[Suchun fic/DBSK] Only Love You

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ONLY LOVE YOU

Author: Chauuke

Pairing: Suchun/Junchun

Rating: 15+

Lengh: One short

Status: Completed

Genre: Humor, romantic, a little sad T.T

Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tác giả và viết phi lợi nhuận.

Nhìn thấy Yoochun xách giỏ vội vã đi ra ngoài, Junsu nghi hoặc từ trên sô pha ngồi dậy bắt lấy tay anh.

“Em định đi đâu?”

Yoochun cười cười nhu hoà, biết Junsu rất ghét anh tự ý bỏ ra ngoài mà không báo tiếng nào nhưng là anh chưa kịp nói chứ không phải có ý giấu diếm.

“Yunho bị sốt phải nhập viện, em muốn đi thăm anh ấy, anh cứ ở nhà dùng cơm trước em sẽ tranh thủ về sớm”

Tay Junsu nắm càng chặt hơn khi Yoochun nói người anh định gặp là Jung Yunho. Yunho là người yêu cũ của Yoochun, mặc dù đã chia tay được hai năm nhưng hai người vẫn thường xuyên qua lại. Junsu ý chí độc tôn rất mạnh, tất nhiên không thích Yoochun quá thân mật với người khác nhưng bởi vì tôn trọng quyền lợi riêng tư của anh nên hắn mới giả từ bi mà cho qua nhưng cũng không có nghĩa là tên Yunho kia đụng một tí là đòi Yoochun tới gặp.

“Mới cách đây mấy hôm em đi gặp hắn chúc mừng sinh nhật, hôm trước nữa thì nhà hắn ăn tân gia, bây giờ lại nhập viện em và hắn rốt cuộc muốn dây dưa đến khi nào?”

Junsu hừ lạnh mà quay mặt đi, hắn tức giận cũng không biết trút đi đâu, tuy nhiên tay vẫn giữ chặt lấy Yoochun.

Yoochun nhìn hắn, biết Junsu không vui liền an ủi lấy lòng. Anh giựt giựt một góc áo của Junsu rồi cười nói.

“Thôi mà, dù sao cũng là ‘bạn cũ’, tới thăm nhau là chuyện bình thường, không lẽ anh không tin em?”

Junsu cau mày nhìn.

“Được, vậy anh đi cùng em, thế nào?”_ Hắn là muốn thử lòng Yoochun.

Yoochun lập tức nhoẻn miệng cười tươi.

“Em mong còn không được, chỉ sợ anh không thích”_ Yoochun nhích người lại gần Junsu, tay vẫn để cho hắn nắm, cả người như muốn nép cả vào Junsu.

Junsu khẽ cười, buông tay ra rồi vòng qua sau lưng ôm trọn lấy Yoochun. Junsu không phải không tin Yoochun mà hắn không tin tưởng bản thân thì đúng hơn. Yoochun thương hắn, hắn biết. Nhưng tình cảm hắn dành cho Yoochun thì không thứ gì có thể so sánh được. Hắn thương Yoochun đến tận xương tuỷ, tuyệt không dễ để anh bị người khác cướp đi.

Yoochun hơn Junsu một tuổi. Bản tính Junsu trẻ con nên Yoochun cũng không chấp nhất, nhiều khi hắn bộc phát tính chiếm hữu đến phi thường vô lý nhưng Yoochun cũng cười rồi bỏ qua, bởi vì anh biết hắn làm thế vì hắn thương anh. Chỉ với lý do đó thôi cũng đủ để Yoochun cam tâm tình nguyện ở bên Junsu cả đời mà không đòi hỏi bất kì điều gì ở hắn.

Yoochun không đòi thế nhưng Junsu lại cho anh đủ cả. Yoochun hầu như không thiếu thứ gì, anh chỉ vô tình nói muốn cái gì đó thôi thì ngay ngày hôm sau những thứ anh muốn sẽ được đưa đến tận giường. Yoochun cảm động lắm nhưng cũng không hoàn toàn thích thú, anh chỉ nhẹ nhàng nhắc Junsu không cần quá chú ý lời nói của anh như vậy, nhưng Junsu dường như quan tâm Yoochun đã quen, Yoochun càng từ chối hắn càng muốn phục vụ Yoochun chu đáo hơn. Nhưng đổi lại, Yoochun phải thực nghe lời hắn. Phải luôn ở bên cạnh hắn và luôn thương hắn.

Junsu chiều theo ý của Yoochun, nhận lời đưa anh đi thăm Jung Yunho.

Junsu cực ghét mùi thuốc ở bệnh viện. Đi suốt dọc hành lang hắn cứ phải bưng mũi suốt. Yoochun biết liền lấy khăn tay của mình đưa cho Junsu để hắn che mũi lại, đừng thắc mắc vì sao Yoochun là đàn ông con trai mà dùng khăn tay, lý do rất đơn giản, anh sống cùng với Junsu đã hai năm, xem như đã là vợ chồng, mà bổn phận của vợ chính là chăm sóc tốt cho ông xã của mình nên trong giỏ Yoochun có khăn tay là chuyện hiển nhiên.

Đi đến phòng 121. Junsu đứng trước cửa chần chờ không muốn vào, Yoochun quay lại nhìn hắn.

“Anh không muốn vào đừng miễn cưỡng, ở ngoài đợi em một lát rồi em ra ngay”

Anh định đẩy cửa bước vào thì một lần nữa bị Junsu bắt lấy.

“Anh vào cùng em”

Hắn không ngu ngốc để vợ mình vào tay con sói trong kia. Ai biết được khi không có hắn tên Yunho kia có giở trò hay không. Yoochun lại thật thà như vậy, người ta kề dao vào cổ anh cũng không biết là mình sắp chết, Junsu tất nhiên không thể nào yên tâm để anh một mình. Mấy lần trước chỉ là bất đắc dĩ, từ này về sau đừng hòng những chuyện nhảm nhí ấy xảy ra một lần nữa.

Yunho nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, nước biển từng giọt từng giọt rơi xuống rồi theo ống dẫn truyền vào tay hắn.

Nghe tiếng động Yunho mở mắt ra. Vừa nhìn thấy người đến là Yoochun anh ta mừng đến quên cả bệnh tật, vội vàng ngồi dậy nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của Yoochun.

Yoochun thấy Yunho đột nhiên ngồi dậy khiến kim tiêm trên tay sứt ra chảy máu làm anh một trận hoảng hốt.

“Anh cứ nằm yên đấy….đừng ngồi dậy a”_ Yoochun vội chạy lại đỡ Yunho nên anh ta nắm được tay của Yoochun.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì Yunho phát giác ra ánh nhìn chết người của Junsu đang trừng mình. Junsu đứng khoanh tay dựa lưng vào tường, ánh mắt sát khí đằng đắng nhắm thẳng vào bàn tay Yunho đang cầm lấy cổ tay Yoochun.

Yunho bị doạ liền buông ngay tay Yoochun ra. Không dám lần nữa chạm vào người Yoochun.

Yoochun cũng để ý thấy, cười một cái lại nhìn Yunho.

“Anh lớn như vậy rồi phải tự biết cách săn sóc cho bản thân chứ”

Yoochun đỡ cho Yunho nằm ngay ngắn lại. Tiện thế lấy cái ghế duy nhất trong phòng khiêng ra cho Junsu ngồi xuống, Junsu nhăn mặt “Em ngồi đi”

“Em ngồi trên giường bệnh cũng được” Yoochun nhất quyết bắt Junsu ngồi xuống.

Junsu thầm nghĩ vào thăm người bệnh mà hắn ngồi canh chừng ở đây cũng không ổn lắm, nghĩ thế hắn xách ghế ra ngồi kế bên Yoochun, tầm mắt vẫn gắt gao quan sát Yunho.

Yunho khó chịu cũng không thèm để ý Junsu, bây giờ hắn mới thấy tiếc vì đã quá dễ dàng để Yoochun đi, biết vậy ngày xưa nắm chắc một chút, chỉ vì nhất thời hồ đồ mà đánh mất một viên trân bảo.

Yoochun bị kẹt ở giữa vô cùng khó xử, không biết nên mở lời thế nào để không mích lòng ai giữa hai người. Nhưng Junsu ngồi chưa lâu đã nóng mông, hắn chán ghét ánh mắt Yunho cứ như sôi lên khi nhìn Yoochun, hắn thề đây sẽ là lần cuối cùng hắn cho phép Yoochun xuất hiện trước mặt Yunho.

“Yoochun à, em thấy đấy Yunho vẫn rất khỏe mạnh a, anh ta sẽ có người nhà đến chăm sóc, công ty còn có việc chúng ta về thôi” Junsu đứng dậy, thân thủ lẹ làng đẩy cái ghế vào bên trong gầm bàn, sau đó nắm tay của Yoochun kéo lên.

Yoochun đã quen nghe theo mọi yêu cầu của Junsu, tuy áy náy với Yunho nhưng anh cũng không tiện ở lại.

“Yunho, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha, có gì em sẽ…”

“Có gì khó chịu thì anh nhấn chuông kêu bác sĩ tới là được, chúng tôi về trước đây” Không để Yoochun thốt ra bất kì lời hứa hẹn nào. Junsu ngay lập tức ngắt ngang lời nói của Yoochun.

Yunho lộ rõ vẻ mặt không muốn Yoochun rời khỏi, nhưng với khí thế của Junsu bức tới anh không thể không nhượng bộ. Cuối cùng chỉ đành níu kéo một câu.

“Em sẽ tới thăm anh nữa chứ?”

Yoochun chột dạ. Anh khẽ đưa mắt lên nhìn Junsu, lập tức bị Junsu trừng cho một cái. Yoochun sợ hết hồn, vội khéo léo từ chối ngay.

“Xin lỗi anh, sắp tới Junsu có rất nhiều việc cần em phụ giúp, có thể sẽ ra nước ngoài dài ngày chỉ sợ không thăm anh được, có gì chúng ta có thể liên lạc qua điện thoại”

Đây là cách cuối cùng của Yoochun. Nhưng Yoochun đâu biết anh vừa nói xong chủ ý này thì Junsu cũng đã tính toán xong cách đối phó.

Nằm mơ, muốn liên lạc bằng điện thoại? Chờ kiếp sau đi! Junsu khẽ nhếch miệng cười.

Trên đường trở về, Junsu ghé qua một cửa hàng điện thoại di động. Yoochun tưởng hắn lại muốn đổi điện thoại nhưng không ngờ hắn lại gỡ sim cũ của Yoochun ra và mua một cái sim khác gắn vào. Hơn nữa những số điện thoại khả nghi mà theo Junsu là không ổn cũng bị xóa sạch, tất nhiên trong đó có số của Yunho.

“Junsu… anh không cần phải làm như vậy…” Yoochun bất đắc dĩ đứng nhìn Junsu ‘rặc’ một cái, bẻ gãy cái sim cũ như có thù hằn gì với nó vậy.

“Em đừng hiểu lầm, chẳng qua hôm trước anh đi xem tướng số và họ nói số điện thoại của em hiện tại số không mang điềm lành nên anh loại bỏ nó thôi” Junsu ném cái sim đi, cười đểu một cái rồi đưa lại điện thoại cho Yoochun.

“….” Yoochun nhìn nhìn, còn không phải anh không muốn cho em lại có liên lạc với Yunho hay sao, rõ ràng Junsu không tin tưởng anh gì cả.

Thế là Yoochun mặt buồn thiu để Junsu đưa anh về.

Vừa về tới nhà, chỉ mới đi vào tới cửa Yoochun đã bị một trận choáng váng. Junsu đè ép cả người anh lên cửa, sau đó lấp kín đôi môi đầy đặn của Yoochun, hắn không ngừng vừa hôn vừa mút đầy thèm khát. Yoochun bất lực giãy giụa, anh không thở được, hơn nữa tâm tình hôm nay không ổn định, anh không có khả năng chiều Junsu nữa.

Yoochun vòng tay ra sau dùng tận lực kéo áo Junsu ra nhưng Junsu càng hôn càng càng dùng lực làm Yoochun phát đau. Đến khi Junsu dứt ra thì môi của Yoochun đã sưng đỏ lên và tứa máu.

Yoochun há miệng thở dốc, mặt mũi đỏ ửng cả lên.

Junsu vẫn chưa tha mà cúi xuống duyện cắn vào vùng cổ đầy mê lực của anh.

“Đừng…Junsu…” Yoochun khó chịu muốn né Junsu.

“Em không vui vì anh xóa số của Yunho?” Junsu lạnh lùng lên tiếng, bàn tay cũng đã luồn sâu vào bên trong áo của Yoochun, nhẹ nhàng vuốt ve.

“….” Yoochun thở khó khăn.

“Sao không nói? Hử?” Tay kia lê dần xuống hạ thân, tàn nhẫn mà nhéo mạnh một cái vào bên mông của Yoochun.

Yoochun đau, mấy giây sau đã khóc lên.

“Em không phải không vui vì chuyện Yunho mà em cảm thấy rất buồn vì anh không tin tưởng em”

Động tác của Junsu ngừng lại, hắn nhíu mi ngẩng đầu lên nhìn Yoochun. Anh khóc đến thực thương tâm, gương mặt ủy khuất đến không chịu nổi. Junsu nhất thời sững người không biết làm sao. Yoochun cảm thấy Junsu không còn gắt gao trụ mình, anh nhanh tay đẩy Junsu ra rồi chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.

Junsu hoảng hốt cũng chạy theo sau nhưng không kịp, chỉ có thể đập cửa rầm rầm ở bên ngoài.

“Mở cửa ra đã Yoochunnie, Chunnie à…nghe anh nói đã…”

Yoochun đứng xoay lưng vào cánh cửa, bịt tai lại không muốn nghe.

“Anh…ais…Yoochun, anh xin lỗi, anh xin lỗi em được chưa, mở cửa ra nào”

Bên trong vẫn không có tiếng đáp trả.

“Em không mở là anh phá cửa vào đấy, anh không đùa đâu!” Junsu bắt đầu nóng nảy, hắn dùng chân đạp mạnh vào cửa, sợ chưa đủ sức hắn lấy đà có ý muốn tông cửa vào.

Tính khí của Junsu không lẽ Yoochun không hiểu. Bản tính Junsu rất cố chấp, hắn luôn tự cho mình là đúng và không bao giờ chịu nghe người khác nói, chỉ riêng Yoochun hắn mới chịu nhượng bộ nhiều như vậy, nói là nhượng bộ nhưng thật ra Yoochun cũng toàn phải chiều theo ý hắn.

Yoochun bên trong lo lắng, nếu mở cửa thì sợ chưa nói được mấy câu Junsu sẽ dùng hành động giải quyết, còn nếu không mở cửa… Junsu rồi cũng sẽ phá cửa xông vào mà đến lúc đó thì sự việc còn khó vãn hồi hơn.

*Ầm* Junsu dùng sức xông vào lần một.

“Em còn chưa chịu mở sao Yoochun?” Junsu bên ngoài gầm vọng vào.

Yoochun sợ hãi, không nghĩ nữa vội vàng chạy ra mở cửa.

Không ngờ lúc Yoochun chạy tới cũng là lúc Junsu đạp văng cánh cửa, Yoochun bị chấn động mạnh vào người ngã lăn ra đất.

Khỏi nói Kim Junsu như thế nào hoảng sợ. Mặt hắn gần như cắt không còn giọt máu khi Yoochun ngã ra. Hắn nâng niu Yoochun như bảo bối, nắm chặt sợ vỡ mà nếu thả lòng thì sợ bay, bây giờ lỡ chân đạp mạnh như vậy khiến hắn tim dường như muốn ngừng đập.

“Yoochun!!!”

Junsu chạy như bay tới bế Yoochun dậy. Yoochun thật ra không yếu đuối đến mức đó, anh chỉ bị giật mình và bị va chạm hơi bất ngờ thôi, nói không đau thì là nói dối nhưng thật sự chỉ đau có một chút.

“Không…không sao…ah…” Yoochun một tay bưng mũi, một tay ôm bụng. Junsu nhìn vào lại tưởng Yoochun bị đau lắm, tích tắc mạnh mẽ nhấc bổng Yoochun lên với ý định nhanh chóng đưa Yoochun đi bệnh viện. Yoochun mở to mắt, vội vã muốn nhảy xuống.

“Junsu!! Em không sao a, thả xuống đi”

“Đau đến vậy còn nói không sao, anh thực sự xin lỗi, anh không cố ý…”

Junsu mặt mũi nhăn nhó, đủ biết hắn đau lòng thế nào.

Yoochun biết rõ hắn không cố ý làm anh bị thương, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ Junsu, ôn nhu mà an ủi hắn.

“Em không sao thật đấy, chỉ giật mình thôi”

Junsu đứng khựng lại, nheo mắt nhìn xuống Yoochun.

“Không sao thật chứ?”

Yoochun cười “Thật”

Junsu thở phảo, hắn bế ngược Yoochun vào trong, đặt anh ngồi trên ghế sô pha rồi chạy đi lấy hộp sơ cứu tới.

Hắn cẩn trọng bôi thuốc, một chút cũng không muốn Yoochun bị đau. Đến khi xong xuôi, hắn ngồi vào bên cạnh Yoochun ôm lấy anh vào lòng.

“Anh biết anh quá đáng” Hắn im lặng một lát rồi nói tiếp “Nhưng Jung Yunho đó không lẽ em không thấy anh ta có ý quay lại với em sao?”

Yoochun nhịn không được nữa, cười khúc khích trong lòng Junsu.

“Sao lại không biết nhưng em có Junsu rồi còn có thể quay qua yêu người lại một người đã từng bỏ mình hay sao”

Ôm ôm Junsu “Hơn nữa, Junsu rất tốt với Chunnie…Chunnie muốn cả đời chỉ ở bên Junsu thôi”

Junsu nghe xong, cười đến hài lòng.

“Anh cũng chỉ yêu một mình Yoochun”

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro