[Suga Fanfiction][One shot] - Mái hiên nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


( Lại mở đầu bằng một cơm mưa =))) thậc ra tớ ghét mưa volo'ss ) 

Mưa đang rơi tí tách ngoài hiên, đã mẫy ngày nay rồi, mua rơi không ngớt. Cảm tưởng như mặt đất là một vũng bùn vẩn đục, và ông trời đang cố gắng làm sạch nó trở lại. Thực tế gần như là vậy. Thành phố Seoul lúc nào cũng nhộn nhịp, ồn ào bởi tiếng còi xe buýt, tiếng người mua kẻ bán trao đổi quanh các khu chợ lớn, nơi ánh đèn led chiếu sáng loá trên những sân khấu lớn, tiếng fan hâm mộ hò reo nhiệt tình ở phía dưới khán đài, và ca sĩ đứng bên trên cho dù đã thấm mệt và lưng áo ướt đẫm mồ hô nhưng vẫn mỉm cười với fan. Cái thành phố được gọi là Thủ đô này, cũng giống như bao Thủ đô khác, luôn luôn ồn ã và nhịp sống không bao giờ chậm lại. Những cơn mưa dai dẳng lại có phần nào đó khiến Seoul tĩnh lặng hơn một chút.

Đứng dưới mái hiên nhà, tôi lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn mái che trong suốt. Từ đây, tôi có thể nhìn thấy cả bầu trời khi mua xuống là như thế nào. Có chút gì đó khác lạ, thú vị vô cùng. Đó là cách mà ba hay dạy tôi khi tôi còn bé. Ba nói rằng khi ngẩng lên nhìn từng giọt mưa rơi xuống, sẽ khiến cho lòng mình trở nên thanh thản hơn. Có lẽ là vì người ta chưa bao giờ ngẩng lên nhìn bầu trời khi đang mưa, và khi bạn nhìn thấy nó rồi, bạn sẽ thấy cái khoảnh khắc ấy thật đặc biệt. Mưa càng ngày càng lớn, những tưởng con mưa này có thể cuốn trôi mọi thứ đi, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi. Vào những ngày mưa thế này, lại một lần nữa, những kí ức về thời còn bé lại ùa về mà không báo trước, thật nhanh, mà tôi không thể kìm lại.  Vào 11 năm trước, dưới mái hiên nhà một ai đó xa lạ, tôi đã đứng ở đó, chờ ba, cái người mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi có thể gặp lại nữa.

 Hôm đó, trời cũng mua thế này. Trong kí ức nhỏ bé của tôi chỉ còn hiện ra hình ảnh một cậu bé chín tuổi với khuôn mặt lộ rõ vẻ hờn dỗi. Đỉnh điểm là việc cậu hét lên với ba rằng : 

- Con ghét ba ! 

Rồi sau đó cậu bé hậm hực chạy ra khỏi nhà, trong khi bầu trời đã nhuốm một màu xám xịt đến đáng sợ. Tính hờn dỗi của một đứa trẻ mới lên chín tuổi là thế đấy. Cậu bé đó vừa chạy vừa khóc, chút chút lại đưa tay áo lên quệt quệt đôi mắt đã đỏ ửng và sưng lên. Cậu không còn để ý gì đến xung quanh nữa, kể cả việc sắp có bão, và bên đường thì người ta đã đóng hết cửa nẻo lại vì để tránh bão. Tiếng gọi " Yoongi à, Yoongi..." của người ba ngày một bé đi, rồi biến mất luôn khỏi đôi tai của cậu bé. Cậu bé đó đã nghĩ rằng người ba kia đã không còn đuổi theo mình nữa. Cậu càng uất giận hơn, vì nghĩ ba không còn thương mình, cậu lại chạy. Cậu không biết cậu chạy đi đâu, nhưng cậu vẫn chạy, mặc cho gió thổi mạnh và bão sắp đến. 

Lách tách....... mưa rơi một vài hạt.....

Lách tách ... lách tách... 

......

Mưa đến rồi ! 

Cậu bé kia tìm xung quanh nơi đó một mái hiên, cậu chạy lại và đứng chôn chân tại đó. Trong không gian yên lặng ấy, tiếng mưa lấn át đi tất cả mọi thứ. Còn cậu bé, cậu đang sợ. Đúng, cậu đang rất sợ. Cậu gào lên, thét lên như để mọi người nghe thấy. Nhưng không, trên đường chẳng còn ai nữa, người ta đang ở trong nhà để tránh bão rồi, chỉ còn một mình cậu thôi. Cậu khóc nhiều hơn, hét lên nhiều hơn. Đứa trẻ đáng thương đó co rúm người lại bên dưới mái hiên trong suốt. Cậu ngẩng đầu lên, mặt run run nhìn lên bầu trời. Không có gì khác ngoài một màu xám đục. Cậu bỗng dưng nghĩ tới ba. Không biết ba đang làm gì nhỉ? Ba liệu có tìm mình không? Bỗng dưng cậu thấy cái trò chạy ra khỏi nhà này thật vô vị. Cậu tự cười thầm bản thân mình thật ngu ngốc, cái sự ngu ngốc ấy bây giờ đây đang mang lại một cảm giác ghê tởm. Cậu đang sợ hãi, bởi cái sự ngu ngốc của mình. Cậu bé lấy hai cánh tay gầy gò nhỏ bé ôm lấy toàn thân mình. Cậu ngồi bệt xuống, run lên :

- Ba ơi con sợ ! Yoongi của ba đang sợ.....

Cậu chỉ còn biết thều thào như vậy. Giọng nói yếu ớt ấy hoà quyện cùng tiếng gió rít trong buổi chiều tối bão bùng, càng làm cho cậu bé sợ hãi thêm gấp bội. 

Mưa to quá ! Ba ơi, đến đây và đón con về đi.....

Mưa vẫn rơi đều đều. Từng giọt mưa nặng trĩu rơi xuống mái hiên nhà tôi phát ra cái âm thanh to như muốn khuếch đại không gian yên tĩnh này vậy. Tối đó, ba tôi cũng không về. Mẹ nói ba đã đi tìm tôi, và bảo rằng tôi chạy vào ngõ nào đó, và rồi ba không tìm ra tôi. Ba cứ đi tìm mãi, tìm mãi trong mưa bão, rồi cuối cùng bị sét đánh, và khi tìm ra rồi thì đã quá muộn. Không còn gì hơn ngoài việc thấy một cái xác cháy đen thui sặc mùi khét giữa lòng đường thành phố Seoul rộng lớn. Cảm giác lúc đó như thế nào nhỉ? Ân hận? Đau xót? Cảm thấy mình thật ngu ngốc.... Tôi đã đánh mất ba vào ngày hôm đó, cơn mưa này, chính nó, đã mang ba tôi đi xa khỏi tôi, mãi mãi. 

Tôi gọi Tea Hyung dậy. Thằng bé đang nằm trong phòng khách nhà tôi, nó đi sang nhà tôi ở nhờ, cốt cũng là vì cãi nhau với ba nó, giống như tôi. Chỉ khác một điều, ba nó nằm ngay giữa xóm, cách nhà tôi có 6 căn nhà. Ba nó chẳng cần đuổi theo nó, rồi nó cũng sẽ tự vác đít về nhà. Tôi biết thế, nhưng vẫn gọi nó dậy.

- Tea Hyung, dậy đi. Anh có chuyện muốn nói.

- Aiz... để sau đi, em đang ngủ. - Nó nhăn nhó mặt mũi hệt như một con cún con. 

- Ba em đến kìa.

- Đâu? Ổng đâu? - Nó bật dậy như có luồng điện chạy qua người. Sau khi nhận ra bị tôi lừa một vố, nó mới hậm hực đặt hai cái chân của nó xuống nền đất.

Tôi đưa cho nó cốc cà phê nóng :

- Uống đi, sau đó em về nhà đi.

Tae Hyung còn chưa kịp uống, nó lại bị tôi giáng cho một vố đau nữa. 

- Em không về đâu. Có chết em cũng không gặp ổng nữa. 

- Tae Hyung này, em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? 

- 18, kém anh 2 tuổi còn gì. - Nó thản nhiên đáp, hai tay cầm lấy cốc cà phê nóng mà tôi pha, nó cũng cảm thấy ấm áp lên chút ít.

- Em có 18 tuổi thôi, chưa hiểu hết được đâu. - Tôi cười trừ.

- Hiểu cái gì mới được chứ?

- Ba em có biết em chạy sang đây không? 

- Không. Ổng mà biết ổng sang xách cổ em về luôn đấy. - Tae Hyung bĩu môi một cái. Lần nào nó cãi nhau với ba nó mà nó chẳng sang nhà tôi. Ba nó không biết mới là chuyện lạ.

- Về với ba đi. 

- Em không về. - Tae Hyung nói bằng cái giọng bướng bỉnh vô cùng là bướng bỉnh. 

- Em có biết câu nói cuối cùng của anh với ba anh trước khi ba mất là gì không? Là " Con ghét ba " đấy.

Tae Hyung có vẻ hơi sửng sốt. Tất nhiên, tôi chưa kể chuyện đó với ai. Tôi không muốn cái sự ngu ngốc chết người ấy xảy ra thêm một lần nào nữa. Không muốn nhớ lại, muốn quên đi, càng nhanh càng tốt.

- Về đi khi còn kịp. Em không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Anh đã mất ba vì cái sự ngu ngốc ấy đấy. 

Tay tôi đang run lên, còn gương mặt thì không chút biểu ảm nèo khác ngoài việc cười với Tae Hyung. Thằng bé đó, tôi chỉ mong nó đừng đi vào vết xe đổ của tôi mà thôi.

Tae Hyung ngồi uống hết tách cà phê nóng, nó chỉ trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau, nó vác cặp về nhà. Tôi được nghe ba nó phát hoảng lên khi thấy nó ngồi xin lỗi ba nó hết 3 tiếng đồng hồ. Tôi chỉ cười thôi. Mà có khi muốn cười cũng chẳng được. Những kí ức về ba, về cái mái hiên trong suốt và hình ảnh những cơn mưa lúc nào cũng ùa về mà không báo trước như thế. Lòng tự hỏi có phải ba vẫn đang tìm kiếm tôi hay không? Hay là chính tôi đi kiếm tìm ba. Tôi vẫn mãi lạc lõng trong cái mê cung của sự ngu ngốc dành cho tôi, sự mặc cảm tội lỗi. Dẫu biết rằng ba không thể trở về nữa, nhưng tôi vẫn biết rằng, ba vẫn sẽ mãi và luôn yêu thương tôi. Bởi lẽ, tôi là con trai của ba.

[ Made by Cuồng Kính =))) ]

yêu cầu copy cần ghi rõ nguồn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro