, giờ nó chỉ ăn khi Junsu chịu ăn những thứ mà nó chỉ định. Nó là chuyên viên ẩm thực và dinh dưỡng?

 

 

Micky là con mèo tinh nghịch, khi có anh bên cạnh thì nó luôn quấn quýt bên anh, vui đùa với anh, luôn vểnh tai lắng nghe những gì anh nói, nó là nơi giãi bày tâm sự của anh. Còn mỗi đêm anh về trễ thì lại thấy nó đang ngồi trước cửa chờ anh về. Chợt thấy có lỗi vì để nó chờ đợi. Junsu nghĩ rằng nếu không có nó thì giờ anh đã đưa một cô gái về và quan hệ với cô ta. Vì Micky mà đầu óc anh đã ‘trong sáng’ hơn và anh nghĩ nếu anh làm vậy nó sẽ buồn. Dù không rõ, nó chỉ là con mèo mà sao lại tác động nhiều đến anh nhiều đến thế. Junsu từng nghĩ, nếu Micky là con người thì hẳn nó sẽ rất đẹp.

Anh bắt đầu quan tâm đến nó nhiều hơn. Dáng đi của Micky rất uyển chuyển. Khiến Junsu nghĩ đến những nàng người mẫu nóng bỏng di chuyển trên sàn catwalk. Cũng hợp hoàn cảnh với những ý nghĩ của anh. Thoáng chốc nhận ra, anh muốn vẽ một con mèo. Theo một cảnh hứng thật mãnh liệt. Là Micky. Nó gợi cho Junsu sự sexy chợt hiện ra. Vỗ bộp tay vào đầu. Dạo này anh có vô số những suy nghĩ quái đản. Đặc biệt là với con mèo. Vuốt ve lớp lông mịn, hơi thở nó phập phồng lên xuống, lâu lâu hắt nhẹ. Đôi mắt mèo nhắm nghiền. Đang duỗi thẳng chân khoan khoái nằm ngủ. Và anh bắt đầu vẽ, một con mèo đang ngủ say sưa.

_Micky, vào ăn đi này!!!!!!

Tiếng Junsu gọi con mèo vào ăn tối. Nhưng sao gọi mãi mà nó không vào. Bình thường không cần gọi thì nó cũng sẽ tự lao vào mà đánh chén. Lấy làm lạ, anh đặt cái chén xuống nền đất. Vào tìm nó. Thở phào là nó vẫn còn ở trong nhà.

Chợt mỉm cười, Junsu khoác tay, dựa lưng vào tường. Mắt quan sát Micky nằm trên ban công đang đưa đôi mắt sáng rực nhìn trăng. Đêm nay trăng tròn quá. Micky cứ chăm chú nhìn vào cái đĩa treo lơ lửng trên bầu trời. Dáng vẻ nó cô độc quá. Trông nó mong manh và nhỏ nhắn lạ thường.

Nhận ra rằng, dạo này Micky thật lạ. Ít ăn, ít ngủ đi nhiều, nó thường đi lòng vòng trong nhà nhiều hơn, nhất là thường trèo vào giường ngủ của Junsu. Cái lưỡi mỏng mềm liếm nhẹ lên má anh, rồi rà miệng nó lên môi anh. Nó hôn mình ư?  Thường xuyên cắn xé những tờ lịch trong nhà, mang chạy biến đâu mất.

Cả đêm nay nữa, Micky lại mò vào phòng anh. Nhảy phóc lên nơi anh ngủ. Junsu không ngủ nhưng anh không tỏ ra gì cả. Anh có cảm giác Micky không giống như những con mèo khác. Nó có suy nghĩ, cảm giác và trí thông minh như con người vậy. Nên anh muốn biết nó sẽ làm gì tiếp theo.

Micky ban đầu cào nhẹ những đầu món sắc nhọn vào cánh tay áo của chủ mình. Thấy không có tác dụng. Nó bắt đầu sử dụng âm thanh mà theo Junsu nó rất gợi tình. Junsu vẫn không cựa quậy. Bất lực, Micky nằm bệt xuống cái chăn trên người anh, cuộn tròn thân lại như quả bóng. Ngoe nguẩy cái đuôi, rồi nhắm mắt. Chẳng rõ nó có ngủ không? Thế này cũng hay. Lâu rồi không có người ngủ cùng anh. Đã gần đến 12 giờ rồi.

Sáng hôm sau, Junsu mới phát hiện ra rằng Micky biến mất. Nó đã không còn ở trong nhà nữa. Và bức tranh mới vẽ của anh cũng không còn.

* * * * * * * * * *

Junsu bị mất con mèo. Đã được một tuần rồi. Tưởng chừng mọi chuyện đã trở lại như cũ. Không mèo, không tiếng ồn, không bận rộn, sẽ la cà với lũ bạn. Ban đầu Junsu cũng nghĩ vậy. Nhưng anh thấy thiếu thốn quá. Chẳng rõ từ đâu. Không còn thứ tiếng kêu nho nhỏ, những món đồ chơi của Micky cũng đã được xếp gọn, không bừa bãi. Chẳng còn ai đợi Junsu mỗi khi anh về trễ. Rất nhiều thứ mà trước đây Junsu nghĩ nếu không có Micky thì sẽ tốt hơn. Vậy mà giờ Junsu nhận ra Micky là cái gì đó rất quan trọng với anh. Dù nó là một con mèo, không hề quen biết với anh.

Bọn Jaejoong thấy bạn mình thay đổi một cách lạ thường. Từ lúc con mèo biến mất, Junsu cũng đã trở lại như lúc trước. Chỉ là họ thấy không ổn. Giống như Junsu đang trốn tránh sự thật là Micky đã không còn trong nhà anh nữa. Họ thấy rằng con mèo đó đã thực sự thu phục được kẻ băng đá như Junsu. Mới chỉ một tháng mà Junsu đã xem trọng nó vô cùng. Chụp hình nó trong điện thoại, thường xuyên tìm hiểu về tập tính của mèo, nghiên cứu những thứ mèo thích, thường xuyên xen lẫn những câu nói về Micky của Junsu. Ngày càng nhiều và tăng dần. Bỏ những cuộc tiệc tùng chè chén chỉ vì ‘Micky đang đợi ở nhà’. Ngôi nhà ấy giờ như là nơi ở của đôi tình nhân mèo và người.

Đùng một cái, Micky biến mất. Cả ngày đó Junsu huy động hầu hết lực lượng bạn bè, lôi đầu cả lũ ra khỏi giường từ sáng sớm để tìm con mèo cùng anh. Còn dán poster hình Micky khắp các dãy phố. Đặt thưởng cho những người tìm thấy nó rồi trả nó về cho anh. Cả mấy ngày trời không có kết quả. Cuối cùng thì Junsu cũng bỏ cuộc. Anh là người kiên trì tìm kiếm nhất. Đến tối mịt anh mới trở về nhà. Cầu mong lại thấy cái bóng mèo đứng trước cửa chờ anh. Nhưng không có gì. Chợt buồn khi thấy bát đĩa, đồ chơi của nó được xếp gọn trên kệ. Hình ảnh Micky đang vờn đùa bên quả bóng, xăm xoe Remote để mở TV lại ùa về. Junsu đang tương tư một con mèo.

Bọn Jaejoong mua tặng cho anh một con mèo khác. Cũng là mèo tam thể. Nhưng anh không nhận, anh biết là họ quan tâm và lo lắng cho anh. Junsu không sao, anh ổn mà. Junsu có ưa mèo đâu chứ. Chỉ là do Micky.

Mấy hôm vừa rồi, Junsu lại rảo bước chân qua cái ngõ vắng ấy. Để được gặp lại Micky. Nếu có thì việc đầu tiên anh sẽ đánh đòn nó vì đã tự ý bỏ nhà đi mà không xin phép. Sau đó là mang nó về, cột nó lại trong nhà cho khỏi chạy lung tung. Nhưng hi vọng dường như bị tắt ngấm. Khi Changmin nói rằng là nó có thể không về nữa, có khi nào nó đã nhớ đường về nhà với chủ thật của nó. Vậy anh chỉ là người chủ qua đường của Micky.

* * * * * * * * * *

 

Junsu đi dự một buổi triễn lãm tranh. Cũng thế thôi, những bức tranh của những người nổi tiếng sẽ được bu quanh, chụp ảnh, tán thưởng. Dù cho chúng thật nhạt nhẽo, và vô nghĩa, có khi là quá giả tạo. Còn những kẻ vô danh tiểu tốt thì sẽ lác đác được vài kẻ đưa mắt nhìn. Rồi lại quay lưng bỏ đi. Chẳng thèm ngó ngàng. Có khi bức tranh đó lại bao hàm vô vàn ý nghĩa và tâm huyết của người nghệ sĩ.

Bỗng nhiên của rất nhiều kí giả chạy về phía anh. Thật kì lạ, hôm nay không có tranh của anh mà. Nhưng Junsu vẫn đứng lại. Ánh sáng của máy ảnh làm anh lóa mắt, họ xô đẩy, chen lấn để đặt câu hỏi cho anh. Sửng sốt, rõ ràng là anh không hề mang tranh đến tiển lãm. Vậy những câu hỏi họ đặt ra cho anh là là từ đâu.

_Anh đã lấy nguồn cảm hứng từ đâu để vẽ được một chú mèo sinh động như vậy?

_Xin anh cho biết chú mèo tên Micky là của anh ư?

………………

Nhanh chóng, Junsu đẩy họ ra. Chạy dọc khắp nơi trong gian phòng rộng. Bước chân dừng lại trước cái khung tranh lớn. Bức tranh đã mất của anh, mấy hôm trước. Đang trước mặt anh. Con mèo trong tranh, nhắm nghiền mắt đang ngủ, rất sinh động và rất thực. “Tác phẩm mang tên: I’m Micky. Của họa sĩ: Kim Junsu”. Tại sao nó lại ở đây?

Dù anh có tra hỏi người quản lí nơi triển lãm thì họ cũng chỉ cho anh một câu trả lời không xác thực. Bực bội, anh quay đi. Junsu cần biết, bức tranh từ đâu mà ra. Trùng cái hôm Micky mất tích thì bức tranh vừa mới hoàn thành của anh cũng không còn. Ai đã lấy nó đi trưng bày, mà lại lấy ngay tên anh. Rốt cuộc người đó muốn gì và có phải việc Micky biến mất là liên quan đến người.

Bỏ về nhà, đi ngang qua con phố cũ. Không hiểu sao, anh lại đến đây. Chẳng lẽ đúng như lời Yunho và Changmin nói, anh thực sự đang yêu một con mèo. Vớ vẩn. Chỉ là do anh là chủ của Micky nên có chút lo lắng và luyến tiếc. Vậy thôi, về được rồi.

_Meo, meo ~ ~

Mắt anh mở to khi nghe tiếng kêu quen thuộc ấy phát ra từ phía sau lưng. Chẳng lẽ lại là nó. Đúng là tiếng kêu ấy. Không lầm được. Quay lưng lại. Nụ cười trên môi tắt ngấm. Hôm nay, sao đủ bất ngờ cho Junsu vậy. Tiếng meo khi nãy không phải từ con Micky anh mong đợi mà là của một tên con trai. Chắc trạc tuổi Changmin. Ngợp vì cậu ta đẹp. Nước da trắng muốt, hòa hợp với mái tóc ngắn màu đen và đôi mắt đen ươn ướt. Đôi môi đỏ mọng như trái cherry. Giống một cô gái nhưng không phải.

Đẹp thì đẹp nhưng không phải là thứ anh cần. Lấy lại thăng bằng, Junsu ngại ngần quay lưng định bỏ đi. Bỗng nhiên một vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, chặt cứng. Tiếng nói hòa lẫn với nước mắt.

_Sao anh lại hờ hững như vậy? Gặp lại em chẳng lẽ anh không vui sao?

Thảng thốt, không nói nên lời, Junsu chẳng biết những lời của người thanh niên kia có ý nghĩa gì. Anh và cậu ta có quen biết nhau bao giờ? Sao anh chẳng nhớ ra. Chạm vào đôi tay nhỏ, Junsu ngạc nhiên khi cổ tay của cậu có một cái vòng tay. Không chính xác là cái vòng cổ của con mèo nhà anh. Chuyện quái gì đang xảy ra?

_Cậu là ai? – Junsu dò hỏi.

_Em …hức…là Micky đây – cậu nấc lên trong nước mắt trả lời anh.

Đùa hoài, chắc lại là trò đùa của bọn Jaejoong bày ra. Thấy mấy bữa nay anh không được vui nên mới nghĩ ra việc này. Để trêu anh, hẳn lũ đo đang trốn ở đâu, tìm cách chọc quê anh đây. Mà sao chúng tìm được cậu bé dễ thương như vậy, với lại sao cậu ta có thể tham gia vào cái việc đó để phá anh chứ. Thấy anh ngẩn ngơ, không chịu tin, cậu bé hét lên.

_Đồ ngốc, Kim Junsu. Anh có thấy con mèo nào mà có cách ứng xử như con người không hả? Em chính là người đã mang bức tranh đi. Chính em. Sao anh không nhận ra em? Nếu anh không tin thì em có thể nói ra những gì anh đã kể với em cái hồi em còn là mèo. Những điều chỉ có anh và em mới biết.

Junsu không tin nổi đây là sự thật. Cậu nhóc đó kể vanh vách tất cả những gì anh đã từng nói với Micky. Không sai một chi tiết. Cả những chuyện xảy ra giữa anh và Micky, cậu ta cũng rõ. Mặc dù chuyện đó không ai biết ngoài anh. Và Micky nếu nó biết nói….cả cái vòng trên tay cậu ta nữa. Chẳng lẽ đây là sự thật. Im lặng, cậu và anh. Trên con đường vắng, chìm vào khoảng tối dưới ánh đèn lòa loẹt, ít người qua lại.

_Anh đã từng nói, nếu em là con người thì chắc chắn anh sẽ yêu em. Anh không nhớ sao?

Cậu chốt hạ câu cuối cùng. Mắt nhìn anh không rời. Cảm xúc khó tả từ đâu ùa đến trong lòng Junsu.Taycậu vòng qua eo Junsu. Mặt tiến đến gần gương mặt anh hơn, tay để hờ lên mặt anh như muốn chạm vào nhưng không dám. Hôn nhẹ lên môi Junsu. Nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn khi Junsu giữ chặt eo Yoochun, nâng hông cậu lên, luồn lưỡi vào trong vòm họng của cậu.Taycậu vòng qua cổ anh, đẩy sâu nụ hôn. Nước mắt lăn dài trên gò má. Xen vào nụ hôn, khiến nó vừa mặn chát vừa ngọt ngào.

_Là em…ư? – Junsu thì thầm hỏi khi nụ hôn kết thúc, ghì sát mặt cả hai lại với nhau.

_Uhm, là em. Micky…à không, tên em là Yoochun. Park Yoochun. Và em yêu anh.

Hài lòng với những gì Yoochun nói. Tên thật của Micky. Gắn thêm những nụ hôn say đắm khác lên đối phương. Junsu mong đây không phải giấc mơ và mong nó không bao giờ dừng lại.

————————————————————

Junsu đá phăng cánh cửa phòng ngủ, kéo Yoochun vào trong, nụ hôn vẫn không dứt ra được. Hay nó cứ nối tiếp nhau, điên cuồng. Từ lần này sang lần khác. Lúc trên đường họ hôn nhau đến muốn tắt thở, rồi vào trong xe cũng không khá hơn. Nếu không phải bị Yoochun hối thúc Junsu lái xe về nhà thì chắc giờ họ đang ôm nhau lăn lộn trên xe mất. Và sau khi rời khỏi xe, cho đến lúc vào được trong căn hộ thì môi họ vẫn không rời nhau được.

Và Junsu đang rất khó chịu và Yoochun cũng không khá hơn. Những nụ hôn, những cú ve vãn, sự động chạm, kích thích từ đối phương làm họ không thể dừng lại được. Thèm khát, ham muốn được tìm hiểu, thỏa mãn người tình làm họ không còn làm chủ bản thân thêm được nữa. Làn da Yoochun rất đẹp và mịn màng. Junsu muốn được chạm cọ vẽ lên nó. Phác họa những điều tuyệt vời nhất.

Đẩy ngã Yoochun lên giường, Junsu tháo nhanh cái áo khoác, áo sơ-mi vướng víu trên người. Kéo bỏ cả sợi dây nịt, chiếc quần dài gần như được giải phóng trên người anh. Junsu thấy mình hơi vội vã, có lẽ sẽ khiến Yoochun sợ. Nhưng khi thấy Yoochun đang bò lên chỗ mấy cái gối. Cái mông gợi cảm cứ đập vào mắt anh. Hơn nữa cái quần lỏng lẻo trên hông cậu gần như đã tuột xuống sau những bước di chuyển chậm chạp của Yoochun. Không ngần ngại, anh giữ lấy ống quần và thêm một bước bò nữa thì tất cả phần dưới Yoochun đã hiện ra trước mắt Junsu. Đôi chân trắng mịn, thon dài cùng với cặp mông tròn trĩnh. Đỏ mặt, Yoochun quay lại định mắng anh, thì chỉ còn kịp rên lên vì đôi mắt tham lam đang nhìn từng phần hấp dẫn trên người cậu, kèm với nụ cười đểu.

_Junsu …ư…anh hư quá đấy……..

Câu nói tắt lịm khi Junsu giữ chặt tư thế của cậu. Lưỡi anh liếm lên cái khe của Yoochun qua lớp quần mỏng. Bặm chặt môi, tay cậu bám chặt vào grap giường. Căng người hứng chịu nỗi khoái cảm qua cái lưỡi gai sần kia. Luồn lách, đưa lưỡi vào sâu trong cái lỗ nhỏ. Làm ướt nó liên tục bằng nước bọt. Chân Yoochun yếu dần, nhưng vì cái bấu chặt khiến cậu cố giữ vững.

Được một lúc thì anh dừng lại, kéo cậu ngồi lên đùi anh. Lưng cậu chạm vào phần ngực săn chắc từ người đàn ông sau lưng. Cậu nhắm nhẹ mắt khi thấy phần căng phồng của anh đang đâm chọt vào nơi đó. Cố tình, Yoochun nhún mạnh xuống cái đó của Junsu. Nhận ra nó càng lúc càng lớn dần. Tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng anh. Anh vẫn để mặc cậu làm chủ. Được thế, tay Yoochun vòng ra sau cổ Junsu, vuốt ve nó. Đồng thời ưỡn người hơn. Mà nhún liên hồi lên xuống dương vật cương lên bên dưới. Mô tả sự quan hệ.

_Ư…Junsu…su….ah…………..

Lưỡi anh luồn vào trong tai cậu. Cắn nhẹ, phả hơi thở nồng nàn. Cởi bỏ hàng cúc áo, tay anh linh hoạt ấn vào hai cái núm xinh xắn trên người Yoochun. Làm cậu nhóc khó khăn trong hơi thở dồn dập. Cơn hứng tình càng lúc càng dữ dội sâu bên trong cậu. Mơn trớn lên xuống vùng bụng láng mịn, tay Junsu nó lại quay trở lại xoay tròn, nhấn mạnh, nhéo lên đầu nhũ. Khiến nó cương cứng. Cười khẩy khi thấy cái đó của Yoochun đang cương lên.

Giữ chặt tóc Junsu, Yoochun gia tăng tốc độ, lên xuống điên cuồng. Ước gì cái cái đó của anh có thể xuyên thủng qua lớp quần mà đâm thẳng vào bên trong cậu. Đang khao khát mời gọi. Đảo vòng hông, nhấn cái đó mạnh hơn. Yoochun thở gấp. Nước mắt chực trào khi bàn tay anh lần mò xuống phần dưới của cậu.

Chơi đùa với cậu nhóc Yoochun ngoài lớp vải quần. Những ngón tay ma quái luồn vào bên trong bóp chặt cái đó, xoe nó theo chiều dài. Vuốt nó lên xuống bằng ngón tay trỏ. Bất chợt lại xoay tròn theo đỉnh đầu. Làm bên trong ướt đẫm. Dương vật của anh chỉ chực hờ ở bên ngoài điểm kích thích của Yoochun. Đầu óc cậu loạn lạc, chỉ biết nhún xuống, day mạnh, nắm chặt tóc Junsu hơn, rên xiết. Khẽ quay mặt sang, bắt gặp làn môi của anh. Và một chút không khí ít ỏi của cậu cũng bị Junsu cướp mất. Bàn tay còn lại thì vẫn nhéo mạnh lên hai núm ngực. Tất cả mọi điểm nhạy cảm của Yoochun đều bị Junsu chạm đến và bị hành hạ cùng một lúc. Anh quá điêu luyện trong chuyện đó còn cậu thì chỉ là kẻ mới chập chững. Lần đầu tiên mà thế này thì những lần sau với anh chắc chết.

Mất hết ý trí, Yoochun đổi vị trí trước đôi mắt mở to bị che mờ bởi nhục dục của Junsu. Cậu quay lại đối mặt với Junsu. Khoanh chân, ôm lấy hông của Junsu. Tiếp tục nhún nhảy trên cái đó của anh. Không còn nhanh nữa mà chậm chạp đến điên người. Như trêu ngươi Junsu. Với tư thế này việc hoạt động, trêu đùa Yoochun bằng tay là không dễ. Hai người hôn nhau gấp gáp và mãnh liệt.

Người cậu nóng bừng khi những ngón tay lướt xuống tấm lưng trần ướt đẫm mỗ hôi. Giật phăng cái áo mỏng ra khỏi người Yoochun. Junsu cúi thấp xuống, áp chặt môi mình lên ngực Yoochun. Liếm lên khuôn ngực trắng mịn, răng anh cắn mạnh lên đó, rồi lê lưỡi đến cái núm hồng, kẹp chặt nó bằng răng và lưỡi. Kích thích nó lên tận cùng ham muốn. Một bàn tay thì luồn vào trong chiếc quần, mân mê cái mông tròn. Bóp mạnh. Ngón tay trỏ giữ ở cái khe, ma sát nhẹ nhàng. Còn bàn tay khác thì giữ ở phần nách Yoochun. Giúp cậu lên xuống nhanh hơn, chạm vào cái đó của anh đến tuyệt đối. Yoochun thực sự đang lên cơn shock andrenalin.

Ưỡn người chịu đựng những kích thích, đê mê mà Junsu mang lại. Yoochun không tài nào chịu đựng được. Chỉ biết nắm lấy tóc anh, giằng mặt anh vào ngực mình chặt hơn. Há hốc, mở to miệng để bắt kịp nhịp thở. Nhấc người liên tục trên phần to lớn.

Không chịu được nữa, cậu đẩy anh ra. Ngã người nằm lăn ra giường, thở hồng hộc. Xé tung luôn cái quần lót, vật che chắn cuối cùng. Yoochun mở rộng chân, tay vuốt ve cái đó của mình. Thủ dâm ngay trước mắt anh. Nghệt đầu, nhắm tịt mắt, rên xiết dữ dội. Cuộn xoắn cái đó trong những ngón tay run lên vì bị kích thích. Nâng cao chân, để lộ cái hang quyến rũ trước đôi mắt nâu đam mê. Nhớp nháp và dơ bẩn. Yoochun nhận ra mình sắp ra. Đến đỉnh điểm.

Yoochun muốn bật khóc lớn hơn. Khi bị Junsu nắm lấy một chân. Dằng nó lên, giữ chặt ở trên ngực. Mái tóc phủ đẫm mồ hôi khiến Yoochun thấy anh thêm quyến rũ và khiêu gợi. Đôi môi nóng, hôn lên, miết môi theo bắp đùi mịn màng. Anh gỡ tay Yoochun ra khỏi cái của cậu. Hôn nhẹ lên dương vật đang giật lên liên hồi. Yoochun cố dịch người để cái của anh chạm được vào cái khe chưa từng được lấp đầy.

Đầu anh cúi thấp xuống hơn nữa. Và Yoochun như muốn ngừng thở. Khi miệng anh nhấn chìm cái của cậu sâu vào cổ họng. Chỉ biết ngửa đầu ra sau gối mà rên rỉ. Một chân cậu được đặt lên vai anh.Tayanh chọc vào má đùi trong Yoochun, ve vãn, vỗ nhẹ lên bắp đùi trắng, để lại những cái dấu đỏ chót. Tinh hoàn Yoochun cũng được anh chăm sóc kĩ càng. Liếm láp, ve vuốt bằng lưỡi, miết chặt nó bằng những ngón tay mảnh dài nhuyền nhuẫn. Rõ ràng dù ở bên dưới thì cậu vẫn cảm nhận được nụ cười lướt qua của anh. Và cậu chỉ còn biết gọi tên anh, không dừng lại, cho đến khi khản đặc và dường như trở thành vô nghĩa.

_Aahhhhhhhh………….

Yoochun ra sau một tiếng hét dài. Thứ chất nhờn trắng bắn thẳng vào trong miệng Junsu. Nhẹ nhàng và trọn vẹn. Anh nuốt sạch nó. Liếm nhẹ môi. Chẳng ngon như những món mà Micky thường chọn cho anh. Tinh dịch nhàn nhạt. Nhưng Junsu thích nó.

Mặt Yoochun đỏ gay, hơi thở dồn dập. Cơ ngực phập phồng lên xuống. Cố gắng hết sức cậu gồng người ngồi dậy. Đôi mắt đen nhìn anh. Chủ động hôn lên môi anh, mút nhẹ vành môi dày. Cẩn thận cậu hôn lên cổ và xuống vùng ngực săn cứng, xuống chiếc bụng thon những cơ bắp. Bất chợt cậu ngước lên nhìn anh, mắt như dò hỏi.

_Cho phép em chứ?

Nhận được cái gật đầu từ Junsu. Yoochun nhẹ nhàng cởi quần ngoài và quần trong của Junsu. Chiếc lưỡi mềm, mỏng chạm nhẹ lên đầu đỉnh. Junsu gồng mình, nghiến chặt răng, ngăn cho cơn khoái cảm lên cao. Cuộn xoắn nó liên tục theo chiều dài dương vật, thổi phù lên nó, cho nó cứng cáp hơn. Tay Yoochun bao bọc nó, thận trọng đánh vòng lưỡi theo hình tròn. Day lên đường rãnh, nếp nhăn cái đó. Lân la trong lâu dài. Giật mình vì cái anh to quá, nếu nó đi vào bên trong cậu thì không rõ sẽ thể nào nữa?

_Hưm…..mmmm….ahhhh…..Yoochunnnn….

Junsu gọi tên cậu dồn dập. Mắt anh nhòe nhoẹt bởi khoái cảm dâng cao. Anh cố tập trung tư tưởng đi nơi khác. Cặp mông nhô cao hơn khi Yoochun cúi thấp đầu tập trung trên cái của anh. Không một chút ngại ngần, tay anh tóm gọn nó. Xoa nắn hai vòm thịt chắc nịch. Tách chân cậu rộng ra. Chẳng cần sự báo trước. Cùng một lúc hai ngón tay đâm thẳng vào cửa mình Yoochun. Điểm đàn bà duy nhất của cậu.

Yoochun la lên trong đau đớn, gục đầu xuống nệm, thở hổn hển, tay vẫn giữ chặt cái đó của Junsu. Dòng tinh dịch trắng chảy thẳng xuống gương mặt gợi tình, lóng lánh trên đôi gò má bầu, tết lại trên mái tóc ướt đẫm. Hông cậu hẩy lên theo những ngón tay đang cựa quậy bên trong, cố chuyển động, đào xới cái hang chưa từng được khai phá. Nước mắt lăn dài nóng hổi. Cái đau hòa lẫn với khoái cảm, nhục dục khiến Yoochun ngợp ngào, chỉ biết òa khóc. Vẫn cố gắng gượng, tay cậu bám vào eo Junsu. Vùi mặt vào vùng bụng hấp dẫn của người tình. Cố nâng mông cao hơn, để Junsu dễ dàng di chuyển.

Những ngón tay khéo léo, uyển chuyển ra vào bên trong cậu. Yoochun khó khăn lắm mới bắt kịp nhịp đẩy của nó. Hai ngón tay trêu đùa bỡn cợt với cái lỗ, làm ướt nó bằng tinh dịch và nước bọt. Mở rộng phạm vi, diện tích, chuẩn bị cho sự xâm nhập thực sự. Còn bàn tay khác thì cũng còn đang chăm sóc cho phần nhức nhối phía trước Yoochun.Tayanh ướt át những giọt tình, phun trào từ từ. 

_Đ….đừng……Junsu……

Yoochun phản đối mãnh liệt khi Junsu kéo tất cả các ngón tay ra. Khiến cho Yoochun thấy trống trải. Đẩy người ngồi thẳng dậy, những ngón tay đau buốt choàng qua cổ Junsu. Hai người lại âu yếm đôi môi của nhau. Mạnh mẽ và nồng cháy. Như ngày mai sẽ không còn nữa.

_Ahhh….ư…….meuoooo……

Cậu gầm gừ, nhắm nghiền mắt ngửa mặt lên trần nhà, thoát ra những tiếng rên gợi cảm, vuốt ve bắp tay rắn chắc đang nâng đỡ. Junsu ngấu nghiến vùng cổ thanh mảnh, tay vẫn va chạm vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu. Anh cười thầm vì sự căng cứng của con người trên tay anh. Bất ngờ anh đẩy cậu nằm xuống giường. Hôn tới tấp lên khắp người Yoochun.Tayanh nhấn nhẹ lên khe đang mở rộng. Chân Yoochun mở rộng hết cỡ, phơi bày những nét khiêu gợi trước Junsu. Bàn tay khác cứ ve vuốt lên bắp đùi trong, khiến nó càng dang rộng hơn nữa.

Hôn nhanh lên cái lỗ đang chờ đợi thằng nhóc của anh. Chồm lên, vuốt những sợi tóc lòa xòa trước gương mặt đẹp. Junsu chợt rên to. Nhận ra bàn tay Yoochun đang đặt lên cái đó của anh và matxa nó. Uốn cong người, để cho cái lỗ nhỏ khát tình chạm vào phần căng phồng bên trên. Junsu thấy rằng cơ thể Yoochun rất mềm dẻo. Có phải vì cậu là một con mèo? Mèo khi làm tình thì luôn nóng vội và gợi dục. Giống Yoochun. Cả tiếng rên và tiếng thỏ thẻ ấy nữa. Bản thân anh kiềm chế đến lúc này đúng là một kì tích. Muốn đùa với cậu thêm một lúc. Chiều cậu một chút cũng tốt mà.

Hạ người đủ tầm để sự va chạm gần nhau hơn. Yoochun bám chặt những ngón tay vào vai anh đến bật máu. Rên xiết dữ dội, cố đẩy cái đó của anh vào trong cậu. Những ngón chân quắp lại trắng  bệt, bám chặt lên hông Junsu. Ngửa cổ thở dốc. Anh cười, thúc nhẹ nó vào cửa nhưng không đủ lực để nó đâm sâu vào cái hang.

_Nói cho anh biết….em muốn gì? My tine kitten…. – tay anh nhéo lên cái núm hồng. Bắt đầu va chạm mạnh hơn vào Yoochun. Cậu nhóc chỉ biết khổ sở mà rên khóc.

_Ahhhhhhhh………..

_Baby….em không trả lời thì làm sao anh biết mà chiều ý em được chứ? Ahhhh….là cái gì vậy? – một nụ cười thoản mãn lướt qua làn môi.

Yoochun gục ngã hoàn toàn, sức lực và ý chí của cậu tiêu biến đâu mất hết. Junsu rõ ràng đang chơi đùa với cậu. Tức giận nhưng không bù lại cái khoái cảm cứ dồn dập vồ đến. Cơ thể nhạy cảm sao có thể chịu đựng. Dằn cơn xúc động xuống, giọng cậu run run, phát ra những tiếng nói nhỏ. Mặt đỏ gay.

_Xin anh…hức….hãy.làm.tình.với.em. Vào…. bên trong em đi. Nó thật sự cần anh. Vì chúa giúp em với.

Yoochun rên rỉ, cố van xin Junsu đến tội nghiệp. Cố đuổi theo đôi môi tinh quái. Cuối cùng thì lời cầu xin của Yoochun cũng được đáp ứng. Bằng cú xâm nhập mạnh mẽ và hung tàn. Không có chút nhân nhượng. Yoochun say xẩm với cú đâm mạnh đột ngột. Người cậu cứng đờ và ngây ra trong giây lát. Thấy Yoochun như vậy khiến Junsu không dám đi xa hơn. Và hình như nó đang chảy máu. Junsu thấy có lỗi vì đã không chuẩn bị cho cậu, vì chuyện này đến quá bất ngờ.

Cố giữ bên trong cậu. Nhưng cửa mình Yoochun, nóng như lò lửa, nó chật hẹp, bao bọc anh, thít chặt, và mềm mại. Những nếp thịt cứ cuốn lấy anh, bóp chặt dương vật cương cứng. Làm anh ngây ngất, muốn bật khóc. Vùng đất mới này quá kì lạ với anh. Nó trong trẻo và êm đềm. Càng làm anh muốn khám phá nó nhanh chóng hơn.

_Junsu…ah….

Tiếng Yoochun gọi anh. Trong đó có lẫn sự ngạc nhiên và đầm ấm. Junsu bừng tỉnh. Anh vẫn ngắm nhìn Yoochun, cậu thật đẹp. Yoochun nâng người, môi cậu chạm vào làn môi ẩm ướt của anh. Liếm lên nó. Đôi mắt đen mờ đi trong nhục cảm. Tiếng gọi của Yoochun như một tiếng còi khởi động và ra hiệu cho anh là cậu đã sẵn sàng cho chuyến đi của đêm nay của hai người. Hôn lên ngực cậu, cắn nhẹ lên khuôn ngực trắng. Và anh bắt đầu chuyển động nhanh và mạnh hơn sâu trong điểm tận cùng. Yoochun sững sốt trong hồi lâu, trân người, đặt tay lên vai anh. Đôi môi đỏ bỗng bật ra tên anh. Cái tên gọi mà trước đây cậu muốn được gọi nó biết bao nhiêu. Kim Junsu…em yêu anh…

 

 

Khoảng trắng xóa hiện ra trong tâm hồn Junsu. Bồng bềnh và hư ảo. Cảm giác lâng lâng cứ xẹt qua người. Cứ như anh vừa nhận được một món quà của thượng đế. Rồi bỗng tất cả nổ tung. Những mảnh lắp ghép đen trắng bung ra như những khúc hình 3D. Để lại cho anh một màn đêm, đục mờ tiếng rên rỉ, mùi mồ hôi và tinh dịch. Giọt ham muốn, nhục dục cứ lăn dài trên những bức tường, vang vọng tiếng thều thào ngọt ngào.

Tiếng thở nặng nhọc của Yoochun tuôn trào vào tai Junsu. Anh vùi mặt vào hõm cổ, hít thở hương thơm toát ra từ cậu, lẫn với vị tình. Điểm ngọt ngào, sâu lắng, được cất giấu sâu trong con người Yoochun cũng đã được anh chạm đến, yêu thương nó không biết bao nhiêu lần. Bỗng cơn rùng mình ở đâu ập đến.Tayanh nâng cao chân Yoochun lên, để nó chạm hẳn vào vòm ngực. Ngồi thẳng dậy. Đâm mạnh và nhanh hơn. Lắng nghe tiếng rên mạnh mẽ, trầm đục từ Yoochun.

_AAAAhhhhhhhh……..

Yoochun run rẩy và ra sau một tiếng thét dài. Bắn tất cả khoái cảm lên bụng cả hai. Người cậu bắt đầu mềm nhũn trên tay Junsu. Anh cũng sắp bước qua giới hạn cuối cùng. Thúc vào thêm vài cái, Junsu cũng đã ra. Lấp đầy lối vào của người yêu bằng tinh dịch. Chưa vội rút nó ra, anh tiếp tục đóng dấu trên người Yoochun. Là của anh, Yoochun là của anh, cậu chỉ được thuộc về anh. Không được phép thuộc về ai khác.

 

 

Rút cái đó khỏi người Yoochun. Chân Yoochun duỗi dần xuống nệm. Ít dịch trắng dây lân đùi Yoochun, và từ cái lỗ thứ vừa mới vào không bao lâu lại trào ra ngoài. Ngắm nghía gương mặt đỏ ửng, tiếng thở vồn vập, tóc bết lại, người đẫm mồ hôi. Tất cả tạo nên sự hấp dẫn của Yoochun. Cúi xuống thu dọn sạch những gì còn tàn dư ở giữa đùi Yoochun. Junsu mỉm cười hài lòng.

Đặt Yoochun nằm trên tay mình. Hơi thở nhỏ nhẻ phả vào khuôn ngực nóng bỏng. Junsu ôm cậu, vỗ nhẹ người cậu. Dụi mặt vào mái tóc dài. Bỗng Yoochun đánh bịch trên ngực anh. Giọng hờn dỗi.

_Junsu đáng ghét….người ta đau quá …. – pha sự nũng nịu.

 _Đau ở đâu? Anh xoa cho – môi Junsu nở nụ cười gian.Tayxoa bóp vùng mông bắt đầu sưng lên.

Nghĩ người mình yêu gian tà quá. Lúc trước không lẽ vì được anh cho ăn có mấy bữa mà cậu lại yêu nhầm anh sao? Thật dễ ghét. Lợi dụng người ta yếu lòng một chút là ra tay ngay, còn đùa bỡn nữa. Mệt đứt hơi. Cơ thể thì đau nhức. Nhưng cậu vẫn để mặc cho bàn tay kia lang thang trên người cậu.

_Yoochun này, sao em lại trở thành mèo? Rồi lại gặp anh? – anh thì thầm.

_Hì, vì em đã ước…rằng mình được trở thành một con mèo, rồi nó trở thành hiện thực trong một đêm sao băng. Đang dạo chơi, nhảy trên mấy cái thùng thì em bị té lăn trên đó xuống, bị mấy con chó dữ rượt, chạy thụt mạng thì vô trúng cái ngõ vắng. Nhận ra mình bị lạc đường. Vừa đói vừa khát, vừa mệt, trời lại mưa to, còn bị thương nữa. Em nghĩ đợt đó mình chết rồi. Không ngờ lại gặp được anh – Yoochun trả lời, rúc người vào anh hơn.

Junsu nhướn mắt. Có chuyện lạ vậy sao? Nghĩ lại thì Park Yoochun thật là may. Vì lần đó nhà anh có chuột chứ không chắc cậu tiêu rồi. Với lại cũng thật kì lạ khi anh đã bước chân vào cái ngõ đó. Có lẽ là do ông trời muốn anh gặp Yoochun.

Mắt họ lại gặp nhau, nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng lại được thắp lên lần nữa. Chuẩn bị cho những điều tuyệt diệu đêm tình yêu sắp tới. Và tiếng rên rỉ lại tiếp nối nhau cho đến tờ mờ sáng.

 * * * * * * * * * *

Nhà Kim Junsu vừa bị mất một con mèo. Junsu đã rất buồn. Nhìn mấy món đồ được gom lại khiến lòng Junsu đau xót. Anh đã tìm nó khắp nơi. Bạn anh cũng rất lo lắng, vì sợ thằng bạn bị thất tình bởi một con mèo. Làm đủ mọi cách cũng không xong.

Rồi một tuần sau, nhà Junsu lại thêm một người.TênParkYoochun. Đôi mắt người đó gợi mọi người nhớ đến thứ đã mất ở nhà Junsu. Micky. Không biết có phải không? Nhưng nhiều lúc lại nghe Junsu gọi cậu là Micky. Tội nghiệp cậu bé, có thằng người yêu tương tư con mèo quá hóa khùng. Yoochun chỉ cười.Taylúc lắc cái vòng tay nhìn quen quen. Mới quen biết mà như đã quen cậu từ trước vậy, Yoochun rất thông thạo tính cách từng người một. Ừ, thì Junsu có một người yêu dễ thương, dễ nắm bắt tính người khác.

Giờ Junsu không còn là họa sĩ nữa. Anh đã không còn vẽ tranh để bán nữa. Mà chỉ vẽ cho một người xem và chiêm ngưỡng thôi. Vẫn còn màu vẽ nhưng giấy vẽ đã không còn. Junsu có một tấm giấy vẽ rất đẹp, không ai có được. Xong tác phẩm thì anh lại có thể hôn lên nó, chiêm ngưỡng thành quả, ngửi mùi thuốc vẽ và mùi da thịt. Được nó ôm ấp, khen thưởng theo cách đặc biệt.

Nhà Junsu không còn nuôi mèo, mà sao vẫn có tiếng mèo kêu. Còn có tiếng lộp bộp đùa bỡn trái bóng, chương trình ‘chúc bé ngủ ngon’ luôn được tiếp phát hàng đêm, mở màn ngày mới bằng nhạc thể dục. Junsu luôn về nhà sớm ‘Micky nhà tớ đang đợi, về trễ có mà rách mặt’. Có lẽ Micky đã trở về rồi. Móng mèo luôn sắc như vậy.

Nhà Junsu lại xuất hiện một con mèo. Và Junsu ghét nó. Vì nó được chiều hơn anh. Junsu ghét mèo nhưng Junsu không ghét Micky. Vì Micky là…suỵt……bí mật mà. Kể cũng không ai tin đâu. Nhưng bây giờ anh đang tìm cách loại bỏ con mèo thứ…1000 ra khỏi nhà. Có ai bày anh với…

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro